Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giang công tử. Hy vọng lần làm ăn này của chúng ta sẽ không có vấn đề gì."



"Ngô đại nhân yên tâm. Chuyện Giang mỗ đã hứa nhất định sẽ không thất hứa. Chỉ e rằng..." Nói đến nửa chừng Minh Nguyệt liền dừng lại. Thế nhưng hàm ý trong câu nói ai nghe cũng có thể hiểu ra. Đối với một thương nhân có thân phận như Giang Thiếu Kỳ sẽ không thất tín bội nghĩa trong chuyện làm ăn.



Điều đáng lo ngại ở đây chính là người có thân phận là mệnh quan triều đình như Ngô Khương lại làm ra hành động như vậy. Không thể quá tin tưởng được.



Nghe ra hàm ý chưa tin tưởng trong lời nói của Minh Nguyệt, Ngô Khương vội vàng xua tay cười khẳng định. "xin Giang công tử yên tâm. Họ Ngô này tuy không có tài cán gì nhưng chắc chắn không làm cho Giang công tửu đây thất vọng. Xin hãy yên tâm."







"Được. Chuyện này cứ làm như những gì chúng ta đã thỏa thuận. Sau khi trở về ta sẽ cho người chuẩn bị. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa. Giang mỗ xin phép cáo từ." Nói rồi Minh Nguyệt bình tĩnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Bên ngoài tỏ vẻ bình thản là vậy nhưng trong lòng nàng bây giờ đã có một bụng ý nghĩ xấu xa chuẩn bị để hố người. Nàng thề phải đào hố cho tên họ Ngô này nhảy xuống, không chết cũng phải lột mất một lớp da mới vừa lòng nàng.



Con cá lớn như vậy không câu thì còn đợi đến khi nào nữa chứ? Bỏ qua thì thật là có lỗi với hai kiếp làm người này của nàng.



"Không biết tệ xá đơn sơ của Ngô mỗ có thể mời Giang công tử đây nghỉ lại một vài ngày. Hiếm khi có cơ hội Giang công tử đi qua chỗ này. Thân làm chủ nhà không thể thất lễ được."



"Ngô đại nhân lượng thứ. Thật sự Giang mỗ còn rất nhiều chuyện gấp chưa làm xong. Thứ lỗi không thể ở lại để Ngô đại nhân khoản đãi. Khi khác có cơ hội Giang mộ nhất định sẽ tưới làm phiền Ngô đại nhân. Hiện tại thật sự không được." Lời nói khách khí là vậy nhưng ai biết trong lòng Minh Nguyệt đang mắng tên Ngô Khương này máu chó đầy đầu. Quả nhiên leo được lên chức tri phủ này đều là cáo già. Không một kẻ nào là bình thường dễ lừa cả. Tên họ Ngô này chắc chắn muốn giữ chân nàng ở lại để cho người điều tra về thân phận này của nàng. Sẽ không tự nhiên có miếng bánh trên trời rơi xuống như vậy. Lão hồ ly.




vietwriter.vn



" Thôi được. Vậy lão phu cũng không giữ công tử lại nữa. Nếu có cơ hội Giang công tử nhất định phải ghé qua tệ xá của lão phu để ta đây được tận nghĩa chủ nhà." Biết không giữ chân được người trước mặt nên Ngô Khương cũng không cố gắng giữ người lại nữa.



"Vậy tại hạ xin cáo từ. Hẹn Ngô đại nhận hẹn ngày hữu duyên sẽ gặp lại." Nói rồi Minh Nguyệt như một quý công tử nho nhã đứng dậy chắp tay thi lễ trước Ngô Khương.



"Giang công tử khách khí. Để lão phu tiễn công tử ra ngoài. Mời"



"Mời Ngô đại nhân."



Chẳng mấy Minh Nguyệt đã bước ra khỏi Ngô phủ. Nhìn chiếc xe ngựa lăn bánh rời đi xa dần Ngô Khương đứng trước cửa không khỏi suy nghĩ. Vẫn chưa thể tin được bản thân có thể bàn chuyện làm ăn với vị Giang công tử đại danh đỉnh đỉnh này. Người ta đều nói Giang Thiếu Kỳ là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Đến cả đương kim thánh thượng muốn gặp họ Giang này còn phải nể mặt vài phần. Vậy mà hôm nay ông ta thật sự có thể gặp được. Cảm giác mọi chuyện thật giống nằm mơ.



"Báo. Đại nhân, sảy ra chuyện rồi." Đang chìm trong suy nghĩ Ngô Khương bị một tên lính phủ nha hớt hải chạy tới kéo ra khỏi.



"Sảy ra chuyện gì mà vội vàng hấp tấp. Nói bản quan nghe xem." Bị tên lính làm phiền suy nghĩ Ngô Khương không khỏi khó chịu đáp lại.



"Đại nhân. Mã Gia, Mã Gia bị người ta giết rồi. Thi thể đang ở hậu viện." Tên lính vừa thở gấp vừa nói.



Tin tức vừa ra làm cho Ngô Khương không khỏi sững sờ trợn mắt. Tên Tề Mã này tuy không được tích sự gì nhưng có một thân võ nghệ cũng không tồi. Không biết đắc tội ai mà để mất mạng. Nghĩ tới vị phu nhân ở trong phủ đặc biệt thương đệ đệ kia Ngô Khương hắn lại thấy đau đầu.



"Đi. Ta cũng muốn xem kẻ nào có gan giết người của Ngô Khương ta che chở." Nói rồi Ngô Khương phất vạt áo đi về phía hậu viện.



Vừa đi tới cửa bên ngoài hậu viện đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của tri phủ phu nhân Tề Ái Liên. Bà ta chỉ có duy nhất một người đệ đệ là Tề Mã này. Vậy mà bây giờ nằm đây chỉ là cái xác lạnh toát. Hận không? Có chứ. Nếu bây giờ hung thủ giết hại đệ đệ đứng ở đây chắc chắn Tề Ái Liên bà ta thề sẽ xé xác tên đó ra.



Nhìn thấy Ngô Khương đi tới Tề Ái Liên gào khóc càng thống khổ hơn nưa.



"Lão Gia. Người xem, đệ đệ ta bị người giết. Thê thảm như vậy, hắn chết không nhắm mắt. Lõa gia người phải tìm lại công đạo cho hắn."



"Được rồi, được rồi. Phu nhân đừng khóc, ta hứa sẽ đòi lại công đạo cho hắn. Không để cho hắn bỏ mạng oan uổng như vậy." Nhìn thấy phu nhân nhà mình khóc lóc khổ sở như vậy Ngô Khương cũng không chịu được đánh phải hứa trước như vậy. Người xưa luôn nói anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Ngô Khương hắn cũng không dám tự nhận bản thân là anh hùng. Phu nhân Tề Ái Liên tuy đã gần tứ tuần nhưng mĩ mạo vẫn rất xinh đẹp. Khi khóc thương tâm như vậy thật khiến nam nhân muốn ôm vào lòng mà che chở.



Nghĩ là làm Ngô Khương liền tiến tới nhẹ nhàng ôm mĩ nhân vào lòng mà an ủi.







Bình luận nổi bật



Tổng số 2 câu trả lời







Tác giả



đã viết xong chương 120 rồi. thế nhưng tự nhiên mất mạng. ấn back 1 cái, thế là trắng cả chương. lại phải viết lại từ đầu







1



15/05



cẩu độc thân



ghế đầu hehe











21/04



1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK