Trước khi Ngô Bồi Thắng chết, ai cũng chưa từng chú ý tới cái tên hoạn quan Tô Phi Tiến. Sau khi Ngô Bồi Thắng chết không lâu, hắn liền từ một tên hoạn quan không có tiếng tăm gì trở thành thái giám có quyền hành lớn nhất trong Hoàng cung. Mặc dù trên người hắn chỉ là chức quan có tòng Lục phẩm, nhưng không hề nghi ngờ rằng bộ quần áo quan tòng Lục phẩm của hắn tuyệt đối không kém hơn những bộ quan phục màu tím của quan viên Tứ phẩm trở lên.
Người bên cạnh Hoàng đế thường thường có ảnh hưởng với Hoàng đế càng lớn hơn so với quan to trong triều đình.
Chủ yếu nhất là hắn càng hiểu rõ Hoàng đế hơn tất cả mọi người.
La Úy Nhiên đi ở phía sau, không tự chủ được đánh giá cái tên hoạn quan mà ngay cả đi đường cũng hơi nghiêng thân thể tới phía trước. Mặc dù là hắn, thân là Chỉ huy sứ đại nội thị vệ, trước kia cũng không hề chú ý đến tên hoạn quan không có gì đặc biệt nọ. Nhưng điều càng làm cho hắn bắt buộc phải cảnh giác là hắn hoàn toàn không biết thực lực của tên hoạn quan ấy.
Nhưng, khi bệ hạ đã chọn hắn làm Thái giám Cầm bút, thì chứng minh người này cũng không phải hạng giá áo túi cơm. La Úy Nhiên chưa từng đề phòng Ngô Bồi Thắng như vậy, bởi vì hắn hiểu rõ Ngô Bồi Thắng. Dẫu Ngô Bồi Thắng là một tên Phù Sư Thất Phẩm hiếm thấy, nhưng ở trước mặt La Úy Nhiên thì hắn ta cũng không tạo nên bất cứ uy hiếp gì. Song Tô Phi Tiến khác hẳn, không biết sâu cạn, không biết xuất thân… Có lẽ ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ, không có ai hiểu biết gì về người này.
- Lại để cho Trương Thế Nhân đi đến Sướng Xuân Viên đi thôi, Trẫm còn rất nhiều việc phải xử lý.
Hoàng đế phân phó một tiếng, Tô Phi Tiến vội vàng lĩnh mệnh, sau đó phái một tên tiểu thái giám đi truyền chỉ.
La Úy Nhiên nghe được cái tên “Trương Thế Nhân” này, khóe miệng của hắn nhịn không được nhếch lên. Từ khi thiếu niên kia tiến vào thành Thanh Long, chỉ qua vài ngày ngắn ngủi mà đã trở thành nhân vật đứng ở trên đầu sóng ngọn gió. Những chuyện mà hắn trải qua quá kỳ lạ, thật sự không biết là nên nói vận khí của hắn không tốt hay là vận khí của hắn tốt đến mức không hợp thói thường. Dù sao, mấy ngày qua, một tiểu nhân vật như hắn có thể làm cho bệ hạ thỉnh thoảng nhớ tới thì đã đủ để rất người nhiều đố kỵ.
Có bao nhiêu quan viên hiển quý, ngoại trừ lúc vào triều có thể liếc nhìn Hoàng đế bệ hạ từ xa, lúc khác hoàn toàn không có cơ hội đến gần người có quyền lực cao nhất Đại Nam này? Thậm chí chờ thêm đến những ngày sáu, ngày chín lên triều, Hoàng đế bệ hạ cũng không nhất định sẽ liếc nhìn bọn họ, chứ đừng nói tới khả năng nhớ đến bọn họ.
Mà Trương Thế Nhân, một tên trinh sát tới từ thành Gia Trang, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể được bệ hạ tuyên triệu tiến vào Khung Lư của Sướng Xuân Viên, vô luận như thế nào thì cũng làm cho người khác cực kỳ hâm mộ.
Xe ngựa của Hoàng đế lẳng lặng rời khỏi Kinh Võ Viện, các đại nhân vật như Thượng Thư, Thị Lang cũng trở về các phủ mà làm việc. Trái lại, mấy vị Đại học sĩ đều ở lại, đợi cuộc thi của năm môn văn khoa chấm dứt. Đó là do mấy người bọn họ đều là giáo sư danh dự của Kinh Võ Viện, ngày lễ lớn như vậy thì tất nhiên họ sẽ không thể cứ khư khư rời đi như không có gì được. Vả lại, sau khi cuộc thi chấm dứt, bọn họ còn phải chấm bài thi cùng với các giáo sư khác của Kinh Võ Viện.
Thời điểm Trương Thế Nhân nhận được ý chỉ, xe ngựa của Hoàng đế đã ra khỏi cổng chính của Kinh Võ Viện. Ở bên ngoài cổng chính có rất nhiều dân chúng còn đang vây xem chứ chưa chịu tản đi, song ai cũng sẽ không đoán được ngồi ở trong chiếc xe ngựa trông rất thong thường kia lại là đương kim thiên tử.
Cũng ở ngay lúc này, Hoàng đế bệ hạ lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
- Lại để cho Trương Thế Nhân đuổi theo, Trẫm muốn thấy hắn ở trên xe.
Tô Phi Tiến khẽ giật mình, sau khi suy nghĩ một chút thì nhẹ giọng nhắc nhở:
- Lên ngồi cùng xe ngựa với bệ hạ? Vinh hạnh đặc biệt như vậy có phải là quá sớm với hắn hay không? Dù sao hiện tại thân phận của hắn quá thấp, dành cho hắn vinh dự quá lớn chưa chắc có cái chỗ tốt gì.
Hoàng đế cười cười nói:
- Ánh mắt của ngươi độc như vậy!
Tô Phi Tiến cúi đầu, mỉm cười nói:
- Nô tài chỉ là nhìn thấy bệ hạ có vài phần yêu thích thiếu niên kia, cho nên mới mạo phạm nói nhiều một câu. Hắn bất quá là một cái tiểu tốt biên quân không có kinh nghiệm và căn cơ, mà thành Thanh Long… quá lớn với hắn.
- Cũng phải…
Hoàng đế khoát tay áo, nói:
- Cứ làm như lời nói của ngươi. Tuy Trương Thế Nhân xuất thân thấp hèn, nhưng hắn là thanh niên có ý tứ mà Trẫm gặp trong mấy năm qua. Cùng so với hắn, những tên thanh niên tài tuấn có xuất thân danh môn kia lộ ra… quá mức táo bạo. Vừa rồi ngươi cũng len lén đi xem Di Thân Vương bố trí cái bẩy rập kia, vẫn khen phản ứng lúc ấy của hắn không dứt miệng mà. Trẫm muốn động binh với tây bắc rồi, chỉ sợ đây là một hồi chiến sự lớn nhất từ khi Đại Nam lập quốc… Ở thời điểm này, Trẫm phải xây dựng một điển hình, để cho bọn đệ tử hàn môn nhìn xem: Chỉ cần có tài học thì có thể đạt được sự thưởng thức của Trẫm. Trong lòng bọn họ có hi vọng, họ sẽ tận tâm tận lực làm việc, sẽ cạnh tranh với nhau…
Hoàng đế dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Tô Phi Tiến, ngươi có biết xuất thân của Hoài Thu?
Tô Phi Tiến hồi đáp:
- Nô tài có biết, Hoài lão xuất thân hàn môn nhưng lại một bước lên mây, hiện tại ngài ấy là nguyên lão tam triều, ẩn ẩn có phong phạm của lãnh tụ quan văn. Nếu bàn về uy vọng, chính là hai vị đại nhân Tả Hữu Phó Xạ cũng chỉ sợ kém hơn Hoài lão một, hai phân.
Hoàng đế gật đầu nói:
- Năm đó tổ phụ của Trẫm phổ biến khoa cử, ông không chỉ đối mặt với trở ngại từ bên người của thế gia, còn phải đối mặt với sự không tin tưởng của đệ tử hàn môn. Đó là do tiền triều chỉ tuyển quan lại từ thế gia, đề cử quan tân nhiệm đều là con của quan đương nhiệm. Đối với triều đình mà nói, đây tuyệt đối không phải là một chuyện tốt. Cứ thế mãi thì triều đình cũng sẽ bị những thế gia có quan hệ rắc rối và phức tạp nắm giữ trong tay. Cho nên tổ phụ của Trẫm quyết tâm phổ biến khoa cử, tuyển quan từ những người xuất thân hàn môn…
- Nhưng, các dân chúng dường như cũng không tin khoa cử thật có thể làm cho một người có xuất thân thấp hèn trở thành quyền quý. Vì vậy tổ phụ của Trẫm liền quyết định dựng lên một cái điển hình, lại để cho các dân chúng nhìn xem. Để họ thấy rằng tổ chức khoa cử để tuyển ra nhân tài làm quan chức không phải là đang nói đùa, cũng không phải là đang diễn trò. Hoài Thu chính là người may mắn. Dẫu tới bây giờ đã trải qua tam triều, nhưng Hoài lão vẫn là cái điển hình kia.
Hoàng đế nở nụ cười nhạt nhòa, giọng điệu rất nhẹ nhưng tự tin:
- Tổ phụ của Trẫm có thể dựng lên một điển hình, Trẫm đương nhiên cũng có thể. Chỉ khi các dân chúng đều tin tưởng vững chắc rằng triều đình là công bình công chính, cơ nghiệp Đại Nam mới có thể thiên thu vạn thế. Thỉnh thoảng cũng phải có một cái điển hình như vậy, chứ không phải chỉ đề ra một thì đã xong… Xác thực Trương Thế Nhân còn rất trẻ, xác thực hắn thiếu kinh nghiệm cùng căn cơ, vì thế Trẫm mới đem hắn đưa vào Kinh Võ Viện, chứ không phải đưa vào Văn Uyên Các hay Thư Hoa Các. Trẫm cũng lo lắng việc… hắn sớm tiến vào triều đình thì sẽ sớm bị người âm chết.
…
…
Tựa hồ Hoàng đế đang muốn nói chuyện giết thời gian, hắn uống một ngụm trà rồi nói với Tô Phi Tiến:
- Tiến vào Kinh Võ Viện, rồi để cho hắn rèn luyện, học nhiều. Nếu như nói thành Thanh Long chính là một cái lò luyện lớn, nó có thể làm cho tất cả những người không thích ứng sức nóng bị đào thải thì Kinh Võ Viện chính là một cái lò luyện khác ở trong tòa lò luyện lớn này. Ở Kinh Võ Viện, hắn không chỉ được rèn luyện, hắn cũng có thể được bảo vệ.
Tô Phi Tiến gật đầu, không nói xen vào.
Hoàng đế nói:
- Hắn còn trẻ, tuy Trẫm ưa thích tên tiểu tử này, nhưng còn chưa tới mức Trẫm không tiếc bất cứ giá nào đề bạt hắn. Như lời ngươi vừa nói, lúc này cho hắn vinh quang quá nhiều thì lại là hại hắn. Trẫm muốn rèn luyện hắn, ba năm, năm năm, thậm chí mười năm về sau lại để cho hắn đứng lên. Đợi đến hai mươi năm sau, hắn sẽ là một Hoài Thu kế tiếp trong thành Thanh Long. Hoài Thu đã có tuổi rồi, sống không được thêm hai mươi năm, ở trước khi các dân chúng quên đi cái điển hình này, Trẫm dựng lên một điển hình khác để các dân chúng nói chuyện say sưa.
- Bệ hạ nghĩ xa, nô tài không thể tưởng tượng được chuyện xa xôi như vậy. Nô tài chỉ cảm thấy thiếu niên này đang hưởng thụ vui mừng quá lớn, cho nên phải đè hắn té xuống đất, đừng để cho hắn đứng lên quá sớm, không thì hắn sẽ té đau.
- Ha ha.
Hoàng đế cười cười, chỉ vào Tô Phi Tiến, nói:
- Nếu ngươi không phải là một cái hoạn quan, có thể lên làm quan văn rồi.
Tô Phi Tiến vội vàng cúi đầu, nói:
- Nô tài chỉ là suy đoán lung tung tâm tư của bệ hạ, có thể nào xứng đáng với lời khích lệ đó của bệ hạ.
- Tô Phi Tiến…
Hoàng đế trầm ngâm trong chốc lát, rồi đột nhiên hỏi:
- Ngươi xem người, xem sự tình với con mắt rất độc, vậy Trẫm hỏi ngươi một chút… La Úy Nhiên cùng Hầu Văn Cực, ngươi thấy hai người này thế nào? Ngươi lại thấy Di Thân Vương thế nào?
- Nô tài… không nên có cái nhìn.
Tô Phi Tiến lại càng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, xin tha:
- Bệ hạ tha cho nô tài đi, Thái tổ nghiêm lệnh Hậu cung không thể tham gia vào chính sự, cho dù nô tài có một trăm lá gan cũng không dám ngông cuồng bình luận quan to của triều đình, càng không dám bình luận Thân Vương điện hạ.
- Không cần phải cẩn thận như vậy.
Hoàng đế khoát tay áo, nói:
- Coi như là cùng Trẫm tâm sự và giải buồn, cái này cũng không thể coi là can thiệp triều chính gì, Trẫm chỉ hỏi ngươi có ý kiến gì về bọn họ không. Cứ nói, đừng ngại.
- Nô tài…
Tô Phi Tiến do dự một hồi lâu, sau đó mới thận trọng hồi đáp:
- Nô tài cho rằng La Chỉ huy sứ cùng với Trấn phủ sứ đều trung thành và tận tâm với bệ hạ. Hai người bọn họ như hai cánh tay của bệ hạ, hai cánh tay này lại nắm hai thanh dao găm sắc bén là đại nội thị vệ cùng Nhãn Sở. Bệ hại nghĩ đến đâu thì dao găm của bọn họ liền chỉ về hướng đó… Còn Di Thân Vương, nô tài thật sự không biết, không dám nói lung tung.
- Trẫm muốn nghe không phải là loại lời nói khách sáo này.
Hoàng đế trừng Tô Phi Tiến, hỏi:
- Trẫm hỏi trực tiếp hơn một chút, ngươi cảm thấy trong hai người La Úy Nhiên và Hầu Văn Cực, ai là người trung thành với Trẫm hơn?
Tô Phi Tiến ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng đế, rồi nhanh chóng cúi đầu, nói:
- Nô tài cảm thấy hai vị đại nhân đều trung thành… Chỉ là do sự tình bất đồng, cho nên thoạt nhìn có chút phân biệt. Nhưng mà cái này hẳn là không liên quan đến sự trung thành của họ dành cho bệ hạ.
- Ngươi nha!
Hoàng đế bất đắc dĩ cười cười:
- Cho ngươi nói thật, nhưng ngươi vẫn chỉ nói những lời xã giao. Trẫm cũng không hỏi, nhưng ngươi còn không dám nói về hai người bọn họ, thế thì làm sao dám nói Di Thân Vương.
Tô Phi Tiến nghĩ nghĩ, nói:
- Nô tài không có ý nghĩ của mình, bệ hạ nghĩ như thế nào thì nô tài sẽ nghĩ như thế ấy. Giống như La Chỉ huy sứ cùng Trấn phủ sứ đại nhân, tay bệ hạ chỉ hướng nào thì nô tài sẽ chạy về phía ấy.
Hoàng đế nao nao, sau đó lại lắc đầu, nói:
- Ngươi không giống với bọ họ, Trẫm có thể nói những lời này với ngươi, nhưng lại không thể nói với bọn họ. Ngươi nên biết, người bên người Trẫm mà Trẫm lại có thể tùy ý tâm sự… không nhiều lắm.
Vành mắt Tô Phi Tiến đỏ lên, phủ phục:
- Nô tài tạ ơn long ân của bệ hạ.
Thanh Long không có quy củ không cho phép cưỡi ngựa dạo phố, chỉ không cho phép phóng ngựa chạy như điên. Cho nên mặc dù Trương Thế Nhân có chút nóng vội cũng không dám quá rêu rao, hơn nữa cách cửa chính Kinh Võ Viện khá xa thì không cần lại tận lực giả trang cao điệu làm cái gì. Trên đường chạy tới Sướng Xuân Viên, hắn một mực khống chế tốc độ con ngựa đỏ thẫm thật chậm, tuyệt không có ý tứ ngang ngược.
Trương Thế Nhân cũng không muốn bị người chụp cho một cái tội danh gì, cái thành Thanh Long với hắn mà nói xác thực quá lớn chút ít. Ai biết chỉ lơ đãng một chút lại có thể trở thành lý do mà hắn trọn đời không thoát thân được?
Khi đến Sướng Xuân Viên, mặt trời đã có chút ngả về tây, không có thời gian để lục phủ ngũ tạng bớt tê, hắn liền đi theo sau lưng tên tiểu thái giám truyền chỉ, trực tiếp tiến vào chốn lâm viên của Hoàng gia.
Sau khi vào cửa, hắn giao con ngựa đỏ cho thị vệ. Hắn nhắm mắt đi theo tên tiểu thái giám kia, chân bước không nhanh, từ đầu đến cuối duy trì lấy một khoảng cách.
Khi đi đến bên ngoài Khung Lư, tiểu thái giám đứng lại, quay người lại cười cười:
- Ta chỉ có thể mang ngài đến nơi này, ta không thể tùy tiện đi vào bên trong.
- Đa tạ.
Trương Thế Nhân lấy từ trong ống tay áo ra một tấm ngân phiếu, muốn kín đáo đưa cho tên tiểu thái giám kia. Nhưng không nghĩ tới là tên tiểu thái giam đối diện với hắn lại khoát tay, lui về phía sau một bước:
- Ta không có lá gan này, ta không muốn nhấm nháp tư vị bị gậy gộc quất vào thân. Nếu như ngài cảm thấy ta còn có chút tác dụng, ta tựu trèo cao, muốn cùng ngài kết giao bằng hữu. Ta tên là Mộc Tam, ngài nhớ kỹ tên của ta là được.
Trong nội tâm, Trương Thế Nhân nhịn không được khen một tiếng, tự nhủ: “Tiểu thái giam hảo thủ đoạn, tâm cơ cũng không phải vừa”.
- Ta đã nhớ rồi, công công tên là Mộc Tam. Công công cũng có thể nhớ kỹ bằng hữu của ngươi tên là Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, ôm quyền gửi tới lời cảm ơn.
Tiểu thái giám Mộc Tam cười cười, sau khi đáp lễ liền xoay người rời đi.
Trương Thế Nhân nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng suy nghĩ: “Liền một tên tiểu thái giám đều có khí độ, nhãn lực cùng thủ đoạn như vậy, xem ra nước thành Thanh Long thật sự quá sâu. Hắn không chịu thu ngân phiếu của mình, là bởi vì hắn biết rõ chỗ tốt khi cầm một trăm lượng bạc ròng này kém xa cái lợi một người vô cùng có khả năng trở thành đại nhân vật nhớ kỹ chính mình. Ai biết tương lai sẽ như thế nào? Ai không vì chính tương lai của mình mà lo lắng?”.
Mộc Tam.
Trương Thế Nhân cũng nhớ kỹ cái tên này, nhớ kỹ một tên tiểu thái giám tại mỗi thời khắc đều không quên cố gắng trèo lên. Người như vậy thường thường đều sẽ hữu dụng.
______________
ps: Đã trả xong 5 chương, 28 âm gặp lại.