"Cháu suy nghĩ kỹ rồi."
Chỉ có Giang Tử Mặc mới hiểu hàm ý của câu nói này, nói câu này ra, có nghĩa là mỗi một bước đi của đời này về sau sẽ không còn giống đời trước nữa. Cuộc đời mây trôi bèo dạt của cậu, cuối cùng cũng có người để tựa vào.
Giang Tử Mặc như thể đã chờ những lời này từ lâu, hắn đi đến cạnh Quý Hoài, đứng cách Quý Hoài tầm một bước chân, bỗng dưng nở nụ cười. Khuôn mặt hắn rất anh tuấn, dù giữa hai đầu mày có gì đó tối tăm, nhưng cũng không ngăn được ánh mắt yêu thích cái đẹp của mọi người. Hắn vừa đứng ra, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
"Cậu bảo cái chìa khóa này được tìm thấy trong phòng Quý Hoài?" Giang Tử Mặc nhìn tên vệ sĩ cầm chìa khóa.
"Vâng." Vệ sĩ gật đầu.
Giang Tử Mặc quay đầu, hỏi Hoa Cẩm Tú: "Cháu thấy Quý Hoài vào nhà kho?"
Hoa Cẩm Tú cắn môi gật đâu, vội vàng nói: "Cháu chỉ thấy bóng người thôi, nhìn không rõ lắm."
"Vậy cháu có vào theo không?"
"Cháu sao có thể đi vào chứ?" Hoa Cẩm Tú lớn tiếng phản bác, "Cháu chỉ đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống chứ có đi xuống đâu."
Giang Tử Mặc cười nhạt, Hoa Chính Diệu dường như nghĩ ra điều gì, vội nói: "Được rồi, chuyện này dừng ở đây, dù là ai làm, chỉ cần tra là biết. Hôm nay muộn rồi, mọi người cả ngày tham gia tiệc cũng đã mệt, nên trở về nghỉ ngơi. Cẩm Lăng, cháu đi sắp xếp đi."
"Dạ." Hoa Cẩm Lăng gật đầu, xoay người đi sắp xếp công việc.
"Chờ đã." Giọng Giang Tử Mặc không lớn, lại làm cho Hoa Cẩm Lăng khựng lại.
"Chú Hoa, có nhiều trưởng bối ở đây thế này, vừa lúc có thể làm chứng. Nếu chuyện này không làm rõ thì đứa nhỏ này lúc quay về sẽ khóc nhè mất." Giang Tử Mặc cười cười xoa đầu Quý Hoài.
"Chú Hoa cũng biết đấy, Quý Hoài rất nhát, không làm gì lại bị vu oan, quay về chắc chắn sẽ khóc lóc cả đêm."
Hoa Chính Diệu ương ngạnh: "Chuyện đã rõ ràng, chìa khóa cũng đã tìm được, Quý Hoài, ầy, ta không phạt nó là được chứ gì." Hoa Chính Diệu bày ra vẻ mặt đau lòng bất đắc dĩ, trên thực tế đã bóng gió đổ hết tội lên đầu Quý Hoài.
Quý Hoài vẫn im lặng, nghe thế thì càng tức cười. Đúng lúc Giang Tử Mặc quay sang hỏi cậu: "Là do cháu đập vỡ sao?"
Quý Hoài không biết sao Giang Tử Mặc phải hỏi vậy, nhưng bàn tay Giang Tử Mặc đặt trên vai cậu làm cậu thấy an tâm, nhất thời cảm giác phẫn nộ vì bị vu oan cũng biến mất.
Cậu ngoan ngoãn lắc đầu, "Không phải cháu."
"Chú Hoa, một đứa là cháu trai, một đứa là cháu gái, hai đứa nói không giống nhau, không biết là ai đang nói thật, vậy không thể vội kết luận được. Chú Hoa, chú thấy đúng không?"
Hoa Chính Diệu nhìn hắn, chỉ có thể gật đầu. Giang Tử Mặc nở nụ cười nói: "Chú Hoa, sao không xem camera theo dõi? Cháu nhớ là trong sơn trang lắp rất nhiều camera mà, lúc nhỏ có một lần cháu phát sốt trong phòng, may mà chú Hoa thấy được qua màn hình theo dõi, mới cứu được cháu."
Giang Tử Mặc thản nhiên tươi cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoa Chính Diệu. Hoa Chính Diệu tái mặt, không thể chối cãi.
Mọi người nghe Giang Tử Mặc đề cập tới chuyện trước kia, thì thầm bàn tán. Trước kia, Hoa Chính Diệu thế mà lại lắp camera trong phòng Giang Tử Mặc, nếu Giang Tử Mặc mà không phát sốt, e là Hoa Chính Diệu cứ âm thầm theo dõi.
Khi đó Giang Tử Mặc mới có mấy tuổi, chẳng lẽ Hoa Chính Diệu không giống như lời đồn, đối xử với Giang Tử Mặc như con ruột?
