Ân Sùng Quyết hận không thể khiến cho Sài Chiêu ngay lập tức nhận ra bản lĩnh của mình, kiếm pháp biến hoá vô thường, hư hư thật thật, nhưng Sài Chiêu lại không vội vã muốn thắng, mỗi chiêu thức đều bình tĩnh hoá giải, mới nhìn tựa như là bị rơi vào thế hạ phong. Hai người đấu bốn năm hiệp vẫn không phân thắng bại, Sài Chiêu tự nhiên ngăn chiêu kiếm hạ xuống của Ân Sùng Quyết, khẽ nhếch khoé môi nói: “Hay là tạm thời đến đây thôi.”
Ân Sùng Quyết chợt thấy có chút thất lễ, vội vàng thu kiếm, cúi đầu lùi vài bước, ôm quyền nói: “Mong thiếu chủ không trách… là Sùng Quyết quá lỗ mãng.”
“Đã nói là luận bàn thì sao quan tâm đến kết quả chứ.” Sài Chiêu buông bội kiếm, thấy vẻ mặt khó nén kinh hoảng của Ân Sùng Quyết, thản nhiên cười nói.
Ân Sùng Quyết đi đến trước bàn đá, rót trà cho Sài Chiêu. Sài Chiêu chậm rãi tiếp nhận rồi nhấm nháp, lại thấy Ân Sùng Quyết không dám nhìn thẳng vào hai mắt của mình, biết rằng Ân nhị thiếu này tuy tài giỏi nhưng vẫn còn có chút non nớt.
Sài Chiêu ra hiệu cho Ân Sùng Quyết ngồi xuống nói chuyện, thấy hắn lâm vào thế xấu hổ mà trầm mặc, liền dịu giọng nói: “Hôm nay tiến cung, hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng hổ phù lãnh binh cho ta, trở lại Vân Đô, chúng ta sẽ triệu tập binh mã tiến về Tuy Thành tập kết. Đao kiếm không có mắt, Sùng Quyết, huynh đệ hai ngươi nguyện lòng cùng Sài Chiêu ta sinh tử chứ?”
Ân Sùng Quyết nâng mắt nhìn Sài Chiêu đứng đối diện, chờ một lát liền quỳ gối xuống đất, cúi đầu nói: “Thuộc hạ cùng đại ca lựa chọn đi theo thiếu chủ, tất nhiên sẽ trung thành tận tâm, cùng sinh cùng tử.”
Nghe được lời hứa hùng hồn đầy khí phách của hắn, Sài Chiêu vừa lòng gật đầu, giơ tay nắm lấy tay Ân Sùng Quyết đỡ lên. Ân Sùng Quyết đứng dậy, chần chờ ngồi xuống.
“Chuyện A Hoành …” Sài Chiêu làm như vô tâm nói, ánh mắt đảo qua gương mặt Ân Sùng Quyết. “Ta ghi tạc trong lòng, Ân Gia Bảo cùng với ân tình của Ân nhị thiếu, đợi khi thiên hạ thống nhất, nhất định ta sẽ hồi báo.”
Ân Sùng Quyết kịch liệt bình ổn nỗi lòng, cố gắng bình tĩnh nói: “Ân gia không cần hồi báo gì, chỉ nguyện cùng thiếu chủ bình định thiên hạ.”
Sài Chiêu không nói gì, đứng dậy, ý vị thâm sâu vỗ vai Ân Sùng Quyết, khẽ cười một tiếng, chấp kiếm xoay người rời đi.
Sài Chiêu đã đi thật xa, nhưng Ân Sùng Quyết tựa như vẫn có thể cảm nhận được khí tức khó lường của y, nửa ngày cũng không dám động đậy.
——
Hoàng cung, giờ thìn, điện Trạch Thiên.
Sài Dật thân mang triều phục thêu kim tuyến, đầu độ lưu kim quan, sắc mặt so với ngày hôm qua có vẻ hồng hào hơn nhiều, đôi mắt già nua không giấu được vui sướng.
Sài Chiêu vận một thân cẩm y màu đen thêu hoa văn mặt trời, đứng ở giữa không mất đi vẻ cao quý, thắt lưng đeo đai ngọc, dáng người sừng sững như cây tùng đứng ngạo nghễ dưới tuyết, vẻ mặt lạnh nhạt, không thấy hỉ giận, lạnh lùng quét qua quần thần trên đại điện, tư thế tràn ngập uy nghi.
Theo sát phía sau Sài Chiêu là huynh đệ Ân gia, triều thần thấy hai người này tuy là xa lạ nhưng đều có khí chất phi phàm không giống người thường, khe khẽ bàn tán tựa như đã đoán ra vài phần.
Ân Sùng Quyết ngẩng đầu nhìn Trạch Thiên đại điện rộng lớn của Chu Quốc, con ngươi đen láy loé lên thần thái sáng láng, lại nhìn lên long ỷ kim quan tản ra bốn phía, cảm xúc một trận mênh mông.
“Đại ca.” Ân sùng quyết hạ giọng nói: “Huynh đệ ta là lần đầu diện kiến thánh thượng, tình huống này, sợ là ngay cả cha cũng chưa từng có cơ hội nữa.”
Ân Sùng Húc tất nhiên trầm ổn hơn đệ đệ rất nhiều, cũng là lần đầu tiên gặp trường hợp thế này, thấp giọng nói: “Huynh đệ ta nhìn là tốt rồi, chớ nói nhiều.”
Giữa đại điện, Nam Cung Thần chớp mắt nhìn tới nhìn lui, thấy Nhạc Hoành cũng ở trong đám người liền vui mừng phất tay với nàng.
“Thiếu phu nhân.” Vân Tu đẩy đẩy cánh tay Nhạc Hoành. “Hình như hoàng thượng cười với cô đó.”
Nhạc Hoành ngẩng đầu nhìn, thấy Nam Cung Thần quả thực mở lớn mắt nhìn mình, liền nâng tay ra làm tư thế cung kính, lại nháy nhắt mắt với vị thiếu đế này. Nam Cung Thần nhếch miệng cười đang muốn nói gì đó đã bị Nam Cung Yến ngồi ngay ngắn bên cạnh khẽ ho cảnh cáo, Nam Cung Thần vội vàng che miệng lại, hậm hực cúi thấp đầu xuống.
Thái phó Lạc Tân tiến lên tiếp nhận chiếu thư của Nam Cung Thần, chậm rãi mở ra cao giọng đọc.
“Kẻ có công cao khắp trời, tất được đối đãi khác người. Thúc ngựa ngàn dặm, gánh vác trách nhiệm lập công danh. Thân vương Sài Dật, thượng tướng Sài Chiêu được lệnh thánh thượng, lãnh mười vạn hùng binh, chinh phạt Lương Quốc, giành giang sơn vạn dặm. Chỉ mong không phụ thánh mệnh, khải hoàn trở về. Khâm thử!”
Nam Cung Thần tiếp nhận hổ phù từ nội thị trình lên, nơm nớp lo sợ nhảy xuống khỏi long ỷ, chân mềm nhũn lảo đảo suýt ngã, nội thị bên cạnh vội đỡ lấy thiếu đế còn chưa đến 10 tuổi.
Ân Sùng Quyết thấy tiếng động hơi ngẩng đầu lên nhìn, thấy vẻ mặt Nam Cung Thần xấu hổ cùng sợ hãi, lại nhìn Sài Dật và Sài Chiêu ngẩng đầu đứng thẳng thân mình im lặng không phân hơn thua, tựa như đứng ngạo nghễ phía trên Nam Cung bộ tộc, trong lòng có chút đăm chiêu.
“Sài tướng quân.” Nam Cung Thần cao giọng nói: “Hổ phù lãnh binh của trẫm giao cho khanh, hy vọng Sài tướng quân… Lãnh binh khai trận chiến thắng, sớm ngày khải hoàn trở về.”
Sài Chiêu tiến lên quỳ một gối xuống đất, tiếp nhận hổ phù trong tay Nam Cung Thần, cao giọng nói: “Mạt tướng vì hoàng thượng, vì đại Chu, vượt lửa băng sông, muôn lần chết không chối từ.”
Sài Chiêu đang định đứng dậy, Nam Cung Yến liền cười giòn tan nói: “Sài tướng quân đừng vội đứng lên.”
Sài Chiêu ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía dung nhan cười yêu mị diễm lệ của Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến khăn lụa che nửa mặt, gằn từng chữ nói: “Sài tướng quân, hoàng thượng cùng bản cung, còn có toàn bộ văn võ trong triều đều đặt hy vọng lớn vào Sài gia các khanh, giang sơn Đại Chu của nhà Nam Cung có bất diệt hay không đều dựa vào lần công Lương này của Sài gia. Áp lực thực sự quá lớn, quá nặng… đêm qua bản cung đã suy nghĩ rất kỹ, cảm thấy tim đập loạn nhịp không thể ngủ nổi…”
Nhạc Hoành khẽ chớp mắt, nhìn liếc Vân Tu, không hiểu Nam Cung Yến đang có ý định gì.
“Bản cung…” Nam Cung yến nhìn chăm chú vào vẻ mặt ung dung của Sài Chiêu. “Bản cung muốn biết, nếu... nếu Sài gia công Lương binh bại, thì tính sao?”
Lời vừa nói ra, đại điện một trận xôn xao.
Sài Chiêu không chớp mắt nói: “Quân đội Sài gia tất thắng, thất bại ư… Mạt tướng chưa từng nghĩ tới.”
“Có thắng tất có bại…” Nam Cung Yến cười nói: “Bản cung tuy là nữ tử, nhưng cũng biết rằng từ xưa khi tướng lĩnh xuất chinh đều lập quân lệnh trạng, hay là… để cho bản cung khỏi lo lắng bất an, Sài tướng quân trước mặt quần thần trong triều cũng lập một quân lệnh trạng với bản cung và hoàng thượng đi, thấy thế nào?”
“Quân lệnh trạng!?” Vân Tu nghiến răng thì thầm. “Thế này khác nào bắt thiếu chủ thề độc?”
Nhạc Hoành ý bảo Vân Tu chớ nhiều lời. “Ngươi nhỏ giọng chút, đừng phá chuyện lớn.”
Ân Sùng Quyết không khỏi nhìn Nam Cung Yến kỹ hơn, sau lại đem ánh mắt dừng ở bóng dáng sừng sững của Sài Chiêu.
Thấy Sài Chiêu do dự không trả lời, Nam Cung Yến nhíu mày nói: “Vừa rồi chẳng phải Sài tướng quân nói trận này Sài gia tất thắng, cần gì phải e ngại lập quân lệnh trạng chứ? Hay là… Sài tướng quân… vẫn còn có chút lo lắng sẽ bại?”
Sài Chiêu chợt ngẩng đầu, gằn từng chữ nói: “Mạt tướng đang nghĩ việc này có phải thừa hay không mà thôi. Nếu trưởng công chú đã lên tiếng, vậy mạt tướng sẽ thỏa lòng công chúa, lập quân lệnh trạng.”
Nam Cung Yến nở nụ cười đạt được mục đích, mím môi nói: “Được, hoàng thượng cùng bản cung quả nhiên không có nhìn lầm người. Nếu Sài tướng quân lần này công Lương binh bại, Sài gia liền chắp tay trả lại tước vị, lui về Thương Sơn, cuộc đời này không được bước ra nửa bước, được không?”
Đại điện yên tĩnh không tiếng động, tiếng tim đập của mọi người tựa như cũng dừng lại theo, nhưng chỉ một lát sau, giọng nói khàn khàn định của Sài Chiêu đã vang lên: “Mạt tướng nhận quân lệnh trạng, nếu cuộc chiến này bại… Sài gia xin chắp tay trả tước vị, lui về Thương Sơn, cả đời này sẽ không xuất hiện nửa bước.”