"Dạ." Lăng Sầm cười nhận lấy, dùng thìa nhỏ uống từng muỗng. "Cũng không tệ." Canh bò hầm bắp, nước trong veo nhưng nồng đậm vị thịt bò, lại còn có vị bắp thanh ngọt.
"Vậy em ăn nhiều chút." Lục Kiêu ôn hòa đề nghị.
Lục Kiêu ăn rất nhanh, chả mấy chốc đã ăn xong phần cơm của mình, ngồi một bên mỉm cười nhìn Lăng Sầm. Dù văn kiện quân sự cần xử lý hiện tại rất phiền toái nhưng có Lăng Sầm đến 'thăm' làm tinh thần anh thả lỏng hơn. Bây giờ họ là một gia đình nhỏ hạnh phúc. Anh sẽ cố gắng để giữ gìn càng nhiều gia đình nhỏ hạnh phúc giống họ ở Liên Bang. Đột nhiên anh buồn cười nghĩ, khi nãy mà anh không nhờ Ellen lấy cơm, tự dẫn Lăng Sầm xuống nhà ăn dùng cơm trước bàn dân thiên hạ chắc sẽ thêm nhiều chiến hữu giống Holland đòi cắt đứt quan hệ với anh. Phản ứng mạnh nhất chắc là tướng quân của quân đoàn Đệ Tứ, người nổi danh bị vợ quản nghiêm.
"Sao vậy anh?" Lăng Sầm nghi hoặc, tự nhiên ăn cơm xong Lục Kiêu lại đưa tay vào trong áo xoa bụng nhỏ của cậu.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy Hoa Hồng Nhỏ thật thương em." Lục Kiêu cười cười.
"Vậy à." Bé con đã được gần 4 tháng nhưng cậu không hề xuất hiện tình trạng nôn nghén, hoặc mất ngủ, có chăng chỉ là buổi sáng khi đánh răng sẽ bị chảy máu lợi, nhưng so với các Omega khác phản ứng này là quá nhẹ nhàng.
Lăng Sầm ăn xong cơm thì ngoan ngoãn trèo lên sô pha, nằm dài gác đầu lên đùi Lục Kiêu, anh luồn tay vào vuốt ve tóc cậu. Anh chưa bao giờ trải qua thời gian nghỉ trưa nhẹ nhàng thoải mái như vậy. Bình thường anh toàn tranh thủ ăn cơm tầm 10 phút sau đó lập tức tiếp tục xử lý công việc. Trước kia anh thuộc cấp chỉ huy, trực tiếp chỉ huy tác chiến, điều động quân đội. Hiện tại công việc hoàn toàn khác, toàn bộ là phê duyệt, xử lý công văn, từ việc nhỏ đến việc lớn, rất nhiều tiêu chuẩn vụn vặt phải để ý rất lãng phí thời gian, có rất nhiều thứ anh phải làm quen, thậm chí học lại, phải tra cứu lại tư liệu cũ trong kho quân bộ. Chưa kể lâu lâu anh lại bị suy nghĩ tiêu cực 'đây là công việc mình được bố thí' lòi ra quấy phá, từ một lưỡi dao của quân bộ, trở thành một viên ốc vít, chênh lệch gây nên không ít thất vọng, nhưng anh cũng chỉ có thể tự động viên bản thân, đã quay lại quân bộ thì chắc chắn là công việc có ích cho nhân dân. Hơn nữa, chắc là Lăng Sầm sẽ vui hơn khi anh không trực tiếp ra tiền tuyến. Ánh mắt Lục Kiêu ôn hòa nhìn Lăng Sầm đang mơ màng ngủ trên đùi anh. Nhân sinh trên đời không thể mọi chuyện đều như ý, với anh cuộc sống như giờ đã là tốt nhất, anh chỉ cần cố gắng thích ứng, và anh tin mình làm được.
Gần 1g30 Lăng Sầm ngái ngủ ngồi dậy, giọng nói còn kéo dài rền rĩ: "Hôm nay tụi mình đừng đi xem phim điện ảnh nữa, trở về nhà sớm một chút, nha anh." Lúc đó chỉ nghĩ trước đây khi hai người trong giai đoạn yêu đương, có một lần đi xem phim cùng nhau, Lục Kiêu tỏ ý muốn xem phim cậu đóng, giờ [Thiên lý chi ngoại] đang chiếu nên cậu mới rủ anh cùng đi coi. Cậu không biết Lục Kiêu ở quân bộ lại phải xử lý nhiều công văn như vậy, giờ biết rồi thì còn coi cái gì mà phim, về nhà để anh nghỉ ngơi thì tốt hơn.
"Ừ, ta nhờ Holland đưa em về nhé." Hết giờ nghỉ trưa thì người nhà phải ra khỏi khu vực làm việc, đó là quy định.
"Dạ, vâng, mà anh biết không, kỹ thuật lái xe của anh ấy rất lụa." Lụa đến mức đi xe huyền phù mà lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác say xe. "Anh lúc trước..." Lăng Sầm nói đến đây thì ý thức mình lỡ lời, Lục Kiêu đã không thể lái xe.
"Ta cảm thấy trước đây ta lái xe rất ổn định." Anh không giống Holland thích theo đuổi tốc độ. Nếu anh còn có thể lái xe thì giờ càng thích hợp đưa Lăng Sầm về nhà hơn Holland. Lục Kiêu có chút tiếc nhưng cũng chỉ hơi tiếc chứ không có cảm xúc tiêu cực khác. Lăng Sầm vẫn hối hận, lo lắng tròn xoe mắt cẩn thận nhìn anh. Lục Kiêu xoa xoa đầu cậu, khẽ cười: "Không có việc gì, em về nhà đi thôi." Anh đã không còn dễ suy sụp tâm lý như vậy.
Lục Kiêu gửi tin nhắn cho Holland, nhờ hắn đưa Lăng Sầm về.
Lăng Sầm dọn dẹp hết hộp đồ ăn trên bàn sô pha, mới đứng lên: "Em đi nha."
Lục Kiêu mang mặt nạ, dịch người sang xe lăn tiễn Lăng Sầm ra cửa, đằng sau mặt nạ khẽ cười với cậu.
"Chồng chồng, cố lên nha!" Đột nhiên Lăng Sầm cúi người, nói nhỏ vào tai anh, sau đó hôn nhẹ lên phần má không bị mặt nạ che khuất. Lục Kiêu còn chưa kịp phản ứng cậu đã đứng dậy nhưng hành động đó không thoát khỏi ảnh mắt của Holland, Ellen và toàn bộ nhân sĩ hóng chuyện của tầng 17.
"Đi thôi." Lăng Sầm cười tít như đã thực hiện xong một trò đùa dai, đi kế bên nói với Holland còn đang sững người.
"......." Lục Kiêu không nghĩ đến Lăng Sầm lại dám hôn anh trước mặt người ngoài, lần trước ở đại học Reiss dù đã đeo diện mạo giả lập vẫn là hot trên Tinh Võng, xem ra lần này cậu lại muốn trở thành một nhân vật phong vân ở quân bộ. Lục Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.
"Định Mệnh ôi cái Định Mệnh..." Holland đi sau lẩm bẩm. Từ nhỏ đến lớn hắn so với Lục Kiêu đẹp trai sáng lạng hơn, lại biết cách nói chuyện khiến Omega vui vẻ, năng lực thì ngang ngửa, chỉ có sức phán đoán và tinh thần lực kém hơn Lục Kiêu một chút. Nhưng chỗ thua kém này không ảnh hưởng đến khả năng yêu đương, nếu mỗi mối tình là một mầm cây thì từ khi hắn yêu lần đầu đến nay cũng phải trồng được cả khu rừng, chỉ là hắn chưa muốn kết hôn thôi, chứ người muốn kết hôn với hắn còn kéo dài hết một vòng quân bộ. Thế mà dựa vào cái gì vẫn có cảm giác bị nhét cẩu lương và bánh GATO đầy bản họng. Hắn quay sang nhìn thấy bộ mặt 'thất tình' sắp khóc đến nơi của Ellen lại cảm thấy bản thân cũng khá ok, ít ra anh không phải fan của Lăng Sầm.
Lăng Sầm theo Holland đi trở ra, đối diện mấy nhóm người hết giờ nghỉ trưa trở về làm việc khá đông đúc, theo bản năng đưa tay che chắn bảo vệ bụng nhỏ, cẩn thận sợ va chạm.
Hành động này trong mắt mọi người xung quanh chính là nam thần coi trọng bé con như vậy chứng tỏ cũng yêu Lục thượng tướng lắm lắm, mấy tin đồn Lăng Sầm là người lạnh nhạt, Lục thượng tướng lấy về phải hết sức lấy lòng, thậm chí hôn nhân hai người chỉ trên danh nghĩa, mẹ nó, toàn là nói xàm, danh nghĩa gì mà mới mấy bữa đã có bé con, lạnh nhạt gì mà rải cẩu lương chuyên nghiệp vậy, rải từ đại học Reiss rải qua tới quân bộ. Mọi người ăn xong thể hiện khi bọn họ còn đang phải phấn đấu vì sự nghiệp, Lục thượng tướng đã yên lặng kết hôn, bạn đời còn là Omega đẹp nhất, đang đứng trên đỉnh cao trong giới giải trí, chăm chỉ công tác nhưng vẫn bất chấp tỷ lệ có con thấp tè của Liên Bang mà mang thai, rồi vác bụng bầu tới cùng chồng ăn bữa trưa tình yêu, sau đó rải cẩu lương, tuyên bố địa vị và tình cảm.
Tin tức luôn là thứ lan truyền nhanh nhất, qua thời gian nghỉ trưa, nghe nói các Omega ở ban nghiên cứu đều đã được nghe kể về việc nam thần đến thăm Lục thượng tướng với nhiều phiên bản cẩu lương và nhiều vị bánh GATO khác nhau.
Ở cửa thang máy, Lăng Sầm cong cong đôi mắt hoa đào, nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Lục Kiêu phía sau mặt nạ, tâm tình cậu tốt đến không thể tốt hơn. Holland đứng bên cạnh thì muốn trợn trắng mắt. Hai người này đúng là nồi nào úp vung đó.
Cửa thang máy vừa mở ra, Holland đang cà lơ phất phơ đột nhiên nghiêm trang, giơ tay chào theo kiểu quân đội:
"Tướng quân!"
Lăng Sầm cũng bị hắn cản lại, theo bản năng mờ mịt lui lại một bước. Từ thang máy bước ra là vài người đi theo một Alpha trung niên, cao to uy nghiêm, khí thế sắc bén, ông thấy Holland thì gật đầu rồi đi qua.
"Sao hôm nay ông ấy lại đi thang máy này?" Bình thường sẽ có thang máy chuyên dụng cho các tướng quân. Holland lẩm bẩm, rồi như chợt nhận ra điều gì đó lại hơi ngạc nhiên: "Hình như hôm nay ông ấy không bị đánh."
Vị này chính là tướng quân của quân đoàn Đệ Tứ, dù không nói ra nhưng ai cũng biết vị này là người luôn bị Omega 'gia bạo'. Nhưng dường như đã tập thành thói quen, biết rõ là không thể làm vẫn cứ làm. Cứ cách một khoảng thời gian lại lập quỹ đen, bị phát hiện, bị tịch thu, bị đánh, rồi lại lén lút lập quỹ đen. Bị đánh không thôi, lập quỹ đen không ngừng.
Xem ra hôm nay ông không bị đánh nên lính dưới tay không bị trút giận. Nếu không như hắn đang trở về chờ điều lệnh có thể ở nhà nhưng nếu bị ông bắt gặp sẽ bị gán tội rời vị trí công tác, có thể bị phạt bơi trong hồ băng 3 vòng. Holland nghĩ đến rùng mình một cái, quay sang nói với Lăng Sầm: "Chúng ta đi mau." Hắn nên trốn ở nhà chơi game, không gặp sẽ không có lý do bị phạt.
Lăng Sầm đi theo sau, khó hiểu: "Đó là ai vậy?" Holland có vẻ rất sợ người này.
"Ông ấy là tướng quân đứng đầu quân đoàn Đệ Tứ." Không phải vị tướng nào cũng sẽ lộ mặt trước nhân dân Liên Bang, nên Lăng Sầm không biết là điều bình thường. Holland giải thích thêm: "Ông ấy vô cùng thưởng thức Lục Kiêu, nếu không phải..." Lục Kiêu xảy ra chuyện, thì anh đã là người được ông ưu tiên kế thừa vị trí của ông sau này, đến khi đó sẽ là lần đầu tiên có đến hai quân đoàn có người đứng đầu mang họ Lục. Holland khẽ thở dài.
Trong lòng Lăng Sầm, vui vẻ khi vừa trêu được chồng mình cũng ảm đạm đi, chồng cậu mất đi quá nhiều, mà những người thân như cậu ở bên cạnh anh chỉ có thể bầu bạn an ủi, không làm được điều gì khác hơn, Lăng Sầm rũ mi, đây chính là cây gai đâm vào lòng cậu, nhưng vĩnh viễn không thể rút ra chỉ có thể vờ như không biết.
Hai người trước sau im lặng đi ra bãi xe. Holland biết lời mình nói làm tâm trạng Lăng Sầm không tốt cũng không khuyên giải. Lăng Sầm đi cùng Lục Kiêu đến ngày hôm nay, lòng dạ chắc chắn đủ bao dung và mạnh mẽ, những chuyện này cậu đều có thể chấp nhận. Giờ mà hắn an ủi không khéo Lăng Sầm còn nghĩ hắn đang đồng tình Lục Kiêu, mà chỉ người yếu ớt mới cần đồng tình, sau đó sẽ nổi giận đánh hắn không chừng. Vì tôn trọng, việc một người bạn như anh nên làm là đối xử với Lục Kiêu bình thường như trước đây. Quả nhiên, khi xe huyền phù bắt đầu chạy, thần sắc Lăng Sầm đã khôi phục bình thường, hơi mỉm cười nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
-------------------------------------------
"Không thu về được là ý gì?" Lục Kiêu hiếm khi lộ ra sự bất mãn. Anh đang trên đường trở về nhà, hoàng hôn chập choạng, thân hình anh gần như bị bóng tối bao phủ.
Phía bên kia ấp úng giải thích.
Lục Kiêu cắt ngang: "Không cần nói việc này, tận lực bàn bạc thêm, giá cả không thành vấn đề." Lục Kiêu nhấn nhấn ấn đường, có hơi phiền muộn.
"Thượng tướng?" Ellen từ khi trở về làm phó quan đã nhận luôn việc lái xe đưa đón Lục Kiêu đi làm. Hắn chưa bao giờ thấy Lục Kiêu lộ ra vẻ uể oải như vậy, lo lắng dò hỏi.
Lục Kiêu xua tay ý bảo không có việc gì. Anh chỉ là hơi buồn bực, đã hứa với Lăng Sầm sẽ tìm về tất cả trang sức của mẹ em ấy, nhưng giờ đây có nguy cơ phải nuốt lời. Những món trang sức lưu lạc ở Liên Bang hầu như anh đã thu về hết, dư lại tầm 70 món, truy tìm rất lâu, qua tay khá nhiều người đã qua tới tận Liên Bang Ike vào tay Bạch gia. Bạch gia thu mua khá kín đáo, người được phái đi phải rất cố gắng mới tìm được đến đích. Họ tìm đến Bạch gia, đề nghị thu mua nhưng ra khỏi Liên Bang, Lục gia cũng không còn được nể mặt, hơn nữa Bạch gia cũng là một thế lực rất lớn, nắm rất nhiều mạch kinh tế ở Liên Bang Ike, nghe lời đề nghị cũng chả mấy quan tâm đã từ chối.