Sau khi ổn định lại nhịp tim của cả hai, thì Nghi An lại muốn làm nữa.
Từ Khiêm bế cô lên giường, sờ vào u cốc vào cái thấy đã ướt thì anh mới đi vào.
Đêm nay cả hai trầm luân cùng nhau, hoàn toàn không biết đến việc tiết chế, chỉ biết làm thoả mãn cho nhau mà thôi.
Anh càng không muốn tha cho Nghi An dễ như vậy.
Đêm đến cứ thế trôi qua họ quấn lấy nhau không thể tách rời.
…
Sáng hôm sau.
Đêm qua cùng anh lăn lộn đến quá mức nên cả người Nghi An rất mệt mỏi, chỉ muốn ở nhà mà thôi.
Từ Khiêm đi dạy, nên đã bảo mẹ Lục đến ở cùng với Nghi An, sẵn tiện chăm Nghi An giúp mình.
Mẹ Lục đến thì thấy Nghi An vẫn còn ngủ, trên người lại không mặc quần áo thì lại đỏ mặt.
Cái đám nhóc này, không chịu biết tiết chế gì cả.
Nên bà lẳng lặng mà đi ra ngoài.
Nghi An ngủ đến trưa mới chịu dậy.
Cả người đầy mệt mỏi vì đêm qua vận động quá sức.
Cô ấy ngáp ngắn ngáp dài rồi lửng thửng đi đánh răng.
Lục phu nhân vốn mới vừa nấu cơm xong, định đi gọi Nghi An dậy thì thấy cô đang đi xuống.
“Con dậy rồi à”.
Lục phu nhân cười.
“Dạ, mẹ đến khi nào vậy ạ”.
Bọn họ đã quyết định giữ cách gọi bao lâu nay cho đến hiện tại, chỉ là có thêm một người ba một người mẹ mà thôi.
“Đến được một lúc rồi”.
Bà nói.
“Con vào ăn đi”.
“Dạ”.
Nghi An vừa ăn sáng ngồi nghe bà nói chuyện.
“Ừm.
Bọn con sau này tiết chế lại một chút, kẻo ảnh hưởng đến đứa bé”.
Lục phu nhân nói.
Khụ khụ.
Nghi An đang ăn mà nghe bà nói như vậy thì ngại ngùng chết được.
Vội vàng vâng dạ.
Sau đó thì mắng tổ sư cha nhà Từ Khiêm!
Vốn ở nhà cả ngày không có gì làm nên Nghi An định đi mua một ít đồ cho trẻ con.
Nên sẵn Lục phu nhân ở đây thì bà cùng đi với Nghi An luôn.
Nghi An rất thích được đi ra ngoài hít thở không khí, dạo trước cô ấy toàn ở nhà mà thôi vì sức khỏe không cho phép nên cũng rất lười đi ra ngoài.
Nghi An cùng Lục phu nhân đẩy xe hàng trong một trung tâm thương mại.
Cũng không rõ là con trai hay con gái, nên mỗi thứ Nghi An điều mua một kiểu và một màu khác nhau.
Cùng là mang thai nhưng Giản Ái lại ăn uống rất thoải mái lại còn rất khoẻ mạnh, nhưng bụng vẫn nhỏ hơn Nghi An một chút, chắc có lẽ do mình mang thai đôi.
Không biết là trai hay gái, hay là một đôi bé trai? Hay một đôi bé gái nhỉ? Hay là một nam một nữ.
Chà! Hồi hộp quá đi thôi.
Nghi An mua một đống quần áo, đầy đủ luôn đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh.
Đúng lúc này thì Nghi An nhìn thấy Từ phu nhân đi cùng với một cô gái khác, họ thân mật với nhau nói chuyện cười đùa.
Nghi An chưa từng nhìn thấy bà vui vẻ như thế.
Trong phút chốc có chút không thích ứng được vì bà trông quá xa lạ.
Từ phu nhân vốn không nhìn thấy Nghi An chỉ khi Lục phu nhân xuất hiện rồi gọi, nên bà ta mới đi lại.
Lục phu nhân thấy một chiếc váy rất hợp với Thanh Thanh nên muốn mua, nhưng giữa màu xanh và màu đỏ thì bà không biết mua cái nào.
Màu xanh thì nhã nhặn, màu đỏ thì quyến rũ.
Hai màu sắc với hai phong cách khác nhau.
Nhưng bà lại thiên về màu đỏ hơn vì trong rất đẹp lại nổi bật.
Nghi An cũng thấy màu đỏ đẹp hơn và sẽ hợp với Thanh Thanh hơn.
Nghe Nghi An nói như vậy thì đã cho vào trong xe đẩy của họ.
Nghi An cũng muốn mặc lắm, nhưng bụng bây giờ không cho phép mình mặc những bộ đồ bó sát như vậy.
Cô ấy chỉ có thể mặc đầm bầu hoặc đầm rộng mà thôi ~.
Nên đã mua một chiếc váy xuông dài đến đầu gối, màu đỏ, nhìn rất đẹp.
Rộng mặc sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Lại vừa che được bụng bầu của mình, cũng rất tốt đó chứ.
Khi Lục phu nhân thấy Nghi An không đúng thì nhìn theo cũng thấy Từ phu nhân nhìn họ.
Bà có chút khó chịu khi thấy Từ phu nhân, rồi lại nhớ lại việc Nghi An bị động thai do bà ta gây ra thì lại càng không vui.
Sau đó thì kéo Nghi An rời đi ngay.
Nhìn hai người họ rời đi mà Từ phu nhân thấy ghét vô cùng.
“Ai thế bác ơi”.
Cô gái nhã nhặn hỏi.
“Chỉ là người quen thôi cháu, con mua được gì rồi, dì thấy váy màu đỏ kia rất hợp với cháu”.
Bà ta chỉ vào chiếc váy mà Nghi An vừa mới mua xong.
Đó là một chiếc váy màu đỏ xuông dài đến đầu gối, cô gái đó thấy cũng rất đẹp nên đã thử được Từ phu nhân khen hết lời.
Sau cùng thì thanh toán lấy chiếc váy đó.
“Ân Nhi này, con muốn mua gì nữa không con”.
Từ phu nhân hỏi.
“Dạ, con cũng định mua cho anh Khiêm vài món đồ, không biết anh thích gì vậy ạ”.
Ân Nhi hỏi bà.
“Nó ấy à.
Con trai mà cũng đâu có sở thích gì đâu, hay con mua gì con thấy đẹp là được, quan trọng là tấm lòng của con mà.” Bà ta cười.
“Dạ”.
Ân Nhi đỏ mặt e thẹn.
- -------------
Nghi An cùng với Lục phu nhân đi về nhà, đi mua sắm cũng đã mệt nên họ muốn về nhà nghĩ ngơi.
Ra đến cổng định đón xe về thì gặp Từ Khiêm đã đứng đợi ở đó.
Nghi An cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lại vui mừng.
Họ cùng nhau ra về.
Đúng lúc đó Từ phu nhân và Đoàn Ân Nhi mới vừa đi ra, khi thấy anh thì Từ phu nhân đã gọi lại.
“Từ Khiêm!”.
Lúc này Lục phu nhân mới vừa ngồi vào xe, Nghi An cũng vừa định ngồi mà thôi.
Nghe có người gọi anh thì Nghi An quay lại nhìn thì thấy Từ phu nhân và cô gái đó đang đi đến.
“Anh Khiêm~”.
Ân Nhi gọi anh bằng giọng ngọt ngào.
“Tôi không có em trai cũng không có em gái.
Ba đời nhà tôi cũng chỉ có ba tôi rồi đời tôi thì có tôi mà thôi”.
Từ Khiêm nói.
“Vị tiểu thư đây xin hãy gọi tôi là Từ Khiêm hay là thầy Từ cũng điều được”.
“…”.
Ân Nhi nín thinh nhìn anh.
“…”.
Nghi An cũng rất bất ngờ.
Không ngờ anh lại từ chối thẳng như vậy, quê dùm cô gái đó quá.
“Con nói gì vậy, đây chính là vợ mà mẹ lựa chọn cho con đó”.
Từ phu nhân nắm lấy tay của Ân Nhi ánh mắt nhìn Từ Khiêm đầy không vui.
“…”.
Từ Khiêm bỗng nhiên có vợ.
“…”.
Nghi An thật cạn lời với bà ta luôn rồi, coi Từ Khiêm là món đồ hay hàng hoá, muốn bán thì bán, muốn đá thì đá sao?
Trước là Lạc Nhân, bây giờ lại là cô gái này? Rốt cuộc bà ta nghĩ gì trong đầu vậy?
Lạc Nhân cũng do bà ta lựa chọn, Lạc Nhân ngã xuống thì lại đi tìm một người mới, cũng nhanh thật.
Mới có bao lâu chứ? Còn chưa được hai tháng?
Bà ta xem chuyện hôn nhân của con trai mình là trò chơi hay chỉ là một cuộc giao dịch giữa hai gia đình với nhau vậy?
Nghi An cũng không tài nào hiểu được bà ta?
“Có phải hay không mẹ đã quên à? Con có vợ từ khi nào? Với lại vợ của con ở đây chứ không phải ở đó”.
Từ Khiêm ôm Nghi An mà nói.
“Mẹ thôi làm mấy cái chuyện tự ý mình đi, có được không”.
Nếu không phải bà là mẹ anh, thì anh đã không nể mặt từ lâu rồi chứ đừng nói chi đứng đây nói chuyện.
“Nó có gì tốt hả? Mẹ tìm cho con một cô gái tốt thì con không chịu, lại đi quen mấy cái thứ gì vậy hả”.
“Thứ gì là thứ gì”.
Lục phu nhân mở cửa bước ra.
“Ai cho chị nói về con gái của tôi như vậy hả? Tôi nói cho chị biết, nếu tôi mà còn nghe chị nói về Nghi An những lời đó thì đừng nói sao tôi không khách sáo với chị đâu”.
Nói gì thì nói, Nghi An là đứa con mà bà yêu thương bao năm nay, chưa từng thay đổi.
Cho dù hiện tại có phải là con hay không phải thì tình thương của bà dành cho Nghi An vẫn không thay đổi một chút nào.
Thanh Thanh thì lại khác, bà sẽ bù đắp lại sao, cũng như Lãnh Khúc yêu thương Thanh Thanh rất nhiều.
Bà chưa tùng thiên vị cho hai đứa con gái này, Nghi An có cái gì thì Thanh Thanh sẽ có cái đó.
Chưa bao giờ để Nghi An hay Thanh Thanh buồn tủi.
Đừng để cho bà nghe được những lời nói không đúng về con của bà.
“Con?”.
Từ phu nhân lại cười.
“Con gái của chị? Vũ Châm có phải hay không thì bà tự biết chứ? Nghi An hay Lãnh Thanh Thanh kia mới là con của bà hả”.
“Còn nữa, tôi lựa chọn vợ cho con trai mình thì có gì sai? Còn cái thứ mà chưa chồng mà đã chửa thì đừng mong bước vào nhà họ Từ của chúng tôi”.
Bà ta lướt qua bụng của Nghi An mà nói.
“Chị dạy con tốt thật, dạy con gái chưa chồng mà đã ngủ với con trai của người khác đến…”..
Danh Sách Chương: