Mục lục
Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: anh Dờ

Vương Văn Bân chơi tới rạng sáng ba bốn giờ, về tắm rửa rồi đi ngủ, tỉnh lại đã là ba bốn giờ chiều.

Cậu tỉnh lại thì đi nấu ăn, ăn xong nằm dài ra sofa xem phim.

Cậu nhìn thoáng đồng hồ chỉ bốn giờ mười phút, nhìn ra cửa một chút rồi chỉnh tiếng TV nhỏ lại.

Xem xong một bộ phim đã hơn sáu giờ tối, trời bắt đầu tối sầm lại, cậu tắt TV đi vào bếp làm cơm tối. Làm cơm xong thì thu dọn rác rến chuẩn bị đi vứt, mở cửa ra liền thấy Lục Thất đứng ở cửa.

Vương Văn Bân kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Anh, anh vừa mới tới." Lục Thất dập điếu thuốc, xấu hổ cười nói.

Vương Văn Bân hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Lục Thất đáp: "Ăn rồi mới đến."

"Vào ăn thêm một chút đi." Vương Văn Bân lui về để Lục Thất đi vào nhà.

Lục Thất khựng lại một lát rồi đi vào, Vương Văn Bân lấy bát đũa cho anh, hỏi: "Uống rượu không?"

"Thôi." Lục Thất lắc đầu.

Lục Thất hơi ngượng ngập, ngồi xuống cầm đũa lên im lặng một lát mới tìm đề tài nói chuyện: "Một mình mà làm nhiều đồ ăn thế?"

Vương Văn Bân đáp: "Vốn là gọi người tới ăn, nhưng người ta bận nên không có tới."

Lục Thất xấu hổ, suýt thì không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa. Anh cũng đoán được phần nào, Vương Văn Bân có lẽ là gọi Diệp Gia tới.

Anh im lặng ăn cơm, ăn xong muốn rửa bát nhưng Vương Văn Bân không cho làm.

Lục Thất ngồi trên sofa nhìn xung quanh căn nhà, không thấy bất cứ vật gì của hai người kia thì mới yên tâm.

Vương Văn Bân rót cho anh cốc nước sau đó ngồi xuống đối diện: "Anh vẫn chưa về à?"

Lục Thất cười mỉa mai, không đáp.

Vương Văn Bân thấy vậy lại hỏi: "Vậy anh tới làm gì?"

"Anh..." Lục Thất ngập ngừng, "Anh đến thăm cậu."

"Em sống rất tốt, lúc trước bận bịu không có thời gian nghỉ ngơi, giờ tranh thủ khoảng thời gian này mà nghỉ luôn thể, lão đại cũng đồng ý rồi."

"Văn Bân." Lục Thất siết chặt cốc nước trong tay, "Cậu với Diệp Gia... ý anh là nếu cậu thích con trai thì ngoài kia còn nhiều người lắm, Diệp Gia..." Lục Thất ngừng lại.

Vương Văn Bân lạnh lùng nhìn anh, đôi mắt lạnh băng không hề có cảm xúc.

Lục Thất đau xót, luống cuống nói tiếp: "Văn Bân, anh... nếu anh nói đồng ý thì cậu có trở về nữa không?"

Vương Văn Bân nhìn anh thật lâu, ánh mắt bình lặng như nước, nghe Lục Thất nói thế cũng chẳng tỏ vẻ gì. Lục Thất ngày càng bất an, lòng cũng càng lúc càng lạnh.

Vương Văn Bân cười khẽ: "Anh Thất, anh nói gì vậy?"

Lục Thất đã sớm đoán trước được, nhưng lòng vẫn trở nên nặng nề.

Vương Văn Bân dựa vào sofa, cười nói: "Anh Thất hẳn là nên cưới vợ sinh con mới đúng chứ, em còn chuẩn bị tiền mừng rồi đây này. Hơn nữa em cũng buông tay rồi. Trước kia anh đối xử với em tốt quá, cho nên lúc anh tìm chị dâu thì em rất không vui, lâu ngày thế là nghĩ thành thích anh, ngẫm lại cũng buồn cười thật."

Cậu nhìn ánh mắt Lục Thất, nói tiếp: "Tối hôm qua anh cũng thấy rồi đấy, em ấy à..." Cậu gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói, "Em gặp một người ở đây, anh biết rồi nhỉ, cậu ấy tên là Diệp Gia, bây giờ em rất thích cậu ấy."

Lục Thất nhìn Vương Văn Bân, muốn cố gắng moi móc xem cậu nói thật hay giả, nhưng anh chẳng nhận ra bất cứ điều gì trong ánh mắt cậu. Chỉ thấy Vương Văn Bân cười híp cả mắt.

Lục Thất căng thẳng hỏi: "Cậu nghiêm túc sao?"

"Anh Thất, anh không cần lo cho em, em đã nghĩ kỹ rồi. Trước kia em không hiểu chuyện nên gây ra nhiều phiền phức cho anh Thất, anh Thất đừng trách em." Vương Văn Bân cười nói.

"Anh không trách cậu." Lục Thất khó nhọc lắc đầu, "Anh biết bây giờ nói thì cũng đã muộn, có thể cậu sẽ cảm thấy nực cười. Anh rất ngu, anh không giống cậu với thiếu gia, hơn ba mươi năm qua anh vẫn chẳng biết gì về tình yêu tình báo. Cậu và thiếu gia, anh chưa từng nghĩ tới chiều hướng khác."

Vương Văn Bân nhẹ giọng nói: "Anh Thất rốt cuộc muốn nói gì đây?"

Lục Thất nhìn thẳng vào Vương Văn Bân, gằn từng chữ: "Anh phát hiện ra, anh thích cậu."

Bầy không khí chìm vào im lặng, Lục Thất có thể cảm nhận được cả nhịp tim của mình. Im lặng hồi lâu, nhịp tim của anh dần bình ổn trở lại, anh nghe thấy chính mình thở dài một cái, mắt bắt đầu cay cay.

Rốt cuộc vẫn muộn mất rồi, nếu trước kia thì còn có hy vọng, nhưng bây giờ Vương Văn Bân thật sự cười vui vẻ, tình ý tràn đầy trong đáy mắt, anh đều nhìn ra cả.

"Xin lỗi, anh thích cậu mất rồi." Anh nặng nề lặp lại lần nữa, như nói cho chính mình nghe.

Xin lỗi vì anh nhận ra quá muộn, xin lỗi em.

"Anh Thất." Vương Văn Bân đứng lên thở dài một hơi, đi đến trước mặt anh, "Anh mãi mãi là anh Thất của em."

Tay Lục Thất bắt đầu run lên, chua xót đong đầy trong ánh mắt không thể áp chế được, anh chỉ có thể nhắm mắt lại, không để cho Vương Văn Bân nhìn thấy mình đang ứa lệ.

Lúc này, điện thoại của Vương Văn Bân bỗng vang lên.

Cậu nghe máy, Lục Thất nghe thấy giọng Diệp Gia ở đầu kia: "Anh Bân ạ, đêm nay anh có đến không?"

"Có chứ." Vương Văn Bân nhìn Lục Thất, đáp, "Tý nữa tôi qua đó, cậu cứ chờ đi."

"Để em nói với quản lý một tiếng, giữ lại chỗ hôm qua cho anh." Diệp Gia nói.

"Ok." Vương Văn Bân gật đầu sau đó cúp máy.

Lục Thất mở to mắt, cúi đầu đi ra ngoài, "Anh về trước đây."

"Buổi tối anh đi đâu được?" Vương Văn Bân kéo tay Lục Thất lại.

"Anh thuê phòng khách sạn."

"Nếu anh Thất chưa về thì cứ ở chỗ này chơi mấy ngày đi, ở nhà em cũng được."

Lục Thất bỗng nhiên nghĩ tới việc Diệp Gia đã từng ngủ ở nơi này, anh vội lắc đầu, "Anh không ở lại đâu, anh... ngày mai đi rồi."

"Ngày mai đi sao?" Vương Văn Bân sầm mặt lại.

Lục Thất không chú ý, bây giờ anh chỉ muốn chạy, anh không thể ở lại đây một giây phút nào nữa, Vương Văn Bân vẫn kéo Lục Thất lại không cho đi.

"Anh Thất, nếu mai anh đi rồi thì đêm nay theo em ra ngoài chơi đi." Vương Văn Bân kéo mạnh Lục Thất không cho anh đi. Anh cứ thế mà ngây ngốc bị cậu kéo tới quán bar.

Lục Thất ngồi xuống cạnh Vương Văn Bân, Vương Văn Bân rót cho anh một ly rượu.

"Quán bar này vui lắm, buổi tối có rất nhiều người tới."

"Ừm." Lục Thất gật đầu, thấy Diệp Gia đã đi về phía này.

Diệp Gia mặc đồng phục của quán, áo sơmi trắng thêm quần dài đen, trong hoàn cảnh này thì càng đơn giản lại càng đẹp lạ thường. Bộ quần áo này rất hợp với cậu, khí chất trong trẻo như khóm trúc xanh, lạnh lùng mà không kiêu ngạo.

Lục Thất buồn bã nhìn, nhấp một hớp rượu.

"Đây là...?" Diệp Gia nhìn Lục Thất.

"Đây là Lục Thất, anh tôi." Vương Văn Bân giới thiệu, cười nói: "Còn đây là Diệp Gia, em có nói qua với anh rồi."

Lục Thất thấy nụ cười của Vương Văn Bân sao mà quá chói mắt, ngụm rượu đi vào như thiêu đốt yết hầu, anh lại nhấp thêm một hớp, đáp" Ừ."

Diệp Gia nghi hoặc trong chốc lát, sau đó bưng rượu lên nói: "Lục tiên sinh."

Lục Thất cứng đờ nâng ly rượu lên cụng ly với Diệp Gia, Vương Văn Bân rót rượu cho cả hai, sau đó quay qua nói chuyện với Diệp Gia, Lục Thất không nghe rõ, cũng chẳng hề muốn nghe.

Anh chỉ nhìn thẳng phía trước, uống cạn rượu trong ly, lồng ngực càng ngày càng nóng như lửa cháy. Anh nghe được tiếng cười nói, hình như là Vương Văn Bân và Diệp Gia, khóe mắt mắt cũng nhìn thấy hình ảnh hai người dựa vào nhau. Lục Thất nói với chính mình: Sao phải vậy? Sao phải tới đây ép bản thân xem cảnh này? Mày còn chưa chịu tin ư?

Lục Thất à, muộn rồi. Là chính mày đã phung phí tình cảm của Vương Văn Bân, không ai mãi chờ đợi ai cả, chỉ là do mày nhận ra quá muộn mà thôi.

Lục Thất khẽ cười, đứng dậy.

"Anh Thất, anh đi đâu vậy?" Vương Văn Bân ở phía sau hỏi, Lục Thất lại như không nghe thấy, đi thẳng lên sàn nhảy.

Vương Văn Bân khựng lại một chút rồi ngồi xuống. Diệp Gia ở bên cạnh thấy thế thì rót thêm một ly: "Hôm trước em gặp anh của anh."

"Ồ."

"Nhìn như là đã đứng đợi lâu rồi." Diệp Gia nhìn Vương Văn Bân, "Anh chắc hẳn cũng biết."

"Ừ, tôi biết."

Vương Văn Bân nhìn lên sàn nhảy, không thấy Lục Thất đâu thì nhíu mày lại. Cậu buông một câu: "Tôi đi nhìn xem." rồi rời đi, Diệp Gia ngạc nhiên nhìn Vương Văn Bân bỏ lại ly rượu trống không, cậu khẽ nở nụ cười.

Vương Văn Bân lên sàn nhảy tìm Lục Thất, đang lách lên thì một cậu trai dính sát lại gần bắt đầu làm ra động tác khêu gợi, Vương Văn Bân đen mặt. Cậu gạt người đó ra, thụi khuỷu tay vào sườn cậu ta, cậu trai kia đau đớn la toáng lên, Vương Văn Bân trừng mắt một phát, cậu trai kia lập tức sợ hãi lủi ra ngoài.

"Anh Thất." Vương Văn Bân nhíu mày túm Lục Thất về phía mình, cậu giật mình nhận ra Lục Thất đang đỏ bừng mặt, ánh mắt mê mang.

Sắc mặt của Vương Văn Bân rất xấu, cậu ôm thắt lưng Lục Thất dìu anh ra khỏi sàn nhảy.

"Anh Thất, anh uống rượu với ai à?" Vương Văn Bân kéo Lục Thất ngồi xuống, lo lắng hỏi.

"Ừm, khó chịu quá." Lục Thất híp mắt vươn tay cởi bớt nút áo, "Anh muốn uống nước."

Vương Văn Bân mở chai nước khoáng đưa cho anh, thấy anh ngày càng khó chịu thì đứng lên nói với Diệp Gia, "Anh tôi không khỏe, tôi dẫn anh ấy về trước."

"Được." Diệp Gia đi ra tiễn bọn họ.

Vương Văn Bân dìu Lục Thất ngồi lên ghế phụ lái, sau đó lái xe về nhà. Cậu dìu anh lên phòng, rót cho anh chén nước, hỏi: "Anh Thất, anh khó chịu ở đâu?"

Lục Thất mịt mờ nhìn cậu, mặt đỏ bừng, trong mắt đều là hơi nước. Vương Văn Bân nhìn mà hai mắt tối sầm lại.

Lục Thất ngồi ngây người một lát mới nhìn thấy rõ Vương Văn Bân đang ngồi xổm trước mắt mình, đột nhiên anh tỉnh táo trở lại, một ý niệm nguy hiểm hiện ra trong đầu. Anh khó nhọc nuốt nước miếng.

Anh muốn thử xem, liệu Vương Văn Bân còn có tình cảm với anh hay không.

Nếu lần này thất bại, vậy thì anh thật sự phải đi rồi, cũng không còn dũng khí mà ở lại nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK