Sau khi Lục Kiêu ăn xong, Lăng Sầm mang điểm tâm thừa đi. Lăng Sầm vừa ra khỏi phòng, Holland đột nhiên im bặt, trừng mắt nhìn Lục Kiêu. Lục Kiêu không hiểu gì hết trơn. Ở trước mặt Lăng Sầm, Holland đã cố gắng giữ gìn tình anh em cây khế của hắn cùng Lục Kiêu. Uổng công hắn nát tâm mà suy nghĩ cho đời sống tình cảm của Lục Kiêu, như mẹ già mà lo anh chịu thiệt, chịu tổn thương, đến suy nghĩ của một kẻ ác hắn cũng nhận về mình. Có ngờ đâu, Lục Kiêu lại sống như thần tiên quyến lữ, mỗi ngày đều được Lăng Sầm hầu hạ. Mỗi ngày! Hầu hạ!! Đó là Lăng Sầm đó!!! Dù hắn không phải là fan chân chính của Lăng Sầm thì cũng là người yêu thích cái đẹp. Hơn nữa, trong quân đội có biết bao nhiêu là Alpha, tất nhiên không ít thì nhiều cũng có fan của Lăng Sầm. Bao nhiêu người ca tụng nhan sắc cậu, bao nhiêu người phỏng đoán tính cách cậu, bao nhiêu người nhận định Lăng Sầm là một Omega vô cùng kiêu ngạo, có nhan sắc đẹp thì tính cách nông cạn, người như vậy để ngắm chơi thôi chứ lấy về nhà hầu hạ không nổi. Kết quả thì sao? Ương ngạnh, ngang ngược đâu?? Mắt cao hơn đầu không coi ai ra gì đâu??? Bắt người khác cung phụng, hầu hạ đâu????
“Làm sao vậy?” Lục Kiêu thấy bạn tốt trừng mắt nhìn mình thì nghi hoặc hỏi.
“…Không có việc gì.” Mới là lạ. Tâm lý Holland muốn sụp đổ. Hắn vậy mà dám làm cố vấn tình cảm cho Lục Kiêu. Hắn đến giờ vẫn độc thân trong khi Lục Kiêu có thể khiến cho một người như Lăng Sầm, ‘tình nhân trong mộng của toàn Alpha’ tỉ mỉ chăm sóc cho anh, đến hạnh nhân cũng tách vỏ dùm luôn….
“Tôi thấy, về sau, cậu đừng hỏi tôi làm sao để ở chung với Omega nhà cậu nữa, từ hôm nay trở đi, tôi kêu cậu bằng lão sư.” Holland thấy chua ê hết cả răng, oán giận nói.
Hắn cứ tưởng anh em của hắn không chịu yêu đương là vì tính cách vừa khô khan, vừa nội liễm, còn hào phòng mà dạy bảo người ta… Kết quả, anh em hắn không ra tay thì thôi, vừa ra là ra ngay đại chiêu, bắt về một mỹ nhân cỡ Lăng Sầm, còn khiến người ta toàn tâm toàn ý, ôn nhu săn sóc, thiếu điều cung phụng như ông hoàng.
Ể? Lục Kiêu ngơ ngác, sao tự nhiên bạn tốt nổi tính tình gì thế này, anh còn đang đợi bạn tốt chỉ dạy thêm vài chiêu để không chọc giận Lăng Sầm mà…..
Lăng Sầm sau khi dọn điểm tâm cũng không quay trở lại thư phòng… Hai người nói chuyện riêng, biết đâu sẽ có đề cập đến một số vấn đề cơ mật trong quân đội, cậu ngồi ở đó, Lục Kiêu cũng không tiện yêu cầu cậu rời đi, nghĩ như vậy nên cậu không đi vào, tránh cho Lục Kiêu khó xử.
“Đang nhìn gì vậy em?” Sau khi nói chuyện xong thì bên ngoài trời đã tối, Lục Kiêu điều khiển xe lăn từ thư phòng ra, thấy Lăng Sầm đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liền điều khiển xe lăn đến bên cạnh cậu.
“Không có gì, em chỉ đang nghĩ khi nào thì anh xong, em là đang nghĩ về anh đó…” Lăng Sầm quay đầu, cười đáp, từng chữ ‘nghĩ’ được cậu nhấn nhá mềm mại, ngập tình ý…
Lục Kiêu biết là Lăng Sầm cố ý nói như vậy chọc cho anh vui, quả thật trong lòng anh cũng vui vô cùng.
“Lại đây.” Lục Kiêu vẫy tay với cậu.
Lăng Sầm quay sang, hơi cúi người nhìn anh. “Sao vậy anh?”
Lục Kiêu không trả lời, chỉ duỗi tay đặt lên má cậu, ngón cái dịu dàng mà vuốt ve. Lần đầu tiên anh gặp cậu cũng chính khung cửa sổ này. Trước khi gặp anh đã biết cậu có dung mạo tuyệt diễm. Nhưng lúc đó so với bây giờ hoàn toàn khác biệt. Khi đó, Lăng Sầm tươi cười với anh, nhưng anh vẫn cảm thấy đằng sau nụ cười đó chất chứa vô số u sầu, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn có chút ngây ngô, tựa như thiếu chút gì đó chân thật. Hiện tại, dường như cậu đã buông xuống mọi u sầu, ngây ngô cũng đã rút đi, chỉ còn lại dương quang sáng lạn. Nhìn Lăng Sầm của anh, anh dường như thấy một vườn hồng nở rộ dưới ánh mặt trời rực rỡ, hương hoa nồng nàn chính là tình cảm dạt dào, từng cánh hoa đỏ rực mềm như nhung chính là sự dịu dàng của cậu.
Hai người im lặng mà nhìn vào mắt nhau, Lăng Sầm cũng không để ý Lục Kiêu không trả lời, vẫn mỉm cười chăm chú nhìn anh, rồi lại khẽ khép hờ hai mắt, cọ cọ má vào tay anh, như một chú mèo lớn đang lấy lòng, muốn được âu yếm, cầu được vuốt ve.
“Chuyện của Morris…” Lục Kiêu do dự nói.
Vừa nghe Lăng Sầm hơi cứng người lại, trên mặt cũng hơi lộ vẻ mất tự nhiên, hai tay chỉ còn lại vết bầm cũng mơ hồ thấy đau. Lục Kiêu vừa thấy biểu hiện của cậu thì không nói tiếp, anh sợ khiến cậu không thoải mái.
“Em không sao, anh nói đi, chuyện của Morris thế nào?” Lăng Sầm biết anh nghĩ gì, khẽ lắc đầu.
“Hắn đã bị cho bãi chức vụ hiện tại, đưa đi Tinh Đạo số 5 chữa bệnh, cả đời này sẽ không được phép đặt chân lên Đế Tinh…” Lục Kiêu ngắn gọn báo kết quả.
Mấy ngày nay hai gia tộc đều ra sức tranh đấu, may mắn Lục gia chiếm được lợi thế khi ra tay trước. Ngay khi trở về Carl đã báo cáo sự việc, Lục lão tướng quân lập tức cho người thu thập chứng cứ, cho chuyên gia kỹ thuật đến Tinh Đạo số 2 khôi phục tất cả dữ liệu bị chặn, sau khi có bằng chứng chính xác thì lập tức xuống tay với gia tộc Richard, cho bọn họ một kích thật mạnh, đánh cho đối phương không kịp trở tay. Đừng nói gia tộc Richard, ngay cả người trong Lục gia cũng chấn động. Trước giờ hai gia tộc vẫn đang đứng ở thế cân bằng, kiềm chế lẫn nhau. Nếu không phải hành động lần này của Morris thực sự quá đáng, Lục gia cũng không tùy tiện xung đột. Người được cử đi điều tra còn cẩn thận đến mức tra đến bệnh viện tư mà Morris đến chữa trị sau khi bị Carl đánh. Thấy được cảnh Morris thẫn thờ cầm đầu cuối cá nhân do dự cả một đêm, đến tận khi trời sáng cũng chưa dám gọi đi. Có lẽ nhờ Morris do dự, không báo tin về gia tộc Richard, Lục gia có được thêm mấy giờ tranh thủ nắm được đầy đủ chứng cứ trước khi gia tộc Richard tiêu hủy. Morris dù gì cũng thuộc dòng chính, xảy ra chuyện thật sự ảnh hưởng đến mặt mũi của cả gia tộc, gia tộc Richard đã tranh đấu cũng như nhượng bộ Lục gia trên khá nhiều phương diện để đổi lấy kết quả được xử lý nội bộ. Lục Kiêu cũng không nói rõ những chuyện này cho Lăng Sầm, chỉ nói ra kết quả cuối cùng.
Lăng Sầm sửng sốt khi nghe được kết quả như vậy. Cậu cũng không phải người ngây thơ, chỉ biết tin vào pháp luật, cậu chưa từng nghĩ Morris sẽ phải chịu xét xử của Liên Bang. Pháp luật là dành cho dân thường, không phải những người như Morris. Cậu chỉ nghĩ cùng lắm hai gia tộc sẽ lén hòa giải, đưa ra một ít bồi thường, thế là hết chuyện. Đến cả chuyện sau này ở Đế Tinh mà vô tình gặp lại Morris thì nên tránh mặt hay tỏ ra không có việc gì cậu cũng đã nghĩ qua. Không nghĩ đến kết quả là Morris sẽ không được quay lại Đế Tinh.
“Sao em không nói gì?” Lục Kiêu cẩn thận quan sát nét mặt Lăng Sầm, anh lo lắng cậu sẽ bất mãn với Lục gia khi không giúp cậu tống Morris vào tù.
Thế gia như bọn họ tranh đấu là một chuyện, xé rách mặt mũi lại là chuyện khác… Nếu thực sự xé mặt, thì giới quý tộc chắc chắn sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, các gia tộc cùng phe cũng sẽ bị kéo vào tận cho đến khi một phe triệt để thua cuộc… Lúc đó kinh tế, quân sự, chính trị đều sẽ thay máu, kết quả là sự ổn định của Liên Bang cũng phải dao động.
“Dạ, không có gì. Em chỉ là không nghĩ đến Morris sẽ bị xử nặng như vậy…” Morris lần này xem như trả giá đại giới. Khí hậu ở Tinh Đạo số 5 cũng không dễ chịu, dù gia tộc Richard hỗ trợ thì tiền đồ của Morris cũng coi như đã triệt để mất.
Lục Kiêu như bị chặn miệng. Anh cứ nghĩ Lăng Sầm khó có thể bỏ qua chuyện này, đã chuẩn bị hết lời để giải thích cho cậu hiểu rõ lợi hại, hiện tại toàn bộ bị nghẹn ở cổ họng…
“Em hiểu mà, kết quả như vậy đã là quá tốt rồi.” Lăng Sầm không phải thánh nhân, kiếp trước không phải cậu không hận, nhưng bản thân cậu cũng có lỗi. Kiếp này cậu từng khuyên Lục Kiêu không truy cứu chỉ vì cân nhắc sẽ có ảnh hưởng bất lợi đến Lục Kiêu và Lục gia, dù sao gia tộc Richard cũng là một đại gia tộc của Liên Bang. Hiện tại, có thể ‘hòa bình’ giải quyết đúng là không thể tốt hơn.
Lục Kiêu thấy mình không cần nói lời nào mà bạn đời đã thấu hiểu hết thật sự là một chuyện tuyệt diệu. Tâm ý tương thông gì đó thật là lãng mạn.
“Lăng Sầm, em thật tốt.” Cảm ơn em đã lý giải những khó xử của ta.
“Đó là điều đương nhiên.” Lăng Sầm đắc ý đáp lại.
Lục Kiêu cũng bị cậu chọc cho bật cười. Lăng Sầm đúng là biết phá không khí, anh đang dạt dào cảm động, bị cái bật cười này đánh tan, nhưng tâm trạng thì lại vô cùng thoải mái.
Hai người cùng xuống lầu dùng bữa tối. Lục lão phu nhân nháy mắt dò hỏi Lục Kiêu xem Lăng Sầm đã biết chuyện Morris chưa, anh hơi gật đầu đáp lại. Nàng cẩn thận quan sát thấy Lăng Sầm vẫn vui vẻ như ngày thường thì cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi, nàng không hy vọng Lăng Sầm có khúc mắc với Lục gia.
Khi Lục lão tướng quân về nhà thì mọi người cùng nhau dùng bữa tối. Sau bữa tối cả nhà lại quây quần bên sô pha dùng tráng miệng và cùng trò chuyện, không khí cũng thật đầm ấm, vui vẻ. Đến tận khi Lục lão phu nhân ngáp dài, Lăng Sầm đề nghị về phòng.
Sau khi ba mẹ Lục đi khỏi, Lăng Sầm từ tốn đẩy Lục Kiêu lên lầu. Cậu cố gắng gợi chuyện để nói cùng Lục Kiêu, muốn làm cho Lục Kiêu phân tâm, mà quên đi cái chuyện uống thuốc. Cậu không muốn uống cái thứ nhìn đã thấy ghê đó một chút nào.
Kết quả là khi cậu vừa thay xong quần áo ngủ, trở lại giường đã thấy Lục Kiêu lấy thuốc ra sẵn, ngồi bên giường đợi cậu.
“Em uống đi.” Lục Kiêu đưa một gói thuốc cho cậu.
Lăng Sầm tâm không cam, tình không nguyện cầm lấy gói thuốc. Cậu hơi nghiêng tay, thuốc màu lam đặt sền sệt bên trong trượt qua trượt lại. Lăng Sầm nhìn về phía Lục Kiêu bằng một ánh mắt đầy cầu cứu nhưng Lục Kiêu vẫn lạnh nhạt ngồi đó, mỉm cười nhìn cậu. Không còn cách nào khác, cậu đành buồn bực xé toạt gói thuốc, một hơi nhắm mắt bịt mũi nuốt hết một lần. Tất nhiên là theo sau đó mà một tràng ho khan, thuốc vào tới dạ dày lại như muốn trượt ra.
“Em uống nước đi.” Lục Kiêu lập tức đưa qua một ly nước đã chuẩn bị sẵn.
Lăng Sầm uống hơn nửa ly mới cảm thấy khá hơn một chút, hương vị của loại thuốc này đúng là không thể nào khen cho nổi, lờ lợ, chua chua, đắng đắng, lại có mùi khoáng thạch.
Lục Kiêu thấy cậu vẫn hơi khom người ôm bụng thì yên lặng đến phía sau vuốt nhẹ lưng cho cậu. Lăng Sầm thật ra đã không thấy khó chịu nữa nhưng vẫn giả bộ chịu không nổi, khổ sở khó chịu, trong đầu thì đang tính làm sao để ngày mai có thể trốn không uống cái quỷ này nữa. Lục Kiêu tất nhiên không hiểu suy tính của Lăng Sầm, chỉ thấy cậu uống thuốc khổ sở thì trong lòng tự trách không thôi. Lăng Sầm trộm nhìn biểu tình của Lục Kiêu, đoán được ít nhiều liền cảm thấy việc trốn thuốc có chút hy vọng. Phải tính kỹ thêm một chút, để hy vọng phát triển thành hiển nhiên mới được.
Đến khi Lục Kiêu tắm rửa ra thì thấy Lăng Sầm đã đổi sang áo choàng lụa đỏ, ngồi dựa bên giường. Anh lập tức hốt hoảng, cảm giác y như trở về đêm tân hôn. Dù nhìn thêm bao nhiêu lần Lục Kiêu cũng vẫn cảm thấy mê đắm như lần đầu.
“Anh tắm xong rồi à!” Lăng Sầm xoay người về phía Lục Kiêu, cúi đầu, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh xem, em mặc bộ này đẹp không?”
“Đẹp!” Lục Kiêu chân thật đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Lăng Sầm khẽ cười. “Khi chúng ta mới kết hôn, em cũng mặc cái này, lúc đó nhìn anh em liền biết là anh cũng thích…” Anh thích thì em sẽ mặc cho anh xem. Lăng Sầm nhẹ nhàng lăn vào lòng Lục Kiêu, da thịt trắng nõn ẩn hiện theo từng cử động, cậu như một người không xương, tựa vào người anh, nhỏ giọng thở than: “Chồng à, em có ngoan không…?”
Lục Kiêu thỏa mãn, đặt tay vuốt ve cần cổ mịn màng của Lăng Sầm, cũng thì thầm đáp lại: “Ngoan.”
Lăng Sầm rướn dài cổ ra, vươn người đặt lên phần má không có vết sẹo của Lục Kiêu một nụ hôn đầy lưu luyến, thủ thỉ: “Vậy… em có nghe lời hay không?”
“Nghe lời…” Lục Kiêu hỏi gì đáp nấy.
“Ngày mai em có thể không uống thuốc được không?” Lăng Sầm hỏi đến vấn đề trọng điểm, ánh mắt nhìn anh đầy chân thành, tình yêu, thêm một chút tủi thân, ủy khuất.
“Không được!” Lục Kiêu đáp ngay, âm thanh vẫn trầm thấp dịu dàng nhưng không có chút do dự, không hề rơi vào bẫy do Lăng Sầm thiết lập.
Lăng Sầm không dám tin mà trợn tròn mắt nhìn anh, rõ ràng đã ý loạn tình mê tại sao vẫn còn có thể tỉnh táo như vậy, chồng cậu học hư rồi…. Một hồ nhu tình của Lăng Sầm lập tức vỡ tan, chán chả buồn nói, không muốn yêu thương nữa rồi, cậu buông Lục Kiêu ra, xoay lưng lại, quyết định đi ngủ….
Tiểu kịch trường:
Lăng Sầm: Em ngoan không? (◕‿◕)
Lục đại lão: Ngoan chứ… (*^‿^*)
Lăng Sầm: Ngày mai em có thể không uống thuốc không? (◕‿◕)
Lục đại lão: Không, vì em ngoan nên em sẽ uống thuốc. Bé ngoan không sợ uống thuốc. (*^‿^*)
Lăng Sầm: ??? /(˃ᆺ˂)\