Ngay cả Trương Thế Nhân cũng không hề nghĩ tới, vào thời khắc này Hạng Thanh Ngưu có thể đứng ra giúp hắn. Tuy trong miệng Hạng Thanh Ngưu nói rất nhẹ, nhưng hắn biết gã mập mạp ấy tất nhiên đã phí thật nhiều tâm tư mới có thể tranh thủ một cơ hội cho hắn. Một người như Hạng Thanh Ngưu, sợ rằng hắn giúp Trương Thế Nhân đại ân thì sẽ đi tuyên dương cho cả thế giới đều biết – cái điều mà những người khác ít ai đi làm.
Trương Thế Nhân chưa bao giờ là một người cam lòng lãng phí cơ hội.
Hắn hít sâu một lần, sau đó chậm rãi đi về hướng người nam nhân ngồi ở vị trí trung tâm kia. Vào thời điểm hắn đến thế giới này, khi còn chưa thích ứng với sinh hoạt cực kỳ kích thích là bị đuổi giết, Mộc Tiểu Yêu từng nói với hắn rằng nếu như hắn sợ hãi thì hắn nên hít sâu, ở tình thế phải đối mặt với nguy hiểm, một cái hít sâu có lẽ làm cho con người khởi tử hồi sinh. Tĩnh tâm, càng nguy cấp càng phải để lòng mình yên tĩnh.
Từ đó về sau, mỗi lần gặp nan đề, Trương Thế Nhân hắn đều hít sâu, và rồi nó đã trở thành thói quen của hắn.
Đi qua đó, đứng cách người nọ không xa, Trương Thế Nhân cảm thấy có chút không thoải mái.
Bên cạnh cái bàn này chỉ có một cái ghế dài, mà cái người nam nhân kia cũng đã ngồi rồi. Trên mặt bàn chỉ có một chén trà, người nam nhân kia lại đang thưởng thức. Cũng không biết cái bánh giá rẻ kia nếu nhấm nuốt thì có thể nhấm ra được cái tư vị gì. Tuy rằng Trương Thế Nhân không biết hắn là ai, nhưng mà Hạng Thanh Ngưu đã nói sinh tử của hắn chỉ nằm trong một ý niệm của người này, thế nên có thể khẳng định hiển nhiên địa vị của người này sẽ cao dọa người. Trương Thế Nhân thậm chí hoài nghi thân phận người này cao đến mức đã thoát ly phạm trù gậy gộc, có thể là cánh tay cầm gậy.
Người có địa vị cao nhất Đại Nam chỉ có một, mà hắn ta cũng chỉ là người, cũng chỉ có hai cánh tay. Trương Thế Nhân đặt giả thiết người này là một cái cánh tay, có thể thấy được hắn coi trọng người này nặng đến thế nào.
Không có ghế cũng không có trà, Trương Thế Nhân chỉ có thể đứng nhịn khát. Nhưng trên mặt của hắn không có biểu hiện ra một tia không vui nào, cũng không có khiêm tốn quá phận.
- Xin ra mắt tiền bối.
Trương Thế Nhân ôm quyền hành lễ.
Người nam nhân nhìn không ra số tuổi cụ thể kia không có ngẩng đầu, vẫn hết sức chuyên chú thưởng thức chén trà không đáng bao nhiêu tiền với hắn. Hắn dường như đang đợi Trương Thế Nhân nói tiếp, lại dường như không để ý đến sự tồn tại của Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân trầm mặc, không nói, có chút nghiêng thân thể về phía trước.
Cứ như vậy một lát, người nọ thả bàn tay đang đặt trên chén trà xuống, giọng điệu có một chút không vui, nói một câu:
- Ta có nhiều việc phải lo.
- Vâng.
Trương Thế Nhân hồi đáp một tiếng, sau đó đứng thẳng người, nói ra:
- Chuyện này ta không biết phải làm như thế nào mới có thể cởi được cái tội không thoát được của mình. Người ban đêm xông vào Binh Bộ là người của ta, tuy rằng ta rất muốn nhắc đến lý do, nhưng ta không thể nhắc đến. Bởi vì nó liên lụy một số người, nó chỉ càng làm cho chuyện này phức tạp hơn. Ta chỉ có thể nói hắn lo lắng cho ta chết oan chết uổng nên mới bất đắc dĩ làm ra chuyện hồ đồ phá hỏng luật lệ Đại Nam. Nhưng người này rất quan trọng với ta, ta không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi, thế nên chúng ta chỉ có thể chạy trốn.
