Lý Trọng Nguyên cứng người, dựa vào cửa phòng im lặng không nói, ánh mắt đầy bối rối ngay cả kẻ vô tâm như Ngô Hữu cũng có thể nhận ra vài phần. Do dự một lát, Lý Trọng Nguyên vẫn chậm rãi xoay người.
“Ngô Hữu nói với ta...” Thẩm Khấp Nguyệt khẽ cắn môi, cụp mắt nhìn đèn hoa đăng nằm trên thềm đá tối qua, “Chờ đến khi đại thắng quân Lương trở về, sẽ cầu xin công chúa tìm cho ta nơi tốt gả đi.”
Ngô Hữu đang định xoay người đi, lại thấy nhắc đến tên mình, vội vàng lại nấp tại chỗ.
“Khấp Nguyệt không cầu xin gì cao sang.” Thẩm Khấp Nguyệt nghẹn ngào nói, “Chỉ cầu xin ngài giữ ta ở lại, cho dù làm nô tì ta cũng can tâm tình nguyện.”
Lý Trọng Nguyên không đáp lại nàng ta, cụp mắt gật đầu rồi xoay người rời đi. Ngô Hữu nhìn trộm bóng Lý Trọng Nguyên, rồi lại nhìn trộm vào trong phòng dò xét, thấy Thẩm Khấp Nguyệt khẽ cầm đèn hoa đăng, bờ vai run run như là đang nức nở.
Ngô Hữu bỗng nhiên hiểu ra gì đó, sống lưng lạnh toát, không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng lặng lẽ nhanh chóng rời đi.
Chính sảnh
“Sài gia quân ta lại chiếm thêm được ba thành trì của Lương Quốc.” Sài Chiêu đặt thư báo tin chiến thắng xuống, mừng rỡ nói: “Ân Sùng Húc quả nhiên không phụ uỷ thác của bản vương, quả nhiên là người có tài cầm quân.”
Ân Sùng Quyết cố gắng áp chế vẻ tự đắc, khiêm tốn nói: “Trong quân không phải chỉ có đại ca của thần, còn có Ngô Tá tướng quân và tiên phong Vân Tu, nói cho cùng công lao của hai người bọn họ cũng không nhỏ.”
Sài Chiêu quơ quơ thư chiến thắng về phía Ân Sùng Quyết, “Sùng Quyết nhìn qua đi.”
Ân Sùng Quyết bước lên mấy bước nhận lấy thư báo tiệp, vừa xem vừa lẩm bẩm, “Vân Tu đánh bại ba viên đại tướng của Lương quốc… là người đầu tiên vào thành… lập công lớn…”
“Vân Tu anh dũng hơn người, thân thủ của hắn quả thật không ai có thể địch nổi.” Sài Chiêu khẽ nói, “Sùng Quyết cũng đã theo quân đánh mấy trận, hẳn là biết đại quân tác chiến, chỉ có dũng là không đủ, bày mưu nghĩ kế mới là then chốt. Vân Tu có công nhưng công lao lớn nhất vẫn là đại thiếu gia Ân Gia Bảo nhà ngươi, Ân Sùng Húc.”
“Vương gia quá khen…” Ân Sùng Quyết khiêm tốn, đặt thư báo tiệp xuống, “Luận về bày mưu tính kễ, đại ca sao có thể so với vương gia được?”
Sài Chiêu vừa lòng cười, nhìn Ân Sùng Quyết nói, “Nghe đại phu nói, vết thương của Sùng Quyết đã khá hơn nhiều?”
“Đa tạ Vương gia quan tâm.” Ân Sùng Quyết nói, “Vết thương của Sùng Quyết đã không đáng ngại nữa, chỉ chờ vương gia ra lệnh một tiếng, Sùng Quyết liền lập tức dẫn người của Ân Gia Bảo đuổi theo đại ca, giúp đỡ vương gia nhất thống thiên hạ.”
“Trước mắt có đại ca ngươi là được rồi.” Sài Chiêu thản nhiên đáp lại lời xin ứng chiến của Ân Sùng Quyết, “Sức khỏe quan trọng, Sùng Quyết còn trẻ, nên dưỡng thương cho tốt, sau này còn nhiều cơ hội lập công, không nên nhất thời nóng lòng. Ân Bảo chủ đối đãi với Sài gia như vậy, ngươi là ấu tử mà ông ấy ưng ý nhất, vô luận thế nào bổn vương cũng phải thay Ân Bảo chủ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Ân Sùng Quyết là người nhạy bén, chỉ cần Sài Chiêu nói vài câu ít ỏi liền hiểu được thâm ý trong lời y, cúi người lùi ra sau nói: “Sùng Quyết biết, sẽ chờ vương gia phân phó.”
Sài Chiêu nhìn vẻ trấn định thản nhiên của Ân Sùng Quyết, tiếp tục nói: “Trước mắt có chuyện quan trọng hơn cần Sùng Quyết đi làm.”
“Vương gia cứ nói!” Ân Sùng Quyết vội vàng đáp, “Núi đao biển lửa, Sùng Quyết đều không chối từ.”
“Thật ra cũng không phải núi đao biển lửa gì.” Sài Chiêu cười vỗ vỗ vai hắn, “Đó là chuyện của A Hoành”
“A Hoành?”
“Cũng sắp đến ngày A Hoành sinh rồi.” Đường nét trên mặt Sài Chiêu ôn hòa hơn nhiều, “Trong quân không có nữ quyến tin cậy có kinh nghiệm, soái phủ tuy rằng có không ít hạ nhân, nhung dù sao… đều là người của Lương Quốc, bổn vương khó có thể tin được.”
“Vương gia nói đúng.” Vẻ mặt trấn định Ân Sùng Quyết nói: “Vương gia muốn… Sùng Quyết đi tìm bà đỡ đáng tin cậy cho A Hoành sớm đưa vào phủ?”
Sài Chiêu gật đầu nói: “Bổn vương đúng là có ý này. Tuy rằng còn có hai ba tháng, nhưng chớp mắt rồi sẽ đến, nhân dịp Ung Thành yên ổn, chuẩn bị tốt thì bản vương cũng yên tâm hơn. Ngươi là nhị ca của A Hoành, trước mắt người bản vương tín nhiệm nhất cũng là ngươi…”
Thất Ân Sùng Quyết cúi đầu không nói, Sài Chiêu tiếp tục nói: “Việc này so với việc đại ca ngươi đẫm máu nơi sa trường thì không nhẹ hơn chút nào, vị trí của A Hoành trong lòng bổn vương tuyệt đối không nhẹ hơn sơn hà cẩm tú, Sùng Quyết…”
Ân Sùng Quyết ngẩng đầu, mỗi tiếng ‘A Hoành’ từ miệng Sài Chiêu phát ra lại như mũi dao đâm vào tim hắn, trái tim vỡ nát nhưng trên mặt vẫn cố gắng chống chế khẽ cười nói: “A Hoành là muội muội của thần, sinh nở là chuyện trọng đại, Sùng Quyết nhất định sẽ thay muội ấy và vương gia trù bị thoả đáng, vương gia cứ yên tâm.”
Khoé miệng Sài Chiêu khẽ cong lên, mắt lóe sáng nói: “Lương Quốc có khí hậu ấm áp hơn, nghe nói có thể trồng được giống lê rất ngọt chữa bệnh ho rất tốt. Thúc phụ bị bệnh phổi nhiều năm, mấy năm nay vì tận sức mà ngày càng nặng hơn, ngày mai có người đưa tin chiến thắng về Huy Thành, ngươi dặn mua một ít lê ngon, đưa cho quân sĩ đưa tin mang về dâng lên hoàng thượng.”
“Vương gia trung tâm hiếu thuận với hoàng thượng, Sùng Quyết cảm động vô cùng.” Ân Sùng Quyết cúi người nói.
Sài Chiêu ngắm nghía bút lông sói trên bàn, từ từ nói: “Hoàng thượng đăng cơ không lâu, phải củng cố đế vị, sức khỏe rất quan trọng. Bổn vương có thể làm gì giúp hoàng thượng phân ưu là tâm nguyện của bổn vương.”
“Nếu muốn củng cố đế vị, còn có một chuyện không thể không tính sớm.” Ân Sùng Quyết thuận thế nói.
“Chuyện gì?” Sài Chiêu ngừng động tác trong tay, mắt nhìn thẳng vào Ân Sùng Quyết, “Còn có chuyện gì quan trọng so với long thể của hoàng thượng sao?”
“Sắc lập thái tử!” Ân Sùng Quyết nói thẳng, “Nghe nói khi làm lễ đăng cơ, hoàng thượng cũng không đề cập đến chuyện lập người kế vị. Nếu chuyện này được quyết định thì hoàng thượng mới có thể an tâm thực sự…”
Bỗng nhiên căn phòng lâm vào yên tĩnh khiến người ta bối rối, Sài Chiêu vuốt ve cán bút lông sói mặt không chút thay đổi nói: “Lập thái tử là chuyện trọng đại, trong lòng hoàng thượng đều đã có tính toán, cũng không phải chuyện ta ngươi có thể bàn luận. Bản vương và Sùng Quyết thân thiết, ta cũng hiểu được tâm ý của ngươi nên sẽ cho qua.”
“Vương gia.” Ân Sùng Quyết tái mặt, tựa như là tuỳ ý tán gẫu nói, “Cha thần từ sớm đã nói với vương gia, Ân Gia Bảo quy thuận không phải đại Chu, cho tới bay giờ chỉ quy thuận Sài gia, mà Sài gia… cũng chỉ có một mình vương gia.”
Sài Chiêu cười khẽ, buông cán bút xuống nói: “Bổn vương còn trẻ đã phải chịu tang cha mẹ, thúc phụ như là người tái sinh ta. Ngày xưa đại Chu mang họ Nam Cung mà nay đã sửa thành họ Sài, cha và hai huynh đệ ngươi, nên nguyện trung thành Đại Chu đi.”
Ân Sùng Quyết đảo mắt, hiểu ý nói: “Vương gia nói phải, Sùng Quyết đã hiểu. Nếu không còn chuyện gì khác, Sùng Quyết xin phép lui xuống trước.”
“Được rồi.” Sài Chiêu phất tay nói: “Nói nhiều chuyện khiến Sùng Quyết phải mệt nhọc rồi.”
Ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu vào Nhạc Hoành đang nằm trong đình. Nhạc Hoành một tay cầm miếng lê đưa đến miệng, một tay lật sách xem rất chăm chú, ngay cả có người đến mà cũng không phát hiện ra.
Bàn tay thô ráp che hai mắt Nhạc Hoành, trên vai hơi nặng xuống. Nhạc Hoành vẫn trấn định ăn lê, cắn từng miếng, từng miếng cũng không mở miệng nói.
Dừng một lát, Sài Chiêu đành phải chịu thua buông tay xuống, ảo não nói: “Thật mất hứng, cho dù biết là ta, A Hoành cũng không thể giả bộ sao?”
“Người nhàm chán làm chuyện cũng nhàm chán, là chàng quá chán mà thôi.” Nhạc Hoành cười hi hi bỏ hạt lê xuống, nhặt khăn lên lau tay, xem xong hàng chữ cuối cùng mới từ từ gấp sách lại, miệng cười như hoa.
Sài Chiêu ôm Nhạc Hoành, một tay vuốt ve cái bụng đã nhô ra của nàng, “Thân mình ngày càng nặng nề, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
“Đại phu nói phải chăm đi lại vận động, mà vương phi của chàng là người chịu được gò bó sao?” Nhạc Hoành dí dí mũi Sài Chiêu, “Nghe nói, mấy người đại ca đã chiếm được ba thành sao?”
“Tin tức truyền thật đúng là mau.” Sài Chiêu ngồi xuống ôm Nhạc Hoành vào người, “Từ nay, Lương quốc đã mất nửa giang sơn, ta lập lời hứa với thúc phụ trong vòng sáu tháng sẽ đánh bại Lương Quốc, hiện giờ xem ra cũng sắp rồi.”
Nhạc Hoành xoay người ngắm bộ dáng đắc chí hăng hái của Sài Chiêu, vuốt vuốt cổ áo y, tuỳ ý nói, “Thương thế của nhị ca cũng lành hẳn rồi, chàng có thể nghĩ tới việc… để huynh ấy đi giúp đỡ mấy người đại ca?”
Sài Chiêu khẽ nắm lấy tay Nhạc Hoành, tự nhiên nói: “Cũng mới nói chuyện với Sùng Quyết, ở Ung Thành hắn cũng không nhàn đâu.”
“Chàng không định để huynh ấy…” Nhạc Hoành lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống, nghĩ nghĩ lại bật cười.
“Cuộc đời này của Sài Chiêu chỉ nhún nhường một người, chính là A Hoành nàng thôi.” Sài Chiêu hôn lên trán Nhạc Hoành, khàn giọng nói: “Cho dù là thúc phụ, có ân tất báo, nhưng cũng không thể hoàn toàn trông cậy được.” Sài Chiêu khẽ vuốt ve bụng Nhạc Hoành, “Vì A Hoành và nhi tử chưa sinh ra của chúng ta, ta tuyệt đối phải cẩn thận.”
“Nhị ca là người khó mãn nguyện, chàng để huynh ấy ở Ung Thành làm chút việc vặt huynh ấy không ý kiến sao?” Nhạc Hoành cười nói.
“Ân Sùng Quyết là người rất thông minh.” Sài Chiêu cúi người ghé sát vào bụng Nhạc Hoành, nín thở nghe, bỗng vui mừng nói: “A Hoành, nó đang đá, đang đó đó.”
Nhạc Hoành giận dữ vỗ vào vai Sài Chiêu, “Có chuyện gì mà Kỳ vương điện hạ chưa gặp qua chứ? Đứa nhỏ chưa sinh ra đá mẫu thân nó mấy cái chàng cũng có thể vui mừng đến vậy sao?”
Sài Chiêu như là không nghe thấy Nhạc Hoành nói, nắm lấy tay Nhạc Hoành, khẽ “xuỵt” một tiếng, “Đừng lên tiếng, bổn vương muốn nghe xem con muốn nói gì.”
Nhạc Hoành xoay mặt đi không thèm nhìn vẻ ngốc nghếch của y, Sài Chiêu im lặng nghe hồi lâu xong mới từ từ nâng người lên, gật đầu lẩm bẩm, “Phụ vương biết rồi”
Nhạc Hoành làm vẻ hứng thú nói: “Nó nói gì với chàng thế?”
Sài Chiêu cụp mắt buồn bã nói: “Đây là bí mật của cha con ta, không thể nói cho mẫu thân nghe được.”
Nhạc Hoành cười hì hì, lôi kéo ống tay áo Sài Chiêu nói, “Vừa mới nói đến Nhị ca... chàng nói thêm cho ta nghe đi.”
Sài Chiêu ôm vai Nhạc Hoành, ngón trỏ vuốt ve môi nàng nói: “Chiến sự phiền nhiễu, ở trước mặt thê nhi, bổn vương không muốn nói thêm chuyện, chỉ cần im lặng cùng hai người chờ đợi là được rồi.”
“Chàng cứ mở miệng ra là con trai, con trai.” Nhạc Hoành cố ý nói, “Nếu sinh ra là con gái… thì tính sao?”
“Con gái?” Lông mày Sài Chiêu bỗng nhíu lại, như là đang do dự.
Nhạc Hoành trợn mắt nhìn bộ dáng bối rối của Sài Chiêu, không biết bản thân mình đã nói điều gì sai.
“Con gái…” Sài Chiêu buông tiếng thở dài nói: “Một mình A Hoành đã khiến ta không biết phải làm sao rồi, nếu có thêm mấy nữ nhi lả lướt động lòng người như A Hoành… ta sao có thể yêu thương hết hai bảo bối được chứ. A Hoành, vẫn nên sinh con trai thì tốt hơn, bổn vương đại khái còn có thể la rầy vài câu …”
Nhạc Hoành còn chưa kịp nói gì môi đã bị Sài Chiêu phong kín…. Cá chép trong ao nổi lên, như là tò mò muốn ngắm nhìn thật kỹ bóng dáng hai người đang triền miên trong chòi bên hồ rồi lại vùi đầu xuống đáy hồ, để lại từng đám bong bóng, lăn tăn hồi lâu không tan.
Ân Sùng Quyết là người có khả năng, mới mấy ngày đã tìm được không ít bà đỡ cùng vú em, có được đám người này chăm sóc trong phủ, Sài Chiêu cũng thoáng yên tâm hơn.
Hậu viện, Thẩm Khấp Nguyệt đang phơi xiêm y, Ngô Hữu cau mày đến gần nói: “Trong phủ mới có thêm rất nhiều hạ nhân, sao cô còn phải làm mấy việc này? Thẩm cô nương cứ để đó đi, việc nặng nhọc cứ để người khác làm cho.”
Thẩm Khấp Nguyệt lau mồ hôi trên trán, mắt hạnh mỉm cười nhìn Ngô Hữu nói: “Khấp Nguyệt được Sài gia quân cưu mang, cũng nguyện ý làm tỳ nữ của Sài gia quân, nếu đều là hạ nhân, lại có người cao kẻ thấp sao, chuyện gì người khác làm được, ta cũng có thể làm được.”
“Sao Thẩm cô nương lại là tỳ nữ được?” Ngô Hữu vội la lên, “Ngô Hữu và Trọng Nguyên đại ca chưa bao giờ coi cô là hạ nhân cả.”
Thẩm Khấp Nguyệt nhịn cười xoay người, giơ lên gậy trúc đẩy quần áo, “Không nói đùa với Ngô tướng quân nữa, Khấp Nguyệt còn bận lắm, Ngô tướng quân chắc cũng còn nhiều việc.”
Ngô Hữu nửa há miệng muốn nói lại thôi, quay đầu thấy Nhạc Hoành dựa người vào hành lang dài nhìn mình suy tư, sống lưng toát mồ hôi, không quản Thẩm Khấp Nguyệt vừa nói gì, chạy vội đến bên cạnh Nhạc Hoành.
“Vương phi...” Ngô Hữu sợ hãi cúi đầu không dám nhìn Nhạc Hoành.
Nhạc Hoành thản nhiên nói: “Ngô tướng quân là bậc nam nhi bảy thước, thương hương tiếc ngọc cũng là chuyện thường tình, không sao cả.”
Ngô Hữu chột dạ, cung kính lùi ra sau, nhưng Nhạc Hoành không có ý rời đi, nhìn khuôn mặt đỏ lên của Ngô Hữu bỗng nói: “Ngươi đối tốt với cô ta là vì chính mình, hay là… vì người khác?”