Khi đang trong trạng thái nhập định hắn bỗng nhiên cảm giác được có một luồng khí nghịch chuyển đi thẳng về phía lồng ngực. Cơn đau ập đến như thể muốn trấn vỡ lồng ngực của hắn ra vậy.
Bắt buộc hắn phải rời khỏi trạng thái ngồi thiền để cố gắng trấn áp cơn đau bất ngờ này. Mồ hôi nhỏ xuống từng giọt như hạt châu cho thấy rằng nỗi thống khổ mà Long Nhật Hàn phải chịu đựng.
Cơn đau này ập đến khiến hắn suýt nữa bị phản phệ. Phá Nhật kiếm thức chuẩn bị đột phá tới tầng thứ tư cứ như vậy bị đánh vỡ.
"Tiểu tử xem ta mang gì tới cho con này"
Chưa thấy người đã nghe thấy âm thanh từ xa của lão gia chủ Nam Cung cũng là sư phụ của Long Nhật Hàn.
Chưa kịp để Long Nhật Hàn kịp phản ứng lại thì ông đã cầm theo một chiếc lồng đi vào.
"Ta mang đồ ăn sáng tới cho...Tiểu tử con sao vậy"
Giọng nói đang vui vẻ bất chợt chuyển sang lo lắng. Đồ đệ của ông đang ngồi đó cả người đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
vietwriter.vn
Bảo người làm sư phụ như ông sao không lo lắng chứ.
"Sư phụ. Đồ đệ không sao, vừa rồi luyện công không cẩn thận bị khí huyết công tâm thôi. Không có gì đáng ngại"
Nhìn thấy sư phụ trùng hợp đi tới làm hắn không kịp chuẩn bị trước. Để người nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của bản thân lúc này nên chỉ có thể dùng tạm lý do này trấn an trước.
Gương mặt tái nhợt nhưng vẫn không làm mất đi dung mạo vốn có. Quả nhiên mỹ nam tử dù trong mọi hoàn cảnh nào vẫn là mỹ nam. Khí chất của bậc nhà đế vương quả nhiên phi phàm.
"Khí huyết công tâm? Mẫu đưa tay đây ta xem"
Biết rằng người luyện võ trong lúc luyện công không thể tránh khỏi những lúc như thế này nhưng ông vẫn lo lắng muốn xem mạch cho Long Nhật Hàn.
Thấy sư phụ lo lắng cho mình như vậy Long Nhật Hàn chỉ đành ngoan ngoãn đưa tay ra. Từng cơn đau vẫn không ngừng đánh tới quả thật không dễ chịu chút nào.
"Mạch tượng này... Không đúng..." Nói đoạn không để cho Long Nhật Hàn kịp phản ứng Nam Cung sư phụ đã lập tức đưa tay kéo vạt áo trước ngực hắn ra.
"Quả nhiên là vậy..."
Hai mắt ông căng thẳng nhìn chăm chú vào trước ngực Long Nhật Hàn. Nơi đó đang hiện lên một hình thanh kiếm màu đỏ và không ngừng sẫm màu hơn.
"Sư phụ...Chuyện này?" Nhìn thấy thần sắc sư phụ mình không đúng hắn cũng cúi xuống nhìn. Quả thật là hình dạng của một thanh kiếm.
Kì lạ rằng trước đây nó chưa từng xuất hiện trên người hắn.
"Có phải bây giờ ngực con cảm thấy rất đau, giống như có người dùng châm không ngừng đâm vào? Lồng ngực cảm giác bỏng rát khó chịu?"
Không lập tức trả lời ông liền hỏi lại hắn.
"Hình như là đúng như người nói. Vừa rồi khi con đang chuẩn bị đột phá tầng thứ tư thì cơm đau ập tới. Sau đó thì người đi vào."
"Được rồi con mau ngồi lại ta giúp con vận công điều tức"
"Được"
Khoảng một nén hương trôi qua hai người cũng đã thu tay về. Ngọn nến xung quanh vì nội lực của hai người mà không ngừng lấy động lập loè. .
Truyện đề cử: Tổng Tài Lạnh Lùng Tha Cho Tôi Đi
"Tốt rồi. Con thử vận công lại một vòng xem cảm giác ra sao"
"Được...Sư phụ, cảm giác đỡ hơn rất nhiều. Còn hơi nhói nhưng không giống vừa rồi nữa"
"Vậy là tốt rồi. Còn nghỉ ngơi đi, ta có mang đồ ăn sáng cho con đó. Hôm nay con chỉ cần chú ý nghỉ ngơi không cần luyện công"
Nói rồi ông đứng dậy vuốt phẳng lại y phục có ý rời đi.
"Sư phụ, chuyện vừa rồi là sao? Đồ nhỉ thật sự không hiểu?"
Quả nhiên hắn vẫn không thể hiểu được chuyện vừa phát sinh trên người mình vừa rồi. Những chuyện lạ trên đời hắn thấy cũng không ít nhưng tới khi phát sinh trên người mình thì hắn cảm thấy kiến thức hơn hai mươi năm này quả thật không đủ dùng.
"Ý con là ấn kí kia? Hay là việc tự nhiên con bị phản phệ không thể vượt được tầng thứ tư của kiếm phổ?"
"Đồ nhỉ muốn biết cả hai!"
"Hiện tại ta chưa thể chắc chắn nói rõ ràng mọi thứ cho con biết. Còn chỉ cần nhớ mọi việc phát sinh trên người con đều rất có khả năng liên quan tới Phá Nhật kiếm của con. Đợi ta trở về nghiên cứu cho rõ sẽ giải thích cho con biết"
"Đồ nhi minh bạch. Đa tạ sư phụ kịp thời tương trợ"
Câu trả lời của sư phụ chưa phải thực sự là điều hắn muốn nhưng biết được có liên quan tới Phá Nhật kiếm thì Long Nhật Hàn cũng đoán được phần nào.
"Được rồi con mau nghỉ ngơi đi. Đồ ăn ta để đó nhớ lấy. Tuyệt đối không được gắng sức luyện công nếu không mất nhiều hơn được. Nhớ kĩ lấy, ta về đây."
"Đồ nhi tiễn người..."
"Thôi không cần, con ở yên đó ta tự về được. Nhớ kĩ lời vi sư nói"
Trước khi đi sư phụ vẫn không ngừng nhắc nhở hắn không được luyện công. Ông hiểu với tính cách cứng đầu của hắn nếu không nhắc nhở kĩ hắn sẽ coi như không nghe thấy. Nhất là hiện giờ vẫn có một vị tiểu nương tử đang chờ tên đồ đệ ngốc này của ông ngoài kia.
Sau khi nhìn theo bóng lưng sư phụ rời đi Long Nhật Hàn cầm lên Phá Nhật kiếm nhìn chăm chú rồi rơi vào trầm tư.