Người nam nhân kia khẽ nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Thế Nhân:
- Ngươi đang lãng phí thời gian của ta, Hạng Thanh Ngưu nói ngươi thông minh, đó thật đúng là đã đề cao ngươi rồi.
Trương Thế Nhân mím môi, nói:
- Chuyện hắn chết ta sống là chuyện ta không làm được. Có lẽ ở trong mắt ngài, đó chẳng khác gì lòng dạ đàn bà vốn không đáng bao nhiêu tiền, là cách nghĩ ngu ngốc đến đỉnh điểm. Trên thực tế, ở thời điểm ta quyết định rời khỏi đế đô thì cũng có người từng khuyên ta như thế, từng khuyên ta bỏ qua đồng bạn của mình để sống tiếp. Ta không phải là chưa từng do dự, nhưng việc ta do dự lại là việc bản thân mình có năng lực làm đến tốt nhất hay không, chứ không phải chỉ lo thân mình.
- Ngươi đi đi.
Người nam nhân kia khoát tay áo, nói:
- Người ngu xuẩn và tự nhận là thủ vững cái gọi là điểm mấu chốt của đạo đức, loại ấy ta không hề có hứng thú để ý tới. Bởi vì cái người thứ hai còn không bằng người ngu xuẩn, đó là loại dốt nát. Trở lại bên người của đồng bạn ngươi đi, ngươi đã trọng tình trọng nghĩa như vậy thì nhất định cũng sẽ nguyện ý chết cùng một chỗ với đồng bạn của mình. Ta có thể thành toàn điểm này cho ngươi, cho các ngươi chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
- Vâng.
Trương Thế Nhân trả lời một tiếng, lần nữa xoay người thi lễ:
- Đa tạ.
Người nam nhân kia nao nao, ngược lại thật không nghĩ đến việc Trương Thế Nhân lại đi thật. Hắn thật không nghĩ đến cái người được Hạng Thanh Ngưu bảo là người thông minh nhất lưu thậm chí ngay cả cố gắng thoáng chốc cũng không làm. Mặc dù kẻ này không quỳ xuống cầu khẩn hắn, xin hắn tha cho một lần, nhưng ít nhất cũng phải thử cố gắng thuyết phục hắn mới phải chứ. Nhưng mà thiếu niên này không hề làm cái gì, chỉ nhấn mạnh sự kiên trì của gã ta một lần, đáng chết là ở chỗ cái sự kiên trì đáng thương của điểm mấu chốt lại không đáng giá một đồng tiền.
- Tại đây chỉ có một cái ghế dài, một chén trà… Có phải là cảm thấy mình bị khinh thường cho nên lòng ngươi không thoải mái? Bởi vậy ngươi giả vờ với một bộ dáng rất kiên định để biểu hiện chính mình cũng không hèn mọn?
Người nam nhân hỏi.
Đi ra ngoài ba, bốn bước, Trương Thế Nhân dừng lại.
Hắn quay người nhìn về phía người nam nhân kia, chậm rãi lắc đầu, nói thật lòng:
- Nếu như có thể đảm bảo cho ta và đồng bạn của ta đều không chết mà nói…, đứng đấy nhịn khát có là cái gì khinh thị? Nếu như tiền bối ngài có thể buông tha cho chúng ta lần này, thì ngài có làm cho ta quỳ xuống, bò đến chân ngài, liếm giày của ngài thì ta cũng tự nguyện đi làm.
Nghe được câu này, có ba người đồng thời nhíu mày.
Một người là cái nam nhân thoạt nhìn hung hăng và vênh váo, một người là nam nhân trẻ tuổi có diện mạo và khí chết hoàn mỹ không tì vết, một cái khác là người ngồi ở bên trong trà phố.
- Vậy thì tốt, trước tiên ngươi quỳ xuống, rồi bò qua.
