• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi Thẩm Quân tới bệnh viện, Hình Kính Dương nằm trên giường đang giả vờ đọc sách. 
“Không cần mắt nữa sao?” Thẩm Quân mắng.

Hắn đặt hộp thức ăn xuống, đi tới giật cuốn sổ trên tay Hình Kính Dương, “Có thể nào khiến người ta bớt lo lắng một chút được không?”
Hình Kính Dương mấy ngày nay bắt đầu trở nên gấp gáp.

Thẩm Quân trên phương diện tình cảm thực sự quá chậm hiểu, cậu chỉ có thể tìm cách vụng về lấy lòng hắn.

Cứ nghĩ ra vẻ nỗ lực học tập sẽ khiến Thẩm Quân cao hứng, ai ngờ lại phản tác dụng, như dẫm phải mìn vậy.

Hình Kính Dương đảo mắt: “Cậu mua cơm cho tôi à?”
“Ừ, cháo bí đỏ trên phố cổ.” Thẩm Quân hỏi.

“Đã ăn bao giờ chưa?”
“Chưa.”
Thẩm Quân giúp hắn dọn bàn ăn, “Có tự ăn được không?”
“Được.”
Thẩm Quân đưa bát cho cậu.

Vai của Hình Kính Dương cũng bị thương, cử động không dễ dàng, tay cầm thìa không ngừng run rẩy.

Thẩm Quân không nhìn nổi nữa, “Tôi đút cho cậu.”
Hình Kính Dương mở miệng, tiếp nhận từng thìa cháo ấm nóng.


Cậu muốn cười nhưng không dám cười, sợ khóe miệng lại một lần nữa rách ra.
“Có nóng không?” Thẩm Quân hỏi.
“Không nóng, rất vừa.” Hình Kính Dương nhìn Thẩm Quân, mỗi một thìa nuốt xuống là một lần thầm cầu nguyện:
Thẩm Quân, mau một chút đi, mau một chút, thích tôi…
Nếu như hiện giờ đôi mắt của Hình Kính Dương không bị thương, thì với ánh mắt thẳng thừng này của cậu, cho dù Thẩm Quân đọc không ra tâm tư trong đó, hắn cũng sẽ cảm thấy có gì đó không đúng.

Thế nhưng giờ khắc này Thẩm Quân chỉ thấy bực mình: “Mắt sưng thì không cần mở ra.”
“Vậy làm sao tôi biết khi nào cậu đút tới.”
Thẩm Quân lạnh lùng nói: “Tôi không biết bảo cậu mở miệng sao?”
Hình Kính Dương vội vàng nhắm mắt lại, nhìn ra được tâm tình hắn không tốt.
Dưới sự điều khiển của Thẩm Quân, việc ăn uống diễn ra suôn sẻ, chưa đầy nửa tiếng Hình Kính Dương đã ăn hết một bát lớn.

Thẩm Quân không dám để cậu ăn quá nhiều, liền đỡ cậu nằm xuống nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong rất dễ buồn ngủ, chưa kể Hình Kính Dương vẫn còn đang là bệnh nhân, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Quân cũng không vội về nhà, hắn ngồi lại trông Hình Kính Dương thêm mười lăm phút nữa, sau khi bà Trịnh đến mới xin phép trở về. 
Cứ như vậy mười ngày liên tiếp, Thẩm Quân mỗi ngày đều bị Hình Kính Dương trăm phương ngàn kế gọi đến, mà mỗi lần đến đều ở lại rất muộn.
“Cậu nên nghỉ ngơi đi.” Thẩm Quân nói.
“Không sao đâu.” Hình Kính Dương cử động cổ, giọng điệu sảng khoái: “Lúc nãy bác sĩ cũng nói vết thương của tôi hồi phục rất tốt, sẽ sớm xuất viện thôi”.
“Nếu đã không muốn ở lại đây, sao cậu còn đánh nhau?” 
Hình Kính Dương lắc đầu: “Lần này thì khác.”
Ngày đầu tiên sau nghỉ lễ là mùng 8 tháng 10, thứ năm, những ngày lẻ Hình Kính Dương không có hẹn học bổ túc với Thẩm Quân.


Vì vậy nên cậu đành phải cùng Tôn Bằng về nhà, hai người đi đường tắt, đi qua một con hẻm nhỏ thì đụng phải một nhóm người.
Mặc dù đầu óc Hình Kính Dương không được tốt cho lắm, nhưng vẫn nhận ra cậu không quen bất kỳ ai trong số những người đó, cũng đoán chắc rằng bên kia cũng chẳng quen biết cậu.

Nếu như bọn họ không dẫm lên vai Tôn Bằng gọi tên Hình Kính Dương, cậu cũng sẽ không biết đây là kẻ thù của mình.
Không quen nhau còn đến gây chuyện, thay người khác tìm cậu trút giận, thú vị.
Nhìn Hình Kính Dương trong nháy mắt thay đổi nét mặt, bốn chữ “thề không bỏ qua” hiện rõ trên trán, Thẩm Quân dừng động tác lật sách, lại châm chọc: “Chỗ nào không giống? Cậu bị đánh với người khác bị đánh khác nhau ở chỗ nào?”
Lời nói của Thẩm Quân như một nhát dao đâm vào lòng cậu.

Lẽ nào trong mắt hắn cậu và đám lưu manh xó chợ kia đều như nhau hay sao.

Hình Kính Dương quay đầu, trần thuật một sự thật: “Tôi sẽ không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi.”
Đóng sách lại đặt qua một bên, Thẩm Quân dựa lưng vào ghế, nhìn lại Hình Kính Dương: “Làm sao? Đầu chưa nở hoa chưa muốn dừng?”
Hôm nay hắn bắt gặp vết sẹo sau đầu của Hình Kính Dương, dài tới 3 cm, hình lưỡi liềm, vảy bong ra, lộ ra lớp da non mới nhú màu trắng hồng.

Một màn này thực sự khiến Thẩm Quân phát cáu, như có gì đó cứa vào tim hắn vậy.

Hắn biết những lời nói của mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Hình Kính Dương, nhưng hắn không muốn người đó bị đả thương  thêm một lần nào nữa.

Có lẽ … có lẽ vì hắn sợ lại phải trì hoãn kế hoạch của mình – kế hoạch học bổ túc kia …. 
Quả nhiên Hình Kính Dương nghe xong liền trở nên uỷ khuất, cậu cắn cắn môi dưới, hết đường chối cãi.

Đánh nhau thua, bị người ta xem thường đúng là đáng đời.

Thẩm Quân lấy lùi làm tiến, một bên dùng ngữ khí nhẹ nhàng khuyên nhủ Hình Kính Dương, một bên vươn tay vuốt môi dưới của cậu, vết thương nơi khoé miệng còn chưa lành hẳn, không thể để cho Hình Kính Dương tự cắn đau mình: “Bạo lực chỉ có hại chứ không có lợi.

Tất cả những gì nó mang lại cho cậu chỉ là thương tổn.

Hình Kính Dương… Cậu cũng không còn là trẻ con nữa.


“Là bọn họ ra tay trước!” Hình Kính Dương sắp bị Thẩm Quân làm cho tức chết.
“Vậy cũng không cần cậu tới báo thù!” Thẩm Quân gấp gáp.

“Giao cho tôi, tôi đổi cách khác.” Hắn nhìn Hình Kính Dương hứa hẹn: “Cậu sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Được không? Ngoan một chút, đừng có đi gây chuyện nữa.”
Thẩm Quân thật là bất thường, lúc đầu thì âm dương quái khí, lúc sau lại nhu tình như nước.

Hình Kính Dương bị hắn lăn qua lăn lại một hồi, tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.

Hình Kính Dương bị ngữ khí dỗ dành của hắn làm cho tim đập bình bịch.

Cậu có một bệnh vặt, vừa căng thẳng liền vô thức muốn liếm môi.

Thế nhưng lần này đầu lưỡi vươn ra, thứ đụng phải lại không phải là cánh môi mềm mại, mà là một bảo vật.
Thẩm Quân ngây người, không động đậy, cho tới khi đầu ngón tay bị người thấm ướt mới giật mình thanh tỉnh.

Hắn cũng chẳng buồn lau, đứng lên vội vàng thu thập đồ đạc rời đi.

Lúc đóng cửa thanh âm cực lớn, một ánh mắt cũng không lưu lại, nhìn ra được có bao nhiêu khẩn trương.

Bỏ lại một mình Hình Kính Dương ngồi trên giường bệnh thâm thuý cười:
Thẩm Quân, cậu nhìn đi đâu vậy?
Hệ thống máy sưởi của bệnh viện hoạt động rất tốt, ra hành lang cũng không bị gió lạnh bên ngoài thổi bay.

Bình thường đến thăm Hình Kính Dương hắn đều ở lại tới rất muộn, hôm nay ngoài ý muốn về sớm, chú Lý còn chưa tới, Thẩm Quân đành đứng ở cửa lớn chờ. 
Tại sao hắn lại nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi của Hình Kính Dương?
Ma sai quỷ khiến sao?
Thẩm Quân vò đầu, trăm ngàn lí do cũng chẳng tìm nổi một lí do thích hợp.
“Kẹo mút em đã mua rồi, anh có thể đừng kén chọn được không vậy?” Tiếng Trịnh Giai Gia nói chuyện điện thoại không hề nhỏ.

Cô cầm trên tay một hộp cơm giữ nhiệt, còn có một cây kẹo cầu vồng to hơn cả mặt, rất nổi bật.
Thẩm Quân không hề bất ngờ khi nhìn thấy Trịnh Giai Gia ở đây, chỉ là sự ấm áp của máy sưởi cũng không đánh lại cảm giác lạnh lẽo khi hắn trông thấy cô.
Lạnh quá.
Khăn quàng cổ, để quên trên phòng của Hình Kính Dương mất rồi.
Lúc Thẩm Quân đi tới, cánh cửa thang máy chở Trịnh Giai Gia đi lên vừa đúng lúc khép lại.

Hắn chỉ đành chờ chuyến tiếp theo.
Hình Kính Dương ở tầng năm.
Đứng bên ngoài phòng 504, Thẩm Quân giơ tay lên định gõ cửa, thế nhưng bàn tay vừa đưa ra lại dừng lại trên không trung, chậm chạp không hạ xuống. 
Trong phòng, Hình Kính Dương nửa nằm trên giường, Trịnh Giai Gia cưỡi lên người cậu, ép cậu ăn cây kẹo cầu vồng giá rẻ chất lượng kém kia.

Hình Kính Dương vừa cười vừa xoay đầu tránh né, sau đó… liếm một cái.
Thẩm Quân đột nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, hắn đưa tay gãi lên những phần da trần trụi phô bày bên ngoài lớp quần áo dày cộm, lại cảm thấy không đủ, chỗ nào cũng không thoải mái. 
Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện quá nồng, hắn phải đi xuống lầu.
Khăn quàng cổ, ngày khác lại lấy vậy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK