119: Tung Tích Của Lục Nam Hàng
Ở một nơi khác, một người đàn ông quần áo rách nát đang cố leo lên ở một vách núi.
Khuôn mặt lắm lem bụi đất nhưng không giấu đi được tính tình phóng khoáng thêm phong lưu.
Là Lục Nam Hàng đã mất tích được hai tuần nay.
Tay chân của anh điều bị thương, có những vết thương nặng nhưng cũng đã khép mày lại.
Ở vách núi xa xăm, Lục Nam Hàng dựa vào kinh nghiệm bao lâu nay của mình, từng chút từng chút leo lên các vách núi cao lớn.
Nhưng thật không may, mưa bão kéo đến, khiến cho các tảng đá nhỏ rơi xuống.
"Đùng"!!
"Á...".
Anh không kịp tránh một tảng đá rơi xuống cho nên anh theo đó mà rớt xuống.
Có lẽ.....Lục Nam Hàng sẽ chết ở nơi này thôi....anh không cam tâm....anh chết đi cũng được, nhưng mà Lục Hà Ái cho người truy sát anh ta, cũng sẽ khiến cho cả nhà anh gặp nguy hiểm.
Chi thứ nhà họ Lục thật khốn nạn.
Lục Nam Hàng nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến anh cả và em gái chưa kịp nhận lại cùng với Nghi An.
Anh cũng biết Thanh Thanh nhưng không ngờ em ấy lại là em gái của anh ta.
Lục Hà Ái!!! Ánh mắt anh sắc lạnh.
Anh mà thoát được sẽ không để cho nó được yên đâu.
Lục Nam Hàng dần mất đi ý thức, trước khi mất đi anh nghe có người gọi anh.
"Anh gì ơi, anh nghe tôi nói không".
Cô gái gọi anh, thấy người anh đầy vết thương, cô ấy giúp anh cầm máu, sau đó dìu anh về nhà mình cách đây không xa.
"Tôi....cảm....ơn".
Biết người giúp mình không có ý xấu, Lục Nam Hàng ngất đi.
Toàn bộ người đều dựa vào cô gái nhỏ này.
Họ cứ thế bước đi về căn nhà nhỏ đó.
Cô gái đó chăm sóc cho anh rất chu đáo, trong thời gian mới có một tuần lễ mà vết thương của anh đã đỡ hơn rất nhiều.
Lục Nam Hàng cũng đã đi lại được, tuy bước đi còn rất chậm nhưng lại không hề nà gì.
Giữ mạng được đã là tốt rồi.
- ---------
Nghi An được anh đưa về khu nhà khác ở Kinh Lâm, nơi này ngoài bốn người các anh ra thì không ai biết cả.
Nghi An nhìn thấy người phụ nữ đó thì ngất xỉu, xem ra có liên quan đến Nghi An thật sự đã chết thế nào.
Anh cũng không thể nói cho mọi người biết là Nghi An thật sự đã chết, bây giờ người sống lại là ảnh hậu Trí Uyển.
Anh sợ mình nói ra mọi người sẽ nghĩ là anh điên rồi, hoặc sẽ đem Nghi An đi nghiên cứu, cho nên giấu đi vẫn hơn.
Anh bế cô vào phòng ngủ.
Sau đó mới đi ra ngoài.
"Tạm thời chú ở cùng Cố Minh đi ạ.
Nơi này có con chăm An An là đủ rồi ạ, đông người sẽ không tốt lắm." Từ Khiêm nói với ông.
Mặc dù ông lo lắng nhưng vẫn đồng ý, vì ít người biết nơi này vẫn tốt hơn là đông người, ông cũng tin Từ Khiêm sẽ chăm sóc Nghi An thật tốt.
Cuối cùng ông cùng với Thanh Thanh và Cố Minh ra về.
Trước khi đi, Cố Minh còn cẩn thận lái xe vài vòng rồi mới về nhà mình.
Đợi mọi người đi về rồi, anh mới vào phòng giúp cô thay quần áo.
Lúc này Nghi An đã dậy rồi.
"Bà ta...có liên quan đến nguyên chủ ạ".
Nghi An nắm lấy tay anh mà nói.
"Anh biết, nếu không như vậy em sẽ không ngất đi".
Từ Khiêm c ởi áo lót của cô ra, sau đó lau người cho cô rồi mới mặc lại váy ngủ.
"Nếu Thanh Thanh nói em là con của bà ta? Vậy tại sao lại muốn hại chết em".
Cô cũng không hiểu.
"Rất có thể em đã nghe điều không nên nghe, hoặc là hai người của chi thứ muốn giết em, vì em đã nghe được bí mật không nên nghe là gi3t chết ông Lục Vấn".
Từ Khiêm phân tích.
Anh đã nghe cô kể lại việc cô đã nghe được họ muốn giết ông Lục.
"Nhấc mông lên cho anh".
Cô hơi nhỏm người lên, để anh c ởi [email protected] lót.
"Vậy tạo sao họ lại muốn gi3t chết ba...ông Lục ạ".
"Bởi vì cổ phần Lục thị, ông Lục nắm giữa rất nhiều, và họ là chi thứ, nhà em là dòng chính, họ muốn thay đổi chi nhà mình".
Mặc lại quần xong anh rót cho cô một ly nước ấm.
Cô nhận lấy, uống nước.
"Họ không biết việc ông Lục đã chuyển toàn bộ cổ phần sang tên cho ba anh em hết rồi." Từ Khiêm vuốt bụng cô.
Anh nói rất đúng, nếu như vậy thì tấn công ba người các cô sẽ nhanh hơn mà nhỉ?
Nhưng bây giờ Lục Nam Hàng đã mất tích, không rõ sống chết.
Vậy là có thể họ đã ra tay.
Anh hai là người dễ đối phó nhất, cho nên cô ta muốn tấn công từ phía đó, sau đó đến Lục Nghi An và cuối cùng là Lục Nghiên Trung.
Nếu ba anh em các cô mà chết hết thì sẽ không ai giúp ông Lục tranh giành tài sản nữa.
Khi đó họ sẽ giết luôn hai người để không ai cản trở.
Nhưng không ngờ Nghi An lại không chết được, Từ Khiêm cởi áo cô ra, sau đó x0a nắn khuôn ngực cô.
"Đừng....".
Nghi An đẩy anh ra.
Xấu xa mà!!! Chỉ biết khơi d*c vọng cho cô thôi.
"Anh giúp em ra nhé".
Từ Khiêm cười, sau đó kéo quần ngủ của cô xuống.
Cô gật đầu.
Tay cô cũng đặt lên nơi nào đó của anh, giúp anh vuốt v3 nó.
Tạm thời anh không thể đi vào, nên họ cũng chỉ có thể dùng cách này thôi.
Ngón tay linh hoạt của anh, ra vào liên tục.
Khiến cho Nghi An ra rất nhiều nước.
Đang mang thai nên nơi đó của cô rất khít chặt và rất mẫn cảm.
"Từ....Khiêm ơi...muốn anh....".
Cô muốn anh đi vào, cứ thế này cô sẽ không được thoả mãn tình d*c đâu.
Từ Khiêm cũng rất muốn, nhưng ngại cô mang thai nên anh do dự.
"Em...hỏi bác sĩ rồi.
Có thể làm...nhưng nhẹ thôi ạ".
Nghi An thở d ốc.
Anh không ngờ cô dám hỏi bác sĩ, cho nên cười rồi anh đút vào.
"A...".
Cả hai cùng rên lên, quá là mê người.
Do cô mang thai, chưa được ba tháng cho nên anh làn rất cẩn thận.
Lại nhẹ nhàng, lúc sâu thì anh cần sâu, lúc thì lại từ tốn.
Nghi An được anh lấp đầy cho nên rất thoải mái mà rên rĩ, thậm chí cô còn kêu lớn hơn thường ngày.
Anh không dám làm lâu chỉ hơn mười phút rồi anh rút ra, bắn lên trên giường.
Sau đó ôm cô mà thở d ốc.
Đêm nay hai người ngủ rất ngon, cả hai cứ thế mà [email protected] truồng ôm nhau ngủ.
- ------
Cố Hân đợi Lục Nghiên Trung về cũng hơn hai giờ sáng.
