"Chủ tử, người nói xem bọn họ có phát hiện ra hay không?"
Sống tới từng này tuổi rồi, lăn lộn trong giang hồ cũng lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy người gan lớn như chủ tử nhà mình. Giết người rồi còn không mau rời đi lại còn tới tận nhà của người ta hố một vố lớn như vậy. Chủ tử chính là chủ tử. Thân làm thuộc hạ như bọn họ chính là không thể hiểu được người suy nghĩ gì.
"Chẳng lẽ ngươi không tin bổn công tử tính toán hay sao tiểu cô nương?" Minh Nguyệt nghe Mị hỏi không khỏi nổi ý trêu ghẹo một chút. Hai đời làm người của nàng chưa có kẻ nào thoát được cãi bẫy do nàng chuẩn bị sẵn cả. Phượng Minh Nguyệt nàng trước giờ chính là gan lớn như vậy đó.
"Thuộc hạ không có ý đó."
"Được rồi ta biết. Chính là muốn trêu ghẹo các ngươi một chút. Đi thôi nào, chúng ta trở về. Ở nơi này chơi đùa vậy đủ rồi."
Quả thật theo như kế hoạch ban đầu thì bây giờ nàng đã ở Huyết Sát lâu rồi. Chỉ vì trên đường gặp phải chuyện này nên mới mất thêm thời gian ở lại nơi này. Cũng đã đào ra được một bí mật lớn.
vietwriter.vn
"Thuộc hạ tuân lệnh." Mấy người Ám nghe vậy lập tức vui vẻ. Trong suốt thời gian qua đều là bọn họ gánh vác trên dưới Huyết Sát lâu. Hiện tại vẫn còn rất nhiều việc chưa xử lý xong vẫn còn đợi chủ tử về. Thế nhưng chủ tử của bọn họ lại chơi ở đây rất vui vẻ. Mấy người lòng nóng như lửa đốt cũng không dám làm gì ngoài thuận theo. Ai bảo chủ tử bọn họ là vậy chứ. Bây giờ cuối cùng người cũng chịu về bảo sao mấy người không vui cho được.
Chẳng mấy chốt đám người Minh Nguyệt đã lẫn vào trong dòng người tấp nập mà biến mất. Triệt để ném lại mấy cái đuôi phía sau.
Từ lúc ra khỏi Ngô phủ Minh Nguyệt đã phát hiện ra có mấy kẻ theo đuôi mình. Điều này cho thấy lão hồ ly họ Ngô kia vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng thân phận này của nàng. Vậy thì sao chứ. Cử mấy tên tép diu mà muốn theo chân nàng ư? Chính là chắp thêm cánh cho bọn chúng cũng không làm được.
Mấy kẻ theo đuôi chưa gì đã để mất dấu. Hết cách chỉ có thể ngậm ngùi trở về bẩm báo sự thật. Là bọn chúng bị người ta ném lại.
Rất nhanh Minh Nguyệt và thuộc hạ đã về đến khách điếm ban đầu đi vào. Nơi này chính là một trong số cứ điểm của Huyết Sát lâu trên giang hồ.
"Công tử. Mời lên lầu gian chữ "Nhất". Tiểu nhân lập tức đi ngay." Vừa đi vào chưởng quầy lập tức bước ra tiếp đón. Trước đó hắn ta đã được căn dặn rất kĩ. Nếu vị công tử này quay lại lập tức mời lên phòng và đi thông báo. Hắn không biết vị công tử này là ai nhưng người có thể làm cho người đứng sau khách điếm này khẩn trương như vậy chắc chắn là nhân vật không tầm thường chút nào.
"Được." Nói rồi Minh Nguyệt dẫn đầu bước lên lầu. Mấy người còn lại lập tức theo sau.
Chưởng quầy sau khi thấy người đã lên lầu lập tức gọi tiểu nhị lại thế chỗ của mình còn bản thân thì vội vàng rời đi.
Khoảng thời gian một chén trà sau trước cửa phòng chữ "Nhất" trên lâu liền có người tới gõ cửa.
"Cốp...Cốp...Cốp. Công tử, tiểu nhân có thể vào sao." Người nam nhân tầm khoảng trên dưới tứ tuần. Dung mạo bình thường, hơi thở trên người không có gì nổi bật. Nếu để vào đám người sẽ không nhận ra sự khác biệt.
"Két...." Không có người đáp lại thế nhưng cửa phòng lại tự động được mở ra. Nam nhân thấy vậy lập tức chỉnh lại y phục rồi bước vào. Sau đó còn không quên khép cửa lại cẩn thận.
"Phùng Tiêu phân đà Thật Nhất Thiên tham kiến chủ tử." Phùng Tiêu sau khi bước vào giữ nguyên tư thế cúi thấp người chắp tay cung kính không dám ngẩng lên. Mặc dù đi theo Huyết Sát lâu đã một thời gian dài nhưng không phải ai cũng có thể gặp lâu chủ. Bây giờ được tận mắt đứng trước mặt chủ tử không không khỏi cảm thấy áp bức vô hình.
"Phùng đà chủ không cần căng thẳng. Hôm nay ta tới đây là có chuyện muốn nhờ Phùng đà chủ đây giúp một tay. Không biết Phùng đà chủ có phiền hay không." Minh Nguyệt hiện tại vẫn trong thân phận của Giang Thiếu Kỳ thế nhưng lại sử dụng giọng nói nữ nhi để nói chuyện.
Phùng Tiêu sau khi nghe được không khỏi hoảng sợ. Hóa ra chủ tử đứng sau bọn họ lại là nữ nhân. Hơn nữa với giọng nói này chắc chắn chưa đến ba mươi. Tin tức này nếu để lộ ra ngoài chắc chắn sẽ khiến cả giang hồ phải chao đảo. Huyết Quỷ đại danh đỉnh đỉnh thế mà lại là nữ nhi. Không những vậy còn rất trẻ. Không oanh động mới là chuyện lạ.
Tạm thời kìm nén lại con sóng đang đánh trong lòng Phùng Tiêu cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh lại trả lời.
"Xin chủ tử giao phó. Thuộc hạ dù chết cũng không từ." Bọn họ từng người từng người đều do chủ tử cưu mang, được Huyết Sát bồi dưỡng mới có ngày hôm nay. Chỉ cần chủ tử muốn. Cái mạng nhỏ của bọn họ chính là có vứt đi cũng đáng giá.
"Rất tốt. Phùng đà chủ có thể giúp ta giao phong thư này cho một vị bằng hữu. Sau đó cùng vị bằng hữu của ta diễn một vở kịch lớn. Cụ thể sắp xếp như thế nào cứ thuận theo vị bằng hữu của ta tính toán là được." Nói rồi Minh Nguyệt đẩy phong thư tới trước mặt Phùng Tiêu.
Đưa tay nhận lấy phong thư rồi cẩn thận cất vào Phùng Tiêu cung kính: "Xin chủ tử yên tâm. Thuộc hạ nhất định hoàn thành giao phó. Sẽ đưa cho người kết quả như mong muốn."
"Được. Phùng đà chủ vất vả rồi. Ta sẽ sớm ngày rời đi không thể nán lại đây nên nhờ thêm Phùng đà chủ một chuyện. Cẩn thận để ý tới tri phủ Ngô Khương. Nếu có tin tức quan trọng lập tức đưa về Huyết Sát."
"Thuộc hạ tuân lệnh. Nếu không có gì phân phó thuộc hạ xin được cáo lui trước. Chủ tử nghỉ ngơi sớm."
"Được. Giúp ta tiễn Phùng đà chủ."
Huyết Sát lâu của nàng chia làm bốn tổng đà gồm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mỗi một tổng đà sẽ chia ra từ Nhất tự tới hết. Khách điểm này là một trong số cứ điểm của Thập Nhất Thiên. Đà chủ là Phùng Tiêu, người của Thiên tự chính là thu nhập tình báo tin tức quan trọng đưa về tổng bộ để ban hành mệnh lệnh.
Thật trùng hợp lần này Minh Nguyệt tới đây lại gặp phải phân đà Thiên tự. Như vậy càng thuận tiện cho phân phó của nàng.
"Chủ tử. Khi nào chúng ta sẽ đi?" Ám lên tiếng hỏi
"Giờ tí đêm nay. Các ngươi chuẩn bị một chút. Có gì muốn giao phó thì nhanh lên. Cò không thì nghỉ ngơi. Tới lúc đó chúng ta sẽ lên đường không nghỉ trở về. Thời gian quá lâu rồi."
"Tuân lệnh." Đáp đời mấy bóng người liền lần lượt rời khỏi phòng.