Trương Thế Nhân đã nhìn ra, khi tên Tiểu Tướng kia nhìn thấy lệnh bài, trong ánh mắt của hắn có một loại kính ý phi thường chân thành.
Lão già què buông tay ra, nhìn tên Tiểu Tướng Nguyễn Lạc, lạnh lùng hừ một tiếng.
Nguyễn Lạc thở dốc từng ngụm, từng ngụm, sau một lúc mới khôi phục lại. Cho dù hắn là cao thủ Lục Phẩm, thì bị người kẹp chặt cuống họng cũng sẽ thấy khó chịu như người thường. Khi hô hấp của hắn miễn cưỡng khôi phục lại bình thường, Nguyễn Lạc làm một chuyện để cho Trương Thế Nhân chấn động.
Hẳn sửa lại chiến bào trên người, sau đó quỳ một gối xuống, trịnh trọng hành lễ theo nghi thức chào của quân đội Đại Nam.
Lần này, Trương Thế Nhân cảm thấy chút hứng thú với cái vật mà Tiểu Đinh Điểm đang cầm ở trên tay.
- Trách không được bên người có cao thủ như vậy, thứ cho mắt của ta kém cỏi đến nỗi không biết quý nhân ở đây. Cái hành lễ theo nghi thức quân đội là dành cho chủ nhân của vật này, tuy rằng không biết bây giờ người giữ nó là ai, vì sao nó ở trong tay các ngươi. Nhưng thân là quân nhân, nhìn thấy vật này thì nên hành lễ.
Nói xong lời này, Nguyễn Lạc đứng lên, liếc nhìn Trương Thế Nhân:
- Nhưng ta có chức trách trong người, Trương Thế Nhân là trọng phạm do Binh Bộ phê chuẩn. Trong tay các ngươi có vật này thì ta không thể quấy rầy. Nhưng xin các ngươi không nên làm khó ta, Trương Thế Nhân là người mà ta phải bắt và mang đi, quân lệnh như núi, thỉnh không làm trở ngại.
- Không trở ngại cái con khỉ!
Trương Thế Nhân đứng ở đằng sau lão già què không nhịn được mắng:
- Cái này là quan quân Đại Nam, Tiểu Tướng Ngũ Phẩm đường đường chính chính làm chuyện xấu? Trong tay bọn họ có thứ ngươi sợ cho nên câu nói giết hết ngươi vừa nói đã trở thành cái rắm và tiêu tan trong vô hình? Trong tay ông đây không có thứ ngươi sợ cho nên ngươi phải tuân theo quân lệnh của Đại Nam? Ngươi nói cho ta biết, quân lệnh là từ đâu làm tới, là ai ra lệnh này, lấy quân lệnh ra! Còn có công văn của Binh Bộ, ngươi lấy ra cho ta xem xem. Nếu như ngươi có thể để ta nhìn thấy hai thứ này thì chính ta sẽ cắt cổ chết, không cần ngươi động thủ! Tuy rằng ông đây tuổi trẻ, còn chưa thấy qua các mặt của xã hội, nhưng tốt xấu là một thành viên của biên quân đỉnh thiên lập địa Đại Nam! Tại thành Gia Trang, ông đây lập hơn hai mươi mốt chiến công, chính ta đâm chết mười mấy cái tội phạm! Một câu quân lệnh, một câu công văn Binh Bộ mà đã muốn giết ta?
Trong nháy mắt, mặt Nguyễn Lạc liền đỏ lên.
Hắn là cái quân nhân Đại Nam hợp cách, cho nên mệnh lệnh ở trên giao xuống thì hắn không thể không tuân. Thế nhưng mà lời nói của Trương Thế Nhân quả thật đã làm cho hắn xấu hổ vô cùng. Chính bởi vì hắn là cái quân nhân đúng nghĩa, cho nên nội tâm hắn mới day dứt, hắn biết rõ binh sĩ biên quân vất vả, cũng biết hai mươi mốt chiến công đại biểu cho cái gì.
Cái kia là bao nhiêu lần xuất sinh nhập tử mà đổi lại, cũng là một quân nhân, hắn làm sao sẽ không biết?
Trương Thế Nhân cầm theo Hoành Đao, đi về phía trước hai bước, đi thẳng đến trước mặt Nguyễn Lạc không xa. Hắn đặt Hoành Đao lên cổ mình, duỗi ra cánh tay còn lại, quát hỏi:
- Đem công văn Binh Bộ cho ta! Ông đây có chết cũng phải chết một cách rõ ràng!
Sau tiếng hét lớn này, những binh sĩ Đại Nam ở bên kia lập tức truyền tới một hồi xì xào, bàn tán. Nguyễn Lạc không khỏi quay đầu liếc nhìn bộ hạ, những mặt mũi hắn quen thuộc giờ này đều là nghi hoặc.
- Ta không có công văn Binh Bộ.
Nguyễn Lạc hít sâu một hơi:
- Ta đang làm việc theo quân lệnh, ngươi đi theo ta, nếu như thật sự ngươi bị oan uổng thì đương nhiên sẽ không có người làm khó ngươi. Ngươi nên tin tưởng ta, không ai ở trong quân được phép làm việc thiên tư, trái luật như vậy.
- Tin tưởng ngươi? Tin tưởng ngươi thì ông đây đã biến thành một con heo bị mũi tên đâm chết!
Trương Thế Nhân hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:
- Ngươi đã làm mất hết mặt mũi của quân nhân Đại Nam! Ngươi có lỗi với thiết giáp ngươi đang mặc trên người! Nếu như ngươi đúng như ngươi nói, vậy ở trong quân đội Đại Nam không được làm việc thiên tư, trái luật? Thế việc ngươi không quan tâm luật định, hạ lệnh bắn một trận mưa tên là đang làm cái gì? Nếu như ngươi không thẹn với lương tâm, vì cái gì mà đội ngũ của ngươi không treo chiến kỳ của Đại Nam?
Lão già què nhìn xem Trương Thế Nhân, lặng lẽ dựng thẳng một ngón cái lên.
Sau khi nói xong lời này, Trương Thế Nhân cũng không nói gì nữa, mà lạnh lùng nhìn xem Nguyễn Lạc. Hoành Đao của hắn vẫn gác trước cổ mình, chỉ cần nhẹ nhàng ấn vào một cái thì lưỡi đao sắc bén có thể cắt đứt cổ họng của hắn.
Sắc mặt Nguyễn Lạc cực kỳ khó nhìn, sau khi trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên xoay người nói:
- Trong tay các ngươi đã có đồ vật của hắn, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Đại Nam. Sau khi ta trở về sẽ hỏi tướng quân chuyện này thật rõ, nếu như ngươi thật sự phạm vào tội chết, thì dù cho có đuổi tới đế đô, ta cũng sẽ bắt ngươi mang trở về.
- Yên tâm!
Trương Thế Nhân nhìn bóng lưng của hắn mà nói:
- Ngươi có thể đến Kinh Võ Viện tìm ta!
Bước chân của Nguyễn Lạc ngừng lại, không hề quay đầu lại, nói:
- Ta cũng là người đi ra từ Kinh Võ Viện, cho nên ta hi vọng ngươi có thể đỗ vào. Nhưng ngươi nên biết rằng, trong thiên hạ, nơi không bao giờ tha thứ cho phế vật và phản đồ chính là Kinh Võ Viện.
Hắn nhanh chân bước đi, vừa đi vừa hô một câu “Hồi quân doanh”. Năm trăm binh sĩ tinh nhuệ của Đại Nam quay người rời đi, động tác vẫn nhanh chóng mà chỉnh tề. Đợi những binh lính kia đi xa, rốt cuộc Trương Thế Nhân không kiên trì được nữa, đặt mông lên mặt đất mà ngồi. Lúc này hắn mới phát hiện phía sau lưng của mình đã sớm ướt đẫm.
- Tiểu Đinh Điểm, trong ta ngươi là vật gì?
Giống như bị lấy đi tất cả khí lực, nhưng câu đầu tiên hắn vẫn hỏi vật kia là cái gì.
Tiểu Đinh Điểm trừng mắt nhìn hắn:
- Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự dũng cảm như vậy, hóa ra ngươi chỉ là một tên nhát gan… Là vật gì thì chuyện này cũng không liên quan đến ngươi, tự đi tìm địa phương mà thở đi.
Tiểu nha đầu quay người lại, lắc lắc bím tóc chạy về chiếc xe ngựa ở bên kia.
…
…
- Tiểu tử thúi, không thể tưởng tượng được ngươi quả thật có vài phần dũng khí.
Lão già què ngồi ở trên xe ngựa của Trương Thế Nhân, uống một ngụm lớn rượu Tây Bắc, sau đó cười ha hả nói:
- Tên nhóc Nguyễn lạc là một tên tiểu tử ngay thẳng, trong quân đội Đại Nam chưa bao giờ thiếu người như vậy. Ta thưởng thức nhất cũng chính là loại ngay thẳng này của quân nhân Đại Nam, vô luận binh sĩ vẫn là tướng quân đều ngay thẳng đến đáng yêu. Chỉ là bởi vì tâm địa ngay thẳng, sau khi trở về sợ rằng không có kết quả gì tốt rồi… Không hoàn thành quân lệnh, để cho ngươi chạy thoát, hắn không chết thì cũng bị lột da.
- Cút!
Trương Thế Nhân dường như là dùng hết sức hô lên cái chữ này, sau đó dùng tay chỉ vào chóp mũi lão già què mà mắng to:
- Ông đây vốn đã xem ngươi là hào hiệp hành hiệp trượng nghĩa, thế nhưng không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên là kẻ tiểu nhân bỏ đá xuống giếng! Vì Tiểu Yêu tỷ, vì chính ngươi tự xưng là cao thủ Cửu Phẩm, trong lòng ông đây còn có kính ý với ngươi, có thể ngươi thật con mẹ nó không phải thứ gì rồi… Cút! Cút trở về xe ngựa của mình đi!
Thật không ngờ chính là, vậy mà lão già què không có tức giận.
Ở trên người lão, hình như không có lấy một điểm phong thái của cường giả chân chính.
Lão gảy gảy cái mũi, cười hắc hắc nói ra:
- Ngươi thật sự cho rằng ta sợ năm trăm tiểu lâu la kia? Cho dù đó là năm trăm người có thể tu hành của Tinh Bộ Doanh Hữu Kiêu Vệ Đại Nam, thân là cao thủ Cửu Phẩm, chẳng lẽ ta lại sợ bọn họ? Tinh Bộ Doanh, kỵ binh hạng nặng là hai con mãnh hổ dưới trướng Nguyễn Viễn Sơn. Thế nhưng ta đây có Đồ Long Đao, há lại sợ hai con mèo nhỏ của hắn?
Lão dừng một chút, vỗ vỗ bả vai Trương Thế Nhân:
- Tự ngươi suy nghĩ một chút, tại sao lão già què ta lại phải đợi đến bắn tên xong rồi mới động thủ?
- Bởi vì ngươi là cái đồ chết nhát!
Trương Thế Nhân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, rồi dứt khoát nhìn về phía bên kia.
- Ngu ngốc!
Lão già què mắng một câu, rồi nói:
- Cũng bởi vì ta là cường giả Cửu Phẩm, cho nên mới không làm cái việc ngốc là một hơi tàn sát năm trăm tinh binh. Không phải không thể mà là không làm… Hiểu hay không? Muốn dùng tiêu hao nhỏ nhất để đạt được kết quả tốt nhất, đây mới là lựa chọn chính xác nhất. Uổng cho ngươi còn nói mình là một cái trinh sát hợp cách, lập nhiều hơn hai mươi mốt lần chiến công… Ta nhổ vào! Ta là cố ý để cho tiểu tử kia hạ lệnh bắn tên, hai người bên cạnh ngươi tuy không cao tay lắm, nhưng ngăn tên vẫn không có vấn đề gì chứ? Thừa dịp bọn hắn bắn tên nhanh như mưa, mũi tên đang ở trên không trung, ông đây đột nhiên xuất thủ, bắt giặc thì bắt vua trước… Việc này không phải chỉ cần tu vị cao tuyệt, mà còn cần có dũng cảm và trí tuệ. Nếu không phải nhìn ngươi không quá đần, ta chẳng muốn nói cho ngươi những thứ này!
Trương Thế Nhân hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Lão già què vừa uống rượu vừa nói:
- Đến cuối, ngươi đứng ra, đi đến trước mặt tên Tiểu Tướng kia, ta vẫn rất thưởng thức.
Trương Thế Nhân nhếch miệng nói:
- Đây mới là dũng khí!
- Cái rắm!
Lão già què nói:
- Ngươi cho rằng ta thưởng thức dũng khí của ngươi? Đó mà có thể gọi là dũng khí? Ngươi đi tới trước mặt tên Tiểu Tướng hai bước rưỡi thì dừng lại, cho dù hắn duỗi thẳng thanh Hoành Đao của hắn, chiều dài cũng nó cũng không thể cắt được cổ họng của ngươi. Nếu thanh Hoành Đao của hắn dài thêm một tấc mà nói…
Trương Thế Nhân cả kinh, không khỏi liếc nhìn lão già què.
Lão già què cười hì hì, rồi lại nói:
- Nhãn lực, tính toán, tâm trí cũng không tệ, nhưng đáng tiếc… Nếu ngươi có thể tu hành, ta lại thu một tên quan môn đệ tử cũng không sao. Đáng tiếc, đáng tiếc…
- Ngươi con mẹ nó là đến mỉa mai ta không thể tu hành sao?
Trương Thế Nhân chợt ngồi thẳng người, mắng:
- Xéo đi!
Hắn mắng hả giận, Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu nghe được mà sợ mất mật. Mộc Tiểu Yêu nắm chặt dải băng đỏ, Đại Khuyển mang cái bao tay vào, hai người sợ lão già què giận dữ rồi trút giận lên Trương Thế Nhân. Phải biết trong mắt lão già què, Trương Thế Nhân chẳng khác nào một trang giấy mà lão thích làm gì thì làm. Xé nát cũng được, vò thành một cục cũng thế.
- Ha ha!
Lão già què vẫn không có tức giận, cười to vài tiếng rồi nhảy xuống xe ngựa, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng, đến khi nhìn lại thì đã thấy hắn ở trên xe ngựa của Hải Dương Quán. Hắn bắt chéo hai chân, nhàn nhã uống rượu, còn khẽ hát cái làn điệu không tên.
Gió lớn Tây Bắc
Phất phới trên bầu trời
Giết giặc ở biên giới
Khắp nơi là thuốc súng
Một bài hát ly biệt uốn lượn… Xương anh hùng đã nát, máu hào kiệt đã khô…
Những lời phía sau nghe không rõ ràng, cũng không biết là chính hắn nghĩ ra hay thật sự có một khúc nhạc như thế. Không êm tai, tiếng nói khan khàn, nhưng lộ ra một hương vị khác, làm cho trong lòng người nghe có chút khó chịu.
- Ngươi thật dám mắng…
Đại Khuyển lại gần, lau đi một cái mồ hôi trên trán, thở dài:
- Ngươi có biết hay không, hắn tùy tùy tiện tiện nhúc nhích đầu ngón tay út, thế nhưng trên ót ngươi đã xuất hiện một con mắt thứ ba?
Trương Thế Nhân cười cười, nhìn xem lão già què, thấp giọng nói:
- Đừng đem hắn so sánh với Lục Tiểu Phụng, hắn càng tiện… Càng mắng hắn thì hắn càng vui vẻ hơn, ngươi tin hay không. Nếu như sau này, mỗi ngày ta đều mắng, thì e rằng mấy ngày nữa lão sẽ khóc lóc cầu xin ta làm đồ đệ!
- Lục Tiểu Phụng là ai?
Xe ngựa có chút lay động, lão già què dường như đã ngủ rồi. Hai nữ nhân trong xe ngựa đang đánh cờ, từ lúc Nguyễn Lạc đến đây, cho đến lúc Nguyễn Lạc rời khỏi nơi này mười lăm dặm, bàn cờ mới đánh xong. Gừng càng già càng cay, nhưng đánh lâu như vậy mà nàng cũng chỉ thắng một quân.
Phải biết mười năm trước, Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu là kỳ thủ có tiếng, khi đánh cờ cùng nàng thì có thắng có bại.
- Đã nhìn ra?
Lê đại nương vừa thu thập quân cờ, vừa hỏi.
Lê Mỹ Lệ ngồi ở đối diện không nói chuyện, chỉ hơi nhíu nhíu mày.
Ở ngoài thùng xe, lão già què cười hì hì, rồi giọng điệu rất kỳ quái nói hai chữ:
- Quái thai.
…
…
Cùng lúc đó.
Đế đô Thanh Long của Đại Nam.
Kiến trúc rộng lớn nhất thành Thanh Long tất nhiên là cung Thái Cực, mà địa phương trọng yếu nhất của cung Thái Cực chính là… Ngự Thư Phòng.
Nam tử trung niên mặc một chiếc áo thêu hình Thanh Long Vương chợt đứng lên, sắc mặt từ trước tới giờ vốn như giếng nước yên tĩnh lại nhịn không được kích động. Từ sau Long Án, hắn bước nhanh tới trước, nhìn xem người báo tin trước mặt, vội vàng hỏi:
- Ngươi lặp lại lần nữa, ở nơi nào?
Người quỳ ở dưới mang mũ quan sáu cánh, trên ống tay còn thêu hình đám mây. Có thể mặc quần áo như thế thì ở trong triều đình Đại Nam chỉ có hai người. Một người là thống lĩnh đại nội thị vệ Chu Xuân Nguyên, một người là phó thống lĩnh thị vệ kiêm Trấn Phủ Kỳ Nham Thái Văn Cực.
- Dùng bồ câu đưa tin, người nọ xuất hiện ở thành Gia Trang, thành biên giới ở phía tây bắc, nhưng chỉ dừng một ngày rồi đi.
- Gặp người nào? Làm qua việc gì? Nói cái gì?
- Đi Hải Dương Quán đầu tiên, sau đó ngồi uống rượu cùng với một tên biên quân trinh sát rồi oẳn tù tì, hình như cùng cái tên trinh sát kia có quan hệ không tầm thường, oẳn tù tì thua, bị cái tên tiểu trinh sát kia vỗ mông một cái… Trong đêm hôm đó đã rời thành Gia Trang, về sau không thấy tung tích.
- Ha ha… Ở đâu ra một biên quân trinh sát thú vị như vậy? Dám đánh mông nàng?
Hai mắt người đang đứng tỏa sáng:
- Cử người dẫn tên trinh sát kia đến đế đô cho Trẫm.
- Hình như tên trinh sát kia đã tích lũy hai mươi mốt quân công, đã lên đường đi về đế đô để tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện… Hắn cũng không phải người thường, chỉ mới mười lăm tuổi.
Trấn Phủ Kỳ Nham Thái Văn Cực thấp giọng nói.
- Có thể có quan hệ với nàng thì há là tục nhân?
Hoàng đế nhịn không được bật cười, xoa xoa tay nói ra:
- Mười lăm tuổi thì đã tích lũy được hai mươi mốt quân công, có tiền đồ! Phái một người đi đón, khi đến Thanh Long thì trực tiếp dẫn hắn đến nội cung, Trẫm muốn gặp… Hậu sinh mà hắn xem trọng đến cùng là cái dạng thiếu niên thế nào. Văn Cực, ngươi đi Thanh Loan Sơn… Đi mời Chu viện trưởng ra, Trẫm có việc thương nghị cùng với hắn!