Mục lục
Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lạc Yên

"Mời bà ấy vào đi?" Lăng Sầm nhấn nút thông báo, đáp lời.

"Ta đưa bé con đi nhé?" Lục Kiêu hỏi ý Lăng Sầm, dù sao bé con còn quá nhỏ, âm thanh trò chuyện có khả năng đánh thức bé, bị phá giấc bé lại khóc váng lên.

"Không cần đâu anh." Lăng Sầm hơi trầm ngâm, cậu nghĩ cuộc nói chuyện này sẽ rất nhanh, vị trưởng bối này sẽ nhanh chóng ra về thôi.

Ngay lúc đó tiếng giày cao gót trên nền đá cẩm thạch đã vọng đến, Bạch Quân Thanh đã đến rồi. Nàng nghiêng đầu bảo hai bảo tiêu dừng lại ở cửa mới tự mình gõ cửa phòng Lăng Sầm.

Lăng Sầm ngồi trên sô pha dùng đầu cuối mở cửa. Bạch Quân Thanh bước vào khẽ gật đầu chào.

"Lục gia có báo tin cho ta nên ta cố ý đến thăm cậu." Lần này thái độ của Bạch Quân Thanh ôn hòa hơn nhiều, trong mắt cũng không còn sự phẫn hận.

Lăng Sầm mỉm cười: "Vâng, cảm ơn ngài."

Bạch Quân Thanh hỏi: "Hài tử đâu? Ta có thể nhìn bé không?"

"Đương nhiên." Lăng Sầm đáp, nhờ hộ lý đẩy xe nôi của Hoa Hồng Nhỏ lại đây.

"Thật tốt." Bạch Quân Thanh nhìn thấy Hoa Hồng Nhỏ, mỉm cười, trong mắt thật sự ánh lên niềm vui chân thành, dùng ngón tay khẽ chạm vào bé. "Ta có thể ôm bé không?"

Lăng Sầm gật gật đầu.

Bạch Quân Thanh cẩn thận bế bé con lên, ngắm nhìn một lúc, cảm thán: "Bé rất giống mẹ cậu."

Tuy làn da vẫn còn đỏ ửng nhưng đã có thể nhìn ra một vài đặc điểm giống Lăng Sầm và mẹ cậu.

Lăng Sầm nghe vậy có chút thất thần. Lần trước Bạch Quân Thanh vẫn thể hiện đầy vẻ thống hận mẹ cậu ngốc nghếch làm Bạch gia đang yên ổn tan nát... Nhưng giờ khắc này, tình cảm cùng huyết mạch như xóa tan hết thảy.

Lăng Sầm giỏi giao tiếp cũng không biết nên đáp lời này thế nào. Lục Kiêu vẫn tiếp tục an tĩnh ngồi một bên làm bối cảnh. Trong phòng yên lặng, chỉ có trà nóng trên bàn vẫn đang nhẹ nhàng tỏa hương.

"Không nói cái này nữa." Bạch Quân Thanh cẩn thận đặt bé con lại vào nôi. Mặc ai đụng ai bế, bé con vẫn cứ ngủ ngon lành. Nàng lấy từ không gian cá nhân ra một hộp trang sức bằng gỗ, đặt lên bàn trà, "Đây là quà mừng bé con."

Lăng Sầm khách khí: "Bé con còn nhỏ như vậy, đâu nhận được. Hay chờ bé con lớn hơn chút nữa để bé tự nhận sau?"

Bạch Quân Thanh lắc đầu: "Không cần, cậu thay bé bảo quản. Hai ngày nữa ta sẽ về bên Liên Bang Ike, công việc bên này ta đã xử lý xong, sau này sẽ giao cho con thứ của ta, anh họ cậu quản lý. Có chuyện gì cậu có thể tìm nó."

"Vâng, vậy cảm ơn ngài." Lăng Sầm cũng không quá câu nệ, mỉm cười đồng ý. Nghĩ đến việc Bạch Quân Thanh rời đi, Lăng Sầm cũng không rõ tư vị trong lòng mình là gì. Tuy rằng thời gian tiếp xúc với bà ấy cũng không có gì vui vẻ nhưng suy cho cùng cũng là người thân của mẹ, là những người cậu chờ đợi đã lâu mới có thể gặp được...

