Lục Kiêu bất đắc dĩ nói: “Nếu như là bây giờ, ta nhất định sẽ đến với em.” Hiện tại anh đã tích lũy kha khá kinh nghiệm, tự thấy bản thân đã qua được giai đoạn tân thủ. Đáng tiếc là sai lầm này sẽ theo anh cả đời, mỗi lần nhắc lại đều sẽ bị Lăng Sầm cười nhạo. Mà cười nhạo cũng đáng, có ai tặng quà mà lại đả thương omega của mình như anh không. Đúng là một hành động đi vào lòng đất.
Lăng Sầm cảm khái: “Trong số người theo đuổi em, anh là người ít tế bào lãng mạn nhất, nhưng em lại chỉ thích mình anh.” Tất cả đều là vận mệnh an bài.
Lục Kiêu nghe lời này hơi nhíu mày, Lăng Sầm chưa từng nói với anh về những người theo đuổi cậu trước khi cậu kết hôn, chỉ có một số tin đồn là phú nhị đại công ty cơ giáp nào đó và công tử của CEO tập đoàn nào đó. Người anh biết chỉ có nhị công tử công ty Danas, cái người bị anh đánh, và thêm một người là Chris của công ty đồng hồ… Người nào cũng có tiền, quyền, dung mạo, gia thế, Lục Kiêu cảm thấy có chút ghen ghét nhưng nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, dù mấy người đó có cái gì thì người chiến thắng chỉ có mình anh, lại thấy có chút tự đắc, vui vẻ ôm chặt Lăng Sầm vào lòng.
Trước đây anh chỉ tập trung công việc, không có thời gian yêu đương, trước khi gặp Lăng Sầm chưa từng rung động với bất cứ ai nên cũng không giỏi suy đoán tâm tư của Omega. Trong chuyện tình cảm, anh vụng về tập tễnh bước từng bước, đến tặng quà cũng tặng những món quà buồn cười như vậy nhưng Lăng Sầm đều đón nhận và thấu hiểu tình cảm của anh, để rồi hai người trở thành bạn đời chân chính và anh được mọi người phong danh hiệu “Alpha khiến mọi người hâm mộ.”
Lăng Sầm vẫn còn ngồi trong lòng Lục Kiêu cười hì hì lướt xem bình luận.
[Thật hâm mộ Lục thượng tướng]
[Chỉ một đóa hoa hồng, thêm một đóa hoa Simon đã giành được tình cảm của nam thần omega đệ nhất Liên Bang. Cái giá để ôm được mỹ nhân về nhà cũng quá rẻ đi mất, liệu có đáng tin không?]
[Lăng Sầm nam thần chắc không thấy vậy đâu. Nhìn cậu ấy cười hạnh phúc như vậy, không giống như đang giả bộ.]
[Hối hận ing, sớm biết Lăng Sầm chỉ nhìn tình cảm không nhìn hiện kim, tui đã sớm đem trái tim mình ra đổi ẻm về nhà]
[Lầu trên nghĩ nhiều rồi, mấu chốt không phải là ghép đôi gen hay không, quà được tặng là gì mà là Lục thượng tướng tôn trọng cậu ấy.]
[Đồng ý lầu trên, mọi thứ đều có nguyên nhân, nhưng dù nguyên nhân gì tui vẫn GATI với Lục thượng tướng, chỉ dẫn mỹ nhân đi bơi thuyền trong thảo cầm viên, rồi đi xem phim, xong về dụ được nam thần của tui sinh con cho ngài ấy, toàn chiêu trò cũ rích lại tạo nên hiệu quả đáng trầm trồ, quá là GATI.]
Lăng Sầm cười nghiêng ngả, đưa mấy bình luận này cho Lục Kiêu xem, vờ ngây thơ nói: “Anh xem, mọi người nói em mất giá, còn nói anh lừa được em kìa, lừa gạt dụ dỗ em sinh Hoa Hồng Nhỏ cho anh.”
Lục Kiêu ngồi phía sau Lăng Sầm cũng đọc rõ ràng mấy bình luận này, hơi bất lực nói: “Ta không thấy em mất giá nhưng thật ra có khi ta cũng thấy mình đang lừa em…”
Hiện tại anh vẫn đang lo lắng, không biết sau này khi Hoa Hồng Nhỏ lớn lên, có đủ nhận thức, có thể vì có một người cha như anh mà bất mãn hay không.
Nhân dân Liên Bang cần một thượng tướng cứng cỏi để bảo hộ họ, khi không có chiến sự mọi người rảnh rỗi mới bàn đến dung nhan của anh, bàn đến bộ mặt của quân bộ. Nhưng đây thật ra cũng chỉ là chuyện trà dư tửu hậu, không ai thật sự để tâm đến tướng mạo hay thương tích của anh. Khi trạng thái tâm lý của anh khôi phục bình thường đã không còn quan tâm đến đánh giá của người ngoài, không để cái nhìn của người khác ảnh hưởng đến mình như khi mới bị thương trở về. Hiện tại anh chỉ lo lắng Hoa Hồng Nhỏ. Lăng Sầm là một người trưởng thành, cậu có đủ tự chủ để khống chế nhận thức và tình cảm của chính mình, là cậu lựa chọn anh. Nhưng Hoa Hồng Nhỏ không có quyền lựa chọn ai là cha bé, lại sợ những ngôn ngữ từng làm anh suy sụp lại lần nữa ảnh hưởng đến bé con khi bé chưa đủ trưởng thành. Anh thường xuyên lo lắng không biết Hoa Hồng Nhỏ sau này sẽ có thái độ thế nào đối với mình.
Lăng Sầm hơi giận: “Chúng ta không phải đã nói xong rồi sao? Hoa Hồng Nhỏ của chúng ta sẽ không để ý chuyện này.”
Lục Kiêu thở dài một tiếng, hiện giờ Hoa Hồng Nhỏ chỉ biết uống sữa và ngủ, lo lắng mấy chuyện này đúng là có hơi sớm, thôi đành để sau này tới đâu tính tới đó. Lục Kiêu vỗ về eo nhỏ của Lăng Sầm, không tiếp tục nhắc lại nữa.
Lăng Sầm cũng thở dài, Lục Kiêu lo lắng, cậu cũng lo lắng, mạnh miệng nói với anh cũng là đang trấn an bản thân, cậu cũng sợ Hoa Hồng Nhỏ sẽ di truyền tính cách con buôn, chỉ quan tâm lợi ích của mình, lúc đó có khả năng Hoa Hồng Nhỏ sẽ xúc phạm đến Lục Kiêu, khi đó cậu biết phải làm sao. Thật là buồn ơi là sầu. Đúng là sinh con mới hiểu nỗi lòng cha mẹ, có quá nhiều thứ để lo toan.
Không sao, không nghĩ bậy bạ, tính cách do trời sinh nhưng nhận thức là do dạy dỗ cùng bồi dưỡng, cậu sẽ dạy dỗ Hoa Hồng Nhỏ thật tốt. Lăng Sầm hít sâu một hơi, yên lặng cổ vũ bản thân.
Lăng Sầm tiếp tục đọc thêm một số tin tức. Có một mục so sánh hình cậu khi đóng [Thiên lý chi ngoại] với hình của cậu trong [Khởi nguyên], so dáng người của cậu trong hai bức hình.
[Đm, sao dáng người của minh tinh lại có thể khôi phục nhanh như vậy?]
[Quỳ liế.m cơ bụng nam thần.]
[ Lại là mình đây, mình là giọt nước trên cơ bụng nam thần đó]
[Eo của nam thần thiệt là nhỏ, cảm thấy một tay của mình cũng ôm trọn.]
[Dáng người, vòng eo, nằm mơ cũng c,hảy nước miếng, thêm khuôn mặt từng là tình nhân trong mộng của alpha Liên Bang nữa, một combo thần tiên. Thật quá hâm mộ Lục thượng tướng]
[Hâm mộ Lục thượng tướng]
[+1]
[+2]
[+3, Lăng Sầm nam thần nói dáng người cậu khôi phục nhanh là nhờ Lục thượng tướng chăm con, cậu ấy có thời gian nghỉ ngơi rèn luyện]
[Ôi, hâm mộ tình yêu của hai người này]
Nhìn đến một triệu lời khen dáng người của mình, Lăng Sầm đắc ý hỏi cái người đang xoa eo mình: “Cảm xúc thế nào hả anh? Tốt đúng không?”
Lục Kiêu cũng đọc được mấy bình luận đó hơi lúng túng: “Ừm.” Sao có thể không tốt, nhưng khi chưa khôi phục có bụng mỡ nhỏ cũng rất tốt. Đến giờ Lục Kiêu vẫn nhớ thương bụng mỡ mềm của Lăng Sầm.
Lăng Sầm không biết suy nghĩ của anh, chỉ nhếch miệng cười: “Em cũng thấy tốt, lần sau lại chiều anh…nha”
Trêu ghẹo Lục Kiêu xong Lăng Sầm mới nhớ đến một chuyện, hỏi anh: “Chồng ơi, buổi chiều ở trên hành tinh này có một lễ hội diễu hành, chúng ta cùng tham gia nhé, được không anh?”
Đã rất lâu cậu không cùng Lục Kiêu ra ngoài, thật muốn ra ngoài hẹn hò với anh.
“Lễ hội gì vậy em?” Lục Kiêu vừa hỏi vừa lơ đãng nghĩ Tinh đạo số 4 diện tích phần lớn là biển, rất nhiều tập tục đều liên quan đến biển cả, vậy thì lễ hội này có lẽ cũng vậy.
Quả nhiên, Lăng Sầm đã cho ra một đáp án giống suy nghĩ của anh: “Em nghe người trong đoàn phim nói, hình như là lễ hội mừng cho sóng yên biển lặng. Trước đây là diễu hành để tôn thờ cũng như cảm tạ biển cả, về sau thì có thêm tiết mục kết giao.” Nghĩ nghĩ Lăng Sầm bổ sung, “Em nghe nói có xe hoa diễu hành, chúng ta đi xem đi anh.”
Lục Kiêu ôn hòa: “Được, chúng ta đi.”
Anh thực sự thích Lăng Sầm như vậy, hễ thích gì đều yêu cầu rõ ràng. Dù Lăng Sầm và anh đã có bé con thì ở trong lòng anh, Lăng Sầm vẫn là Lăng Sầm của ngày mới kết hôn, cùng anh chơi thuyền trên hồ vui vẻ khẽ cười, rực rỡ như một đóa hoa hồng trong nắng.
Lăng Sầm vui vẻ ngồi dậy, hai cánh tay dài trắng nõn vòng qua cổ Lục Kiêu, triền miên hôn lên môi anh.
Hai người đã quyết định thì rốt ráo bàn kế hoạch, hai ba câu đã xác định hành trình và những việc muốn làm. Lục Kiêu không chọn quần áo mà mặc áo quần do Lăng Sầm chọn cho anh, Lăng Sầm thì là cái giá áo trời sinh, đúng kiểu lụa đẹp nhờ người, tùy tay nhặt một bộ tròng lên người cũng vẫn đẹp tiêu sái.
“Em đổi diện mạo giả lập khác đi.” Mấy cái diện mạo trước Lăng Sầm dùng đã bị dân mạng đào ra hết, nếu không muốn bị vây xem tốt nhất nên đổi một cái hoàn toàn khác.
Lăng Sầm nghe lời, bắt đầu điều chỉnh diện mạo giả lập, nhấn nút.
“Vậy được không anh?” Lăng Sầm mang diện mạo mới hỏi anh.
“Được lắm.” Lục Kiêu rất vừa lòng. Diện mạo này của Lăng Sầm chọn nhìn rất trẻ trung, sạch sẽ, tươi sáng, như là một Omega lần đầu bước ra xã hội, chưa từng nếm trải bất cứ đau khổ nào của cuộc đời.
“Anh thích là tốt rồi.” Lăng Sầm cũng cười tít mắt, lại càng tươi sáng.
Khách sạn hai người ở gần quảng trường trung tâm, chính là nơi đội ngũ diễu hành bắt đầu, Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu đi không bao lâu đã đến.
Đội xe hoa huyền phù diễu hành có khá nhiều chiếc, trên xe bao phủ bởi muôn vàn loại hoa, hương hoa thơm ngát cả một vùng, có loại hoa của địa cầu cổ cũng có loại hoa của các tinh cầu khác trong Liên Bang. Trên mỗi xe có cả vũ công hóa trang và người máy diễn tấu nhạc, tất cả tạo nên một khung cảnh rực rỡ, náo nhiệt đầy vui nhộn. Mọi người đứng hai bên nhìn từng chiếc xe diễu hành qua, chiếc bay, chiếc chạy, mỗi chiếc một vẻ, lại còn có rất nhiều người máy hoa hòe và động vật biển bay theo xe. Người đứng xem càng lúc càng đông, hướng đến đoàn xe huýt sáo cổ vũ, vui vẻ nói nói cười cười, không khí vô cùng hào hứng. Hai người Lăng Sầm đứng đó cũng bị đám đông cảm nhiễm.
“Đội ngũ cosplay cũng ra rồi kìa!” Lăng Sầm nhìn thấy, vội cúi người nói lớn với Lục Kiêu. Xung quanh quá ồn ào, cậu không nói to sợ anh không nghe thấy.
“Ừm.” Lục Kiêu cũng phải nói to đáp lại, trong mắt cũng đầy ý cười nhìn Lăng Sầm vui vẻ.
Ở những lễ hội như thế này dù có tiền cũng không có vị trí VIP để mua, hai người tới không quá trễ nhưng hàng đầu đã bị mọi người đứng hết, hai người chỉ có thể đứng giữa đám đông, Lăng Sầm nhón chân nhìn về phía đoàn diễu hành, mỗi khi có xe huyền phù đi qua, Lăng Sầm sẽ hứng thú bừng bừng mô tả lại cho anh. Đến tận khi xe chở đoàn cosplay đi qua, có lẽ đứng nhón lâu, chân hơi mỏi, Lăng Sầm nghiêng người dựa vào vai Lục Kiêu, tìm một tư thế thoải mái cười với anh: “Cho em dựa chút nha.”
Lục Kiêu vươn cánh tay đầy cơ bắp ôm nhẹ lấy cậu. Bên tai hai người là âm nhạc rộn rã, đám đông xung quanh cũng huyên náo nói cười, hai người tựa vào nhau mỉm cười lại tự tạo thành một khoảng không gian riêng an tĩnh nho nhỏ.
Ôm vòng eo tinh tế của Lăng Sầm, đột nhiên Lục Kiêu nghĩ, giá mà anh có thể đứng lên, anh sẽ bế Lăng Sầm, khi đó cậu sẽ nhìn mọi thứ dễ dàng mà không cần phải kiễng chân. Suy nghĩ này bất ngờ nhảy ra, lại nhanh chóng đâm rễ nảy mầm, khiến Lục Kiêu cứ tưởng tượng không ngừng, biết rõ là không có khả năng, vẫn nhịn không được mà nghĩ mãi, thậm chí nghĩ rằng dù chỉ 5 phút hay 10 phút ngắn ngủi cũng được, đáng tiếc có lẽ cả đời này anh cũng không thể có cơ hội này, càng nghĩ trong lòng lại có chút buồn bã.
“Lăng Sầm là chân của mình, là tin tưởng, là dũng khí của mình” Lục Kiêu tự nhủ. Alpha toàn Liên Bang đều hâm mộ anh có được Lăng Sầm, chính anh cũng hâm mộ mình, đồng thời hy vọng một ngày mình có thể mang đến cho cậu một tình yêu ‘bình thường’, được hưởng những đãi ngộ là một Alpha ‘bình thường’ có thể mang lại cho Omega của mình, cùng Lăng Sầm trải qua một cuộc sống sinh hoạt chồng chồng ‘bình thường’. Trong vô thức, tầm mắt Lục Kiêu nhìn chằm chằm vào họa tiết mây tím trên áo Lăng Sầm đang mặc, trước khi Lăng Sầm chú ý anh đã ra một quyết định.
Chiếc xe cuối cùng của đoàn diễu hành rốt cuộc cũng đi qua quảng trường, Lăng Sầm không biết Lục Kiêu vừa thất thần, vẫn hứng thú dạt dào ghé vào tai anh nói: “Mọi người chuẩn bị đi theo kìa anh.” Kết thúc hành trình là hoạt động tế thần, hiện tại là hoạt động kết giao, ở gần bãi biển. “Chúng ta cũng đi theo nhé anh?” Lăng Sầm hào hứng hỏi.
Lục Kiêu tất nhiên gật đầu đồng ý. Lăng Sầm thản nhiên đẩy Lục Kiêu theo đoàn người di chuyển, mỗi người trên khuôn mặt đều mang theo ý cười.
“Hiện tại em hiểu vì sao anh nói, bảo hộ Liên Bang cần phải có người làm.” Lăng Sầm hít sâu một hơi, hương hoa ngọt ngào tràn vào lồng n.gực, cảm thán: “Bởi vì điều này đáng giá.” Bảo hộ Liên Bang chính là bảo hộ những nụ cười trên khuôn mặt mỗi nhân dân Liên Bang như hôm nay, mọi người là thật sự vui vẻ.
Bất luận hao tổn bao nhiêu nguồn lực và tài chính, Liên Bang mới có thể chiến thắng Trùng Tộc. Tuy nhiên vẫn còn những thế lực như Liên Minh Donke luôn rình rập, kể cả sự liên minh với Liên Bang Ike, cũng không tránh khỏi nguy cơ một ngày trở mặt, xách vũ khí nả vào nhau, nhưng giây phút hiện tại, Liên Bang vẫn đang trong giai đoạn hòa bình, đó chính là nhờ có sự tồn tại của những người giống chồng cậu, lựa chọn đứng ở vị trí quân nhân, vì bảo vệ nụ cười của nhân dân Liên Bang mà chiến đấu, đấu tranh và hy sinh của họ chính là cơ sở tạo nên hòa bình hôm nay.
“Đúng vậy…” Lục Kiêu đáp. Anh có lẽ là một quân nhân Liên Bang đủ tư cách, nhưng đổi một thân phận khác, anh sẽ nỗ lực hết mình để trở thành một người chồng, một Alpha đáng để Lăng Sầm kiêu ngạo, một người cha đủ tư cách của Hoa Hồng Nhỏ.
Tiểu kịch trường:
Lục lão đại: Tui có một ý tưởng….
……….