"Anh...về rồi ạ".
Cố Hân dụi mắt mình, cô nằm trên ghế sô pha.
"Sao em lại nằm đây".
Lục Nghiên Trung bế cô vào phòng ngủ.
"Đừng đợi anh".
"Không sao.
Anh làm xong rồi sao ạ".
"Ừm.
Xong rồi.
Mọi chuyện ổn cả, ngủ đi em".
"Vâng".
Cố Hân ngáp một cái, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Vốn cô không ngủ say, nên khi anh mở cửa bước vào nhà, cô liền tỉnh ngay.
Lục Nghiên Trung thay đồ xong rồi cũng ôm lấy Cố Hân mà đi ngủ.
Cô nhóc này anh đã bảo đừng đợi mà cô vẫn đợi anh, thật là đáng yêu mà.
Anh hôn lên trán cô một cái, sau đó vui vẻ ôm người đẹp bên cạnh mà ngủ ngon.
Đôi khi chỉ cần những điều nhỏ nhặt nhất là đã rất hạnh phúc, Lục Nghiên Trung anh chẳng cần gì cả, chỉ cần người phụ nữ của mình được an toàn, được vui vẻ hạnh phúc là anh đã mãn nguyện rồi.
Cố Hân xứng đáng với những điều đó, tại sao anh không yêu Cố Hân sớm hơn nhỉ.
Ngay từ khi còn bé, cô nhóc này đã lẽo đẽo sau lưng anh rồi, nhưng khi đó không đáng yêu như lúc bây giờ.
Lục Nghiên Trung hôn lên môi cô, sau đó đến cổ, cứ thế trường xuống ngực của cô.
Cố Hân chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng ngắn đến đầu gối, cũng không mặc áo lót vì có lớp lót rồi.
"Đừng....ngứa...".
Cố Hân đang ngủ say cô thấy nhột nhột sau đó gãi vài cái rồi ngủ tiếp.
"Bé Hân Hân." Lục Nghiên Trung thì thầm vào tai cô.
"Muốn em, muốn làm em".
Anh đút ngón tay mình vào hoa tâm của cô, nhẹ nhàng khuấy động lên [email protected] muốn của cô trước.
"A...anh...".
Cố Hân giật mình, tỉnh cả ngủ!! Trời ạ, cô còn nghĩ mình đang bị c.ưỡ.ng d.â.m.
Chỉ muốn đá tên đàn ông ngay bên cạnh cho khuất mắt, cái đồ khốn này.
"Muốn em".
Lục Nghiên Trung ngậm lấy nụ hoa của cô, bàn tay khác miết nhẹ viên trân châu trên đó.
"Chậm....chậm....aaaa".
Cố Hân nức nở, cắn anh một cái.
Lục Nghiên Trung thấy đã đủ ướt không chút do dự mà thẳng lưng đâm vào tất cả, rất sâu.
Đâm vào một cái đến tận cùng bên trong.
"Ưm....anh Nghiên Trung....aaa".
"Hân Hân!!! Hân Hân." Anh vừa ra vào vừa gọi tên cô...
- -------
Vì đêm qua anh và Cố Hân làm rất nhiều lần, nên hiện tại Cố Hân vẫn còn ngủ rất say.
Anh bị tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức.
Anh nhẹ nhàng tắt chuông sau đó ra ngoài nghe điện thoại.
Là số lạ.
"Alo".
Anh rót cho mình một ly nước.
"Anh....cả".
Lục Nam Hàng thì thầm.
"Nam Hàng...em ở đâu".
Lục Nghiên Trung hỏi.
"Em...cũng không biết...nhưng hiện tại anh cả...đừng lo...em có chuyện muốn nói với...anh".
"Đừng nói nhiều, chuyện gì cũng không quan trọng bằng em".
Anh vào phòng ngủ thay quần áo.
Vì quá vui mừng nên anh làm tiếng động rất lớn.
Tiếng dồn dập làm Cố Hân tỉnh giấc.
Cô bật dậy, chăn cũng theo đó mà rơi xuống, lộ ra đôi gò b ồng đảo căng tròn đẹp mắt.
"Ai vậy anh.
Anh đi đâu sao ạ".
Cố Hân bò dậy, giúp anh cài cúc áo.
Cô cũng quên mình đang khoả [email protected]
"Nam Hàng gọi anh".
Lục Nghiên Trung nói.
Anh cũng không quên nhìn đôi gò b ồng đảo của cô.
Đẹp thật.
Anh vừa nói vừa x0a nắn đôi gò b ồng đảo của cô.
"Làm em thức giấc sao.
Xin lỗi em".
Cố Hân cười rồi lắc đầu.
Tuy có ngại nhưng đó là anh nên cô ấy đồng ý tất cả.
Nam Hàng gửi cho anh mình vị trí hiện tại, Nghiên Trung đi đón anh ngay.
Cố Hân hôn anh một cái, mong anh đi bình an.
Cố Hân ở nhà đợi anh, mà trong lòng đầy lo lắng.
Nhưng cô sợ mình là gánh nặng của anh, nên vẫn để anh đi thì hơn.
"Cẩn thận nha anh".
Cố Hân giúp anh thu xếp đồ đạc.
"Anh biết rồi, đừng lo".
Lục Nghiên Trung ôm eo cô.
"Ở nhà đợi anh về".
"Dạ".
Cố Hân gật đầu.
Đợi anh đi rồi, cô nằm thêm một lúc nhưng vẫn không ngủ được nên đành dậy luôn.
Nghi An đang mang thai cho nên cô không làm phiền được, cũng chỉ còn Thanh Thanh và Giản Ái mà thôi.
Nhưng Thanh Thanh cô gọi sao không nghe máy nhỉ? Chắc cậu ấy bận gì đó, thôi kệ, một lúc cô sẽ gọi lại.
Thế là Cố Hân gọi cho Giản Ái muốn cùng cô nói chuyện.
"Alo...a...".
Giản Ái nói.
Bên kia toàn là tiếng thở d ốc của Giản Ái.
"....".
Cái con nhỏ này!! Cố Hân vội tắt máy, người ta đang vui vẻ với nhau thì cô gọi đến, Cố Hân cũng có biết đâu.
Bởi vậy, bình thường cô và Lục Nghiên Trung ân ái, rất ít khi nghe điện thoại, vì sẽ ảnh hưởng đến việc làm đại sự của họ mà thôi..
Đúng là Giản Ái đang cùng với Trần Cảnh Hoài làm chuyện xấu.
"Chậm....a...đau em...đau". Giản Ái la lớn, cô dùng tay đẩy anh ra.
Nhưng mà Trần Cảnh Hoài lại nắm lấy tay cô để lên đ ỉnh đầu. Mạnh bạo ra vào liên tục.
"Sướng không em....". A....Trần Cảnh Hoài đâm sâu vào một cái.
"Đau....anh Cảnh Hoài bụng em đau". Giản Ái đau thật sự. Trần Cảnh Hoài nhíu mày, cô đâu phải lần đầu đâu. Nhưng thấy Giản Ái tái xanh anh cũng vội dừng lại và rút ra.
"Đau....bụng em đau". Hu hu. Giản Ái khóc luôn rồi.
Trần Cảnh Hoài vội đỡ lấy cô, nhưng không ngờ Giản Ái càng lúc tái xanh, anh giật mình. Rốt cuộc chuyện gì vậy.
Anh vội vàng mặc lại quần áo cho cô sau đó đưa cô đến bệnh viện.
Bàn tay anh đổ đầy mồ hôi, Giản Ái nằm ở ghế sau cũng ôm bụng lăn lộn. Đau quá đi thôi...
"Nhanh đến thôi em, cố chịu một chút nhé". Trần Cảnh Hoài tát vào mặt mình hai bạt tai. Cũng tại anh không chịu tiết chế lại. Để cô phải chịu đau như hiện tại.
Chiếc xe đi về phía bệnh viện rất nhanh.
Cô được đưa vào phòng cấp cứu. Anh cũng báo cho cả nhà của cô biết.
Lão tướng quân biết được cháu gái ngoan của mình phải vào bệnh viện thì tức tốc bảo ba của Giản Ái đưa mình đến ngay.
Mẹ của cô đang ở Bộ quốc phòng cho nên không về được. Ba của cô vì đang nghĩ phép nên mới có ở nhà.
Khi ông đến thì đã thấy Trần Cảnh Hoài quần áo sộc sệch ngồi ở hàng ghế chờ, nhìn về phía phòng cấp cứu.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy". Lão tướng quân hỏi anh.
"Cháu...". Trần Cảnh Hoài cũng đâu nói ra chuyện họ đang @n ái vui vẻ thì cô đau bụng đâu.
Nhưng ông Hoàng đã thấy vết cào trên cổ của anh, cộng thêm quần áo không chỉnh tề thì ông cũng hiểu ra.
Trần Cảnh Hoài xưa nay trong mắt ông là một người rất chu đáo lại tận tâm, làm chuyện gì cũng suy nghĩ rất cẩn thận. Nhưng mà....
Ông hiện tại không vui.... làm con gái ông ra nông nỗi như vậy sao???
"Ting". Cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ nữ nhìn ba người đàn ông trước mắt.
"Vợ / con / cháu của tôi sao rồi vậy bác sĩ". Trần Cảnh Hoài, lão tướng quân và ba Hoàng cùng lúc lên tiếng.
"Vợ???". Bác sĩ nghiêm ngặt lại. "Vợ cậu có thai được gần một tháng rồi? Cậu không biết sao? Vậy mà còn quan hệ vợ chồng mạnh bạo như vậy hả. Có biết là suýt nữa không giữ được thai nhi rồi không". Biết bao nhiêu cặp vợ chồng không chú ý lúc mang thai, cho nên rất dễ để gây ra chuyện lớn.
"Hả". Trần Cảnh Hoài sững người? "Có thai".
Anh không nghe được bác sĩ nói gì cả? Chỉ nghe được Giản Ái đang có thai!
Có thai!!! Con của anh!!!
Trời ạ!! Trần Cảnh Hoài mày làm cái gì vậy? Vậy...vậy còn đè Giản Ái ra mà làm, làm bất kể ngày đêm!
Hai người đàn ông còn lại cũng trợn mắt lên mà nhìn nhau, rồi nhìn Trần Cảnh Hoài sau đó lại nhìn vào phòng cấp cứu.
Con gái, cháu gái của họ có thai rồi.
Nhưng mà đứa gây ra hoạ lại đang đứng trước mặt của ông ở đây.
Xưa nay họ Trần và Hoàng luôn rất thân thiết, nhưng mà hiện tại Trần Cảnh Hoài lại làm con gái, cháu gái của họ to bụng!!!
Mà cũng đúng nhỉ? Từ khi chuyện của Nghi An xảy ra thì anh đã bắt đầu làm cô liên tục. Không dính cũng mới lạ.
Những lần trước anh luôn dùng biện pháp, chỉ có hôm đó là không? Vậy cho nên...anh một lần trúng thưởng?
"Tạm thời bệnh nhân cần tịnh dưỡng, đặc biệt hạn chế trong việc đó". Rồi bác sĩ liếc nhìn Trần Cảnh Hoài như tên bi3n thái.
"....". Tên bi3n thái mặc quân phục Trần Cảnh Hoài!
Một lúc sau thì Giản Ái được đưa ra, cô lúc này đã tỉnh lại, khi biết mình đau bụng do làm chuyện đó trong lúc mang thai thì chỉ muốn đập đầu chết luôn cho rồi!
Thai nhi đã được một tháng rồi! Còn lớn hơn của Nghi An!
Tất cả là tại Trần Cảnh Hoài, tại tên khốn này không! Bây giờ ông nội với ba điều biết luôn rồi!
Hu hu!!!
"Con thấy sao rồi". Ba Hoàng hỏi.
"Con không sao".
Hừ!! Lão tướng quân nhìn Giản Ái, ghét bỏ ra mặt. Nhưng ngặt nỗi là cháu gái, cho nên cũng không thể tức giận được.
"Ông nội. Ba...con xin lỗi."
"Ông nội, ba con rể xin lỗi ạ". Trần Cảnh Hoài lên tiếng.
".....". Tự dưng có cháu rể.
"....". Lên chức ba vợ.
"Tất cả là lỗi của con, hai người đừng trách Ái Ái được không."
"Kéo quân tới đi". Ông Hoàng nói trong điện thoại với con cả mình. "Xử lý tên Trần Cảnh Hoài". Vì tội dám làm con gái ông to bụng.
"...". Hoàng Giản Kim không hiểu gì, mang quân đến? Đến đâu?
Nhưng không ai giải đáp cho anh ta biết cả.
"Anh hỏi nhiều để làm gì? Em gái anh bị tên khốn đó làm cho to bụng rồi". Đúng là tức chết ông ta rồi!!!
"Hả". Hoàng Giản Kim trong đầu mọc ra một nùi dấu chấm hỏi? Nhưng ông đã tắt máy rồi.
Định hình lại một lúc thì anh mới biết em gái anh ta!! Giản Ái bị Trần Cảnh Hoài làm cho to bụng!!! To bụng!! Má nó.
Anh ta đang tập luyện cho các chiến sĩ thì cũng tạm ngưng lại. Sau đó anh về nhà mình, ngay cả Giản Thế cùng với Giản Minh cũng xuất hiện đích thân chào đón Trần Cảnh Hoài.
"Anh...anh xin lỗi em." Lời nói xin lỗi đã quá muộn, nhưng Trần Cảnh Hoài nắm lấy tay Giản Ái mà nói.
Cũng tất cả mà do anh không chịu kiềm chế lại để mà đừng làm cô đau.
"Không sao". Giản Ái cười, sau đó được anh đỡ ngồi dây, sau lưng cô được kê một chiếc gối để cô nằm cho thoải mái hơn.
Giản Ái đang mang thai, nên mọi chuyện anh luôn phải hết sức cẩn thận.
Giản Ái cũng không nghĩ mình sẽ lên chức mẹ đâu, hôm Nghi An ở bệnh viện cô tuy có nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ mình sẽ mang thai.
Manh thai rồi!
Giản Ái xoa bụng mình, khẽ cười, bé con của họ sẽ xinh đẹp. Như là cô và Cảnh Hoài vậy.
Theo đó Trần Cảnh Hoài cũng đặt tay lên bụng cô, khẽ vuốt v3 nó. Trong này có bé con chỉ vừa mới tượng hình của anh, giọt máu của Trần gia.
Trần Cảnh Hoài tuy đã nhiều làn tưởng tượng ra được cảnh Giản Ái mang thai, nhưng là những lần sau khi họ kết hôn.
Giản Ái còn quá nhỏ, vậy mà anh đã làm cô to bụng. Nhưng không sao.
Cảnh Hoài mỉm cười.
"Chúng ta sẽ chăm bé con lớn nhé". Trần Cảnh Hoài nói với Giản Ái.
"Vâng. Chúng ta có bé con rồi anh ạ". Giản Ái nói. "Em sẽ bảo vệ con mình thật tốt".
"Ừm". Con của bộ tư lệnh anh đây, đương nhiên sẽ giành cho nó những đều tốt nhất, hạnh phúc nhất. Bây giờ anh đã có con, cuộc sống cũng sẽ thay đổi hơn so với trước.
Anh cũng sẽ rời quân đội để có thể gần với Giản Ái nhiều hơn. Bao nhiêu năm nay anh đã cống hiến hết mình cho quân đội, cho nên đã đến lúc mình rời khỏi và bắt đầu một cuộc sống mới bên cạnh người con gái mà anh hết lòng yêu thương.
- -----------
Trần Cảnh Hoài chăm Giản Ái ngủ xong rồi mới đi ra khỏi phòng. Anh lập tức gọi về cho ba mẹ mình chuẩn bí sính lễ qua tết sẽ đón Giản Ái về nhà.
Ba mẹ anh nghe nói anh làm cho Giản Ái to bụng thì vội vàng thu xếp mọi việc. Trước tiên ba anh phải qua nhà xin lỗi lão tướng quân và thủ trưởng.
Cảnh Hoài trong mắt mọi người trượng nghĩa đoan chính cũng sẽ không ai nghĩ anh dám làm như vậy. Giờ mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, ba mẹ anh cũng chỉ có thể vội thu xếp. Tuy thời gian có chút gấp rút nhưng khi ăn tết xong sẽ tranh thủ làm đám hỏi. Họ vẫn làm đầy đủ các bước để cho Giản Ái gả vào nở mày nở mặt với mọi người.
Vì đã quen biết nhau nhiều năm, lại càng có một mối quan hệ thân thiết. Nên rất dễ nói chuyện.
Khi ba mẹ Cảnh Hoài qua nhà nói chuyện gì lão tướng quân cũng không khó khăn gì, nhưng chỉ có ba cháu trai là gây khó khăn mà thôi.
Ba đời nhà họ Hoàng mới có được một cô con gái duy nhất. Nhưng sẽ không ngờ bị Cảnh Hoài tha đi mất rồi.
"Hay em nghĩ bắt nhà họ Trần đem voi chín ngà đến không". Giản Thế hỏi.
Hai anh em còn lại nhìn Giản Thế như một người bị ngáo đá. Voi chín ngà? Sao không đem ngựa chín hồng mao với gà chín cựa luôn đi!
Đồ ngu!
Gả thì vẫn sẽ gả, nhưng mà họ đang cố tình bắt lỗi Trần Cảnh Hoài, nhưng lại không tìm ra lỗi nào được cả.
Trước đây khi ở trong bộ tư lệnh, có vài ba cô gái để ý đến Trần Cảnh Hoài, nhưng mà anh lại không ngó ngàng gì đến họ. Thậm chí còn huấn luyện những cô gái đó nặng hơn những người con trai.
Anh được xem như là đại ma vương vậy đó.
"Hôm trước anh đi ngang gặp cậu ta, nhưng lại không chào hỏi anh". Giản Kim nói.
Anh ta đang cố tình bắt lỗi, mặc dù khi đó Cảnh Hoài không nhìn thấy anh. Nhưng mà bắt thì vẫn bắt!
Thôi bỏ đi. Anh em họ tụm năm tụm bảy lại cũng không giải quyết được.
Bởi vì Cảnh Hoài trong mắt gia đình họ luôn xuất sắc và có xuất thân đặc biệt. Lại nắm giữ chức vụ cơ mật rất nhiều.
Nhưng anh đã từ chức trở về tự phát triển kinh doanh. Vì khi đó anh đã nói. "Không thể để Ái Ái trong chờ anh ngày đêm khi anh đi làm nhiệm vụ, nếu không may thì cô sẽ làm quả phụ".
Cảnh Hoài không thể để cho cô ngày đêm trông ngóng anh mãi được. Họ Trần có nhiều anh em, thiếu anh trong quân đội cũng không sao, nhưng Giản Ái trên đời này chỉ có một mà thôi.
- ---------
Lục Nghiên Trung đi đến nơi mà em mình đã nói, nhưng không ngờ anh lại bị tập kích, may mà được người giúp đỡ.
Là cô gái của Minh Hoàng Lễ, cô đã giúp anh thoát được một mạng.
Khi cô lấy ra hai chiếc phi tiêu đặc biệt thì những tên đó sợ hãi, vì mũi tên đó có chứa độc.
"Anh có sau không".
"Không...cảm ơn em". Lục Nghiên Trung dùng tay che lại vết thương trên tay của mình.
"Ừm!". Cô gật đầu. "Anh đi đâu vậy".
"Em trai anh đang ở quanh đây! Mấy hôm nay bọn anh có xảy ra chút việc. Đã làm phiền em".
"Không có gì ". Cô thấy vết thương của anh không sao cho nên nói vài câu rồi bỏ đi, vì lúc này trên mặt cô đang dùng một chiếc khăn che mặt lại. Sẵn tiện để lại cho anh một hộp thuốc trị thương.
Rồi cô bỏ đi ngay, Lục Nghiên Trung muốn hỏi thêm vài câu nhưng thấy cô không muốn nói nên anh thôi hỏi.
Được cô gái đó đưa cho một hộp thuốc, Lục Nghiên Trung băng bó vết thương xong rồi tiếp tục đi tìm Lục Nam Hàng.
Đi tìm em trai vẫn quan trọng hơn.