Mục lục
Chinh Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Trương Thế Nhân trở lại Hải Dương Quán đã là buổi tối ngày hôm sau. Hắn vào phòng, nghe Đại Khuyển nói chuyện Hoành Côn chết thì trầm mặc một hồi lâu. Thi thể của Hoành Côn bị người của đại nội thị vệ mang đi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ giết người. Hắn yên lặng kéo một miếng vải trắng ở trên trường bào trước mặt, cột lên cánh tay, sau đó nói với người trong phòng hai câu nói.

- Chính ta đã thuê một cửa hàng ở con phố phía tây Hải Dương Quán, từ Sướng Xuân Viên trở về đã nhân tiện nộp tiền thuê. Tiểu Yêu tỷ, các người dời qua ở, chờ ta trở lại.

- Ta đi đem thi thể Hoành Côn về.

Nói xong hai câu này, hắn quay người đi ra cửa lớn Hải Dương Quán.

- Ta đi với ngươi!

Từ sau lưng của hắn, Kỳ Lân đuổi theo ra, tiếng nói khàn khàn:

- Người giết Hoành Côn khẳng định là muốn giết ngươi, tự ngươi đi ra ngoài thì chúng ta không yên lòng.

Trương Thế Nhân dừng chân lại, quay đầu nhìn về Kỳ Lân, nói:

- Từ nơi này đi về phía trái khoảng chừng nửa canh giờ, lại quẹo trái thì sẽ thấy một phố quan tài. Kỳ Lân ca… Đi mua một cỗ quan tài đi, xem chừng chủ tiệm đã đóng cửa… Nghĩ biện pháp… Đi đường cái, không nên vào hẻm nhỏ. Nhớ kỹ.

Kỳ Lân khẽ giật mình, do dự trong chốc lát thì gật nhẹ đầu:

- Đóng cửa thì ta liền đập ra.

Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, nhìn về phía Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu, nói:

- Về trước đi, không thể để cho Hải Dương Quán lại một lần nữa dính vào phiền toái. Mấy người chúng ta đều là ngôi sao tai họa, đi đến chỗ nào thì sẽ mang họa đến chỗ đó. Lê đại nương giúp chúng ta đã đủ nhiều, mạng chúng ta nếu không đủ vững, e rằng không biết ai còn có thể có cơ hội trả nợ cho người ta hay không. Thiếu người tình cảm càng nhiều thì nội tâm càng nặng, không nên tiếp tục thiếu nợ nữa. Ít nhất thì cũng không cần mang thêm tai vạ cho người khác.

Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu gật đầu.

- Phải có người đi theo bên cạnh ngươi.

Vẫn đang im lặng, Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên nói một câu, giọng điệu rất nhẹ nhưng cũng kiên định đến mức không cho phép từ chối.

- Ta đi.

Mộc Tiểu Yêu chậm rãi đi đến bên người Trương Thế Nhân, nhìn Trương Thế Nhân, ánh mắt hơi thấp, dùng thanh âm nhỏ chỉ mấy người nghe được mà nói:

- Tuy rằng không biết vì sao ngươi cố ý đi ra ngoài một mình, nhưng ngươi nhất định có lý do của ngươi. Vốn ta định lặng lẽ đi theo ngươi, cho nên vừa rồi không có mở miệng. Ta không thông minh bằng nàng, cho nên nàng vừa nói…

Trương Thế Nhân lắc đầu ra hiệu cho Mộc Tiểu Yêu không cần nói tiếp, hắn cười cười, chỉ nói bảy chữ:

- Trước khi ta trở về sẽ biết.

Mộc Tiểu Yêu gật đầu, đi theo sau lưng Trương Thế Nhân ra khỏi Hải Dương Quán.

Ở lầu ba Hải Dương Quán, Lê đại nương đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn xem Trương Thế Nhân đi ra, nhịn không được khẽ lắc đầu. Lê Mỹ Lệ đứng ở bên cạnh nàng, lông mày cũng hơi nhíu lại, trầm mặc một hồi, ngữ khí có chút giận dữ mắng một câu:

- Hắn là kẻ ngu ngốc?

Lê đại nương khẽ giật mình, nhìn về phía Lê Mỹ Lệ, hỏi:

- Không phải ngươi vẫn một mực chán ghét tên Trương Thế Nhân này sao?

- Hiện tại cũng giống vậy, chính vì hắn ngu ngốc.

Lê Mỹ Lệ quay người trở về gian phòng của mình, lại không có liếc mắt nhìn xuống dưới lầu. Lê đại nương lại có cảm giác ở trong giọng nói của Lê Mỹ Lệ có một ít thứ không giống như ngày thường, còn cụ thể chỗ nào không giống thì nàng lại không nghĩ ra được. Nhìn bóng lưng của Lê Mỹ Lệ, nàng khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:

- Ngươi vốn nên trải qua một cuộc sống tốt hơn, nếu như để cho bệ hạ biết rõ ngươi đang ở cái lầu này nhảy Song Hoa Kiến Điệp, cũng không biết hắn có thể lập tức phái đám người mặc áo Phi Ngư vây chặt cái lầu này đến nỗi không cho một con ruồi lọt vào hay không.

Nhưng mà lại nghĩ đến chuyện mà nam tử áo xanh giao cho nàng trước khi hắn đi, nàng chỉ có thể thở dài trong im ắng.

Sau khi Trương Thế Nhân cùng Mộc Tiểu Yêu đi ra khỏi Hải Dương Quán, ra ngoài khoảng hai trăm thước thì họ phát hiện một tiệm bánh bao chưa đóng cửa. Trương Thế Nhân vẫn còn tâm tình dừng lại, móc tiền ra mua mười cái bánh bao.

- Ngươi cũng chưa ăn cơm chứ?

Hắn hỏi Mộc Tiểu Yêu.

Mộc Tiểu Yêu gật nhẹ đầu.

Nàng uống rượu thay cho ăn cơm, nhưng suốt một ngày hôm nay, nàng cũng chưa từng uống một ngụm rượu. Trong nội tâm, nàng chắc chắn rất khó chịu, thế nên liền rượu nàng cũng uống không vô.

Trương Thế Nhân nhờ ông chủ quán bánh bao chia ra làm hai phần, hắn sáu cái, Mộc Tiểu Yêu bốn cái.

- Ăn đi.

Trương Thế Nhân nhàn nhạt nói một câu, sau đó nhét một cái bánh bao vào trong miệng. Bánh bao cũng không lớn, nhưng muốn nuốt hết trong một lần thì vẫn có chút gian nan. Nhân bánh bao làm từ nấm cùng trứng gà, mùi vị không tệ. Sau khi hắn ăn liên tiếp ba cái, nhìn sắc mặt khó coi của Mộc Tiểu Yêu, nói ra:

- Có ăn vào thì mới có khí lực, trước khi trở về Trác tiên sinh đã cố ý tìm ta, nhờ ta nói cho ngươi một chuyện… Sở dĩ mấy năm này năng lực cảm giác của ngươi không có tiến bộ, nó có quan hệ với việc suốt ngày say rượu của ngươi. Uống rượu quá nhiều sẽ làm cho ngươi càng ngày càng trì độn… Nếu như ta sớm biết nguyên nhân việc này là thế, trước kia ta tuyệt đối sẽ không mua rượu cho ngươi uống.

Mộc Tiểu Yêu đuổi kịp bước chân của Trương Thế Nhân, cầm lên một cái bánh bao trong túi, cắn một cái.

- Khó ăn?

Trương Thế Nhân hỏi.

- Không.

- Vậy thì ăn hết đi.

Trương Thế Nhân nhét cái bánh bao cuối cùng vào trong miệng, vô ý thức sờ lên chuôi thanh tàn đao loang lổ vết rỉ ở bên eo.

Mộc Tiểu Yêu học theo bộ dáng của hắn, nhét trọn cái bánh bao vào trong miệng. Song vì miệng nàng quá nhỏ, cho nên nàng nhai không được.

Trương Thế Nhân lấy ra chiếc khăn tay từ trong ngực, lau đi nước gia vị chảy trên khóe miệng của Mộc Tiểu Yêu, nói với giọng nhẹ nhàng:

- Từ Hải Dương Quán tới đây, ngươi đi cùng ta ba trăm sáu mươi lăm bước, đã đủ rồi.

- Chưa đủ!

Mộc Tiểu Yêu khó khăn nuốt thức ăn trong miệng xuống, lắc đầu nói.

- Cách cửa ra vào của cửa tiệm ta thuê cũng không xa là một quán bán bánh canh, công việc buôn bán của họ rất tốt, hẳn là bán canh nơi ấy cũng ngon. Đến sáng sớm mai đi ăn cùng ta, được chứ?

Mộc Tiểu Yêu gật đầu, sau đó dùng ngữ khí chắc chắn nói:

- Ta không đi.

- Phải đi.

Trương Thế Nhân lau xong khóe miệng Mộc Tiểu Yêu, đưa khăn tay cho nàng, nói một chữ:

- Xem.

Vào lúc Mộc Tiểu Yêu ngơ ngẩn, ngây người, Trương Thế Nhân đã quay người đi ra ngoài. Mộc Tiểu Yêu do dự trong chốc lát, nhưng vẫn không có đi lên. Nàng đi trở về cái hướng cửa hàng mà Trương Thế Nhân đã thuê, vừa đi vừa ăn bánh bao, sau đó rất tự nhiên lấy khăn tay ra lau miệng. Khi nàng mở khăn ra, nàng thấy một hàng chữ nhỏ được viết lên trên đó.

“Trác tiên sinh ở đó, ta không tin triều đình được, nếu có chuyện, tìm lão già què.”

Đây là một câu nói không quá lưu loát… Ý tứ muốn biểu đạt ở trong ấy quá nhiều. Đồng tử Mộc Tiểu Yêu có chút co rút lại, lập tức hiểu được ý của Trương Thế Nhân. Nàng không nhịn được bước nhanh chân hơn, dải băng đỏ cất giấu trong ống tay áo cũng bắt đầu rục rịch.

Ở một chỗ nọ.

Thân thể ẩn vào bóng tối, người nọ nhẹ giọng cười cười, nói với Trác tiên sinh:

- Lẻ loi một mình, hắn thật đúng là tin ngươi được.

Trác tiên sinh lắc đầu, không nói chuyện.

Nhưng mà trong lòng hắn lại muốn nói: “Nếu như hắn thực tin ta, thì đã không lẻ loi một mình”.





Ăn hết sáu cái bánh bao, Trương Thế Nhân cảm thấy trong bụng mình nong nóng, rất thoải mái. Nói về lượng cơm ăn của hắn, sáu cái bánh bao căn bản không có lấp đầy, lại gấp đôi cũng chưa chắc đã làm cho cái bụng tham của hắn no nê. Nhưng hắn vẫn chỉ ăn sáu cái, dĩ nhiên không phải vì tiếc tiền, mà vì hắn biết rõ nếu lúc này hắn ăn quá no bụng thì sẽ hỏng việc.

Người ăn quá no bụng thì sẽ trở nên lười biếng, mà nếu có một tia lười biếng, phản ứng khó tránh khỏi chậm chạp.

Hắn theo con đường cái đi thẳng tới phía trước, chân bước không nhanh. Người đi trên đường đã càng ngày càng ít, không thiếu cửa hàng ven đường đã đóng cửa. Vào lúc Trương Thế Nhân đi đến một cái hẻm nhỏ, hắn tựa hồ do dự một chút, nhưng sau đó hắn xoay người đi vào.

Trong ngõ nhỏ rất tĩnh mịch và yên tĩnh, Trương Thế Nhân cúi người xuống một tí, chân đạp mạnh xuống, chợt xông ra ngoài như tên bắn.

Động như thỏ chạy.

Ngay khi hắn vọt vào chỗ sâu của ngõ nhỏ ở đầu phố, xông vào ngõ nhỏ khác, ở phía sau lưng hắn bỗng nhiên xuất hiện mấy cái bóng đen. Người cầm đầu khoác trên người một cái áo đen che kín cả khuôn mặt. Hắn nhìn phương hướng Trương Thế Nhân vào mà quay lại hạ lệnh, lập tức những tên mặc áo đen ở sau lưng vọt vào.

Ở trên nóc nhà của một cái nhà dân, mấy cái người bịt mặt muốn xông xuống nhưng bị thủ lĩnh của họ cản lại. Tên thủ lĩnh chỉ chỉ những người mặc áo đen trong ngõ nhỏ, khóe miệng nhếch nhếch, thấp giọng nói:

- Có người động thủ thay chúng ta, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Sau khi sáu, bảy tên mặc áo đen xông vào trong ngõ nhỏ thì họ liền rút ra binh khí, những thanh Hoành đen sáng như tuyết phản xạ ánh trăng sáng chiếu vào thành những tia sáng rét lạnh, loại lạnh căm căm. Khóe miệng tên nam nhân mặc áo đen cầm đầu mang theo một nụ cười khinh miệt và lạnh lẽo, hắn lẩm bẩm một câu:

- Chính mình muốn chết thì không trách được người khác.

Nói xong, thân hình hắn lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.

Tên mặc áo đen đầu tiên đuổi tới đầu ngõ nhỏ thứ hai thì bỗng nhiên dừng bước, theo bản năng mà dùng thật nhiều sức dừng lại, thậm chí còn lui về sau một bước.

Phía trước ngõ nhỏ, Trương Thế Nhân yên lặng đứng ở đó, nắm trong tay một thanh tàn đao.

- Giết!

Một người áo đen thấp giọng gầm thét một tiếng, dẫn đầu xông tới. Đao trong tay của hắn giơ lên cao cao, dẫn theo một tiếng sấm nổ, chợt bổ về đỉnh đầu của Trương Thế Nhân.

Mắt thấy cái thanh Hoành Đao kia giơ lên, Trương Thế Nhân chẳng những không lui về sau, mà ngược lại, lại xông về trước một bước dài. Tay phải của hắn nắm chặt chuôi thanh tàn đao chém một vòng ra bên ngoài. Khi hắn tiến đến trước ngực người áo đen kia, thanh tàn đao xé toang cổ họng của người nọ, một cột máu nóng phun ra.

Tên mặc áo đen đứng ở bên cạnh Trương Thế Nhân mà hóa thành cột máu phun, thanh đao của hắn ta vẫn còn giơ ở trên không trung.

Phản Thủ Đao, một chữ đi.

Là tay phải.

Tên mặc áo đen thứ hai lắp bắp kinh hãi, hiển nhiên hắn không nghĩ tới người đồng bạn có tu vị Nhị Phẩm thượng lại bị người ta phá nát cổ họng trong nháy mắt. Đầu lĩnh của họ đã từng nói thiếu niên này là cái phế vật không thể tu hành, nhưng mà một cái phế vật làm sao có thể xuất ra một đao vừa nhanh lại vừa ác liệt như vậy?

Ở trong nháy mắt khi hắn kinh ngạc, thanh tàn đao của Trương Thế Nhân đã đến trước người hắn. Hắn thậm chí còn không thấy rõ thanh đao của Trương Thế Nhân đánh tới từ góc độ nào. Theo bản năng, hắn muốn giơ đao đón đỡ, song đến giờ phút này, hắn lại phát hiện mình không có nhìn thấy quỹ tích đánh tới của thanh đao đối thủ.

Vẫn là Phản Thủ Đao, vẫn là một chữ đi.

Vẫn là tay phải.

Chỉ dùng tay trái luyện một thức đao này, nhưng không biết vì sao mà Trương Thế Nhân lựa chọn tay phải để giết người. Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, thời gian chỉ gần một ngày, vậy mà hắn đã vận dụng phương thức xuất đao của nhất thức đao pháp kia thành thạo như thế. Lưỡi đao quỷ dị đi theo góc độ hoàn toàn không có cách nào dự đoán xuất hiện, phá toang cổ họng của tên áo đen thứ hai.

Máu phun ra như thác nước. Dưới ánh trăng, máu tươi đang phun ra giống như một đóa hoa mai đang nở rộ.

- Cùng tiến lên!

Bốn, năm tên mặc áo đen còn sót lại cùng nhau xông lên. Những thanh Hoành Đao chồng chất lên nhau, che kín mọi hướng chém về phía Trương Thế Nhân.

Thân hình Trương Thế Nhân giống như cá đang bơi, xuyên qua tầm chém của bốn, năm người nọ. Sau đó cũng không quay đầu lại, trở tay đâm một đao vào hậu tâm của một người áo đen.

Phù!

Tàn đao lên tiếng mà xuyên vào.

Hạ thủ xong, Trương Thế Nhân lui gấp về phía sau mấy bước, lôi kéo tên mặc áo đen bị đao đâm vào đồng thời lui về. Bốn tên mặc áo đen bị hố hàng còn lại quay người, chậm rãi tiến về phía Trương Thế Nhân.

Trương Thế Nhân rút thanh tàn đao ở sau lưng tên áo đen xấu số ra một cách chầm chậm, rất chậm. Trong đêm tối, lưỡi của thanh tàn đao đang được rút ra cứa vào thân thể người kia, phát ra những âm thanh rất rõ ràng. Đó là tiếng mà lưỡi đao ma sát với xương cốt bên trong tạo ra tiếng vang.

Ngay cả người nghe được cũng cảm thấy có chút đau tim, muốn ói.

Bịch!

Trương Thế Nhân đạp thi thể người áo đen kia bay ra ngoài, mũi bàn chân điểm nhẹ, hắn bay theo phía sau thi thể nọ, lướt tới đâm một cái.

Một tên áo đen vừa né cái thi thể đang bay tới, còn chưa kịp phản ứng thì Trương Thế Nhân đã đến trước mặt hắn. Thanh tàn đao xuyên một đường thẳng tắp vào trong miệng tên áo đen.

Sau đó một giây, tên áo đen cảm thấy thân thể mình chợt bị kéo một cái. Hắn thậm chí xuất hiện ảo giác, nghe được thanh âm mà trái tim của chính mình đang vỡ tan.

- Phế vật!

Tên thủ lĩnh bịt mặt nằm ở trên nóc nhà thấp giọng mắng một câu, chỉ chỉ Trương Thế Nhân:

- Xuống dưới hỗ trợ. Mặc kệ những người kia là ai, hiện tại chúng ta đều có chung một mục đích, giết Trương Thế Nhân!

Bốn, năm người bịt mặt ở bên cạnh hắn lập tức đứng lên, như con cú mèo giương cánh, từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Vừa lúc đó, tên thủ lĩnh mặc áo đen cũng có chút căm tức, từ trong bóng tối, hắn nhảy người ra, rút ra thanh nhuyễn kiếm giấu ở trong áo đen, đâm về sau lưng Trương Thế Nhân như độc xà.

Hắn vẫn luôn ẩn thân ở trong chỗ tối nhất của vách tường, áo choàng rất rộng trên người đã hoàn toàn che lại thân hình của hắn. Trước kia hắn đứng ở nơi đó mà không nhúc nhích, ai cũng không có phát hiện sự hiện hữu của hắn.

Nhuyễn kiếm cơ hồ đến sau lưng Trương Thế Nhân trong nháy mắt, mà Trương Thế Nhân dường như cũng không hề nhận ra.

Lúc kiếm đã đến sau lưng Trương Thế Nhân, thân thể tên thủ lĩnh của đám mặc áo đen bỗng nhiên cứng đờ, kiếm kia rốt cuộc không đi về phía trước mảy may. Một giây sau, hắn làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người chấn động.

Hắn rút kiếm, quay một kiếm sang đâm xuyên thủng ngực thủ hạ của hắn. Sau đó dùng một kiếm cắt đứt cổ họng của một tên bịt mặt.

Trường bào rộng lớn căn ra khiến hắn trông giống như con dơi, động tác nhanh đến mức làm cho người ta khó lòng phản ứng. Hắn di chuyển trong hẻm nhỏ với cự ly gần, như con dơi bay lượn qua lại.

Trương Thế Nhân giết về phía trước, hắn đứng ở sau lưng Trương Thế Nhân giết về hướng khác, thật giống như một đôi đồng bạn phối hợp ăn ý, một người giết người nhanh hơn một người.

Ngăn ngắn không đến một phút, đại bộ phận bảy tám người vây quanh Trương Thế Nhân vậy mà đã bị người thủ lĩnh của đám mặc áo đen giết chết, còn dư hai tên cũng đã bị Trương Thế Nhân dùng một đao chém chết.

Sau khi Trương Thế Nhân giải quyết xong người cuối cùng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông cầm nhuyễn kiếm.

Hắn đưa tay lên lau mồ hôi trên đỉnh đầu, nhìn về phía trên nóc nhà, có chút buồn bực nói:

- Ngài không thể đến nhanh một chút sao? Ta thực không có tâm tình chơi trò kích thích.

Không biết lúc nào, trên nóc nhà lại có thêm một người bịt mặt.

Mặc một thân áo vải, bàn tay đặt ở trên bờ vai người thủ lĩnh của đám bịt mặt kia. Hắn yên lặng ngồi ở đằng đó, còn người bịt mặt ở bên cạnh hắn đã sớm sợ đến mức không tự chủ được run rẩy.

- Vứt kiếm.

Nam tử áo vải nói nhẹ hai chữ.

Ngay lập tức, nam nhân mặc áo đen ở trong ngõ lập tức vứt thanh nhuyễn kiếm xuống mặt đất. Một nói một làm, không hề chậm trễ.

Nói xong câu này, hắn nhịn không được có chút thất vọng, nói với Trương Thế Nhân:

- Nên tới không có tới.

Trương Thế Nhân lại không trả lời, mà liền xông ra ngoài với tốc độ cực nhanh như một con báo săn. Ngay cả nhìn hắn cũng chưa từng liếc nhìn xem những người muốn giết hắn kia là ai, mà hắn đem tốc độ tăng đến cực hạn.

Nhìn thấy hắn xông về trước như điện, sắc mặt Trác tiên sinh chợt biến đổi.

- Mang tất cả đi.

Nói xong hắn cũng vọt tới, truy hướng Trương Thế Nhân.





Đây là một cửa hàng tạp hóa nhỏ, chủ nhân trước đây của nó cũng đã rời đi, còn có rất nhiều đồ đạc được vứt tùy ý ở trong cửa hàng, cho nên căn nhà rất hỗn loạn.

Đại Khuyển nhìn lướt qua cái bộ dáng loạn tùm lum ở trong căn nhà này, không khỏi lắc đầu:

- Hai người các ngươi lên lầu nghỉ ngơi trước, ta tới dọn dẹp… Tuy ta ghét nhất động thủ làm những chuyện tình thô bỉ này, nhưng bây giờ giống như chỉ còn mình ta là có thể quét dọn…

Trầm Khuynh Phiến ngồi ở trên xe cùng Mộc Tiểu Yêu đang đứng một bên cũng biết Đại Khuyển có tật xấu rất kỳ quái, bản thân hắn ta rõ ràng là một nam nhân thô bỉ, thậm chí còn tệ hơn so với những quý tộc. Hắn không giặt quần áo, không vào nhà bếp, cũng không hề quét dọn nơi ở, hắn y chang như một tên quý tộc thật sự, tuyệt đối sẽ không đi làm nhưng chuyện… làm nhục thân phận của mình.

Cũng không biết sự kiên trì, không, sự cố chấp này từ đâu mà đến, nhưng sự cố chấp này của Đại Khuyển có đôi khi làm người khác giận sôi lên.

Nhưng hôm nay, hắn dường như đã nghĩ thông suốt.

Ngay lúc hắn xoay người nhặt lên một cây chổi, chuẩn bị quét rác, đột nhiên ngoài cửa có người nhẹ giọng hỏi một câu:

- Xin hỏi, ngươi có phải là cái người có cái mũi rất thính?

Đại Khuyển chợt ngẩng đầu, hắn liền thấy một người nam nhân đứng ở trước cửa. Có lẽ bởi vì trời quá tối, hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nọ. Cũng có thể là trên mặt người này có một tầng sương mù lượn lờ, không tiêu tan, cho nên dù ở ngay cạnh hắn, người ta cũng không thể nhìn thấy ngũ quan của hắn.

Ở trong đêm tối yên tĩnh này, hắn ta đứng ở cửa ra vào, mặc bộ quần áo màu trắng, trông như một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, đặc biệt bắt mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK