Đại Nam có hai mươi bốn tỉnh, trừ tỉnh Kinh Kỳ có Tổng đốc là quan to Nhất Phẩm ra, các Tổng đốc mỗi tỉnh đều là chức quan Nhị Phẩm.
Có lẽ trong nhận thức của bách tính bình thường, quan to Nhất Phẩm chỉ đơn giản là một vị quan có chức thật to mà thôi. Phải biết rằng chức quan càng lớn thì càng đại biểu cho sự tín nhiệm của Hoàng đế bệ hạ. Từ khi Đại Nam lập quốc đến nay, bất cứ Tổng đốc đương nhiệm của tỉnh Kinh Kỳ đều là người được Hoàng đế coi trọng mười phần. Tỉnh Kinh Kỳ bảo vệ xung quanh đế đô, Hoàng đế có thể nào giao cho một người mà làm hắn không yên tâm quản lý nơi này?
Nó cũng giống như việc ra trận chém giết, các binh sĩ làm sao có thể đặt lưng của chính mình ở trước mắt địch nhân?
Tỉnh Kinh Kỳ là một tỉnh tương đối nhỏ so với hai mươi ba tỉnh còn lại của Đại Nam, vậy nhưng so với nước Đông Sở, tỉnh Kinh Kỳ còn lớn hơn một chút.
Từ sau khi tiến vào tỉnh Kinh Kỳ, thời tiết bắt đầu ấm lên, thế là Trương Thế Nhân bắt đầu mê luyến ánh mặt trời sau giờ ngọ. Mỗi lần qua một cái thôn làng là mỗi lần hắn nhìn những ông lão đang phơi củi ở ngoài sân, vừa làm vừa nói chuyện phiếm. Những lần đó, Trương Thế Nhân đều có một cảm giác hâm mộ và hoài niệm về kiếp trước.
Những ông lão có tuổi chắc chắn sẽ có chút lười biếng và mệt mỏi, so với những người trẻ tuổi, họ càng ưa thích hưởng thụ khoảng thời gian ôn hòa ở dưới ánh mặt trời. Chuyện trên trời dưới đất bọn họ nói đến hẳn sẽ không liên quan gì đến chuyện lớn nào của quốc gia, thường thường là hồi ức lúc trẻ của họ, hay chẳng qua là những gì quan lại đã mang lại cho họ trong cuộc sống này: cả hạnh phúc và phẫn nộ.
Lúc Trương Thế Nhân nhìn các ông lão kia, hắn không kiềm được suy nghĩ: “Ở trong những người già yếu nơi thôn làng này, có lẽ cũng có lão binh đã từng trải qua vô số lần chém giết trên chiến trường và may mắn sống sót trở về. Có lẽ cũng có người đã từng giàu nức tiếng một phương. Lúc về già, họ tuy rằng không giàu có, nhưng rất thoải mái, vui vẻ.”
Chế độ xã hội của Đại Nam trải qua kinh nghiệm của hơn trăm năm, nó cũng từng bước hoàn thiện, cho nên vẫn có một ít quy định chiếu cố cho các lão nhân. Ví dụ như người năm mươi tuổi trở lên thì có thể nhận được mười đồng tiền trợ cấp mỗi tháng từ trong tay trưởng thôn. Người sáu mươi tuổi có thể nhận được mười lăm đồng tiền, mùa đông hàng năm còn được phát áo bông cùng chăn, mền. Nếu như có thể sống đến bảy mươi tuổi, không chỉ có thể nhận được nhiều trợ cấp cùng chiếu cố hơn, mà khi xuất hành nếu Huyện lệnh gặp những người cao tuổi này thì đều phải nhường đường.
Nhất là ở triều đại Hoàng đế này, triều đình càng chú ý người cao tuổi, khiến họ đều cảm thấy nội tâm ấm áp. Vậy nên Thiên Hữu Hoàng đế Dương Định Thiên được dân chúng xưng là đế vương kính lão trọng hiếu nhất trong trăm năm qua.
Có một câu chuyện cũ tuy không biết thực hư, nhưng được lưu hành cực phổ biến trong dân gian. Truyện nói rằng năm đó Hoàng đế vẫn là Thất Hoàng tử, có một lần dùng thân phận khâm sai đi tuần phía nam. Vào lúc đội ngũ đi qua một cây cầu đá, họ nhìn thấy có một ông lão chống cây gậy gỗ có lẽ do mệt mỏi mà ngồi nghỉ ở giữa cầu, cũng không biết có phải là do ánh mặt trời sau giờ ngọ quá ôn hòa cho nên ông lão kia đã ngồi với tư thế đó mà ngủ gật.
Thất Hoàng tử Dương Định Thiên ngăn cản thủ hạ đi đánh thức ông lão kia, cởi áo khoác của chính mình ra, đắp lên người lão nhân. Sợ lão nhân này có thể bị cảm lạnh, hắn còn cố ý tháo vải bông ở cái đệm trên ngựa đặt ở phía dưới, rồi dìu người lão nhân nằm xuống, động tác nhẹ nhàng và tinh tế. Sau đó hắn ngồi ở ngay bên cạnh lão nhân, cầm một cây quạt xua đuổi ruồi, muỗi.
Tất cả quan viên và tôi tớ đi theo khi đó đều kinh ngạc.
Thất Hoàng tử Dương Định Thiên ngồi như vậy gần nửa canh giờ thì ông lão kia mới tỉnh ngủ. Thất Hoàng tử hỏi lão nhân bao nhiêu tuổi, lão nhân đáp bảy mươi hai tuổi. Thất Hoàng tử Dương Định Thiên lập tức lấy một bao Đại Hồng Bào giao cho lão nhân, nói đây là triều đình hiếu kính cho những lão nhân đã ngoài bảy mươi tuổi.
Hắn dùng chính là hai chữ “hiếu kính”, chứ không phải hai chữ “ban ân”.
Sau khi lão nhân tỉnh lại, Dương Định Thiên đỡ lão nhân qua cầu, sau đó đội ngũ mới khởi hành. Ngay khi mọi người đều cho rằng đây là việc nhỏ, Dương Định Thiên lại làm ra một chuyện khiến người không thể không kính nể. Sau khi đưa lão nhân qua cầu, hắn phái người tra ra nơi ở con trai, con dâu, cháu chắt của lão nhân. Rồi cho người bắt một đám người ấy, hung hăng mắng một trận ngay trước mặt thôn dân thôn làng đó.
Lại có thể để lão nhân hơn bảy mươi tuổi đi ra ngoài một mình, không ai đi theo dìu đỡ, chuyện này đã là chuyện bất hiếu, nhất là… lão nhân kia muốn ăn kẹo Quế Hoa ở trên thị trấn cách thôn mười dặm nhưng hơn mười người lớn nhỏ trong nhà không có một người chủ động đi mua cho lão nhân, việc này càng không thể tha thứ.
Một chầu roi quất xuống, con cái và cháu chắt lão nhân kia kêu khóc nhận phạt.
Chuyện này vẫn luôn được dân gian khen ngợi, đương nhiên, rất nhanh nó cũng truyền đến trong tai Hoàng đế Đại Nam lúc bấy giờ. Hoàng đế bệ hạ biết rõ chuyện tình thì đã trầm mặc thật lâu, sau đó bỏ đi ý định lập Tam Hoàng tử làm Thái tử.
Về sau, nghe nói lão nhân kia sống đến chín mươi mấy tuổi, không phải bị bệnh mới chết.
Trước khi lâm chung, lão nhân kéo cánh tay người con trai đã gần tám mươi tuổi, nói:
- Làm cho ngươi chịu oan ức rồi, lại để hơn nửa đời của ngươi không thể ngẩng đầu với thôn làng. Nhưng mà với nhà chúng ta, một trận roi đó cũng đáng, nó làm cho cả đời chúng ta không cần phải lo lắng. Không phải nhờ vậy mà chúng ta có được một số bạc nặng như thế này sao. Hiện tại ta sắp chết rồi, ngươi có thể lấy khoản bạc này mua một tòa nhà trong nội thành, sau đó dẫn bọn nhỏ đi nội thành đi. Ta không thể để cho bọn họ trở thành trò cười cho thôn làng.
Đương nhiên, người khác không biết được lời này.
Trước khi đến tỉnh Kinh Kỳ, Trương Thế Nhân nghe được cố sự này, lúc ấy hắn chỉ là cười cười, rồi thấp giọng nói một chữ. Mặc dù Đại Khuyển, Mộc Tiểu Yêu và Trác tiên sinh đều nghe được, nhưng không ai hiểu được hàm nghĩa của cái chữ này.
Trác tiên sinh lặng yên suy nghĩ, sau đó nhận ra cái thiếu niên có vẻ cà lơ phất phơ này có tâm tư sáng tỏ khiến người ta giật mình.
Chữ mà Trương Thế Nhân đã nói là “Đẹp”.
…
…
Tỉnh Kinh Kỳ có bảy quận, Trương Thế Nhân bọn hắn theo tỉnh Hà Đông tiến vào tỉnh Kinh Kỳ là đi quận Tây Bình. Một đường thẳng tắp qua quận Tây Bình, xuyên qua quận Bắc Địa, rồi qua Tam Thủy, Tam Dương, Tam Nguyên là đế đô Đại Nam: thành Thanh Long.
Không thể không nói chính là sau khi tiến vào tỉnh Kinh Kỳ, chuyện trị an tốt đến mức làm cho người ta không thể không tán thưởng. Vào thời điểm một đoàn người một đường đi từ tỉnh Hà Tây đến tỉnh Hà Đông thì gặp cướp mấy lần. Nhưng sau một đường xuyên qua quận Tây Bình thì Trương Thế Nhân mới nhận ra cảm giác khác lạ của mình là gì, ở mỗi thành hoặc trong mỗi thôn đều không có một tên cướp, thậm chí một kẻ ăn mày cũng không thấy.
Phải biết bọn họ đi qua vài trăm dặm của quận Tây Bình lại không nhìn thấy một người ăn mày xin cơm. Mặc dù là ở kiếp trước của Trương Thế Nhân, đây cũng là một việc “rầm rộ” mà rất khó thực hiện. Bởi vậy, có thể thấy được đám quan chức ở tỉnh Kinh Kỳ gần đế đô này xác thực có thành tựu rất lớn.
- Đại Nam quá lớn, hiếm thấy trên đời.
Khi tìm kiếm một khách sạn tại một thị trấn của huyện Lộc Lai, Trương Thế Nhân không khỏi cảm khái.
Sau khi Trác tiên sinh nghe được, hắn chỉ cười cười, nói:
- Đây là bởi vì quan viên của tỉnh Kinh Kỳ đều biết rõ một cái đạo lý là không nên lười biếng.
Trương Thế Nhân hỏi:
- Đây là cái đạo lý gì?
Trác tiên sinh mìm cười nói:
- Từ khi Đại Nam lập quốc đến nay, Hoàng đế đương nhiệm giết quan viên của tỉnh Kinh Kỳ nhiều nhất. Cũng là do nơi này gần đế đô quá, hơn nữa từng người quan viên đều không hòa thuận mấy, cho nên nếu ai phạm sai lầm, chỉ sợ sẽ có người dâng tấu lên cho Hoàng đế bệ hạ. Đám quan chức không chỉ đề phòng cáo trạng của điêu dân, mà còn phải cẩn thận đề phòng người đồng liêu. Ai cũng không biết có phải người bạn tốt còn uống rượu, thưởng trà trước kia của mình lại dâng lên thánh thượng một cái tấu chương kể tội mình trước triều đình hay không.
- Quan quan không bảo vệ, thậm chí không tín nhiệm nhau…
Trương Thế Nhân lẩm một một câu, sau đó thở dài:
- Cũng không biết quan trường như vậy đối với Đại Nam là chuyện may mắn hay vẫn là bất hạnh.
Trác tiên sinh nghe được câu này thì nổi lên hứng thú, hắn ngồi xuống, hỏi:
- Thế nào là chuyện may mắn? Làm sao lại thành bất hạnh?
Trương Thế Nhân cũng đặt mông ngồi ở trên giường, thuận thế nằm xuống, gối đầu lên tay phải, nói:
- Chuyện may mắn là bởi vì quan quan không bảo vệ, cho nên chỗ tốt của dân chúng rất nhiều. Cũng bởi vì chuyện tốt này, Hoàng đế bệ hạ căn bản cũng không cần lo lắng việc quan viên kết bè kết cánh. Lũ triều thần, quan viên địa phương không giúp nhau cấu kết thì giang sơn Đại Nam sẽ vững chắc. Với cục diện như vậy, bệ hạ sẽ cực kỳ vui mừng, thậm chí sẽ động không ít tâm tư. Dù sao từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua sự đề phòng đến mức độ này của đám quan viên.
- Về phần bất hạnh… Ta nói là vạn nhất, vạn nhất Đại Nam gặp phải tình cảnh nguy hiểm gì, quan viên, tướng lãnh, những người đó hoàn toàn không tín nhiệm lại thì lại trở thành tai họa ngầm. Ví dụ như kẻ thù bên ngoài xâm nhập vào cảnh nội Đại Nam, khi đó khó có thể đảm bảo quan viên vì tư thù mà không hợp tác với nhau. Một khi có nguy cơ như vậy, Đại Nam sẽ phải đối mặt với vấn đề lớn nhất không phải là kẻ địch, mà ngược lại, đến từ nội bộ.
Nghe được câu này, Trác tiên sinh chỉ nở nụ cười nhạt nhòa, hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy trong thời buổi hiện nay, có binh sĩ quốc gia nào có thể bước vào lãnh thổ Đại Nam một bước? Thiên Thuận? Hay là gầy yếu như dê như Đông Sở, Nam Yến?
Giọng nói trong câu nói này thể hiện sự cao ngạo cùng tự tin của người Đại Nam vô cùng tinh tế.
Trương Thế Nhân cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu:
- Ta xác thực không thể tưởng tượng được trên thế giới này còn có binh sĩ của quốc gia nào có thể hoành hành không kiêng kỵ trên lãnh thổ Đại Nam. Nhưng mà…
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Nếu không có minh quân, chỉ sợ không dám để cho các thần tử lục đục với nhau và nơm nớp lo sợ như thế này. Bằng không thì chẳng lẽ Hoàng đế không phải muốn mệt đến phun máu?
- Bất kính.
Trác tiên sinh trợn mắt mình Trương Thế Nhân, nói.
- Kính cùng bất kính không phải ở mặt ngoài, mà là ở nội tâm.
Trương Thế Nhân nói thật lòng.
Trác tiên sinh liếc nhìn Trương Thế Nhân, sau đó bỗng nhiên thở dài:
- Từ nội tâm của ngươi, ta thật sự không nhìn ra được bao nhiêu tôn kính với Hoàng đế bệ hạ.
Trương Thế Nhân ngạc nhiên, lập tức hơi giận nói:
- Ngươi đây là gian lận.
Trác tiên sinh cười cười, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ngươi cũng đã nói trừ khi là minh quân, nếu không thì sẽ không có năng lực để lại cục diện như vậy, như thế thì ta cũng có thể nói rất nghiêm túc cho ngươi biết. Bệ hạ đã có thể dùng một tay biến cục diện của triều đình thành cái bộ dáng này, thì tất nhiên ngài cũng có thể dùng một tay còn lại biến cục diện của triều đình thành cái bộ dáng khác. Khi bệ hạ muốn đám quan chức không đoàn kết, ai trong bọn họ cũng không dám đoàn kết. Khi bệ hạ muốn đám quan chức đoàn kết, không ai lại dám không đoàn kết.
Trương Thế Nhân khẽ giật mình, sau đó thành tâm nói một câu:
- Bá khí rồi.
…
…
Trác tiên sinh nhìn Trương Thế Nhân, chăm chú hỏi:
- Vì cái gì mà ta vẫn cảm thấy trong lòng ngươi đều tràn đầy hoài nghi đối với bất cứ chuyện gì, thậm chí là ngươi có cảm giác nguy cơ? Ta chưa từng nhìn thấy bất kỳ một thiếu niên nào có ý nghĩ thế này, mặc dù là lão nhân gần đất xa trời thì chỉ sợ cũng không nhìn thấu triệt những sự tình này như ngươi. Mỗi ngày ngươi sống trong lo lắng như thế không mệt sao?
Trương Thế Nhân nghĩ một hồi, đáp:
- Có lẽ là thói quen.
Trác tiên sinh nói:
- Ta đây lại càng hiếu kỳ, là kinh nghiệm dạng gì mà dưỡng thành thói quen như vậy?
Trương Thế Nhân cười nói:
- Không phải chính ngươi có thể xem sao?
Trác tiên sinh liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi cho rằng đọc tâm là không có chuyện gì làm không được? Trước kia ta cũng đã nói, đọc tâm với người có tâm trí kiên định, hay là người có tâm phòng chắc chắn thì không có bất cứ ý nghĩa. Ta không nhìn thấy những thứ đồ đạc ẩn núp sâu trong lòng ngươi, cho nên mới phải nghi hoặc việc ngươi ở tuổi này nhưng lại có lòng dạ sâu như vậy?
Trương Thế Nhân nghiêm trang nói:
- Vậy cũng là thiên phú có được không?
Thấy hắn không muốn nhiều lời, Trác tiên sinh cũng không tiện hỏi tiếp. Hắn trầm mặc một lúc, nói:
- Thật ra… Ta càng tò mò một chuyện khác hơn. Tuy rằng ngươi một mực nói mình không có một chút chắc chắn đỗ vào Kinh Võ Viện, nhưng bất kể giọng điệu hay là nội tâm, ngươi không có quá nhiều lo lắng với việc đỗ vào Kinh Võ Viện. Đến cùng ngươi… đã ẩn giấu bản lĩnh dạng gì?
Trương Thế Nhân hỏi:
- Tiên sinh thật muốn biết?
Trác tiên sinh gật đầu.
Trương Thế Nhân nhìn hai bên, không thấy người nào, hắn ghé đầu vào sát bên tai Trác tiên sinh, dùng thanh âm vô cùng nhỏ nói:
- Sẽ không nói cho ngươi…
Nhìn thấy biểu lộ đáng yêu của Trác tiên sinh, Trương Thế Nhân cười một cái rồi nói:
- Thật ra ta thật sự không có nắm chắc việc đỗ vào Kinh Võ Viện, nhưng ta lại có chút nắm chắc có thể tiến vào quan trường Đại Nam. Có lẽ… Ta thích hợp làm quan văn hơn? Bởi vì cho đến bây giờ, ta có thể nghĩ ra một biện pháp ngây thơ và buồn cười nhưng lại thật sự có tác dụng. Nói không chừng thật sự có thể làm cho các học sĩ trong triều đình Đại Nam phải lau mắt mà nhìn, thậm chí Hoàng đế bệ hạ cũng phải lau mắt mà nhìn ta.
Trác tiên sinh nghĩ nghĩ, nói:
- Có lẽ sau khi ngươi làm quan văn thì sẽ phát hiện… Nguyên lai mùi máu tươi ở giữa đám văn nhân còn đậm đặc hơn giữa đám quan võ nhiều.