Có thể biến thái tới mức lắp camera trong phòng một đứa trẻ, vậy thì sợ là tâm địa cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hoa Chính Diệu đương nhiên biết mọi người đang nghĩ gì, sắc mặt biến đổi, nhưng mấy năm nay ông ta đã trải qua bao chuyện sóng to gió lớn, rất nhanh đã khôi phục sắc mặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Tử Mặc à, lúc nhỏ chú sợ cháu nghĩ quẩn vì chuyện cha mẹ cháu qua đời nên mới phải dùng cách đó."
"Mấy cái camera đó đã bỏ hết rồi, đều là người trong nhà, không có gì to tát mà phải lắp."
Giang Tử Mặc như cười như không nhìn ông ta, nghiêng đầu nhìn Lục Thất phía sau: "Lấy máy tính của tôi tới đây."
Lục Thất lập tức đi lấy, tất cả mọi người không biết Giang Tử Mặc định làm gì, Giang Tử Mặc thản nhiên nói: "Chú Hoa, các chú các bác xin đợi một chút, Tử Mặc sẽ đưa chân tướng ra trước mắt mọi người."
"Tử Mặc, các bác các chú nào có thì giờ đợi cháu làm loạn, có chuyện gì về nhà giải quyết, nên để khách khứa về nghỉ ngơi đã." Hoa Chính Diệu lớn tiếng quát, vẻ mặt gấp gáp.
"Ông nội! Mọi người chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nếu không làm rõ ràng, các chú các bác ở đây sẽ nghĩ là cháu làm mất! Ông vội cái gì, chỉ chờ một lát mà thôi." Quý Hoài bỗng dưng lên tiếng, Hoa Chính Diệu không ngờ lá gan của Quý Hoài lớn như vậy, sắc mặt trầm xuống, tức giận nạt: "Quý Hoài, nơi này không tới lượt cháu nói chuyện!"
"Bác Hoa, cứ đợi một lát đi, mọi người cũng không vội vàng gì." Hạ phu nhân lên tiếng làm sắc mặt Hoa Chính Diệu thay đổi, ông ta miễn cưỡng nói: "Vậy thì đợi một lát."
Lục Thất đi lấy máy tính cho Giang Tử Mặc, ở đây ngoại trừ Hoa Chính Diệu lờ mờ đoán ra ý định của Giang Tử Mặc, còn lại mọi người đều không biết gì cả, cho nên nghe Giang Tử Mặc nói muốn phơi bày chân tướng thì có chút hứng thú.
Giang Tử Mặc khoác tay lên vai Quý Hoài, ngón tay xoa nắn sau gáy cậu, Quý Hoài nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Chú Mặc, chú có chứng cứ ạ?"
Giang Tử Mặc nghĩ tới cái chứng cứ mà mình sắp đưa ra, đột nhiên thấy chột da, nhưng Giang Tử Mặc là ai chứ, một chút chột dạ ấy đã bị hắn đè ép xuống ngay. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: "Quý Tiểu Hoài, cháu có biết cháu vừa đồng ý cái gì không?"
"Cái gì ạ?"
"Lên thuyền của chú rồi thì không có đường về nữa đâu, chú sẽ không cho cháu cơ hội đổi ý."
"Ừm, cháu biết mà." Quý Hoài gật gật đầu, Giang Tử Mặc nhìn sườn mặt cậu, cảm thấy đứa nhỏ này thật là ngoan. Bây giờ người đã ở trong tay hắn, chẳng phải mặc cho hắn muốn gì làm nấy sao.
Rất nhanh, Lục Thất đem máy tính tới. Giang Tử Mặc đặt trên bàn tiệc, ngón tay tung bay trên bàn phím, sau đó hắn bảo Lục Thất mở cái máy chiếu mini lên.
Mặt của Hoa Chính Diệu lập tức tái lật, bây giờ thì ông ta đã hiểu Giang Tử Mặc muốn làm gì, nhưng muộn rồi.
Màn hình chiếu cảnh một căn phòng, phòng trang trí rất đơn giản, đồ đạc sắp xếp rất ngăn nắp, căn phòng trên màn hình đang là buổi tối.
Quý Hoài thấy video thì ngạc nhiên mở to mắt, đó là phòng cậu, theo vị trí góc quay thì hình như là đối diện với giường cậu. Quý Hoài quay đầu nhìn Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc thản nhiên liếc nhìn cậu.
Nháy mắt Quý Hoài đã hiểu được, camera trong phòng cậu là do Giang Tử Mặc lắp, bảo sao lần trước cậu lôi Lý Duy nhảy cửa sổ, Giang Tử Mặc cũng biết. Vậy... vậy cậu làm gì trong phòng, Giang Tử Mặc cũng biết cả sao?
Quý Hoài bực rồi, Giang Tử Mặc đây là đang rình mò cậu, xâm phạm riêng tư, sao hắn có thể làm vậy chứ? Quý Hoài trợn mắt trừng Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống.
"Ấy? Đây là..." Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Quý Hoài quay đầu nhìn, thấy trên màn chiếu là tên vệ sĩ vừa lấy chìa khóa, lúc tên vệ sĩ vào phòng, gã nhìn lướt qua rồi bước tới bên giường, đặt một vật gì đó xuống dưới gối.
Giang Tử Mặc lại gõ vài phím, cảnh liền chuyển tới một tiếng sau, trong phòng lại xuất hiện tên vệ sĩ kia, lần này gã đi thẳng tới đầu giường móc đồ vật ra, tinh mắt nhìn sẽ thấy trong tay gã là một chiếc chìa khóa.
Không cần nói gì nhiều nữa, tất cả mọi người đều hiểu. Sắc mặt tên vệ sĩ trắng bệch, cầu cứu nhìn Hoa Duẫn Hòa, Hoa Duẫn Hòa lạnh lùng cảnh cáo gã rồi lập tức cúi đầu.
"Quý Hoài không hề lấy chìa khóa, vậy lúc trước chìa nằm trong tay ai?" Có người nghi ngờ hỏi.
Quý Hoài thoáng nhìn Hoa Cẩm Tú, thấy khuôn mặt tái nhợt của cô ta, ngón tay siết chặt có vẻ bất an. Đại khái là Hoa Cẩm Tú cũng không ngờ sự việc lại tới mức này, dù sao đời trước, Hoa Cẩm Tú tùy tiện nói dăm câu, Quý Hoài không kịp giãi bày đã bị đưa thẳng vào hình đường.
Đời trước là do cậu quá ngu, Hoa Cẩm Tú nói Hoa Cẩm Lăng mang về một bảo vật, cô ta tò mò lén trộm chìa khóa của chú Cốc rồi đưa cho cậu, bảo cậu buổi tối đem chìa tới nhà kho tìm cô ta. Quý Hoài tuy cảm thấy không ổn nhưng lúc đó cậu rất muốn thân cận hơn với Hoa Cẩm Tú nên đã đồng ý, cho tới khi cậu tới nhà kho, Hoa Cẩm Tú không tới, cậu đợi mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy cô ta. Cậu nghĩ ngợi rồi xoay người đi về, lúc ấy, cậu chưa hề vào nhà kho nửa bước.
Cho nên lúc tìm thấy chìa khóa trong túi cậu, cậu không cãi được, không có video làm chứng cứ, không có ai đứng phía sau giúp cậu thanh minh. Nhưng đời này đã khác, Hoa Cẩm Tú đừng hòng vu vạ cho cậu dễ dàng như thế.
"Đừng nóng vội, còn nữa." Giang Tử Mặc cười nhạt gõ phím.
Hình ảnh đổi thành trước cửa nhà kho. Sắc mặt Hoa Cẩm Tú trắng bệch, cô ta hoảng hốt nhìn Hoa Duẫn Hòa, Hoa Duẫn Hòa cũng không ổn nhưng vẫn cười an ủi cô ta.
Trên màn hình có hai người, đúng là Hoa Cẩm Tú và Hoa Duẫn Hòa, hai người lén lút dùng chìa khóa mở cửa nhà kho. Lúc trở ra đã là hai mươi phút sau. Lúc đi ra, sắc mặt hai người đều hốt hoảng như vừa làm chuyện gì xấu.
Hai người chụm đầu vào thương lượng vài câu rồi đóng cửa lại, vội vàng rời đi. Video không dài, nhưng đã nói rõ tất cả.
"Chú Hoa, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa thì cháu còn nữa đấy." Giang Tử Mặc nhìn Hoa Chính Diệu, cười cười.
Hoa Chính Diệu thở dài, vẻ mặt mệt mỏi, ông ta nhìn Hoa Duẫn Hòa và Hoa Cẩm Tú, ra chiều thất vọng.
"Ông nội." Hoa Cẩm Tú làm trò bị vạch trần, cô ta vừa tức vừa sợ, sắc mặt biến đổi, cuối cùng rưng rưng nhìn Hoa Chính Diệu.
"Ông nội, cháu xin lỗi." Cô ta nói xong thì nước mắt lăn xuống, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu trở nên yếu mềm.
Hoa Chính Diệu không nỡ mắng, liền chĩa mũi dùi về phía Hoa Duẫn Hòa, "Mày xem mày làm ra chuyện tốt gì đấy! Còn lôi kéo Cẩm Tú cùng làm, lớn thế còn gây chuyện!"
Hoa Chính Diệu lớn tiếng dạy dỗ Hoa Duẫn Hòa, sau đó chỉ nạt Hoa Cẩm Tú hai câu rồi bảo bọn họ mau lui xuống, về tự kiểm điểm.
Quý Hoài nhìn hồi lâu, cho đến khi hai người đó đi rồi, cậu bỗng dưng bật cười, ngữ khí lần đầu tiên trở nên cương quyết: "Ông nội, bọn họ đập vỡ ngọc, chìa khóa cũng là do bọn họ trộm, nếu không có đoạn video này thì bọn họ đã thành công vu oan cho cháu. Chẳng lẽ bọn họ không nên xin lỗi cháu sao?"