Hơn nữa, nhìn sang Hoa Hồng Nhỏ đang ngủ khì bên gối, sự thỏa mãn, kích động, yêu thương... làm cho cậu càng hiểu tình cảm thân nhân, người cùng chung dòng máu với mình, một loại gắn bó vô hình nhưng không thể chối bỏ. Sau này bé con lớn lên, hiểu chuyện, quyết định thái độ đối với mối quan hệ này thế nào cậu sẽ không quản. Giống như bản thân, tuy không muốn thân thiết cũng không hận Bạch Quân Thanh.

Khi Bạch Quân Thanh tạm biệt, Lăng Sầm vẫn nhịn không được hỏi ra chuyện cậu quan tâm nhất.

"Chuyện lúc trước tôi nói với ngài, chuyện của chồng tôi... Phòng thí nghiệm có tin tức gì không?" Ban đầu Lăng Sầm còn định đuổi Lục Kiêu đi mới hỏi riêng Bạch Quân Thanh, nhưng xét đến tinh thần lực cực cao của anh, dù ở bên ngoài chỉ cần anh muốn vẫn có thể biết hai người đang nói gì, cậu liền không làm việc dư thừa.

"...Hiện tại vẫn chưa có tiến triển đột phá nào." Bạch Quân Thanh nhíu mày đáp. Các công cụ hỗ trợ, tính đến hiện nay, vẫn còn quá mức cồng kềnh, căn bản không thể sử dụng trong cuộc sống hằng ngày. Bạch Quân Thanh cũng hơi áy náy, đứa con duy nhất của em gái, chỉ có một yêu cầu duy nhất, vậy mà lại chưa thể giúp gì. Bà âm thầm quyết định khi về phải thúc giục bên đó thêm, không cần quan tâm tiền tài hay nhân lực, bà chỉ muốn thật nhanh có kết quả.

Lăng Sầm còn chưa kịp cảm thấy buồn bã thì người cả buổi giả làm tượng, đã đến gần, ôm lấy vai cậu:

"Nhìn thử xem Hoa Hồng Nhỏ nhận được quà tặng gì?"

"Dạ..." Lăng Sầm cười với anh, cầm lấy hộp gỗ tử đàn. Có lẽ là một món trang sức nhỏ lâu năm của gia tộc họ Bạch, Lăng Sầm thầm đoán. Mở nắp hộp ra nhìn vào bên trong, nháy mắt cả người cứng đờ. Lục Kiêu cũng nghiêng đầu nhìn theo, cũng hơi khựng lại, thật kinh ngạc.

Trong hộp gỗ tử đàn tinh xảo, phía trên vải nhung đỏ là một ngọc bội phỉ thúy, nước ngọc vô cùng tốt, hình dạng là một chú cá chép đang quẩy đuôi.

"Sao vậy?" Bạch Quân Thanh thấy hai người sửng sốt cũng ngạc nhiên hỏi.

"Cái này, có phải là một đôi không?" Lăng Sầm hơi khàn giọng, tầm mắt vẫn gắt gao đặt trên mặt dây ngọc.

Trong lòng cậu đầy hốt hoảng, tựa như vẫn đang nghe lời mẹ cậu dặn dò bên tai nhưng đến giờ cậu mới hiểu, hóa ra mẹ cậu lúc đó thật sự nhớ người thân, thật sự muốn được về nhà...

"Đúng, đây là đồ vật gia truyền của Bạch gia chúng ta." Bạch Quân Thanh hơi cúi đầu, đáp rồi trầm ngâm một hồi.

Hoa Hồng Nhỏ đột nhiên khóc toáng lên. Lăng Sầm quay sang nói với Lục Kiêu: "Anh đi coi bé đi..."

Lục Kiêu lắc đầu, lấy đầu cuối nhấn gọi hộ lý, nhờ bế Hoa Hồng Nhỏ đi.

"Tôi biết cái còn lại ở đâu..." Lăng Sầm đưa tay về phía Lục Kiêu, vẫn tiếp tục nhìn Bạch Quân Thanh nói: "Mẹ tôi trước khi mất, dặn dò tôi phải giữ gìn cẩn thận, tôi đã thật cẩn thận cất giữ. Sau này, lại đổi một chỗ càng an toàn hơn..." Lăng Sầm nói đến đây hoảng hốt trong lòng như bốc hơi, chỉ còn lại dịu dàng nhàn nhạt. U ám trong lòng cậu, đã được người yêu xóa tan, mang lại ấm áp như ánh mặt trời.

Bạch Quân Thanh vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn Lục Kiêu cúi đầu tháo ra dây đeo cổ, trên đó treo một mặt ngọc trụy tinh xảo, chất ngọc xinh đẹp, điêu khắc sống động, cũng là một đuôi cá chép.

Lăng Sầm nhận lấy, tay trái cầm ngọc trụy Lục Kiêu đưa, tay phải cầm ngọc trụy lấy từ trong hộp do Bạch Quân Thanh tặng, đưa đến gần, gắn vào nhau, vừa khít, như là một thể.

"Cho ta xem..." Bạch Quân Thanh gần như mất tiếng vội nói.

Lăng Sầm yên lặng đưa ngọc bội cho bà. Bạch Quân Thanh cẩn thận nhận lấy, nhìn đôi cá quấn quýt nhau trên ngọc bội tựa như chưa từng bị tách ra.

Lục Kiêu cũng nhìn ngọc bội ghép lại, hóa ra vị trí mà anh cùng Lăng Sầm cho là vết rãnh do bảo quản không tốt va chạm đâu đó bị vỡ, giờ đã được lấp đầy. Mọi chuyện đến giờ đều đã có thể giải thích.

Bạch Quân Thanh ngắm nghía ngọc bội một lúc thì trả lại cả hai mảnh cho Lăng Sầm: "Đây đúng là một đôi, là vật gia truyền của Bạch gia. Ở thế hệ của ta, chỉ có ta và mẹ con nên ông ngoại con đã làm chủ đưa cho mỗi người một mảnh."

Ý muốn khi đó là muốn họ có thể như đôi ngọc trụy, vĩnh viễn ở bên nhau, bổ sung cho nhau, hỗ trợ nâng đỡ nhau. Nhưng ngọc trụy tách ra, người cũng rời xa... Bạch Quân Thanh yên lặng lắc đầu.

"Mấy năm gần đây ta đều theo dõi thị trường trang sức, muốn tìm ngọc trụy này về Bạch gia..." Từ khi bà phát hiện trên thị trường xuất hiện trang sức của em gái thì Lý Đình đã bán quá nửa, bà chỉ thu hồi được một ít lúc sau, chỉ sợ trân phẩm như vậy có khả năng đã bán từ lâu, lại còn lưu lạc khắp Liên Bang, bà ở Liên Bang Ike cũng không duỗi tay dài được đến mức ấy. Lại cũng lười đến nói lý cùng nhà họ Lăng... "Không nghĩ hiện tại, lại có thể hội tụ..." Nghĩ đến em gái mình khi sắp ra đi vẫn cẩn thận dặn dò Lăng Sầm giữ gìn ngọc bội, Bạch Quân Thanh cảm thấy oán giận đều tiêu tan, chỉ còn lại đau lòng và nhớ nhung.

"Này... quá sang quý..." Lăng Sầm vừa nghe là đồ gia truyền của Bạch gia, không dám nhận, muốn trả lại ngay...

Bạch Quân Thanh từ chối: "Cậu giữ đi, mẹ cậu chắc cũng nguyện ý để cậu giữ lại." Đây là một đôi, vốn không nên tách ra.

Lăng Sầm hơi do dự, liếc nhìn Lục Kiêu một cái mới chấp nhận: "Vậy tôi nhận giúp bé con."

"Được." Bạch Quân Thanh lúc này cũng đứng lên, "Ta phải đi, trong nhà còn một số việc..."

Lăng Sầm cũng đứng lên muốn tiễn bà ra cửa, Bạch Quân Thanh đã ngăn lại: "Đừng tiễn, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi." Sau đó lại dặn dò Lăng Sầm nên chăm sóc, bảo dưỡng bản thân sau sinh thế nào. Liên miên dài dòng thêm đôi câu mới quay người ra cửa. Nhưng khi đến cửa, lại lần nữa vòng về, hơi khó xử: "Có một việc... ta đã suy xét thật lâu..."

"Ngài cứ nói đi." Lăng Sầm cũng hơi ngạc nhiên.

"Ừm... xương ngón của mẹ cậu vẫn còn để ở Tố Nguyệt Tinh ở Lăng gia... Ta nghĩ... ta muốn mang em ấy về nhà." Giọng điệu Bạch Quân Thanh có chút khẩn cầu. Theo tập tục của Liên Bang người đã mất sẽ chừa lại một đoạn xương ngón tay để người nhà tưởng niệm, còn lại đều xử lý thành tro, sau đó rải ra ngoài vũ trụ, cho linh hồn tùy ý ngao du. Hiểu lầm giữa Bạch Quân Thanh và mẹ Lăng Sầm đã tiêu tan, bà muốn mang em gái mình về nhà, dù đã muộn một thời gian dài.

Lăng Sầm do dự một lát vẫn gật đầu đồng ý. Khi mẹ sắp ra đi, vẫn luôn mãi dặn dò cậu phải giữ gìn thật cẩn thận ngọc trụy này, chứng tỏ trong lòng nàng vẫn luôn mong muốn về nhà. Giờ cậu đã có một cuộc sống tốt, có người yêu của riêng mình, còn có bé con. Mẹ cậu cũng nên trở về bên người thân.

Bạch Quân Thanh có được đáp án mong muốn, thở phào, vừa lòng rời đi.

"Nếu em không muốn, ta có thể giúp em từ chối bà ấy." Lục Kiêu thấy Lăng Sầm ngồi ngẩn ngơ, vội trấn an.

Lăng Sầm dựa đầu vào vai anh, nhỏ giọng thủ thỉ: "Đừng, em không có không muốn..." Chỉ là trong lòng có chút mất mát, có chút khổ sở khi nghĩ đến mẹ mình. Cậu ở trong lồng ng.ực Lục Kiêu nỗ lực điều chỉnh tâm tình, nghe nói mới sinh không nên có cảm xúc mãnh liệt, không tốt cho sức khỏe.

Lục Kiêu cũng ôm lấy Lăng Sầm, xoa lưng mang ý an ủi.

Đến trưa, sau khi bác sĩ khám lại cho Lăng Sầm thì cậu đã được giải trừ lệnh cấm ăn uống, bắt đầu chuyển sang giai đoạn bồi bổ. Thời kỳ hậu sản, nội tiết tố sẽ lại trải qua một lần điều chỉnh, tâm trạng cậu luôn có chút nóng nảy giận dữ. Nhưng chỉ thấy bức bối trong lòng chứ không có cơ hội ph.át tiết. Mỗi ngày Lục Kiêu đều ở bên cạnh, cẩn thận chăm sóc từng ly từng tí. Chỉ trừ ngày đầu miệng vết thương hơi đau, hơi ngứa khiến cậu ngủ không ngon thì sau đó cậu đều ngủ như chết một ngày mười mấy giờ đồng hồ. Thân thể cũng dần dần khôi phục.

Lăng Sầm cũng rất ít khi nghe Hoa Hồng Nhỏ khóc, phần vì bé ngoan, phần vì Lục Kiêu thực hiện lời hứa, luôn tự tay chăm sóc bé con, không để bé con quấy khóc ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi. Trên thực tế, dù cậu sinh bé con nhưng đến hôm nay ôm bé chỉ được dăm ba lần.

Lăng Sầm nghĩ nghĩ có chút hổ thẹn, lắc lư đi sang phòng bé con, dựa khung cửa nhìn vào hỏi: "Đang làm gì vậy anh?"

Lục Kiêu làm khẩu hình nhắc cậu nói nhỏ thôi. Một lát sau mở ra hình thức cách âm trên xe nôi mới điều khiển xe lăn đi về phía Lăng Sầm.

"Ta mới cho bé con uống sữa, ăn no liền ngủ rồi." Cùng em giống nhau như đúc, Lục Kiêu ẩn ý nhìn Lăng Sầm cười cười.

Lăng Sầm không hiểu, ngây ngốc gật gật đầu. Kiến thức về việc chăm bé con cậu chỉ biết lý thuyết theo sách vở chứ chưa từng có cơ hội thực hành, người chồng 5 tốt của cậu đã ôm đồm hết thảy, cậu chả có chỗ nào trống để động tay.

Lăng Sầm nghỉ ngơi đủ, tinh thần sảng khoái, cúi người hôn lên má Lục Kiêu một cái, cười hì hì: "Chồng yêu vất vả." Tháng ngày mệt muốn chết của cậu đã xong, giờ đổi thành Lục Kiêu tinh bì lực tẫn.

"Không có gì." Lục Kiêu nhẹ nhàng đáp, anh thậm chí còn có chút vui thích, nghĩ nghĩ lại có chút khoe khoang nói: "Ta cảm thấy tinh thần lực của bé con có vẻ khá cao. Con nó rất nhạy bén, đến tiếng xe lăn cũng có thể nhận ra. Có vẻ như âm thanh trong phòng ngủ của em con nó cũng nhận biết được." Trẻ con bình thường, lúc này nhận biết được âm thanh đã rất tốt, nhưng bé con của họ lại nghe được rất xa chứng tỏ đây là bé con đang không tự giác vận chuyển năng lực bản thân.

"Thật sao?" Lăng Sầm hưng phấn mười phần, trước đây cậu luôn sợ mình kéo thấp thang điểm của Hoa Hồng Nhỏ. Nếu Lục Kiêu phán đoán đúng thì cậu không cần lo lắng vấn đề này.

"Ừm." Lục Kiêu ôn hòa đáp. Hai vị ba ba trẻ dù chỉ nhận ra một chút biến hóa của con mình cũng có thể vui sướng mà bàn luận thật lâu.

"Haizzz..." Lăng Sầm nói một lúc đột nhiên thở dài cảm thán, "Chờ một thời gian sau anh đi làm, em cũng đi làm trở lại. Ai sẽ chăm sóc Hoa Hồng Nhỏ đây. Dù có bảo mẫu và người giúp việc cậu vẫn không đủ an tâm.

Có lẽ cậu lại giống lúc trước, chỉ làm những việc quan trọng, việc không quá quan trọng toàn bộ cắt giảm hết, tranh thủ thời gian ở với bé con.

"Ta đã suy xét vấn đề này." Lục Kiêu đã định liệu trước từ tốn nói, "Lần này ta đảm nhiệm vị trí chỉ huy tuyến hai. Tư lịch xem như đủ để xin thuyên chuyển." Nhưng khi không có chiến sự, chỉ huy tuyến hai công việc nhàn hạ hơn làm văn chức nhiều. Sáng chỉ cần tới điểm danh, chiều có thể về nhà chăm sóc Hoa Hồng Nhỏ. 6 tháng sau Hoa Hồng Nhỏ đã có thể đến nhà trẻ của quân bộ rồi.

Lăng Sầm vừa nghe thì cứng đờ người, bất mãn nói: "Em không đồng ý!!!" Lục Kiêu đang làm văn chức, tùy chiến dịch mới bị điều động, mới đi một lần cậu đã phải lo lắng thật lâu. Nếu giờ anh mà chuyển thành cái gì mà chỉ huy, chắc chắn hơi có gió động cỏ lay quân bộ đều sẽ dễ dàng điều động chồng cậu không thương tiếc. Cậu không cần Lục Kiêu là một người rực rỡ cao siêu, cậu chỉ hy vọng anh an toàn ở cùng cậu trải qua cuộc sống yên ổn.

"Đừng nóng nảy... chúng ta có thể từ từ tính lại." Lục Kiêu cũng hiểu băn khoăn của Lăng Sầm, "Ta chỉ là đưa ra một ý tưởng."

Lăng Sầm cũng rối rắm: "Vậy em cũng có thể giảm bớt công việc, chỉ cần một nhà chúng ta có thể ở bên nhau."

Omega sau khi kết hôn duy trì sự nghiệp không nhiều, nếu cần thiết, Lăng Sầm nghĩ bản thân cũng có thể bỏ sự nghiệp sang một bên.

Lục Kiêu hơi nhíu mày: "Không phải mấy hôm trước em còn nói với ta về kế hoạch công việc năm nay sao? Em phát triển đến hôm nay không dễ, không nên dễ dàng từ bỏ."

Lăng Sầm muốn cãi lại nhưng nhìn ánh mắt nghiêm khắc lại dịu dàng của anh thì không mở miệng được, nghe anh nghiêm túc nói: "Chúng ta không phải đã ước định rồi sao? Em sinh, ta dưỡng, em không nhớ rõ sao?"

Lăng Sầm cúi người ôm anh, thiên ngôn vạn ngữ dồn thành một vòng tay, mi mắt khẽ hạ, thâm tình cùng xúc động che khuất dưới rèm mi dày.

Hailey vào tài khoản cá nhân của Lăng Sầm, đăng hình nắm tay nho nhỏ của Hoa Hồng Nhỏ, không nói gì nhiều chỉ đính thêm một trái tim mọi người đều có thể hiểu rõ. Nhìn một nhà nắm tay, giang cư mận trên Tinh Võng đều có thể nhận thấy được tình cảm ấm áp đằng sau bức ảnh.

[Hai bàn tay hai bên không giống nhau, vừa thấy là biết hai người, chắc chắn một cái là của nam thần Lăng Sầm, cái kia là...]

[Là Lục thượng tướng. Thật hâm mộ... Sao vận khí của ngài ấy lại tốt như vậy?]

[Cũng không phải thật tốt, tui thấy như bây giờ vận khí ngài ấy mới kéo về mức bình thường. Bù đắp tổn thương trước đây.]

[Nam thần mới tuyên bố mang thai cách đây mấy ngày, giờ liền sinh. Thật đúng là thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.]

[Thật hâm mộ, huhu, hâm mộ đến bật khóc.]

[Lầu trên hâm mộ là được nắm tay nhỏ hay là vận khí đào hoa nghịch thiên của Lục thượng tướng?]

[Lầu trên hỏi thì tui xin thưa, tui hâm mộ tất, hâm mộ luôn cả nam thần Lăng Sầm còn trẻ vậy mà đã tìm được chân ái.]

[Nam thần, con cũng đã sinh rồi, khi nào quay trở lại đây? Chờ người nơi ấy, chờ hoài chưa thấy...]

[Lầu trên belike, tui cũng muốn hỏi nam thần sinh con xong sẽ không thật sự về nhà chăm sóc bé con luôn chứ? Như vậy tui sẽ khóc ngược dòng thành sông luôn ó]

Trên Tinh Võng chia làm ba nhóm người. Một nhóm thảo luận vận số của Lục Kiêu. Sau khi cuộc chiến kết thúc, công cuộc hậu chiến hoàn tất, thông tin đều được công bố cho toàn nhân dân Liên Bang. Mọi người đều biết Lục Kiêu mới từ tiền tuyến trở về, tuy lần này anh chỉ là chỉ huy tuyến hai nhưng như vậy cũng đủ để mọi người chú mục. Nhiều người còn cho rằng người ta còn đang ở nhà u uất, trốn tránh, đau khổ thì không ngờ người ta đã trở về quỹ đạo thường nhật, tiếp tục làm nghĩa vụ như một người quân nhân, mặc dù không lên đến đỉnh cao ngày trước nhưng chiến trường cũng đã ra tới. Tâm lý cường đại của Lục Kiêu, cùng sự kiên định và tinh thần trách nhiệm của anh khiến toàn dân yêu mến, cảm phục. Trong nhất thời, địa vị của anh lần nữa trở thành một nhân vật phong vân.

Nhóm thứ hai là nhóm nhiệt tình chúc mừng, chào đón bé con.

Nhóm cuối là nhóm ngồi lo lắng không biết Lăng Sầm có trở lại công tác hay không.

Hailey đợi mấy tiếng sau, khi độ quan tâm của mọi người đẩy lên cao nhất mới dùng tài khoản của Lăng Sầm trả lời một bình luận của nhóm thứ 3 đang được đẩy lên cao nhất.

[Nam thần, anh sẽ không về nhà luôn đâu, phải không? Lục thượng tướng tốt, tụi em đều biết nhưng tụi em cũng đang mòn mỏi đợi phim mới của anh nha... Cầu trở lại.]

Hailey đã đáp rằng [Sẽ không, đã thảo luận cùng phòng làm việc, quý này sẽ bắt đầu tham gia đóng phim trở lại, yêu mọi người.]

Fan Lăng Sầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, bên dưới bài viết tỏ vẻ yên tâm, cho phép nam thần có thể nghỉ phép tiếp đến khi sức khỏe ổn định, đừng quên thỉnh thoảng giao lưu tí tí, đúng lúc quay trở lại đóng phim là được.

Hailey nhấn thoát tài khoản của Lăng Sầm. Giải trừ quyền khống chế tạm thời, trả tài khoản về cho Lăng Sầm. Một tay chống cằm, vui vẻ đi kiểm tra các thông báo mới trong hộp thư công việc của phòng làm việc. Khi Lăng ca trở về phòng làm việc sẽ lại có thêm một cây rụng tinh tệ.

Vài ngày sau Lăng Sầm xuất viện về nhà, vết thương đã hoàn toàn biến mất. Lăng Sầm về nhà bị ép nằm thêm hai ngày, tự sờ bụng mỡ thêm hai ngày thì thật sự hết chịu nổi, trước trốn chồng, sau trốn mẹ chồng đến phòng tập thể hình trong nhà quyết tâm lấy lại vóc dáng.

Đối với việc tập thể hình, Lăng Sầm xem như ngựa quen đường cũ, cũng hiểu rõ bản thân cần tập chỗ nào, sử dụng dụng cụ chuyên dụng nào. Sau khi sinh bé con, không còn bị nội tiết tố quấy phá, cậu trở lại tự chủ trong vấn đề ăn uống, không vì thèm cái gì mà muốn chết lên chết xuống, nghiêm khắc quản lý bản thân không đụng tới những món ăn calo cao.

Ăn uống hợp lý và rèn luyện hiệu quả, một thời gian sau, một số vị trí trên cơ thể cấp tốc khôi phục lại hình dáng vốn có.

"Có phải em lén ta đi tập luyện không?" Vào một tối nào đó, Lục Kiêu theo thường lệ sau khi đưa tay nhéo bụng nhỏ của Lăng Sầm thì phát ra nghi vấn. Anh cảm thấy bụng cậ.u nhỏ lại. Trước kia anh cảm thấy giống như một túi nước ấm mềm mại, sờ vào cực đã, giờ vẫn là túi nước ấm mềm mại nhưng nhỏ đi một nửa.

Không sai! Hơn nữa sẽ thật nhanh không còn bụng nhỏ cho anh nhéo. Lăng Sầm hừ hừ thầm đáp trong lòng. Bản thân thì nằm giả chết trên giường mặc kệ Lục Kiêu xoa qua bóp lại bụng mình. Cậu đã nhịn Lục Kiêu lâu rồi. Lúc đầu thấy chồng mình, dù bản thân bị biến dạng vẫn yêu thích không thôi, làm cậu cảm động thật lâu. Cảm thấy người yêu thật tri kỉ, thật sự yêu mình, cậu chịu khổ hơn nửa năm cũng coi như xứng đáng. Ai mà ngờ đâu Lục Kiêu lại là một tên biế,n thái thích nựng bụng mỡ.

"Không có nha, em một ngày không ăn thì cũng chỉ có ngủ, tỉnh ra lại chỉ nghĩ xem muốn ăn gì." Lăng Sầm dối trá đáp, giọng điệu lại đầy chân thành tha thiết.

"...Ta cảm thấy em nhất định gạt ta." Lục Kiêu trầm mặc nhìn Lăng Sầm, hơi bất mãn vì người yêu cướp đoạt mất thú vui của mình.

"Không hề nha." Lăng Sầm tỏ vẻ tủi thân đáp, trong lòng thì cười nghiêng ngả, nhiều nhất hai tuần, chỉ cần thêm hai tuần nữa anh có thể sờ được nhân ngư tuyến của em.

Lục Kiêu lưu luyến thở dài một hơi, cũng không tranh cãi với Lăng Sầm. Nhưng có lẽ chồng chồng tâm linh tương thông, tay x.oa nắn càng thêm nhiệt tình, giống như muốn nắm chặt khoảng thời gian còn sót lại.

Đó, có người yêu làm minh tinh cũng không phải cái gì cũng tốt, người yêu lại còn biết quản lý bản thân nghiêm khắc kỷ luật càng đáng buồn hơn, anh thật sự thích bế một Lăng Sầm mềm như bông.

"Em sẽ không phải muốn làm người mẫu chứ?" Lăng Sầm đưa lưng về phía anh, nằm lọt thỏm trong lồng n.gực anh, Lục Kiêu tay xoa bụng, mặt lại vùi sâu vào cần cổ trắng nõn của Lăng Sầm, hàm hồ hỏi, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng cắn nhẹ vào tuyến thể của Lăng Sầm, cũng không dùng sức chỉ là khẽ cắn, khẽ liế.m, hưởng thụ cảm giác tuyến thể của người yêu run rẩy dưới hàm răng của mình.

"Ưm...m" Lăng Sầm bị anh chọc ghẹo bật ra một tiếng than nhẹ. "Em... Em lúc trước có từng diễn vai người mẫu. Sau đó cũng có một vài lời mời, nhưng em không định phát triển theo hướng đó." Cậu không cảm thấy bản thân thích hợp làm người mẫu, một người mẫu chuyên nghiệp phải khiến điểm đặc biệt của trang phục trên người trở nên nổi bật nhất, khiến tầm mắt của mọi người đặt lên trang phục. Nhưng khi cậu lên sàn diễn, thì hình như sự tập trung của mọi người hay đặt lên bản thân cậu hơn là trang phục. Nên dù dáng người cậu có duy trì tỷ lệ tốt nhất có lẽ cũng không lọt vào mắt các nhãn hiệu đỉnh cấp. Chưa kể cậu thật sự thích đóng phim hơn.

"..." Hóa ra vợ mình từng mém trở thành người mẫu, Lăng Sầm của anh thật sự quá giỏi, Lục Kiêu có chút đắc ý, khó trách mọi người đều nói anh phạm phải vận đào hoa mới lấy được Lăng Sầm. Chính anh cũng cảm thấy vận khí của mình siêu tốt.

Lục Kiêu cắn qua cắn lại một hồi thực sự muốn cùng Lăng Sầm thân cận chút chút thì đầu cuối trên tay khẽ rung.

"Sao vậy anh?" Lăng Sầm cũng bị anh kích ra một chút ý loạ.n tình mê, cũng phải gượng lại hỏi.

"Nhị cẩu thức dậy." Lục Kiêu đành đè lửa tình xuống, có chút buồn bực khàn giọng đáp. Nói rồi ngồi dậy, muốn đi chăm bé con, bé con còn quá nhỏ, giao cho người giúp việc anh không an tâm.

Lăng Sầm nghe xưng hô này thì bật cười nghiêng ngã, trêu chọc Lục Kiêu: "Khi anh vui vẻ thì anh gọi bé con là Hoa Hồng Nhỏ, khi bé con làm anh không vui anh liền gọi bé con thành nhị cẩu, Lục ca ca, anh cũng thật là thất thường quá nha."

Lục Kiêu dịch người sang xe lăn, bất đắc dĩ búng nhẹ chóp mũi Lăng Sầm, rồi xoay người đi sang phòng chăm sóc bé con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK