Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi yến tiệc diễn ra rất vui vẻ hòa hợp, ai ai trên mặt cũng tràn đầy hưng phấn. Tới cuối buổi tiệc bỗng có một vị đại thần đứng ra khỏi bàn bước tới giữa đại điện hướng Hoàng Thượng hành lễ " Hoàng thượng lão thần có việc muốn bẩm tấu" Người đứng ra không ai khác chính là quan Ngự Sử, Lương Kiến.



"Ồ ái khanh có chuyện gì, chuẩn nói" Hoàng thượng thấy vậy cũng hứng thú đồng ý. Hôm nay ngày hắn tổ chức cung yến sẽ không có tên nào ngốc mà nói chuyện không vui đi?







"Bẩm Hoàng thượng, thần có một đề nghị. Ai cũng biết Hàn Vương phi nữ nhi của Phượng Đại nhân đã biến mất ba năm chưa từng thấy xuất hiện. Tuy rằng tin tức không rầm rộ nhưng mọi người đều biết rõ vị trí Hàn Vương phi đã để trống ba năm không có chủ. Mọi việc trong Vương phủ cũng cần có chủ mẫu quán xuyến. Lão thần muốn đề nghị Hộ Quốc vương gia đồng ý nạp phi. Một là để lo lắng cho vương phủ. Hai là để duy trì hậu đại cho Thiên Long. Nhất mạch Hoàng gia hiện tại đang ngày càng ít đi. Cổ nhân từng nói trong ba đại tội không có con nối dõi chính là lớn nhất" Sau khi Ngự Sử dứt lời các đại thần không khỏi nhìn nhau.



"Ngự Sử cũng quá hồ đồ đi, ai mà không biết Hộ Quốc vương gia yêu Vương phi của mình như thế nào. Huống chi thân phận Hàn Vương phi cũng không phải đơn giản. Đây chẳng phải là động thủ trên đầu thái tuế sao. Nữ nhi nhà người ta chưa rõ tung tích mà Ngự Sử ở đây đã muốn hiền tế người ta nạp phi. Quả thật Ngự Sử già tới hồ đồ luôn rồi. Chưa nói tới Hộ Quốc Vương gia người kia cũng không dễ chọc. Năm đó khi phát hiện Vương phi mất tích hắn đã gần như điên loạn mà lục tung cả Thiên Long quốc. Nay Ngự sử lại cầm dao khoét vào vết thương lòng chẳng phải chê mình sống quá an nhàn đi". Đây là suy nghĩ chung của đa số đại thần có mặt. Chỉ có những kẻ chê bản thân quá nhàn rỗi không có chuyện làm mới kiếm chuyện tới tôn đại thần mặt lạnh kia.




vietwriter.vn



Hoàng thượng Long Nhật Vũ ngồi trên long ỷ nghe Ngự Sử bẩm tấu xong không khỏi liếc mắt nhìn về hoàng đệ nhà mình. Nghĩ bụng:



"Đùa sao, sau khi Phượng Minh Nguyệt biến mất hắn cũng từng khuyên hoàng đệ mình rồi nhưng có thể sao? Nếu dễ bị lung lay vậy thì người đó đã không phải hoàng đệ hắn rồi. Vì chuyện đó mà hai huynh đệ họ đã cãi nhau không nhỏ nhưng cuối cùng thì thân làm Hoàng thượng hắn vẫn phải chịu thua. Đành để cho Long Nhật Hàn tự quyết định vậy. Thân làm huynh trưởng như hắn chỉ có thể ủng hộ vô điều kiện thôi" Lắc đầu một cái Hoàng thượng nhìn về phía Ngự Sử đứng bên dưới. Cả đại điện rộng lớn chỉ có một mình Ngự Sử đứng giữa điện phá lệ đặc biệt chói mắt. Trong triều ai cũng biết Ngự Sử là người đặc biệt xem trọng lễ nghi, cũng rất cố chấp.



"Ngự Sử, chuyện này không phải trẫm không muốn quản mà phải xem quyết định của Hàn vương. Trẫm đã hứa không can dự tới hôn nhân đại sự của Hàn vương. Thêm nữa khi còn tại thế Phụ hoàng cũng đã đồng ý. Hôn nhân đại sự của Hàn vương không ai được can thiệp. Kể cả đó là trầm, trừ phi do chính hoàng đệ quyết định"



"Hoàng thượng minh xét. Trong ba đại tội, không con cái chính là lớn nhất, hơn nữa năm đó lập Hàn vương phi làm chính phi cũng chưa mang thai con nối dõi. Hiện nay không có Hàn Vương phi, Vương phủ không thể để mặc không quản. Hơn nữa Hộ Quốc vương gia vừa lập đại công, nếu có thêm việc vui nữa chẳng phải là song hỷ lâm môn cho thấy ông trời đang ưu ái Thiên Long quốc" Không hổ danh Ngự Sử quả là rất cố chấp.



"Ồ vậy ý của Lương đại nhân là bản Vương nên nạp phi thì mới là ông trời ưu ái Thiên Long sao?" Long Nhật Hàn từ khi buổi tiệc bắt đầu chỉ ngồi đó uống rượu không lên tiếng cuối cùng đã mở lời. Trong giọng nói còn mang theo hàn khí đánh thẳng tới Ngự Sử làm ông đứng đó không khỏi lạnh sống lưng.



"Lão thần không dám" Giọng điệu của Ngự Sử không khỏi run lên một chút, đâu còn vẻ thấy chết không sờn như ban nãy.



"Không cần nói nữa, bản Vương đã thề đời này chỉ thú nàng không thú người khác, thiếp thất tiểu thiếp đừng mơ bước nửa bước vào cửa Hàn vương phủ. Hơn nữa nàng cũng sắp trở về, không phiền Ngự Sử nhọc lòng suy nghĩ giúp bản Vương." Nói xong hắn k để mắt tới Ngự Sử nữa mà tiếp tục cúi xuống nhâm nhi mĩ tửu của mình.



"Hoàng thượng, chuyện này...." Ngự Sử muốn nói gì đó đã bị Hoàng thượng ngắt lời.



"Được rồi Ngự Sử không cần khuyên can. Ý của hoàng đệ đã vậy khanh không cần nhọc lòng. Không phải chúng khanh không rõ, nam nhân Long gia ta chỉ thú nhất thê vô thiếp thất. Bao gồm cả Hoàng đế, các đời tiên đế trước có ai không phải cả đời chỉ thú nhất thê chứ. Khanh không cần lo nghĩ nhiều"



"Hoàng thượng, thần đệ mệt mỏi, xin hoàng thượng cho thần đệ trở về nghỉ ngơi trước. Khi khác thần đệ sẽ bồi người" Thay vì ngồi đây xem mấy lão hồ ly này đấu đá không bằng đi về trước, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, không rảnh ngồi đây phụng bồi. Nếu không phải hôm nay khải hoàn theo đúng lễ nghi thì hắn đâu cần ngồi đây lâu vậy chứ.



"Chuẩn. Hoàng đệ vừa trở về cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Người đâu, tiễn Hàn vương gia trở về nghỉ ngơi" Hoàng thượng nhìn thấy sắc mặt hoàng đệ mình không tốt cũng biết chắc hắn tức giận lập tức đồng ý



"Cung tiễn vương gia" Tất cả quan lại đều đứng lên hành lễ



"Tạ bệ hạ, thần đệ xin lui" nói rồi hắn đứng lên phất áo đi cùng tiểu thái giám ra ngoài.



"Được rồi, các khanh tận hứng. Trẫm mệt mỏi muốn trở về nghỉ ngơi" nói rồi hoàng thượng cũng đứng dậy phất long bào rời đi. Các quan viên không thể làm gì khác là hành lễ "Chúng thần cung tiễn hoàng thượng"



Vậy là một buổi yến tiệc cứ như vậy mà kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK