Sài Dật bị Lý Trọng Nguyên ép ngồi xuống ghế, khuôn mặt nhăn nhó khó nhọc nói thành lời, “To gan! Trẫm muốn gặp… công chúa!”
“Trọng Nguyên sao lại không muốn gặp công chúa chứa?” Hai cánh tay Lý Trọng Nguyên đè chặt thân thể không ngừng run rẩy của Sài Dật, “Hoàng thượng chỉ cần làm theo những gì ta nói, là có thể gặp được công chúa, Tịnh Nhi của ngài rồi.”
Hai mắt Sài Dật tràn ngập phẫn nộ, giơ tay run rẩy chỉ Lý Trọng Nguyên “Ngươi… đi ra… cút mau…”
Lý Trọng Nguyên tìm được chiếu thư chưa viết, từ từ mở ra trước mặt Sài Dật, cầm bút lông nhét vào tay Sài Dật, lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng chỉ cần như lời Trọng Nguyên nói mà lập chiếu thư…”
Sài Dật tức giận đến mức cả người thâm đen lại, máu từ khoé môi chảy ra, Sài Dật dừng toàn sức ném bút lông sói, vung chiếu thư đi tức giận nói: “Đại nghịch bất đạo! Tội đáng xử tử! Trẫm, phải giết ngươi!”
Sài Dật muốn đi ra ngoài, nhưng mới đứng dậy đã lảo đảo ngã xuống đất, lồng ngực đau đớn, thở dốc từng ngụm lớn.
Lý Trọng Nguyên nhìn ông già bất lực trước mặt, lắc đầu nói: “Trọng Nguyên từ nhỏ lớn lên bên ngài, cũng đã gọi ngài là phụ vương bao năm, hôm nay ta thấy ngài như vậy lòng cũng đau đớn. Hoàng thượng… nếu có thể tiếp tục gọi ngài một tiếng phụ hoàng, tiếp tục làm nhi thần của ngài thì tốt biết bao. Đáng tiếc ngài lại quẳng ta đi không thèm để ý, Trọng Nguyên cũng là nam nhi lòng ôm chí lớn, thực sự không thể không trù tính cho bản thân, cho dù có lỗi với hoàng thượng, ngài cứ nhìn xem, Lý Trọng Nguyên ta đây cũng có thể thống nhất thiên hạ, mang lại an vui cho bách tính. Đừng hận hành vi đại nghịch hôm nay của ta.”
Sài Dật nghe vào tai, cổ họng mặn chát, nôn ra máu đỏ tươi, ho không ngừng.
Lý Trọng Nguyên cũng không vội đỡ ông dậy, bình tĩnh nhặt bút lông sói và chiếu thư dưới đất lên, đặt lên bàn yêu quý mà vuốt ve, tự mình ngồi xuống ghế của Sài Dật, khẽ thở dài nói: “Nếu hoàng thượng không có sức để cầm bút, vậy chỉ có thể để Trọng Nguyên tự mình ra tay. Hoàng thượng có còn nhớ không, năm đó ở Thương Sơn, ngài đã nhiều lần bảo Trọng Nguyên thay người viết thư… nét chữ của hoàng thượng, Trọng Nguyên sớm đã quen thuộc, có thể giả mạo…”
Cổ họng Sài Dật tràn ra tiếng rên rỉ, định bò dậy giật lấy đồ trong tay Lý Trọng Nguyên, nhưng không có sức cũng không thể cản được nét bút bay múa của hắn.
“Trẫm được Nam Cung gia nhường ngôi, cảm nhận sâu sắc tài đức sáng suốt của bậc quân vương, nhưng dưới gối không có con nối dõi chia sầu, trẫm tuổi tác đã cao, long thể bất an, nước không thể không có thái tử quán xuyến, nguyện theo luật nhường ngôi, chọn minh quân kế vị trẫm. Phò mã Lý Trọng Nguyên, chín chắn có thừa, chiến công hiển hách, là con rể của trẫm, lập thành thái tử Đại Chu...”
Từng câu từng chữ được Lý Trọng Nguyên bình tĩnh viết xuống, cúi người nhìn Sài Dật yếu ớt nói: “Viết như vậy ngài thoả mãn chưa?”
Sài Dật bỗng trợn to mắt, bóp cổ Lý Trọng Nguyên nói, “Đáng chết, ngươi đáng chết.”
Sài Dật cho dù là cố sức nhưng đối với Lý Trọng Nguyên, đây chỉ là ông già gần đất xa trời còn chút hơi tàn cho nên hắn chỉ cần khẽ đẩy, Sài Dật đã ngã dúi dụi xuống đất khó mà đứng dậy được, không ngừng nôn ra máu, kêu rên một tiếng bất tỉnh nhân sự.
Lý Trọng Nguyên cầm lấy ngọc tỷ, đóng thật mạnh, nhìn nét chữ giống y hệt Sài Dật khẽ mỉm cười.
Bên ngoài ngự thư phòng, Ngô Hữu mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân Mạc Uyên trở về, vội vàng ghé đầu vào ngự thư phòng ho khan vài tiếng. Lý Trọng Nguyên buông nghiêng mực trên bàn xuống, nâng Sài Dật dậy hô lớn, “Phụ hoàng! Phụ hoàng, ngài làm sao vậy!!”
Ngô Hữu đẩy cửa phòng ta, thấy mặt Sài Dật đã đen thui, trên y phục dính đầy máu tươi, giật mình loạng choạng đỡ lấy khung của, “Hoàng thượng...”
“Hoàng thượng làm sao vậy!?” Mục Uyên chạy vọt vào, thấy cảnh tượng này kinh sợ mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, “Thái y... Nhanh đi tuyên thái y!”
Ngô Hữu xoay người chạy nhanh về phía thái y viện, mấy người phía sau cũng yên lặng tản đi.
Sài Tịnh nghe được tin đến nơi thì Sài Dật đã nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, môi khô nứt máu đã thâm đen hơi hé ra, như là có rất nhiều lời muốn nói với nữ nhi.
“Phụ hoàng...” Sài Tịnh quỳ rạp xuống bên giường Sài Dật, lay lay cổ tay lạnh cứng gầy khô của Sài Dật, “Phụ hoàng...”
Diệp Huân bên giường run rẩy, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tối tăm khó dò của Lý Trọng Nguyên, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống.
“Diệp thái y!” Sài Tịnh kau khô khoé mắt nhìn Diệp Huân nói: “Bệnh của phụ hoàng vẫn do ngươi điều trị, tại sao bỗng nhiên lại như vậy?”
Diệp Huân vội quỳ xuống nói: “Bẩm công chúa, thân thể hoàng thượng ngày càng suy nhược, ngày ngày đều dựa vào thất tâm liên để kéo dài tính mạng, tập trung tinh thần. Thuốc này công hiệu mạnh, thần đã nói với hoàng thượng nhiều lần, nhưng hoàng thượng vẫn cố chấp dùng…. Vừa rồi thuộc hạ bắt mạch cho hoàng thượng, đúng như nhứng gì thuộc hạ đã nói, tâm mạch hoàng thượng đã hư hao… không cứu được lâu nữa.”
“Không cứu được lâu nữa…” Sài Tịnh thì thào lùi bước, “Đêm qua bản cung gặp phụ hoàng, phụ hoàng vẫn khoẻ mạnh, nhưng chỉ một ngày, đã không thể qua được. Diệp thái y, ngươi làm thái y hơn 10 năm, long thể của hoàng thượng ảnh hưởng đến thiên hạ, lẽ nào không thể đoán được hoàng thượng còn cố được đến lúc nào? Nói không lâu nữa… tóm lại phụ hoàng bây giờ là vì bệnh tình ra như vậy hay là kẻ khác gây ra?”
Chân Diệp Huân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch không dám lên tiếng. Lý Trọng Nguyên thấy Sài Tịnh đau lòng bi ai, đến gần nàng dịu dàng nói: “Tịnh Nhi…”
“Lý Trọng Nguyên…” Sài Tịnh cắt lời hắn, “Khi phụ hoàng gặp chuyện…. Ngươi cũng ở ngự thư phòng phải không…”
Lý Trọng Nguyên gật đầu nói, “Ta ở ngự thư phòng cùng hoàng thượng nói về chuyện nàng muốn hoà ly, hoàng thượng vẫn bình thường, đột nhiên… đột nhiên ngã xuống đất, nôn ra máu… Lúc Diệp thái y chạy đến thì đã như vậy… Diệp thái y cũng nói thất tâm liên sẽ tổn hao tâm mạch, hoàng thượng dùng thuốc này đã lâu… sợ là đã ảnh hưởng nhiều, cho nên lúc này mới…”
Sài Tịnh lạnh lùng đẩy cánh tay Lý Trọng Nguyên giang ra, ngồi xuống cạnh giường Sài Dật, cầm khăn ấm lau mồ hôi cho phụ thân, ghé sát tay ông nói: “Phụ hoàng, người mở mắt nhìn Tịnh Nhi đi, đại sự chưa xong, phụ hoàng sao có thể bỏ Tịnh Nhi, bỏ Đại Chu đi được. Phụ hoàng người tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi.”
Sài Dật rên lên mấy tiếng, bàn tay gầy nổi đầy gân xanh muốn chạm vào nữ nhi bên cạnh, Sài Tịnh nắm chặt tay phụ thân, nước mắt như mưa rớt xuống tay Sài Dật.
Lý Trọng Nguyên thử đi lên đỡ lấy bờ vai run rẩy của Sài Tịnh, thấp giọng khuyên: “Phụ hoàng như vậy, ta cũng đau lòng. Mấy ngày nay nàng gầy đi nhiều, vạn lần cũng phải bảo trọng thân thể mới được.”
Sài Tịnh im lặng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn xung quanh tẩm cung nói, “Khi Lý Trọng Nguyên gặp hoàng thượng, ai canh giữ ngoài ngự thư phòng?”
Mạc Uyên vội vàng quỳ xuống nói, “Bẩm công chúa, là thuộc hạ.”
“Mạc thủ lĩnh…” Sài Tịnh hồ nghi nhìn Mục Uyên: “Ngươi vẫn canh gác ngoài cửa không đi đâu sao?”
Ban đầu Mạc Uyên gật đầu liên tục xong chợt lắc đầu nói: “Khi thuộc hạ đổi ca, Ngô Tá tướng quân có đi tuần tra đến ngự thư phòng nói với thuộc hạ, bên phòng nghỉ của thị vệ xảy ra tranh chấp, bảo thuộc hạ nhanh qua nhìn xem. Sau đó chính Ngô tướng quân thay thuộc hạ canh gác. Khi thuộc hạ chạy về, hoàng thượng đã…” Giọng Mạc Uyên càng lúc càng thấp, sợ hãi nhìn vẻ mặt Lý Trọng Nguyên, ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm mình.
“Ngô Tá?!” Sài Tịnh chậm rãi nhắm mắt, “Phái người đi gọi Ngô Tá tướng quân, bản cung có lời muốn hỏi hắn.”
Vân Đô cách Huy Thành 200 dặm.
“Thiếu chủ, tuyết càng rơi càng lớn, sợ là không đi được.” Vân Tu nhìn khắp bầu trời tuyết trắng nôn nóng nói, “Thực sự là đáng ghét, năm nay tuyết thế nào tới nhanh như vậy chứ!”
Sài Chiêu ngẩng đầu nhìn bông tuyết lớn như lông ngỗng, nhíu mày không nói. Nhạc Hoành trên lưng Bạch Long kéo chặt áo khoác, thổi bông tuyết đang bay trước mặt, nhìn Sài Chiêu im lặng bên cạnh.
“Đã đến Vân Đô.” Ân Sùng Húc nhìn mái ngói trong thành Vân Đô phủ đầy tuyết trắng nói: “Có cần chờ thêm một ngày đợi tuyết ngừng rồi lại đi không?”
“Không thể chậm trễ nữa.” Sài Chiêu lắc đầu nói, “Lòng người hiểm ác đáng sợ, hắn nếu là muốn tự bảo vệ mình, thì chỉ còn một con đường để đi. Hổ phù tuy vẫn còn trong tay bản vương, nhưng thúc phụ và công chúa vẫn ở thâm cung. Trong tay Lý Trọng Nguyên có mấy nghìn quân của Phiêu Kị tướng quân, một khi bị dồn vào đường cùng sẽ hoá liều, bức vua thoái vị là chuyện hoàn toàn có thể… Đến lúc đó, chúng ta lại càng khó khăn.”
Vân Tu kẹp chặt bụng ngựa, vung roi, vội la lên, “Vậy còn chờ gì, nhanh lên thôi! Đi không được cũng phải đi, tên Lý Trọng Nguyên kia điên rồi, nếu đem hắn ép đến đường cùng, hắn cái gì cũng có thể làm được!”
Sài Chiêu xoay người nhìn Nhạc Hoành không chút oán giận, tay khẽ vuốt bông tuyết lạnh giá trên má nàng, khàn giọng nói, “Ta và Ân Sùng Húc cùng mấy người thúc ngựa về Huy Thành trước, Vân Tu cùng nàng cứ từ từ mà đi… có được không? Từ Vân Đô lên phía Bắc là lãnh địa cũ của Sài gia, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì cả.”
Nhạc Hoành gật đầu cười nói, “Chuyện của thúc phụ và công chúa quan trọng hơn, chàng không cần lo lắng cho ta.”
Sài Chiêu cười trấn an, mắt xám nhìn chăm chú vẻ mặt Vân Tu, “A Hoành để ngươi che chở, nếu nàng thiếu một cọng tóc…”
Vân Tu giơ tay lên cổ mình làm bộ cắt một cái, cương quyết nói: “Mang đầu Vân Tu tới gặp thiếu chủ.”
“Được!” Sài Chiêu túm chặt cương ngựa vung roi lên, “Ân Sùng Húc, chúng ta nhanh lên, trong vòng 1 ngày nhất định đến Huy Thành.”
Dưới màn tuyết cuồn cuộn tung bay, Nhạc Hoành khẽ vuốt bờm ngựa đầy bông tuyết của Bạch Long, nhìn Vân Tu nói: “Ngươi lo lắng cho công chúa, có phải cũng muốn cùng Sài Chiêu sớm hồi kinh, đã như vậy vừa rồi sao không lên tiếng?”
Vân Tu cụp mắt thấy móng ngựa đang chà chà lên tuyết thấp giọng nói: “Lý Trọng Nguyên phạm trọng tội sợ là phải chết, ta lại căm hận hắn, nhưng không muốn tận mắt thấy hắn chết. Hắn dù sao cũng có nghĩa phu thê với công chúa, công chúa đau lòng, ta không lỡ nhìn… Theo thiếu phu nhân chậm một chút trở về cũng tốt, đợi công chúa trải qua cơn nát lòng thì còn có ta ở phía sau đợi cô ấy…”