Mục lục
Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lạc Yên

Trong ánh mặt trời chói chang đầu giờ chiều, hai chiếc xe huyền phù màu đen lần lượt tiến vào Lục trạch.

"Chút nữa lên phòng, anh ôm em một lúc được không?" Lần này cậu cũng bị Lục Kiêu dọa sợ. Âm thanh Lăng Sầm mềm nhẹ mang chút làm nũng, hai tay đang ôm lấy tay phải của anh.

"Được." Lục Kiêu ho nhẹ một tiếng. Thật ra ban đầu anh định nói cậu nên chú ý hình tượng, không nên làm trò trước mặt tài xế nhưng vừa nghe cậu làm nũng một chút, bản năng thân thể đã nhanh hơn suy nghĩ lập tức đồng ý. Hiện giờ chỉ có thể âm thầm ảo não.

Lăng Sầm thì không để ý nhiều đến vậy, chỉ cười đến cong cả mi mắt. Lục Kiêu thấy cậu vui vẻ cũng sủng nịnh cười với cậu, không nhìn ra anh mới trải qua một hồi mất mát đấu tranh tư tưởng liên quan đến cuộc sống nửa đời về sau.

Xe huyền phù dừng bên cạnh suối phun, Lăng Sầm xuống xe trước giúp Lục Kiêu mở xe lăn, sau đó hơi lui về phía sau một chút, không đỡ anh qua xe lăn như trước kia nữa. Lục Kiêu hơi sửng sốt, lắc đầu cười cười, tự mình chậm rãi dịch người sang xe lăn.

"Không khí ở nhà thật là tốt." Lăng Sầm hít sâu một hơi cảm thán. Cả tháng nay cậu ở Tinh Đạo số 4, khí hậu biển nên không khí lúc nào cũng ẩm ướt và có vị mặn, tuy có thể làm quen nhưng thật sự không quá thoải mái.

Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu sang một bên, đợi vợ chồng Lục lão tướng quân xuống xe, chờ hai người vào nhà trước rồi mới đẩy Lục Kiêu theo sau.

"Lăng Sầm, con muốn thăm bé con trước không?" Lục lão phu nhân cười hỏi.

"Dạ!" Lăng Sầm hai mắt tỏa sáng, vui vẻ đáp: "Con thăm bé con trước."

Lục lão phu nhân mỉm cười phất tay nhờ người giúp việc ôm tiểu thiếu gia lại đây. Lăng Sầm có hơi khẩn trương nắm chặt tay đẩy xe lăn.

Lục Kiêu nhận ra tâm trạng cậu, nhỏ giọng: "Không sao đâu em... Bé con ngoan lắm, hơn nữa cũng rất nhớ em."

Bé con mềm như bông nằm trong chăn được ôm tới, vừa lúc tỉnh ngủ, một đôi mắt xanh biếc tròn xoe sáng ngời hoạt bát ngó xung quanh, mi mắt chớp chớp, lông mi dài cong vút.

"Mắt bé con thật giống anh." Khi lần đầu tiên Hoa Hồng Nhỏ mở mắt, đã nói qua chuyện này nhưng khi đó chỉ thấy màu mắt giống Lục Kiêu. Hiện giờ, theo thời gian bé con dần dần lớn lên, những nét giống Lục Kiêu trên người bé con cũng không ngừng hiện ra, mí mắt, dáng mắt, ánh nhìn tuy có non nớt hơn nhưng vẫn mà nét thâm thúy lại ẩn chút nhu tình. Góc cạnh khuôn mặt thì càng như được phục chế lại, phiên bản chibi. Kể cả góc cằm hơi nhô ra tạo thành một vết hơi lõm giữa cằm và môi tuy nhạt nhưng cũng đã thấy.

Lõm cằm môi

"Chỗ này sau này sẽ càng lõm sâu hơn đúng không anh?" Lăng Sầm chỉ vào chỗ lõm hỏi Lục Kiêu.

"Có lẽ..." Lục Kiêu cũng không quá chắc chắn, cha anh cũng có vết lõm này, lúc trước anh cũng có chỉ là sau khi bị thương thì không còn phân biệt được nữa.