Nam nhân ngồi ở trung tâm bỗng nhiên dùng giọng điệu bình thản nói với Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Nếu như ta bò qua, ngài sẽ bỏ qua cho ta cùng đồng bạn của ta chứ?
Nam nhân trung niên không có trả lời.
Trương Thế Nhân lại hỏi:
- Hoặc là, ta chết, ngài buông tha cho bọn họ chứ?
Nam nhân trung niên vẫn không trả lời.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, nhìn người kia, nghiêm nghị nói:
- Tuy rằng ta không biết ngài có thân phận gì, có phải là cao đến độ cao mà ta không thể nhìn thấy được. Ta chẳng qua là một trinh sát nho nhỏ đến từ thành Gia Trang, ở trong cả tỉ dân số Đại Nam cũng không được xem là có danh tiếng. Luận thân phận cùng thực lực, có lẽ ngài là hùng ưng bay lượn trên bầu trời, mà ta, ta chỉ là một con sâu cái kiến mệt mỏi. Nhưng nếu như ngài không phải quan viên của Đại Nam, mà là địch nhân của Đại Nam… Ngài đã là địch nhân của Đại Nam, lại còn dùng loại phương thức này để cho ta cầu xin một cơ hội sống sót, ta chỉ có thể dùng thanh Hoành Đao trên người đi trả lời ngài, dù rằng ta chắc chắn phải chết.
Sau khi hắn nói xong câu đó, hắn vén áo bào lên, chuẩn bị quỳ một gối xuống.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, người nào đó ở ban đầu hết sức thất vọng với biểu hiện của Trương Thế Nhân bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, khóe miệng của hắn không khỏi có chút giương lên, hắn giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn một cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Nam nhần ngồi ở trung tâm trà phố nghe tiếng gõ nhẹ ấy, hắn biến sắc, sau đó cũng không nhịn được bật cười.
- Ngươi là đệ tử của hắn, không cần phải quỳ trước ta… Nếu như lúc trước ngươi nói ra quan hệ sâu xa của ngươi và hắn, ai sẽ làm khó ngươi? Ai lại dám làm khó dễ ngươi? Dù rằng ngươi đã làm sai chuyện, ngươi cũng sẽ có một cơ hội sửa đổi. Ngươi nên cảm thấy may mắn, lời ngươi vừa nói đã cứu được ngươi, bởi vì ngươi không có quên bản thân… Ngươi không có quên mình là con dân Đại Nam, cũng lại để cho ta thấy được một phần khác mà ngươi thủ vững là cái gì.
Rồi hắn nói ra một chữ:
- Tốt!
Sau đó người nam nhân này đứng lên, vừa cười vừa nói:
- Đi thôi, dẫn ngươi đi một chỗ.
Hắn bước về phía trước một bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua người công tử áo trắng đang ngồi ở bên trái. Hắn khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một tia ác liệt.
Công tử áo trắng vẫn nhìn chằm chằm bát trà của mình, tựa hồ không có bất kỳ biến hóa nào. Nhưng không ai chú ý tới, hắn lặng lẽ buông lỏng ngón trỏ và ngón út của tay trái – hai ngón tay mà đang bấm pháp ấn. Hắn buông ra, nhưng ngón tay run nhè nhẹ.
…
…
Trương Thế Nhân biết mình thành công rồi, ở biên giới sống và chết hắn lại thành công một lần.
Ở trong cái sân rộng của nơi ở đám đại nội thị vệ, nhìn thấy trái đào sắp chín tới ở trên cây mà hắn có chút xuất thần. Người nam nhân dẫn hắn vào Hoàng cung lại để hắn chờ ở chỗ này, sau đó thì nhanh chóng rời đi. Từ lúc tiến cung đến bây giờ đã qua gần hai canh giờ, Trương Thế Nhân một mực đứng ở trong sân, không ai để ý tới hắn.
Hắn nhìn quả đào nọ, thật sự rất muốn hái xuống ăn ngay.
Từ sáng sớm đến bây giờ hắn chưa có cơm nước gì, nên hắn rất đói bụng.
Tuy hắn biết rõ cái quả đào chưa chín tới chắc chắn sẽ ăn không ngon, chứ đừng nói chi việc nó sẽ chua đến nỗi làm người khó có thể nuốt xuống. Người đói bụng cả ngày, khát cả ngày, cho dù nhìn một quả đào thì cũng sẽ làm cho bụng người ta không khỏi có chút run rẩy.
- Ngươi đang làm cái gì?
Ngay ở thời điểm hắn nhìn chằm chằm vào một quả đào mà suy nghĩ xuất thần, có người ở phía sau hắn hỏi một câu.
Trương Thế Nhân quay người lại, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
- Xin chào Trác tiên sinh.
Hắn vội vàng hành lễ.
Trác Bố Y chậm rãi đi tới, đi về hướng Trương Thế Nhân, ngồi xuống mặt ghế đá cách đó không xa, hỏi:
- Vì sao mà vừa rồi ta nhìn thấy ngươi nhìn chằm chằm vào quả đào, sao mà ngươi lại chuyên chú như vậy? Cái quả đào kia giúp ngươi có cảm ngộ gì, hay là ngươi suy nghĩ đến những chuyện khác?
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Cao nhân luôn nghĩ những chuyện đơn giản thành phức tạp, chẳng lẽ ngài cho rằng ta nhìn xem quả đào kia thì có thể cảm ngộ ra đạo lý sống sót của người nào sao? Thật không phải… Chỉ là hiện tại ta cảm thấy rất khát, ta nhìn quả đào kia để tưởng tượng ra sự chua xót của nó, vừa nghĩ tới chua xót, trong miệng ta sẽ chảy nước miệng, nước miếng cũng là nước… Nuốt xuống một ít, cuống họng sẽ không còn đau lắm.
Đối với câu trả lời của Trương Thế Nhân, Trác Bố Y có chút im lặng.
- Ta thật sự không thể tin được, tại cục diện như vậy mà ngươi vẫn còn tâm tư nói giỡn.
Hắn nói.
Trương Thế Nhân lắc đầu nói:
- Thật sự ta không có nói đùa, ta thật sự rất khát.
Trác Bố Y trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi có biết hay không, ở trà phố ngoài thành ngươi suýt nữa đã chết rồi?
- Biết rõ.
Trương Thế Nhân khẽ cười nói:
- Nhưng ta không chết.
- Là ngươi có vận khí tốt.
Trác Bố Y nói.
Trương Thế Nhân tiếp tục nhìn quả nào kia, tiếp tục nuốt nước miếng:
- Có lẽ vậy, vận khí của ta vẫn luôn không tệ.
Sướng Xuân Viên.
Khung Lư.
Hoàng đế nhìn thoáng qua thân thể cong cong đang đứng ngoài cửa của La Úy Nhiên, gật nhẹ đầu nói:
- Vào rồi lại nói… Thiếu niên kia được an bài ở nơi nào hả?
- Ở nơi ở của đại nội thị vệ.
La Úy Nhiên vào cửa, cúi thấp đầu nói chuyện.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Hoàng đế hỏi.
La Úy Nhiên nghĩ nghĩ, hồi đáp:
- Bệ hạ đã có cảm nhận của mình rồi, cho nên hạ thần không dám tự tiện nói ra cảm nhận của mình.
Hoàng đế khẽ giật mình, lập tức cười, mắng một câu:
- Bề tôi nịnh nọt, nên giết. Nhưng mà có nói thế nào, công phu nịnh hót của ngươi vẫn chưa đại thành, so sánh dễ thấy nhất là ngươi kém Tô Phi Tiến xa lắc.
Đang đứng ở một bên hầu hạ, Tô Phi Tiến xấu hổ cười cười. Hắn rót đầy trà cho Hoàng đế rồi lại lui ra đứng ở một nơi tầm thường và hẻo lánh.
Đúng lúc này La Úy Nhiên mới phát hiện ra sự tồn tại của Tô Phi Tiến, giờ này hắn biết mới thì ra Tô Phi Tiến đã đứng ở bên người Hoàng đế. Nhưng mà hết lần này đến lần khác, hắn có một loại cảm giác là Tô Phi Tiến đứng ở nơi đó giống như một cái giá áo, một cái ghế, chứ trong phòng này không hề có người thứ ba.
Thế là đối với việc cái tên Tô Phi Tiến này mới được đề bạt lên làm Thái giám Cầm bút ở Ngự Thư Phòng, La Úy Nhiên lại coi trọng thêm một phần.
La Úy Nhiên cúi đầu nói:
- Ngược lại là hạ thần không nhìn ra thiếu niên này rốt cuộc có nơi nào xuất sắc, nhưng hắn đã thu thiếu niên này làm đệ tử, thậm chí không tiếc ban cho thiếu niên này một quả Tiểu Kim Đan để cứu tính mạng gã thiếu niên ấy. Một quả thần dược xứng danh đệ nhất thiên hạ như vậy mà được ban cho thiếu niên này, trong đó tất nhiên có đạo lý riêng, tuy rằng thần cũng không nhìn ra đó là đạo lý gì. Thể chất của thiếu niên này không thể tu hành, hơn nữa, đầu gối của hắn tựa hồ cũng quá mềm nhũn chút ít…
Hắn đang chỉ chuyện hắn để cho Trương Thế Nhân quỳ xuống.
- Ngươi là Chỉ huy sứ của đại nội thị vệ, hắn bất quá là một tên tiểu tốt của biên quân, quỳ trước ngươi là tuân thủ quy củ của Đại Nam, không xem là mềm. Trẫm thất vọng là ở chỗ… hắn quá tiếc mạng. Nếu một người quá mức tiếc mạng, thì cũng không có đủ trung thành.
- Thần cũng lo lắng cái chỗ này, nhưng may mắn thay… trên người của hắn còn có sự kiêu ngạo vốn có của quân nhân Đại Nam.
- Trẫm ưa thích cái sự kiêu ngạo này.
Hoàng đế trầm mặc một lúc, nói:
- Đưa thiếu niên kia đến bên trong Sướng Xuân Viên đi, sau đó dẫn thiếu niên ấy vào đây. Mặc kệ thiếu niên kia có tư cách trở thành đệ tử của hắn hay không, nhưng dù sao đây cũng là chuyện tình không thể thay đổi. Mười năm rồi, thiếu niên kia là người cuối cùng nhìn thấy hắn, Trẫm muốn hỏi thiếu niên kia một chút, hắn hiện tại có bộ dáng thế nào, lại là đi nơi nào…
- Chuyện của Binh Bộ thì sao?
La Úy Nhiên thử thăm dò một câu.
- Tất nhiên là không thể cứ buông tha Trương Thế Nhân như vậy, đợi Trẫm hỏi xong thì còn suy nghĩ xem nên giết hắn như thế nào.
Hoàng đế khoát tay áo nói:
- Mặt khác, đi tra rõ xem một tên tiểu nhân vật có thân phận chẳng qua là trinh sát biên quân, vì cái gì mà bên người thậm chí có cường giả Bát Phẩm thượng làm hộ vệ. Trẫm cũng rất tò mò với chuyện này. Có thể làm cho một cường giả Bát Phẩm thượng cứu hắn, thậm chí không tiếc mạo phạm quốc pháp mà giết thẳng đến đại đường Binh Bộ… Trẫm muốn biết ở sau chuyện này có phải còn cất giấu chuyện gì hay không.
- Vâng!
La Úy Nhiên lên tiếng, lập tức khom người lui ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở trong sân đại nội thị vệ, Trương Thế Nhân nhìn xem quả đào kia mà thật sự ngộ ra cái gì, hắn chợt vỗ cái ót một cái, kinh hô một tiếng.
- Lão già què lại lừa ta một lần, ở đâu mà hai người, rõ ràng chính là một người!
Vẫn cùng lúc đó, tăng nhân Trần Nhai đi vào thành Thanh Long, nhìn chúng sinh muôn màu bên đường, nhìn những dân chúng Đại Nam với bộ mặt thỏa mãn cùng đắc ý, nhìn xem những… phàm nhân không có tín ngưỡng mà thân thể có sinh cơ cùng sức sống mãnh liệt, hắn nhịn không được nhíu mày, lẩm bẩm:
- Sư tôn nói không sai, nơi đây quả nhiên là địa phương yêu ma hoành hành.