Trong doanh trại của chủ soái, Kỷ Minh mặc áo giáp vàng, vuốt ve cây cung bạc, miệng mỉm cười. Thấy người đưa tin đến thì không ngẩng đầu lên, nói: “Thế nào rồi?”
Người đưa tin quỳ một chân xuống, nói: “Bẩm vương gia, theo kế sách của vương gia, mấy tháng trước đã có mật thám vào Liêu Châu, trước mắt kinh thành Liêu Châu của Tấn Quốc người người đều đang đồn đãi nói Nhạc gia của Tĩnh Quốc Công phủ bất mãn với việc Vũ Đế tứ hôn con gái mình cho Sài Chiêu. Nghe nói Vũ Đế vô cùng giận dữ, mắng cả nhà Nhạc Thịnh không biết tốt xấu, một nữ tử đã mất đi danh dự còn hy vọng gả cho nhà quyền quý gì nữa…”
“Còn gì không…” Kỷ Minh khẽ ngã người, hỏi khẽ.
“Không chỉ như thế!” Người đưa tin nháy mắt. “Không ngoài dự đoán của vương gia, gần đây Nhạc gia và Sài gia thường xuyên thư từ qua lại. Thuộc hạ đã làm theo căn dặn của vương gia, làm giả vài bức, bảo người của chúng ta ở Liêu Châu trình lên Vũ Đế…”
“Làm tốt lắm!” Kỷ Minh cười to vài tiếng. “Tin chắc sau khi xem những lời trong thư, có lẽ Vũ Đế không đơn giản là chỉ tức giận thôi nhỉ.”
Người đưa tin bước lên một bước, nói nhỏ: “Đương nhiên rồi. Nhiều ngày trước Nhạc Thịnh đã phát hiện quân ta có hành động nên thư xin cứu viện đã sớm được trình đến tay Vũ Đế, nhưng phía kinh thành Liêu Châu vẫn không có động tĩnh gì. Xem ra… Vũ Đế đã không còn tin tưởng Tĩnh Quốc Công phủ nữa, cũng không định quan sự sống chết của Thương Châu…”
“Lão già Vũ Đế tự phụ lại đa nghi, bề tôi nào không được lòng lão ta thì sẽ không sống nổi. Nhạc Thịnh làm việc cẩn thận bao nhiêu năm nay, không ngờ lại vì con gái mình mà khiến Vũ Đế nổi nghi ngờ.” Kỷ Minh kéo chiếc cung bạc trên tay mình. “Gia tộc Nam Cung ở Chu Quốc đã áp chế Sài gia bao năm nay, chúng không xứng là mối lo của ta. Nhưng Tấn Quốc không có Nhạc gia thì một trận là ngã ngay. Kỷ gia của Đại Lương ta mới thực sự là người nắm thiên mệnh, ngày nhất thông thiên hạ đã ở trong tầm tay rồi!”
“Mọi thừ đều là nhờ mưu kế của vương gia. Vương gia anh minh!”
***
Thành Thương Châu
“Cha.” Nhạc Hoàn chống mạnh cây kích xuống đất. “Mấy ngày nay quân Lương liên tục tấn công vào thành, thành Thương Châu phòng thủ kiên cố, Hoàn Nhi cũng không sợ chúng đến, nhưng… viện quân mãi mà không thấy động tĩnh gì, nếu thật sự phải tử thủ thì e là quân dân Thương Châu không thể trụ qua mùa đông giá rét được! Cha có tiếp tục gửi thư xin hoàng thượng mau phát binh chưa?”
Thấy Nhạc Thịnh im lặng không nói, Tôn Nhiên lên tiếng. “Thư à? Không mười thì cũng có tám chín bức nhưng vẫn không thấy bóng dáng của viện binh đâu… Tướng quân, có khi nào là do hoàng thượng tin lời sàm tấu… Định để mặc cho Thương Châu tự sinh tự diệt?”
“Sàm tấu? Lời sàm tấu gì?” Nhạc Hoàn quýnh lên. “Tôn tướng quân mau nói ra nghe xem nào.”
Tôn Nhiên thở dài một hơi, nói: “Ta cũng chỉ nghe đồn mà thôi. Liêu Châu đang đồn đãi là Tĩnh Quốc Công bất mãn với việc hoàng thượng tứ hôn con gái yêu của mình cho một kẻ không công danh của Sài gia… Thậm chí còn nói cha con và Chu Quốc… Haiz!” Tôn Nhiên không nói tiếp được nữa.
“Thật tức cười!” Nhạc Hoàn trừng mắt giận dữ. “Nhạc gia ta ba đời trấn thủ Thương Châu, không nhờ cha bày mưu nghĩ kế giữ cho biên giới vững vàng thì kinh thành có thể ca múa thanh bình sao? Thế mà con nghi ngờ Nhạc gia ta! Cha, thành Thương Châu này ta đừng thèm giữ nữa!”
“Láo xược!” Nhạc Thịnh tức giận nói. “Từng câu từng chữ con vừa nói đều là tội đại nghịch rơi đầu. Tôn tướng quân là người của mình, nhưng nếu truyền đến tai hoàng thượng ở kinh đô, không đợi Kỷ Minh tấn công Thương Châu, Nhạc gia chúng ta đã chết không chỗ chôn rồi!”
Nhạc Hoàn vội vã quỳ xuống, cúi gằm mặt không dám nói chuyện nữa.
Tôn Nhiên thấy Nhạc Thịnh nổi cơn thịnh nộ thì vội khuyên can. “Tướng quân đừng giận. Chuyện quan trọng nhất trước mắt là làm thế nào để giữ được Thương Châu. Nếu hoàng thượng thực sự định bỏ mặc chúng ta…”
“Cha.” Mắt Nhạc Hoàn sáng lên, chần chừ rồi nói. “Hay là… cầu cứu Sài gia… Sài Chiêu và A Hoành đã định chuyện hôn sự, có lẽ sẽ…”
“Câm miệng!” Nhạc Thịnh nghiêm nghị ngắt lời hắn. “Hoàng thượng đã nghi ngờ chúng ta cấu kết với Sài gia, nếu đi cầu xin Sài gia đến giải cứu mối nguy của Thương Châu, há chẳng phải đã làm theo ý kẻ địch, tội cấu kết càng thêm rành rành như núi!”
“Nhưng mà…” Nhạc Hoàn còn muốn nói thêm vài câu thì bị Tôn Nhiên ngăn lại, nháy mắt và lắc đầu với hắn.
“Con ra ngoài đi.” Nhạc Thịnh xua tay.
Tôn Nhiên kéo tay áo Nhạc Hoàn, lôi hắn ra ngoài.
“Tôn thúc thúc.” Nhạc Hoàn quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt. “Sao thúc không giúp con khuyên nhủ cha. Thúc và con đều biết nếu không có viện binh và lương thảo, khi mùa đông đến, Thương Châu hoàn toàn không trụ được bao lâu nữa.”
“Tướng quân rất cố chấp, đâu phải con không biết.” Tôn Nhiên lại kéo Nhạc Hoàn đi thêm vài bước, nén giọng thật khẽ. “Theo ý ta, cầu xứu Nhạc gia không phải là không thể.”
“Tôn thúc thúc…” Mắt Nhạc Hoàn sáng lên.
“Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra, càng không thể truyền vào tai hoàng thượng ở Liêu Châu.” Tôn Nhiên cảnh giác nhìn quanh quất bốn phía. “Thiếu tướng quân, con cảm thấy chú cháu nhà họ Sài thật sự có thể trông cậy vào sao?”
Nhạc Hoàn chần chừ nói. “Tuy chỉ quen biết có mấy ngày nhưng ấn tượng của con với Sài gia rất tốt. Sài quận vương điềm đạm, trí tuệ, Sài Tịnh con gái ông ấy cũng không thua kém đấng nam nhi. Còn Sài Chiêu kia… có thể bất chấp tất cả để cứu A Hoành… Tôn thúc thúc, con cảm thấy có thể thử xem sao.”
“Chuyện này không được chậm trễ.” Tôn Nhiên hạ quyết tâm, nói: “Thiếu tướng quân tìm một tín vật của tiểu thư rồi phái một thân tín đến Thương Sơn của Chu Quốc mặt mặt chú cháu nhà họ Sài một chuyến. Sài gia xuất thân nhà võ tướng, kỵ binh dũng mãnh, nếu thật sự phát binh cứu trợ Thương Châu ta…”
Lời còn chưa nói xong, Nhạc Hoàn đã vội bước đi thật nhanh. “Tôn thúc thúc yên tâm, cứ giao cho con.”
Nhạc Hoàn lén vào phòng của muội muội, nhìn quanh một lượt, mắt nhìn chằm chằm vào hộp đựng tên của Nhạc Hoành.
“Tên vàng!” Nhạc Hoàn mừng thầm trong bụng. “Chính là nó!” Nhạc Hoàn đang định rút một mũi tên ra thì ngoài cửa đã có người tằng hắng vài tiếng.
“Đại ca, huynh chui vào khuê phòng của muội làm gì vậy?” Nhạc Hoành khoanh tay, nhẹ nhàng nói: “Còn lén trộm đồ của muội nữa.”
“Đâu có!” Nhạc Hoàn rụt tay lại. “Mỗi một mũi tên của muội đều đã qua tay của đại ca, đại ca muốn lấy một mũi mà muội lại nhỏ mọn thế ư?”
Nhạc Hoành bước tới lấy hộp đựng tên xuống. “Nếu huynh thật sự thích nó thì có lấy hết cũng không sao. Nhưng hôm nay huynh cứ lén lén lút lút, nhất định là có âm mưu gì đó. Nếu huynh không nói rõ ràng thì đừng hòng lấy đồ của muội đi!”
Nhạc Hoàn sốt ruột nên bèn kể hết mọi chuyện đã thương lượng với Tôn Nhiên cho nàng nghe. “Đại ca cũng không muốn gạt muội, A Hoành là người hiểu chuyện, nói vậy chắc muội cũng biết nên làm thế nào.”
Nhạc Hoành cúi đầu nhìn hộp tên, do dự nói: “Đại ca, cha nói không sai, một khi Sài gia phát binh cứu viện chúng ta thì chẳng phải rơi vào bẫy của kẻ gian rồi ư…”
“Đầu óc cứng nhắc!” Nhạc Hoàn lập tức giật lấy hộp tên của Nhạc Hoành. “Giờ là lúc nào rồi. Bảo vệ Thương Châu mới là việc cấp bách nhất, những chuyện còn lại đợi xong xuôi hãy nói, thế mà muội cũng không hiểu sao? Muội cũng đâu muốn Kỷ Minh phá được thành, lúc đó mẹ và đệ đệ cũng chỉ có đường chết. Tiểu đệ còn chưa đầy một tuổi…”
Nhạc Hoành bỗng thấy mềm lòng. Cau đôi mày liễu lại không nói gì, một lát sau mới lên tiếng. “Hắn… nhìn thấy mũi tên vàng, thật sự đến Thương Châu giúp chúng ta ư?”
“Vậy thì phải hỏi A Hoành muội rồi.” Nhạc Hoành rút một mũi tên vàng ra, nhìn chằm chằm vào chữ “Hoành” trên đó, khẽ thở dài một tiếng. “Chỉ mong trời thương Thương Châu, trời thương Nhạc gia…”