"Ồ..." Lăng Sầm hơi mất mát đáp một tiếng, cậu vẫn muốn Hoa Hồng Nhỏ giống Lục Kiêu càng nhiều càng tốt, thành một Alpha anh tuấn.

Lục Kiêu cười cười vẫy tay ý bào Lăng Sầm ôm bé con cúi xuống một chút, cậu hơi ngạc nhiên nhưng cũng làm theo. Lục Kiêu vươn tay ôm cả Hoa Hồng Lớn và Hoa Hồng Nhỏ vào lòng.

Đáy mắt Lăng Sầm tràn ra ý cười, nhẹ nhàng cọ cọ trán mình vào mặt anh, giống như một chú mèo đang làm nũng. Hoa Hồng Nhỏ nằm giữa hai mắt vẫn luôn nhìn theo động tác của Lăng Sầm, miệng ê a, hai tay cũng vươn ra như muốn bắt Lăng Sầm ôm vào lòng giống cha bé.

Lục Kiêu bật cười: "Em nhìn xem..." Hoa Hồng Nhỏ thật thích em kìa.

Lăng Sầm cũng cười, cúi xuống kéo chăn nhẹ nhàng hôn hôn mặt bé con.

Lục lão phu nhân đứng bên nhìn một lúc mới cười nói: "Được rồi, bé con nên uống sữa rồi, chờ đến chiều bé tỉnh ngủ con có thể tiếp tục chơi cùng."

"Dạ vâng." Lăng Sầm đáp, ôm Hoa Hồng Nhỏ đưa cho bảo mẫu.

Lục lão phu nhân cũng biết Lăng Sầm bôn ba mệt mỏi, vội đuổi hai người lên lầu nghỉ ngơi. Cậu cũng không từ chối, chào nàng rồi đẩy Lục Kiêu về phòng.

Lục Kiêu từ bệnh viện về nhà đã thật sự bỏ qua chuyện phẫu thuật, không còn tiếc nuối hay mất mát, như bình thường dịu dàng gọi Lăng Sầm đi thay áo quần lên giường nằm nghỉ.

Lăng Sầm tất nhiên ngoan ngoãn nghe theo, leo được lên cái giường của hai người thì lại càng thả lỏng, nằm lăn ra, lười biếng kéo giãn cả người, ngáp một cái thật to nói: "Anh khi nãy nói anh sẽ nằm cùng em, lên đây đi anh."

Phòng khách sạn tuy rất cao cấp nhưng trong lòng Lăng Sầm không đâu thoải mái như giường ở nhà, như câu nói gì nhỉ? À, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ sói nhà mình.

Lục Kiêu cũng đáp một tiếng, vừa lúc, anh cũng muốn xem xem trên người Lăng Sầm có bị thương ở đâu nữa không. Đúng là anh vì lo xa mà dạy Lăng Sầm rất nhiều kỹ xảo để cậu có thể tự bảo vệ mình nhưng đến khi biết Lăng Sầm phải sử dụng những kỹ xảo này thì anh nghĩ lại thấy sợ. Nếu đổi thành bản thân anh, anh không thấy có vấn đề gì nhưng Lăng Sầm... Những lúc thế này anh thật sự muốn Lăng Sầm có thể ở nhà, quản lý tài sản linh tinh... ít nhất an toàn hơn đóng phim. Người ngoài nhìn vào giới giải trí thì thấy hoa lệ, công việc nhẹ nhàng quay vài cảnh phim rồi nhận lương cao, nhưng theo Lăng Sầm anh mới thấy đóng phim là một công việc vô cùng vất vả. Mỗi cảnh quay đều tự thực hiện, không thấy cậu dùng đóng thế, có những cảnh quay không thấy có lỗi nhưng đạo diễn dường như có lý lẽ riêng cứ bắt diễn đi diễn lại, có khi cả ngày ngâm mình trong nước, lại có khi cả ngày đều treo trên dây, anh nhìn mà xót cả ruột. Mỗi lần có việc nguy hiểm ngoài ý muốn xảy ra, anh nghĩ đến đều thấy sợ thật lâu.

Phải chăng khi anh ở tiền tuyến chinh chiến, Lăng Sầm ở hậu phương cũng lo lắng cho anh như vậy. Xem ra ở một trình độ nào đó mà đánh giá thì hai người thật sự xứng đôi, ít nhiều có thể đồng cảm thấu hiểu cho đối phương.

"Tới đây, anh không phải đòi xem xem em có bị thương ở đâu nữa không hả?" Nói rồi cởi nút thắt áo ngủ, nằm nghiêng chống tay, để lộ ra khuôn ngực trắng nõn, ngón tay trỏ hướng Lục Kiêu ngoắt ngoắt, mắt hoa đào đầy vẻ ngả ngớn mị hoặc.

Lục Kiêu bị cậu chọc cười, đẩy xe lăn đến sát giường, búng trán cậu nói: "Cũng đã là ba ba của người ta rồi mà sao không có trọng ổn chút nào vậy?"

"Em sinh bé con cho anh xong thì không còn là bảo bối của anh nữa hả? Không phải anh nói cả đời đều đối tốt với em sao?" Lăng Sầm mở miệng lưu loát làm nũng, cậu tỏ vẻ làm nũng với chồng mình cậu hoàn toàn không có áp lực tâm lý.

"Đương nhiên... em đương nhiên là..." bảo bối của ta. Lục Kiêu bị hỏi có hơi ngại ngùng vẫn ấp úng đáp lại. Hoa Hồng Nhỏ là kết tinh tình cảm của hai người, chờ khi Hoa Hồng Nhỏ khỏe mạnh trưởng thành, cũng có gia đình riêng, Lăng Sầm vẫn vĩnh viễn là người anh yêu, là trân bảo của anh.

Lăng Sầm hơi ngạc nhiên, không nghĩ Lục Kiêu sẽ đáp lại, cũng bật cười, chồng ngốc đáng yêu gì đâu, đúng là bảo bối của cậu.

"Anh cũng là bảo bối của em." Lăng Sầm nghĩ sao thì cũng nói vậy.

Lục Kiêu chậm rãi dịch người lên giường, Lăng Sầm nằm đó cười cười nhìn anh. Sau khi đã vững chãi nằm trên giường, anh mới vươn tay kéo cậu nằm trên người mình, chân chính ôm "bảo bối" vào lòng.

Lăng Sầm vẫn cười cười tùy ý Lục Kiêu, tùy cho hơi thở ấm áp lại như có như không của anh phả vào cổ mình.

"Nếu không phải anh đã tiêm R3Z, hiện giờ chúng ta có thể cho Hoa Hồng Nhỏ một em trai hoặc em gái rồi..." Lăng Sầm hơi tiếc nuối cảm thán, chuyện này Lục Kiêu cũng không thương lượng với cậu. Có lẽ anh biết nói ra cậu sẽ phản đối nên trực tiếp làm xong mới nói.

"Thêm một thời gian nữa." Lục Kiêu ôn hòa đáp, cũng âu yếm hôn hôn lên mặt Lăng Sầm.

Thân thể Lăng Sầm còn chưa hoàn hoàn hồi phục. Bản thân anh cũng cần điều chỉnh một số tâm lý. Hoa Hồng Nhỏ vẫn còn quá nhỏ, nếu muốn có thêm một bé con cần lên kế hoạch kỹ lưỡng, để chăm sóc hai bé con thật tốt, tình cảm cân bằng, không bé nào phải cảm thấy thua kém, không được quan tâm.

Lăng Sầm cũng dịu dàng cười: "Phải chi em có thể giống Hoa Hồng Nhỏ, có một người cha Alpha có trách nhiệm, hết mựt quan tâm gia đình giống anh thì tốt biết bao." Lăng Sầm tiện thể thổi phồng Lục Kiêu một chút, làm anh quên đi những suy nghĩ linh tinh, lo lắng không cần thiết. "Mà em cũng nói vậy thôi, em vẫn thích anh làm chồng em hơn." Nói rồi cũng quyến luyến, ngọt ngấy hôn hôn anh.

Lăng Bình để lại trong lòng cậu một bóng ma tâm lý thật lớn, nghĩ đến cha là cậu chỉ thấy một kẻ đáng buồn nôn. Nếu được phép lựa chọn xuất thân, cậu không mong trèo cao, không có người cha như Lăng Bình là tốt rồi. Nên cậu cũng không phải chỉ nói để chọc Lục Kiêu vui vẻ, cậu thật sự hâm mộ Hoa Hồng Nhỏ có một người cha Alpha như Lục Kiêu.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, không có một ba ba có ánh mắt tốt, lại anh minh quyết đoán biết chọn chồng như cậu, Hoa Hồng Nhỏ lấy đâu ra một người cha tốt mười điểm như Lục Kiêu. Lăng Sầm càng nghĩ càng dạt dào đắc ý.

Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm nằm trong lòng mình, hai mắt linh động giảo hoạt đắc ý, không biết đang nghĩ cái gì cũng thấy đáng yêu quá thể. Anh biết Lăng Sầm cố ý nói những lời này là để dỗ anh, vì cậu để ý những lời anh nói trong bệnh viện. Mặc kệ có tác dụng hay không, được bạn đời cẩn thận quan tâm dỗ dành cũng là một trải nghiệm ấm áp, hạnh phúc. Cũng khiến anh hiểu bản thân mình quan trọng với Lăng Sầm biết bao.

"Đưa chân cho ta nhìn xem."

"Dạ..." Lăng Sầm ngồi dậy, xoay người ngoan ngoãn đưa chân cho Lục Kiêu xem. Anh cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, đúng là chỉ có mắt chân bị thương một chút, không quá nghiêm trọng, xương cốt cùng bắp thịt đều không tổn thương, đúng như lời Lăng Sầm nói với anh.

"Anh nhẹ chút..." khi Lục Kiêu đụng vào cổ chân cậu, Lăng Sầm hơi co rúm người, ngón chân trắng trẻo cũng theo đó hơi cuộn lại, đầy dụ hoặc. Lục Kiêu lại làm như không nhìn thấy, chỉ ôn hòa dặn dò: "Hai ngày tiếp theo em cố gắng đừng vận động, nghỉ ngơi nhiều chút."

"Dạ..." Lăng Sầm hơi bĩu môi ngoan ngoãn đáp.

"Em tranh thủ nghỉ ngơi một lúc đi." Lục Kiêu nghĩ đến việc cậu quay về Đế Tinh bằng phi thuyền siêu tốc, không thấy cậu có phản ứng phụ rõ ràng xem như tố chất thân thể khá ổn nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Lăng Sầm yên lặng gật gật đầu, sẵn dụi dụi đầu vào ngực anh đề nghị: "Anh chuyển thành hình thú cho em làm gối ôm đi."

Lục Kiêu trầm mặc một thoáng mới nói "...sẽ rụng lông." Hiện tại là mùa xuân, vạn vật hồi sinh, loại thú hình có nhiều lông như anh, đến mùa xuân sẽ thay lông, cả người sẽ mọc lên lông tơ mới thay cho bộ lông dày nặng của mùa đông. Nếu giờ anh hóa hình thú, lông sẽ bay loạn phấp phới khắp nơi.

Vào mùa này, mỗi lần tắm rửa anh đều phải đổi sang hình thú, sau đó bật chế độ thổi khí công suất lớn để thổi đi lông rụng, xử lý thực mất thời gian, nhưng nếu không làm thì khi hóa hình sẽ rất ngứa ngáy, lại còn dễ nhiễm khuẩn.

Đây là phiền não chung của Alpha có hình thú có lông mao, ngày trước bọn anh còn khá là hâm mộ nhóm Alpha hình thái rắn, mỗi năm chỉ cần lột da, mất một đoạn thời gian lột nguyên một tấm da là xong, thật tiện lợi.

... Nhưng tính ra hình thái thú của anh cũng không tệ, bạn đời Omega của anh không phải thực yêu thích sao, được Lăng Sầm yêu thích Lục Kiêu tỏ vẻ lông xù hơi phiền cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Lăng Sầm ban đầu còn không hiểu ý Lục Kiêu, chờ đến khi hiểu rõ thì bắt đầu cười nghiêng ngả.

"Ha ha ha, cảm giác rụng lông như thế nào vậy chồng? Ha ha ha..." Lăng Sầm tiếp tục cười đến muốn rớt nước mắt.

Lục Kiêu trầm ngâm một lát, bất đắc dĩ nói: "Em có biết cây bồ công anh của địa cầu cổ không? Ta lúc này cảm thấy mình như đang mặc một cái áo lông bồ công anh..."

Ha ha ha, Lăng Sầm bị hình dung của Lục Kiêu khiến cho cười đến ná thở, lần này chân chính cười đến chảy cả nước mắt.

...Không phải khi nãy mới nói hai người là bảo bối của nhau sao? Lục Kiêu bất đắc dĩ nhìn bạn đời cười đến quay cuồng trong lòng mình.

"Đổi hình thú cho em xem đi anh..." Lăng Sầm cười đủ rồi vẫn ngồi quỳ lên, nắm tay Lục Kiêu lắc qua lắc lại năn nỉ.

Làm một Alpha 5 tốt, Lục Kiêu sao có thể từ chối bạn đời làm nũng, đành gật đầu đồng ý.

Hai người chuyển xuống thảm lông dê gần ban công, sau đó là một cự lang lông đen xuất hiện. Lăng Sầm bổ nhào đến xoa xoa cổ cự lang, cự lang xoay đầu lộ ra răng nanh trắng ởn bén nhọn, sau đó dường như cảm thấy không đúng vội thu lại.

Lăng Sầm đối diện nguyên hàm răng bén nhọn cũng theo bản năng Omega giật mình hoảng sợ, sau khi Lục Kiêu ngậm miệng cậu mới hoàn hồn. Lục Kiêu chắc chắn sẽ không đe dọa cậu, vậy đây chính là...

"Đây là cười sao?" Cười trong hình thú thật đáng sợ, nếu không phải biết Lục Kiêu không bao giờ tổn thương mình Lăng Sầm sẽ không nghĩ ra được là anh đang cười đâu.

Cự lang nhân tính hóa gật gật đầu. Lăng Sầm cũng cười theo bắt đầu hạnh phúc vuốt lông cho cự lang.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Rụng lông thực phiền, mỗi tuần phải tốn mấy giờ để xử lý. Mặt nghiêm túc ing.jpg

Lăng Sầm: Ha ha ha ha ha ha ha......

Lạc Yên: Trong ngành mình ai mà đẻ con giống y chồng là tụi mình hay chọc mày chỉ đẻ mướn thôi, nó giống ổng y chang, không giống mày chút nào. Đứa nào đẻ con giống mẹ nhiều hơn thì lại chọc là chồng mày chỉ cho thuê tin.h trùng thôi. Thật ra thì trẻ con sẽ giống cả cha và mẹ, tùy giai đoạn phát triển vị trí nào mà sẽ giống người này hay người kia nhiều hơn, nếu thừa hưởng hết đặc điểm đẹp của cha mẹ một cách hài hòa thì khi lớn tỷ lệ dậy thì thành công sẽ rất cao. Nhưng mình vẫn rất buồn cười khi có nhiều người nhìn trẻ mới sinh mặt nhăn nhúm mà vẫn khen trời ơi giống ba ghê, trời ơi giống mẹ ghê, mình thì mình không nhìn ra giống chỗ nào.

Dịch càng ngày càng căng, bệnh viện mình dần chuyển từ sản phụ khoa qua chăm sóc cả bệnh nhân covid, mình sẽ bắt đầu lên tiền tuyến rồi, vào lab xét nghiệm Covid nên có thể thời gian đăng truyện sẽ chậm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK