Mục lục
Chinh Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Trương Thế Nhân tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ ba, hắn hôn mê cả hai đêm và một ngày. Đây là ở tình huống Trương Thế Nhân vô thức, cũng là lần đầu tiên hắn ở một địa phương xa lạ mà không hề có chút phòng bị nào.

Cho nên sau khi tỉnh lại, Trương Thế Nhân có chút cảm động, trong lòng tự nhủ: “Ở trên cái thế giới này, người có lòng tốt vẫn còn không ít”. Sau đó hắn bình tĩnh, yên lặng cảm thụ thân thể mình xem nó có gì không ổn hay không. Khi hắn bắt đầu xem xét cái thân thể đang không một mảnh vải của hắn, hắn liền chấn động. Chỉ đến khi nhìn thấy những đồ đạc mang trên người vẫn còn ở bên cạnh gối, nhất là một ít xấp ngân phiếu vẫn còn đó, hắn mới lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi nằm ba giây đồng hồ, hắn rất rộng lượng đếm xấp ngân phiếu lại một lần.

Cái nỗi đau tê tâm liệt phế trong bụng đã biến mất, không còn thấy gì nữa, thay vào đó là một loại mỏi mệt như phảng phất vừa mới chạy xong năm mươi dặm. Sự mỏi mệt ấy khiến tốc độ đếm tiền của hắn giảm xuống mười mấy lần so với bình thường, thậm chí đến lúc hắn đếm xong xấp ngân phiếu, ngay cả khí lực giơ tay lên hắn cũng không có.

Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ cảm thụ, khẳng định so với kiếp trước, vào thời điểm hắn hết sức ngu khi ép mình tham gia cuộc thi chạy năm nghìn mét của trường học còn phải mệt mỏi hơn.

Thật giống như cả khí lực của cơ thể hắn bị rút sạch không còn một mảnh, hiện tại kẻ nằm trên giường chỉ là một em bé mềm nhũn mới được sinh ra không bao lâu.

Ngay tại lúc Trương Thế Nhân đang nhớ lại những chuyện phát sinh trước lúc hắn hôn mê, sau một tiếng “cọt kẹt”, cửa phòng bị người ở bên ngoài đẩy ra. Trương Thế Nhân cố sức nghiêng đầu nhìn sang với một bộ dáng tươi cười tràn đầy lòng biết ơn. Hắn biết với bộ dạng hiện tại của mình, dù có cười rộ lên thì chắc hắn cũng hơi khó coi, nhưng hắn biết cái nụ cười này của mình rất chân thành, sự chân thành khó gặp.

Người đi vào là người giàu nhất Đại Nam: Ngô Nhất Đạo.

Một bộ quần áo cẩm y màu xanh ngọc mang tiêu chí biểu trưng thân phận, một nụ cười đầy ôn hòa mang tính tiêu chí của thương nhân.

Tuy rằng Trương Thế Nhân chưa từng gặp Ngô Nhất Đạo, ngay cả thời điểm hắn trốn ở trong đội xe ngựa của Tổng thương Ngô Ký thì hắn cũng không nhìn thấy vị danh nhân Đại Nam cứu tính mạng của mình với mức giá một nghìn một trăm lượng bạc. Nhưng Trương Thế Nhân biết rõ, người vào chắc chắn là Ngô Nhất Đạo.

Dáng người không phải rất cao, cũng không cường tráng, thoạt nhìn cao cao cùng gầy gò một chút. Mị lực đặc hữu của người nam nhân trung niên triển lộ không sót chút gì ở trên người hắn, dù cho hắn không mở miệng nhưng cũng đã lộ ra sự nho nhã. Một nam nhân có tướng mạo cùng khí chất như thế, vô luận như thế nào cũng khó cùng với hơi tiền dính dáng quan hệ.

Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể dùng hồ lô cân nhắc.

- May mắn ngươi đã tỉnh.

Ngô Nhất Đạo hơi cười, nói một câu, sau đó ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh giường. Hắn thò tay cầm ấm trà ở trên bàn, rót một chén trà lạnh cho Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân khẽ lắc đầu, ra hiệu chính mình không còn khí lực nhận cái chén trà kia. Ngô Nhất Đạo hơi kinh ngạc, sau đó ngồi ở mép giường, vịn lấy cái ót của Trương Thế Nhân, nâng chén trà lên môi cho hắn uống mấy ngụm nước.

Nước tiến vào bụng, cái cảm giác mát rượi làm cho Trương Thế Nhân không nhịn được rên rỉ một tiếng đầy thoải mái.

- Ta cũng cho rằng chính mình nhất định sẽ chết rồi.

Lúc hắn nói chuyện, hắn mới phát hiện tiếng nói của hắn khàn khàn, giống như âm thanh khi gió thổi qua cái sọt bằng đồng đã hỏng. Nếu như không phải đã xác định thanh âm đó phát ra từ chính cổ họng của mình, hắn thậm chí hoài nghi trong phòng này có người thứ ba.

Ngô Nhất Đạo cười nói:

- Nếu như ngươi lại bất tỉnh lần nữa, ta không thể làm gì khác hơn là cho cả cơ thể ngươi vào bao bố, sau đó ném ra ngoài thành. Nếu như bọn hắn có lương tâm, không chừng bọn hắn sẽ đào hố chôn ngươi. Nếu như bọn hắn lười biếng mà nói, ngươi cũng chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã. Hoặc là bị chó rừng ăn hết, hoặc là hư thối đến sinh giòi.

- Ngài không phải là người như thế.

Trương Thế Nhân thở hổn hển nói ra.

- Vì cái gì?

Ngô Nhất Đạo cảm thấy có chút hứng thú với ấn tượng ban đầu của Trương Thế Nhân dành cho hắn.

- Nếu như… Nếu như ngài chỉ là một người trọng lợi, như vậy thì một nghìn một trăm lượng bạc thực không đáng tiếp nhận ta. Bởi vì có thể trên người ta có cõng án mạng, hoặc cũng có thể ta là một tên đào binh… Quân luật của Đại Nam quá nghiêm khắc, mặc dù thân phận của ngài không e ngại, nhưng ngài cũng sẽ cảm thấy mình đã rước lấy sự tình rất phiền toái. Mặt khác… Ta tin tưởng vào cảm giác của mình.

Trương Thế Nhân nói thật lòng.

Ngô Nhất Đạo cười cười, đi trở về ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, nói:

- Tin tưởng cái cảm giác của mình, đây là một cái lý do không đáng tin cậy nhất. Năm đó vào lúc ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ta cũng từng nghĩ như ngươi vậy, tin tưởng vào cảm giác của mình. Nhưng đến khi ta ba lần đem tiền vốn vay mượn dâng cho người khác, ta rốt cuộc hiểu rõ cái thứ cảm giác này rất vô nghĩa. Vì vậy, ở lần thứ tư, ta nghĩ biện pháp mượn đến mười lăm lượng bạc, bắt đầu đi làm kinh doanh không bằng cảm giác, mà là dựa vào kinh nghiệm của ba lần thất bại trước cùng với bốn chữ “Nhìn nhiều nghĩ nhiều”, sau đó ta mới không bị lỗ sạch. Dùng suy nghĩ đề phòng người khác làm kinh doanh thì tối đa chỉ lấy được lợi nhỏ, nhưng dùng suy nghĩ để hại những người làm kinh doanh thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cho nên, cùng với việc tin tưởng vào cảm giác của mình, ngươi nên tin tưởng vào giá trị tồn tại của bản thân thì hơn.

- Vâng.

Trương Thế Nhân đáp lời, hắn biết rõ Ngô Nhất Đạo không nói gì sai cả. Nếu như bản thân hắn không có một chút giá trị, thiên hạ đệ nhất phú Ngô Nhất Đạo cũng không phải là kẻ ba phải hay hành thiện tích đức mà giúp đỡ hắn.

Cái thế giới này cũng tốt, kiếp trước cũng tốt, nếu như kẻ ba phải đều có thể trở thành người giàu to, như vậy thì heo mẹ cũng có thể leo cây.

- Có thể nhờ ngài một chuyện được không.

Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, hỏi.

- Cứ nói.

- Bằng hữu của ta đang ở tại khách sạn Phong Xuân, là một người nam nhân rất đặc biệt, hắn có dáng người khô gầy nhưng không cao, thoạt nhìn năm mươi tuổi nhưng thật ra hắn mới hơn ba mươi. Dưới tình huống bình thường hắn sẽ không thay quần áo, bộ quần áo của hắn là một bộ áo da bẩn thỉu… Xin ngài thông báo cho hắn một tiếng, nói ta còn sống. Nếu như không tìm thấy hắn ở khách sạn, ngài có thể phái người đi đến Hải Dương Quán thông báo cho Lê đại nương một tiếng.

- Tốt.

Ngô Nhất Đạo gật nhẹ đầu.

Khi nghe Trương Thế Nhân nói ra ba chữ “Hải Dương Quán”, trong mắt Ngô Nhất Đạo hiện lên một tia sáng.

- Nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ thông báo cho bằng hữu của ngươi. Mặt khác… Từ sáng sớm hôm qua có một nữ Thiên Hộ của đại nội thị vệ như phát điên, nàng mang người lục soát toàn thành Thanh Long, đến bây giờ đã một ngày một đêm nhưng nàng chưa từng dừng lại… Cùng ngươi có quan hệ sao?

- Có!

Trương Thế Nhân gật đầu:

- Làm phiền ngài cũng thông báo cho nàng biết một tiếng, nói ta rất mạnh khỏe.

- Ừ.

Ngô Nhất Đạo đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi, khi đi tới cửa, hắn bỗng nhiên đứng lại, quay đầu lại liếc nhìn Trương Thế Nhân, mỉm cười hỏi:

- Hình như ngươi còn thiếu ta một câu cảm ơn.

Trương Thế Nhân chậm rãi lắc đầu, trịnh trọng nói:

- Đại ân, không dám nói cảm ơn.

Ánh mắt Ngô Nhất Đạo sáng lên, hắn cười, gật đầu rồi quay người rời đi. Sau khi rời khỏi căn phòng trọ, bước chân Ngô Nhất Đạo rất nhẹ nhàng, sự vui vẻ trên khóe miệng càng ngày càng đậm.





Ngô Nhất Đạo rời đi chưa tới một canh giờ thì Đại Khuyển đã được dẫn đến trong nhà của Ngô Nhất Đạo. Điều Trương Thế Nhân không nghĩ đến là lão già què được gọi Lạc gia ở Hải Dương Quán vậy mà cũng cùng đến rồi, còn có Mộc Tiểu Yêu với hai mắt đỏ bừng và khuôn mặt mệt mỏi làm đau lòng người.

Đại Khuyển vào cửa, trông thấy Trương Thế Nhân trên giường, biểu lộ cứng ngắc một lát, sau đó mới bắt đầu cười ngây ngô. Trương Thế Nhân khẽ vuốt cằm, ra hiệu chính mình không có việc gì. Song sự áy náy và chỉ áy náy sâu đậm trong con ngươi của Đại Khuyển đâm vào trái tim Trương Thế Nhân như kim châm vậy.

Lão già què nhìn thấy Trương Thế Nhân vẫn không nói chuyện, hắn trực tiếp kéo một cái ghế lại ngồi, bắt đầu uống rượu. Nhưng mà có lẽ ngay chính hắn cũng không biết rằng sắc mặt của hắn thoạt nhìn đã bình thường trở lại không ít. Lại nói tiếp, từ sau khi Trương Thế Nhân mất tích, hắn thực sực không ngủ ngon giấc. Cũng không biết là tại vì sao, rõ ràng là một phế vật mà hắn thấy ngứa mắt, nhưng lại làm cho tâm thần của hắn có chút không tập trung.

- Tiểu Yêu tỷ.

Trương Thế Nhân nhìn Mộc Tiểu Yêu, gọi một tiếng, sau đó miệng rất ngọt, ca ngợi:

- Ngươi mặc chiếc áo Phi Ngư của đại nội thị vệ trông thật đẹp mắt.

Áo Phi Ngư là thứ rất trang trọng và nghiêm túc, không giống với quần đỏ nóng bỏng và kiều diễm của nàng. Tuy cặp chân trắng có thể mê chết người của nàng không có lộ ra, nhưng Trương Thế Nhân lại cảm thấy khi Mộc Tiểu Yêu mặc bộ đồ này, nàng vô cùng xinh đẹp.

Mộc Tiểu Yêu trầm mặc, bàn tay nhỏ thon dài lộ ra ngoài ống tay áo vẫn còn run nhè nhẹ.

- Đừng cởi nó ra, được không?

Trong giọng của Trương Thế Nhân chứa một hương vị cầu khẩn.

- Ta biết lần ngoài ý muốn này khẳng định làm cho nội tâm của ngươi khó chịu, cũng biết ngươi nhất định có ý định tìm được ta rồi thì cởi bỏ bộ quần áo Phi Ngư này để tiếp tục trông nom ta, nhưng Tiểu Yêu tỷ… Ngươi không thể chỉ nghĩ đến ta, ngươi cũng phải nghĩ cho chính ngươi. Trác tiên sinh đúng là sư phụ thích hợp nhất của ngươi, đi với hắn, tất nhiên tu vị của ngươi sẽ đột nhiên tăng mạnh.

Khi hắn nói xong câu đó, lão già què đang uống rượu hừ lạnh một tiếng.

Trương Thế Nhân xấu hổ cười cười, nhìn lão già què, nói:

- Ngài đừng tức giận, ta không có ý bất kính với ngài.

Với thanh âm lạnh lùng, lão già què nói:

- Nếu như không phải ta vừa mới biết rõ tên họ Trác kia hoàn toàn thích hợp làm sư phụ cho eo nhỏ hơn, ngươi cho rằng ta sẽ không dám phóng cái rắm khi bị người chiếm đồ đệ? Sau khi đi vào chỗ của đại nội thị vệ, họ Trác còn không dám đi ra khỏi đó, đó không phải là hắn sợ đuối lý khi gặp ta?

- Lão gia uy vũ.

Trương Thế Nhân đập một câu vỗ mông ngựa, sau đó quay đầu nhìn Mộc Tiểu Yêu, nhẹ nhàng nói:

- Đáp ứng ta, được không?

Mộc Tiểu Yêu trầm mặc thật lâu, sau đó gật đầu nói:

- Ta sẽ dùng hết sức để trong thời gian ngắn nhất họ Trác sẽ không còn thứ gì có thể dạy ta.

Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, nở nụ cười phát ra từ đáy lòng.

Hắn nhìn nhìn ba người Đại Khuyển, há to miệng, muốn nói lại thôi.

- Sau khi ngươi mất tích, Trầm Khuynh Phiến đi ra khỏi khách sạn, nàng chưa từng nói đi làm cái gì, nhưng nhất định là đi tìm ngươi rồi. Ta biết tính tình của nàng… Tìm không thấy ngươi, nàng sẽ đi giết người. Khi Đại Khuyển thả pháo hoa, ta cùng Đại Khuyển gặp mặt, sau đó ta liền cầu Trác tiên sinh hỗ trợ nghe ngóng chút tin tức. Chúng ta xác định ngươi ra khỏi thành Thanh Long thì có khả năng tiến vào Diễn Võ Trường nhất, nhưng Trác tiên sinh nghĩ biện pháp hỏi qua, song không ai nhìn thấy ngươi trong Diễn Võ Trường. Ta đoán ngươi nhất định sẽ trở về thành Thanh Long, cho nên vẫn luôn tìm kiếm trong nội thành.

Mộc Tiểu Yêu đoán được tâm sự của Trương Thế Nhân.

Trương Thế Nhân liếc nhìn Mộc Tiểu Yêu, Mộc Tiểu Yêu hiểu ý tứ trong mắt hắn:

- Ta sẽ nghĩ biện pháp tìm được nàng, nhanh nhất có thể.

Trương Thế Nhân gật đầu, trong lòng vơi đi không ít.

Lão già què đứng dậy, vác hồ lô rượu trên lưng, sau đó đi ra ngoài:

- Ngươi cứ ở nơi đây đi, không ai dám quấy rối phủ của Tán Kim Hầu. Vận khí của tiểu tử ngươi thật tốt, vậy mà tìm được một chỗ tốt thế này. Có rảnh ta sẽ ghé qua, bình sinh ta hận nhất chuyện bỏ dở giữa chừng… Lại nói, ta cũng không tin đồ đệ mà họ Trác dạy dỗ sẽ mạnh hơn đồ đệ do ta dạy dỗ, dù ta dạy cái phế vật. Tuy rằng chân ta cà nhắc nhưng nội tâm ta đều mạnh hơn người khác, gánh không nổi bị người chê cười.

Trong lòng Trương Thế Nhân ấm áp, hắn nhìn bóng lưng lão già què, gọi một tiếng:

- Sư phụ…

Bước chân của lão già què dừng lại, có thể thấy được bả vai của hắn hơi run lên một cái:

- Đừng kêu ta là sư phụ, một thức đao pháp còn chưa luyện được tốt thì ngươi không có tư cách này.

Trương Thế Nhân gật mạnh đầu, hốc mắt hơi đỏ lên.

- Ta cũng phải trở về, trước hết đi tìm Trác tiên sinh, nhờ hắn nghĩ biện pháp tìm Trầm Khuynh Phiến.

Mộc Tiểu Yêu đi tới đắp chăn cho Trương Thế Nhân, động tác rất nhẹ nhưng các góc chăn đều đã được che tốt. Trong phòng chỉ còn lại Trương Thế Nhân, nàng và Đại Khuyển, cho nên nàng không ngại việc bày ra một mặt dịu dàng của mình. Dẫu cho trước đó, một Mộc Tiểu Yêu dịu dàng có số lần xuất hiện ít đến thương cảm.

- Ngủ tiếp đi.

Nàng nói, sau đó hôn một cái nhẹ nhàng lên trán Trương Thế Nhân, làm cho tim của hắn đập thình thịch.

Loại cảm giác này, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Lòng Trương Thế Nhân cơ hồ ngừng nhảy, hô hấp đều trở nên khó khăn trong nháy mắt.

- Không có gì…

Mộc Tiểu Yêu giơ tay lên sửa sang lại vài sợi tóc rủ xuống, che giấu một chút đỏ ửng không tự chủ hiện trên mặt nàng:

- Khi còn bé có lúc ngươi không ngủ được, hầu như ta đều hôn ngươi.

Nàng giải thích.

Nhưng mà giải thích hữu dụng sao?

Nàng quay người, bước nhanh rời đi, không dám quay đầu lại.

Trương Thế Nhân giơ tay lên sờ trán của mình, qua một hồi lâu mới bắt đầu cười hắc hắc đầy ngây ngô. Đại Khuyển ngồi ở bên cạnh nhìn hắn, cũng cười hắc hắc đầy ngây ngô.





Màn đêm buông xuống.

Hải Dương Quán.

Lão già què đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, sau một giây hoảng hốt, hắn đã phóng đến cửa vào chính đường của Hải Dương Quán. Hắn đứng trong phòng, nghiêng tai nghe ngóng, sau đó sắc mặt chợt biến đổi. Hắn do dự trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa phòng ra. Bóng người lóe lên, lão già què đã biến mất rồi, tựa hồ đã hòa lẫn vào trong bóng đêm. Ngay lúc hắn biến mất, Lê đại nương đứng ở lầu ba nhìn cửa ra vào, biểu lộ có chút phức tạp.

Sau mười mấy phút, lão già què trở về.

Trong ngực ôm một nữ nhân với máu me nhầy nhụa.

Nữ nhân rất đẹp.

Có lẽ là bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt của nàng trắng bệch có chút hơi dọa người. Có thể chính vì vậy mà dung nhan nghiêng nước nghiêng thành có thêm vài phần vẻ đẹp réo rắt và thảm thiết.

Lão già què ngẩng đầu nhìn Lê đại nương đang đứng trên lầu ba, áy náy lắc đầu.

Lê đại nương lại gật nhẹ đầu, nhẹ giọng nói:

- Có thể cứu được thì nên cứu sống. Tuy rằng ta không muốn dây dưa chuyện gì ở bên ngoài, nhưng nếu quấn lên rồi, cũng không cần phải sợ. Lạc gia… Thật ra trong nội tâm của ta có chút vui mừng, nhiều năm như vậy, lần thứ nhất nhìn thấy lòng ngài lại còn sống.

Lão già què cảm kích nhìn Lê đại nương, ôm nữ nhân có một thân là máu tươi đi vào hậu viện của Hải Dương Quán. Lê đại nương vứt ra một món đồ vật, nó rơi thẳng đến trên người cô gái bị thương nặng kia. Lão già què cúi đầu nhìn nhìn, nhận ra đó là một bình sứ nhỏ.

- Tứ Vân Đan, không bằng Tiểu Kim Đan… Nhưng có thể dùng để cứu người.

Lê đại nương nói với giọng điệu lạnh nhạt.

Lão già què gật nhẹ đầu, lách mình tiến vào phòng.

- Đi quét sạch sẽ.

Lê đại nương khoát tay áo, lập tức có mười mấy thân ảnh ở chỗ tối nhoáng lên, rời khỏi Hải Dương Quán.

Chỗ ở của đại nội thị vệ.

La úy Nhiên nhìn thoáng qua Hầu Văn Cực với sắc mặt âm trầm ở bên cạnh, nhịn không được thở dài:

- Ngược lại ta thực muốn nhìn một chút, là ai ác như vậy… Dám theo cửa chính của phủ Binh Bộ giết vào bên trong, một hơi giết một trăm lẻ bốn người, trừ bỏ nha dịch thủ vệ, đã chết hơn hai mươi mấy võ quan có tu vị Tam, Tứ Phẩm… Ba cái Thất Phẩm, một Bát Phẩm… Còn có một thủ hạ của cường giả Cửu Phẩm. Thật to gan, tính tình thật ác độc.

- Đế đô sắp không yên ổn rồi hả?

Hầu Văn Cực lắc đầu, sắc mặt ẩn ẩn lộ ra lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK