“Phò mã gia...” Thẩm Khấp Nguyệt nức nở nói.
“Phò mã làm vậy là có ý gì?” Ân Sùng Quyết làm vẻ hoài nghi nói: “Thẩm Khấp Nguyệt muốn liều chết bảo vệ nam nhân kia, phò mã gia động lòng trắc ẩn sao? Hay là vốn đã biết rõ người kia... là ai?”
Lý Trọng Nguyên dùng sức bóp mạnh, trâm ngọc trong tay liền gãy đôi, “Ta biết... Người kia là ai.”
Đại sảnh nhất thời giống như cung đã căng dây, tiếng tim đập dồn dập căng thẳng. Sài Chiêu thấy sắc mặt Nhạc Hoành trắng bệch, khẽ nhéo lòng bàn tay nàng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt run rẩy của Lý Trọng Nguyên.
“Trọng Nguyên đại ca...” Ngô Hữu còn muốn nói mấy câu, đã bị Lý Trọng Nguyên giơ tay ngăn lại.
Lý Trọng Nguyên khẽ than một tiếng rồi kéo vạt áo quỳ xuống bên cạnh Thẩm Khấp Nguyệt. “Sai lầm mà Lý Trọng Nguyên ta phạm phải sao lại để một nữ nhân liễu yếu đào tơ thay ta gánh vác chứ? Trọng Nguyên có bất tài thì cũng không thể tuyệt tình, hôm nay cho dù vương gia có giết tiểu nhân, tiểu nhân cũng không oán hận một câu. Đứa nhỏ trong bụng Thẩm Khấp Nguyệt là … cuả tiểu nhân.”
“Hả?” Đại sảnh ồ lên, chư tướng hai bên không ngừng trợn mắt há miệng nhìn nhau, “Phò mã... Này...”
Thẩm Khấp Nguyệt ngã xuống mặt đất, vò vạt áo, thấp giọng nức nở, “Sao chàng phải làm vậy… là ta sai...”
Lý Trọng Nguyên cúi rạp đầu vẫn không nhúc nhích, đợi Sài Chiêu lên tiếng. Ngô Hữu thấy vẻ khó lường trên mặt Sài Chiêu, quỳ một gối xuống nói: “Vương gia... Việc này thật giả thế nào rất khó nói, nể tình Trọng Nguyên đại ca đổ máu cùng chúng ta vào sinh ra tử, mong vương gia xem công lao của huynh ấy mà… xử nhẹ...”
Mắt Nhạc Hoành phiếm đỏ, run giọng nói: “Phò mã, ngươi không cảm thấy… có lỗi với công chúa sao?”
Lý Trọng Nguyên co rúm người, khó khăn ngẩng đầu, miệng nghẹn ngào nói, “Tịnh Nhi … Tịnh Nhi…” Hắn cố sức nhớ lại đêm triền miên kia, hắn nhớ rõ… dưới thân là thê tử hắn mong nhớ ngày đêm, vì sao, sáng hôm sau mở mắt ra lại là nữ nhân bên cạnh lúc này. Nhưng nằm trên giường hắn không có quá nhiều ảo não, như là hoàn thành khát vọng từ lâu, như là tìm kiếm được khuây khoả. Cho dù lúc này trước mặt Sài Chiêu nói ra hết thảy, Lý Trọng Nguyên cũng không có sợ hãi bất an, ngược lại là cảm giác thoải mái.
“Công chúa cùng Sài gia đối xử với phò mã không tệ!” Ân Sùng Quyết nói, “Phò mã thế nhưng chịu không nổi kẻ khác mê hoặc, làm ra chuyện khiến công chúa thương tâm. Chỉ sợ không riêng công chúa tan nát cõi lòng, ngay cả hoàng thượng... Cũng sẽ nổi trận lôi đình.”
Hai chân Ngô Hữu run bần bật, lại hận Ân Sùng Quyết thấu xương, ngang ngạnh nói: “Ân Sùng Quyết, ngươi lắm lời vừa thôi. Vương gia chưa có lên tiếng đã đến lượt ngươi nói năng bậy bạ sao?”
“Lý Trọng Nguyên nguyện ý mặc cho vương gia xử phạt.” Lý Trọng Nguyên cao giọng ngắt lời Ngô Hữu. “Là tiểu nhân có lỗi với công chúa. Chỉ xin vương gia không làm khó Thẩm Khấp Nguyệt.”
“Phò mã gia cũng thực đa tình quá đi.” Ân Sùng Quyết nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lý Trọng Nguyên, “Chẳng lẽ phạt ngươi từ bỏ vị trí phò mã ngươi cũng can tâm tình nguyện.”
Sài Chiêu phất phất tay ý bảo Ân Sùng Quyết đừng nói nữa, cầm chén trà trên bàn khẽ nhấp một ngụm, buông xuống nói: “Trọng Nguyên muốn như thế nào? Định giữ Thẩm Khấp Nguyệt ở bên cạnh sao?”
Lý Trọng Nguyên xoay người nhìn khuôn mặt Thẩm Khấp Nguyệt gầy yếu tái nhợt, ánh mắt buồn rầu nói: “Việc đã đến nước này, tiểu nhân còn có quyền lựa chọn sao? Cho dù không cho nàng danh phận cũng không thể bỏ mặc nàng và đứa nhỏ được. Tiểu nhân đã làm tổn thương một người, sao có thể hại một người nữa. Vương gia...”
“Nếu ta không có nhớ lầm.” Ân Sùng Quyết nghĩ nghĩ nói, “Lý phò mã, là ở rể Sài gia?”
“Ở rể.” Hai chữ này vang lên bên tai Lý Trọng Nguyên như dao đâm vào người vô cùng khó chịu, hắn chưa từng thống hận hai chữ này như vậy.
Thấy Lý Trọng Nguyên trầm mặc không nói, Ân Sùng Quyết lại nói: “Kỳ thật nam tử tam thê tứ thiếp cũng là bình thường, phò mã gia muốn lưu lại Thẩm cô nương chúng ta cũng không thể nói gì. Chính là…” Ân Sùng Quyết nhìn Sài Chiêu rồi tiếp tục nói: “Nhưng đứa nhỏ sau này sinh ra, phải làm thế nào?”
Lời vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh đều bàn tán to nhỏ. Nhạc Hoành kéo tay Sài Chiêu, ghé sát vào tai nói nhỏ mấy câu. Sắc mặt Sài Chiêu khẽ biến, rồi mau chóng khôi phục trấn định, lạnh lùng nhìn hai người đang quỳ bên dưới.
“Đứa bé này…” Lý Trọng Nguyên cắn môi, hít một hơi thật sâu nói: “Đứa bé này vốn không phải người họ Sài, không có liên quan gì với Sài gia hết. Nó… là con của Lý Trọng Nguyên ta, nó họ Lý.”
Thẩm Khấp Nguyệt không thể nén nữa khóc lớn thành tiếng, nước mắt tuôn rơi trên mặt đất, bộ dáng yếu ớt càng khiến Ngô Hữu thương tiếc, chỉ hận mình không thể biến thành hổ sói mà giết chết Ân Sùng Quyết.
Sài Chiêu chậm rãi đứng lên, ngạo nghễ phủi phủi áo khoác, đi đến trước mặt Lý Trọng Nguyên nói: “Ngươi thân là phò mã đương triều, là phu quân của nữ nhi duy nhất của hoàng thượng. Ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ thấy công chúa sẽ đau lòng cỡ nào. Hoàng thượng vốn kỳ vọng ngươi rất cao, người sẽ thất vọng đến đâu. Bản vương… có phải cũng nhìn lầm ngươi rồi không?”
Lời này từng chữ khắc vào tim, người trong đại sảnh thở cũng không dám thở mạnh, tuy là không ai dám nói chen vào, nhưng ai cũng biết, Lý phò mã trước mắt, sợ rằng không có ngày ngẩng mặt lên được nữa.
Sài Chiêu tiếp tục nói: “Đây là chuyện trong nhà của công chúa, cho dù bản vương có bất mãn thế nào cũng không thể tự tiện quyết định thay hoàng thượng và công chúa một điều gì. Chuyện sau này trong quân, cũng không bận phò mã nhọc lòng nữa, phò mã chỉ cần suy nghĩ cho kỹ đến khi quay về kinh nên giải thích với hoàng thượng và công chúa thế nào là được.”
Ân Sùng Quyết thấy Sài Chiêu tựa như không muốn tiếp tục truy đến cùng chuyện này nữa, có chút không cam tâm, nhưng khi nghe Sài Chiêu nói mấy lời này … nghĩ đến trọng trách trong quân của Lý Trọng Nguyên, lại như là chuyện mừng vậy. Ân Sùng Quyết đang muốn nói thêm mấy câu, thấy Nhạc Hoành nhìn mình lắc đầu, chỉ đành nuốt xuống lui sang một bên.
Sài Chiêu nhìn Thẩm Khấp Nguyệt ngã trên mặt đất thất thần, liếc mắt lạnh lùng nói: “Dẫn nàng ta đi, bản vương không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.”
Thẩm Khấp Nguyệt chống tay định đứng dậy, nhưng quỳ dưới đất hồi lâu chân đã tê dại, vừa nhổm dậy người đã ngã xuống mặt đấy, Lý Trọng Nguyên cúi người nắm lấy cổ tay gầy yếu của nàng ta, khẽ dùng sức nâng nàng ta dậy, vừa xoay người vừa nói: “Chúng ta đi.”
“Trọng Nguyên đại ca!” Ngô Hữu cắn răng hô lên nghĩ muốn giữ hắn lại.
Lý Trọng Nguyên lại như không nghe thấy, đỡ Thẩm Khấp Nguyệt gầy yếu đi thẳng ra chính sảnh, mặc kể tướng lĩnh nhìn mình khinh thường.
Trong tẩm phòng.
“Sao tới hôm nay nàng mới nói cho ta biết… chuyện Tịnh Nhi không thể có con…” Sài Chiêu nhìn Nhạc Hoành bực mình nói.
Mắt hạnh tỏ vẻ tủi thân, Nhạc Hoành thấp giọng nói: “Chuyện này cũng không phải chuyện tốt lành gì, lòng công chúa nhất định rất khó chịu, ta lại nói ra nói vào không phải càng khiến công chúa và phò mã đau lòng sao?”
“Tuy là vậy…” Sài Chiêu đang muốn cao giọng, lại thấy Nhạc Hoành có chút giận dữ, đành phải hạ giọng dịu dàng nói: “Ta là phu quân của nàng, nàng có thể nói cho ta biết sớm chứ.”
“Ta thấy… cũng không phải chuyện đại sự gì cần chàng phải biết cả.” Nhạc Hoành cụp mắt, “Khi chúng ta từ Huy Thành trở lại Vân Đô, ta liền cảm thấy trong vương phủ là lạ, phòng bếp lúc nào cũng sắc thuốc, hỏi hạ nhân thì ấp úng không nói. Khi đó trong phủ ngoài thúc phụ, cũng không ai có bệnh cả, ta liền nghĩ kỹ, chỉ có công chúa… nhưng không dám hỏi thẳng mặt…”
“Thế nên nàng liền đi kiểm tra thang thuốc kia?” Sài Chiêu vỗ vỗ lưng Nhạc Hoành hỏi.
“Ta không cố ý muốn xen vào chuyện của người khác, lúc đó thực sự là lo lắng cho công chúa.” Nhạc Hoành thẳng thắn thành khẩn nói, “Ta tìm chút bã thuốc đi hỏi, thế mới biết...” Nhạc Hành từ từ thấp giọng, “Chuyện đó…”
Sài Chiêu động lòng, ôm lấy Nhạc Hoành trấn an nói: “Vừa rồi ta quá nóng giận, chuyện như vậy… đổi lại là ai cũng buồn lòng. Công chuá nhất định rất đau lòng… Công chúa biết A Hoành có thai, vui mừng không biết phải làm thế nào. Ta bây giờ mới biết thì ra muội ấy vui mừng vì Sài Chiêu có người nối dõi, bù lại chuyện đáng tiếc của muội ấy.”
Sài Chiêu vỗ vai Nhạc Hoành tiếp tực nói: “Chuyện vừa rồi cũng phải bỏ qua thôi. Lý Trọng Nguyên là phò mã đương triều, muốn phán tội hắn ta cũng không có tư cách. Huống chi…” ánh mắt Sài Chiêu lộ vẻ khó xử.
“Huống chi…” Nhạc Hoành thăm dò vẻ mặt trượng phu, “Huống chi công chúa không thể sinh con, nếu để Lý Trọng Nguyên tuyệt hậu, hắn cũng sẽ nuối tiếc cả đời.”
Sài Chiêu kéo Nhạc Hoành qua, ôm lấy khuôn mặt bình tĩnh của nàng, “Nếu đã kết làm vợ chồng, chuyện cực khổ gì cũng phải cùng nhau đối phó, có con tất nhiên càng viên mãn, nếu thực sự không có phúc khí con cháu, chỉ cần có người kia ở bên cạnh, cũng là đủ rồi. đây không phải lý do cho phép tìm người khác phạm sai lầm. Tuy Lý Trọng Nguyên đáng thương nhưng không thể tha thứ.”
“Không thể tha thứ cho Lý Trọng Nguyên được.” Nhạc Hoành đanh giọng nói, “Hôm nay trước mặt mọi người hắn bày trò nói đứa bé trong bụng Thẩm Khấp Nguyệt là họ Lý, sẽ không có nửa phần quan hệ với Sài gia ta… Mong rằng công chúa không mềm lòng, khi về cũng không cho phép nữ nhân kia bước vào cửa cung nửa bước. Lý Trọng Nguyên là thực lòng yêu công chúa… có phải không?”
Sài Chiêu có chút do dự, chua xót nói, “Trước ngày hôm nay ta có thể khẳng định nói với A Hoành, nhưng từ hôm nay trở đi… ta không bao giờ tin tình cảm của hắn nữa. Lý Trọng Nguyên… ta không bao giờ tin dùng nữa.”
“Hôm nay ai cũng thấy vận số của Lý Trọng Nguyên ở Đại Chu đã tận.” Nhạc Hoành khẽ thở dài nói: “Sai một li, đi một dặm, Lý Trọng Nguyên thật sự quá hồ đồ.”
“Hắn là người thông minh.” Sài Chiêu cười nói, “Chính là lúc này người giăng kế so với hắn cao tay hơn, cũng hiểu lòng người hơn, cho nên hắn mới có thể rơi xuống vực sâu khó có thể thoát, cho nên mới cam nguyện chặt đứt tiền đồ rộng mở mà bảo hộ nữ nhân của hắn. A Hoành...” Sài Chiêu vỗ vỗ hai gò má Nhạc Hoành, “Mật thám Thẩm Khấp Nguyệt này, không phải mưu đồ với Sài gia quân, mà là…”
“Tình kế?” Nhạc Hoành trợn lớn mắt hạnh hỏi.
“Sau lưng Thẩm Khấp Nguyệt nhất định định có cao nhân chỉ điểm.” Sài Chiêu gật đầu nói, “Cái thai trong bụng nàng ta cũng là quân cờ không thể thiếu.”
“Cho nên...” Nhạc Hoành nhìn vẻ mặt cẩn trọng tính toán của trượng phu, “Chàng giận không dùng Lý Trọng Nguyên, cũng là vì hắn và công chúa…”
“Người hiểu ta cũng chỉ có Nhạc Hoành.” Sài Chiêu tán dương ngắm nhìn thê tử thấu hiểu lòng người, “Nếu Lý Trọng Nguyên không có quyền thế, cho dù Thẩm Khấp Nguyệt có sinh con nối dõi cho hắn cũng coi như chỉ có thể bảo trụ tính mạng bọn chúng, nếu là Lý Trọng Nguyên nắm quyền… Cao nhân sau lưng Thẩm Khấp Nguyệt sẽ dựa vào đứa bé trong bụng Thẩm Khấp Nguyệt mà giật dây vị phò mã này khiến Đại Chu ta sang một trang mới.”
“Chàng chuyện gì cũng biết hết…” Nhạc Hoành nghiêng mặt nhìn vẻ mặt anh tuấn kiêu ngạo của Sài Chiêu, bóp bóp má y nói: “Còn có chuyện gì mà Kỳ vương gia ngài không biết không?”
Sài Chiêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng mặc cho Nhạc Hoành bóp má mình, lông mi che khuất đôi mắt u ám, nhu hoà nói: “Chuyện bản vương không biết là...”