“Vâng.” Sài Chiêu chậm rãi ngồi xuống, vuốt ve cạnh bàn như là đang nghĩ chuyện gì đó.
“Tô thái uý này.” Sài Dật nhìn mấy người đang có mặt tại đại sảnh hỏi: “Ai có thể nói cho bổn vương biết. Trọng Nguyên ý con thì sao?”
Lý Trọng Nguyên nghe thấy tiếng gọi mình, ngẩng đầu nói: “Phụ vương hỏi Trọng Nguyên sao ạ? Vị Tô Thái uý này… Theo như lời ông ta nói, vậy là kẻ thần tử gió chiều nào theo chiều đấy?”
Ngô Tá và Ngô Hữu phía đối diện cười cười.
Lý Trọng Nguyên tiếp tục nói: “Hiện giờ phụ vương cùng thiếu chủ là Đại Chu nhất đẳng công thần, Tô thái úy tự nhiên sẽ biết nên giúp đỡ Sài gia. Nhưng chúng ta nghe thì biết vậy chứ không thể thực sự trông cậy được.”
Sài Dật gật đầu, khẽ nói: “A Hoành, con cảm thấy thế nào?”
“Con?” Nhạc Hoành nhìn trái ngó phải. “Thúc Thúc hỏi A Hoành ạ?”
“Một tiếng thúc thúc này …” Ánh mắt sắc lạnh của Sài Dật lập tức trở lên từ ái. “Nghe A Hoành gọi, bổn vương thực sự thấy yên lòng. A Hoành nói cho thúc thúc nghe thử coi.”
Nhạc Hoành mở to mắt nói: “Nếu là kẻ gió chiều nào theo chiều đấy, sao ông ta không nhân dịp này chạy theo Sài gia, làm theo ý Sài gia muốn…”
Ý cười nở trên khoé môi Sài Dật, nhìn Sài Chiêu nói: “Nhìn coi tân nương tử của A Chiêu kìa, đúng là phong cách giống với người Sài gia. Lúc này không dùng Tô thái uý thì còn đợi đến khi nào. Thế lực của Sài gia sau này càng thêm vững chắc, kẻ thuận gió xuôi chiều không phải ngày càng nhiều sao. Trọng Nguyên, điều con lo lắng cũng không phải không có lý, cũng là suy nghĩ đường lùi về sau.”
Lý Trọng Nguyên có chút xấu hổ, cúi đầu nói. “Phụ Vương nói phải, Trọng Nguyên…”
Sài Tịnh cười lớn, đứng dậy, ngắt lời phu quân. “Sao cả nhà đều chỉ biết tiến không biết lùi thế, con đây lại cảm thấy Trọng Nguyên nói phải, Tô thái uý có thể dùng nhưng phải để ý nhiều. A Hoành, tẩu nói xem phải không?”
Nhạc Hoành hiểu ý nói: “Quận mã gia lo lắng chu toàn, là ta lỗ mãng mà thôi…”
Sài Dật lại ho khan vài tiếng, sắc mặt đỏ bừng, Sài Chiêu tiến lên khẽ vuốt lưng ông, nhỏ giọng nói. “Thúc phụ có chuyện gì từ từ nói sau, con dìu người đi nghỉ trước.”
Sài Dật khẽ xoay người, khó nhọc nói: “Còn chuyện vào kinh nữa, ta cũng không muốn con và A Hoành mới tân hôn đã phải xa cách, vậy nên cứ để Trọng Nguyên và Tịnh Nhi cùng bổn vương đi là được.”
Sài Chiêu đỡ lấy Sài Dật đã bước không vững, giọng kiên quyết nói: “Vẫn để con và thúc thúc đi thì hơn, còn A Hoành…” Sài Chiêu quay đầu nhìn vào mắt Nhạc Hoành nói: “Nàng cũng đi cùng đi.”
Nhạc Hoành đang muốn nói gì đó thì ánh mắt đầy ẩn ý của Sài Chiêu đã lướt qua khiến nàng chỉ đành hậm hực ngồi xuống.
Nhìn theo thúc cháu Sài Dật rời khỏi đại sảnh, vẻ mặt Lý Trọng Nguyên có chút mất mác. Sài Tịnh giữ chặt tay áo hắn, ung dung nói: “Không cần đi vào kinh là chuyện tốt, chuyện công Lương sau này còn nhiều bề bộn, phu thê ta coi như là nghỉ ngơi trước, bọn A Hoành còn phải ghen tỵ với chúng ta ý chứ.”
Lý Trọng Nguyên cười buồn, khẽ thở ra một hơi nói: “Thiếu chủ là huyết mạch của Sài gia, phụ vương đi đâu cũng đưa thiếu chủ đi là chuyện nên làm, là ta suy nghĩ nhiều thôi.” Nói xong khẽ phất tay áo, im lặng đi ra bên ngoài.
Sài Tịnh nghĩ muốn an ủi trượng phu vài câu, nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt vào bụng, yên lặng đi theo hắn.
Nhạc Hoành tựa như hiểu ra được gì đó, Vân Tu thong thả đi đến bên cạnh nàng, ra vẻ hiểu chuyện nhỏ giọng nói: “Thư sinh chính là như vậy, trong đầu nghĩ toàn chuyện phức tạp thôi.” Nói xong lại nhịn không được cười nói. “Thiếu chủ thật sự là một bước cũng không rời khỏi phu nhân được, chuyện này cũng muốn mang cô đi, xem ra người muốn đi thì không được đi, kẻ không muốn đi lại phải đi, thật sự là khó xử quá đi.”
Nhạc Hoành không có tâm tư đấu võ mồng với Vân Tu, nhìn bóng dáng Lý Trọng Nguyên nói: “Trước giờ quận mã gia đều như vậy sao?”
Vân Tu nhìn ra phía ngoài xem xét tình hình xong gật đầu nói. “Vương gia coi như là coi trọng quận mã gia, nhưng phu nhân biết đấy, Sài gia là võ tướng, vị quận mã gia này của chúng ta đầu óc thư sinh, cho nên hơi yếu đuối tí. Nhưng biết sao được? Quận chúa từ nhỏ đã thích hắn, ai có thể xoay chuyển được ý của quận chúa chứ. Vương gia cũng chỉ có thể đồng ý hôn sự của hai người bọn họ thôi. Quận mã gia thân tuy là con rể của vương gia, nhưng có đại sự gì vương gia vẫn bàn bạc với thiếu chủ thôi …” nói xong Vân Tu nháy nháy mắt, thấp giọng xuống nói: “Dù sao hắn cũng là họ Lý, thiếu chủ mới đích thực là dòng dõi của Sài gia.”
Nhạc Hoành nhìn ánh mắt đầy vẻ đắc ý của Vân Tu, lời đầy ý vị, sâu xa cúi đầu nói: “Sài quận chúa, cũng là người nhà họ Sài.”
Vân Tu ngẩn người, như là hiểu được chuyện gì, cắn mu bàn tay lộ ra vẻ cảnh giác nói: “Vân Tu biết rồi... Về sau sẽ không nói lời lung tung nữa.”
—–
Ánh trăng đã lên cao, Sài Chiêu đã ở thư phòng xem sách hơn nửa ngày, Nhạc Hoành cũng muốn vào trong tìm một quyển sách, vài lần đã định gõ cửa, lại chần chờ buông tay, tức giận người nào đó sao có thể ở trong đó nửa ngày không bước ra nửa bước.
Đang lúc do dự không biết có nên vào hay không thì thấy có người hầu bưng trà bánh đi vào, Nhạc Hoành bước nhanh lên tiếp nhận, xoay người gõ cửa phòng.
“Hôm nay không cần mang trà bánh vào đâu, lui ra đi.”
Lời còn chưa dứt cửa phòng đẽ nghe kẹt một tiếng, Nhạc Hoành đang định tiến vào lại lui. Sài Chiêu nghe thấy tiếng mở cửa có chút tức giận, ngẩng đầu lên đang định trách cứ vài câu thì thấy vẻ xoay người của Nhạc Hoành thật tức cười, bỏ cuốn cách trong tay xuống. “Là nàng sao, cửa mở rồi, mau vào đi.”
Nhạc Hoành buông trà bánh, há miệng nói: “Chàng ở thư phòng cả nửa ngày, đường đường là Sài thiếu chủ cũng dụng tâm chăm chỉ đến vậy sao?”
Sài Chiêu lấy một miếng mứt táo lên nếm, thong thả nói: “Không suy nghĩ nhiều sao có thể là thiếu chủ hữu dụng, quay về Vân Đô đã khó, giữ Vân Đô càng khó, không thể lười biếng được.”
Nhạc Hoành thấy y ăn, cũng làm như vô tình đi đến bàn của y, nhìn cuốn sách trên mặt bàn. “Đạo mưu binh.” Nhạc Hoành cẩn thận cầm lên xem vài trang. “Chàng xem cuốn binh thư này hơn nửa ngày sao?”
Sài Chiêu gật đầu nói: “Sao, A Hoành cũng đọc binh thư à?”
“Mưu kế dùng binh, tựa như quỷ thuật. Ta vốn cũng có chút hứng thú nhưng cha không cho ta và ca ca xem chúng.” Ánh mắt Nhạc Hoành lộ ra chút phiền muộn, khẽ buông cuốn sách trên tay xuống. “Cha từng nói, đại tướng phải là người quân tử, dựa vào bản thân, dụng binh không được dùng thuật quỷ. Chàng khổ đọc nửa ngày là đọc chính thứ này ư?”
“Tĩnh quốc công có cách dạy con gái nên người, không hổ là danh tướng.” Sài Chiêu đến gần Nhạc Hoành, khẽ cầm lấy cuốn sách đã ố vàng “Đạo dùng binh” lên. “Ta xem nó không phải vì mưu kế âm dương trong nó. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ta biết nó không dùng đến nó nhưng kẻ địch đừng mơ tưởng dùng nó mà hại ta, ngoài ra không có gì khác cả.”
Nhạc Hoành nhìn Sài Chiêu kiên định trước mặt, chạm rãi rút tay ra, cúi đầu nói: “Ta chỉ định vào đây tìm xem có cuốn sách nào hay không để đọc, nhưng thôi ta đi ra vậy …”
Sài Chiêu khẽ nắm lấy mấy ngón tay của Nhạc Hoành. “Nếu đã vào rồi, thì ngồi cùng ta một lát.”
Nhạc Hoành lấy một miếng bánh nướng, cầm lên lại buông, Sài Chiêu tự nhiên cầm lấy bẻ thành hai nửa, đưa tới tay nàng cười nói: “Ý A Hoành là muốn vi phu giúp nàng phải không?”
Nhạc Hoành đành phải cầm lấy nửa miếng bánh kia, dừng một lúc mới nhét cả vào miệng. Thấy nàng ăn, Sài Chiêu thấy hai gò má đỏ ửng của nàng, sau đó lại đưa trà cho nàng, tự nhiên nói: “Mới đến Vân Đô được mấy ngày đã phải lên đường đi vào kinh, nàng có nguyện ý đi theo ta không?”
Thấy Nhạc Hoành không nói gì, Sài Chiêu tiếp tưục nói: “Lần này vào kinh chính là chuyện khởi binh công Lương, ta muốn đưa nàng đi theo là bởi vì nàng đã từng nói với ta, sau này khi ta khởi binh công Lương nhất định phải đưa nàng đi theo. Mà nay mọi chuyện đều đã chuẩn bị chu toàn chỉ đợi hoàng thượng ân chuẩn.”
“Quận mã gia hình như cũng muốn đi…” Nhạc Hoành thổi hơi trà đang bốc lên thấp giọng nói.
Đôi mày Sài Chiêu khẽ nhíu, ánh mắt lợi hại chăm chú nhìn Nhạc Hoành. “Nàng cũng nhận ra sao? Nói ta thử nghe xem thế nào?”
“Chàng rõ ràng đã hiểu ý của ta, còn muốn ta nói gì nữa.” Nhạc Hoành ảo não nói.
Sài Chiêu khẽ mỉm cười, cầm ly trà nhấp mụt ngụm. “Tuy Trọng Nguyên vẫn gọi ta một tiếng thiếu chủ, nhưng hắn đã thành thân với quận chúa, chính là em rể của ta, cũng là con rể của thúc phụ. Một tiếng thiếu chủ gọi thì dễ nhưng đã sớm không còn là chủ tớ rồi. Ý của nàng ta hiểu, chuyện này nặng nhẹ ta đều rõ.” Sài Chiêu nhìn Nhạc Hoành nói: “Quả nhiên là là phu nhân của ta, cho dù nàng không nghĩ nhiều nhưng cũng thay phu quân mình suy tính, đúng không?”
Nhạc Hoành bỗng đứng bật dậy, lập tức đi đến bên bàn làm việc, tuỳ ý chọn mấy cuốn sách, sau đó chầm chậm đi ra ngoài, Sài Chiêu cũng không đứng dậy, che miệng cười.
Đến bữa tối cũng không thấy bóng dáng Sài Chiêu đâu, Sài Tịnh thấy Nhạc Hoành đã nhìn ngó mấy lần, vừa ăn vừa nói: “Không cần đợi huynh ấy đâu. Huynh ấy cả ngày ở trong thư phòng rất ít khi ăn cơm cùng với chúng ta, nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn khuya cho huynh ấy rồi, ăn khuya xong huynh ấy sẽ về tìm tẩu.” Nói xong nháy nháy mắt hạnh cười nói: “Vợ chồng son mà, huynh ấy rất quyến luyến tẩu.”
Nhạc Hoành cầm bát lên ăn vài miếng, Sài Tịnh thấy hai má nàng đỏ bừng cũng không có chọc nàng nữa.
Phòng ngủ, rèm hỉ còn chưa có tháo xuống, dưới ánh nến lay động liền phản nên ánh đỏ mê người, Nhạc Hoành dựa trên giường, nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy chữ viết của cuốn sách trên tay mờ ảo. Giờ Tuất cũng đã qua, vẫn chưa thấy bóng dáng Sài Chiêu đâu.
Nhạc Hoành lại nghĩ tới đêm qua, nửa đêm nàng chợt tỉnh lại, nghe thấy hơi thở đều đều của người đàn ông nằm bên cạnh, thế nhưng không chút e ngại nàng nghiêng người lẳng lặng ngắm nhìn trượng phu của chính mình, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt y cũng rất tuấn tú, căn bản là do nàng chưa từng nghiêm túc quan sát khuôn mặt y, hay là… nàng không dám?
Đó là một khuôn mặt lạnh lùng đường nét góc cạnh rõ ràng, lông mày đen như hoạ, hai cánh môi khẽ mở tựa như đang trong mộng cũng muốn nói gì đó với nàng. Nhạc Hoành bỗng dưng rất muốn ngắm đôi mắt dài màu xám của y, nhìn dáng vẻ khi y nhìn chăm chú vào chính mình… Nhưng y ngủ say như vậy, lúc này nàng mới phát hiện ra, có lẽ bản thân mình đã thích… đôi mắt xám kia.
Tựa như sa vào đôi mắt thâm tình của y, rơi vào đáy mắt thâm sâu không đáy của y, bản thân nàng càng vùng vẫy càng không thể thoát ra, thầm nghĩ cứ trầm luân như vậy đi, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Đêm tân hôn đó, ngay tại thời khắc hai người không còn gì ngăn cách ôm chặt lấy nhau kia, Nhạc Hoành cảm thấy y muốn đi vào, nhưng y không có. Y hẳn là thực lòng yêu nàng, cho nên y lựa chọn chờ.
Nhạc Hoành cứ suy nghĩ lung tung đứt quãng như vậy, mí mắt dần dần nặng xuống, đầu dựa vào cạnh giường cứ thế hạ xuống, cuối cùng xoạt một tiếng ngã vào vòng tay ấm áp kia … rồi đột nhiên bừng tỉnh dậy.
Đôi mắt màu xám càng lúc càng gần chính mình… vẫn đang trong mộng sao… Nhạc Hoành chớp chớp hai mắt.
Bàn tay Sài Chiêu khẽ vuốt vuốt ve búi tóc buông lỏng của nàng, khàn giọng khẽ nói: “Ta cứ tưởng nàng đã ngủ rồi, nếu biết nàng vẫn còn chờ ta, ta đã sớm trở về phòng rồi.