Chú Lý trông thấy Thẩm Quân ăn mặc phong phanh đứng chờ bên ngoài liền hốt hoảng chạy đến, một bên liên tục nói xin lỗi, một bên vội vàng gửi tin nhắn cho dì Tống dặn bà nấu nhanh một bát canh gừng.
Thẩm Quân không chịu được lạnh là chuyện mà trong nhà đều biết, bình thường tự hắn cũng đặc biệt chú ý, hôm nay làm sao lại đột nhiên chủ quan như vậy.
“Tiên sinh vừa từ Nam Kinh trở về.” Chú Lý nói.
Thẩm Quân gật đầu, biểu thị đã biết.
Hắn nén xuống khó chịu trong lồng ngực: “Chú lái xe nhanh hơn chút.”
Ba Thẩm đi công tác hơn nửa tháng, lúc Thẩm Quân về đến nhà ông đã lên phòng nghỉ ngơi rồi.
Ngược lại là mẹ Thẩm tinh lực dồi dào, hắn vừa vào cửa liền trông thấy bà đang ngồi trên ghế salon bóc quà.
“Ba con đâu ạ?”
Thẩm phu nhân trả lời: “Ba của con rất mệt, đi ngủ trước rồi.”
Ngày mai lại nói cũng không muộn.
Nhưng chuyện này của Hình Kính Dương không thể trì hoãn lâu, nhất định phải nhanh nhanh giải quyết.
Trong hẻm không có camera giám sát, băng nhóm xã hội đen đã đánh Hình Kính Dương vẫn chưa được tìm thấy.
Hơn nữa theo lời cậu nói, còn có người đứng phía sau bọn họ.
Đám người kia ở bây giờ đang ở đâu? Là ai giở trò? Đến tột cùng là cái dạng thâm cừu đại hận gì mà phải thuê người đánh Hình Kính Dương?
Thẩm Quân trước khi đi ngủ không ngừng nghĩ về ba vấn đề này.
Sáng sớm hôm sau, cả gia đình cùng nhau ăn sáng, Thẩm Quân nhân cơ hội nói với ba mình về chuyện của Hình Kính Dương.
Không cần Thẩm Quân mở lời, ba Thẩm đã khảng khái đáp ứng sẽ giúp hắn điều tra việc này, để con trai ông có thể an tâm mà tới trường.
Thẩm Quân biết những chuyện như vậy không thể làm khó được ba Thẩm, hắn liền gật đầu, yên tâm lên lớp.
Vì Thẩm Quân vốn cao nên chỗ ngồi được xếp ở cuối cùng, hắn xoay cây bút trên tay, trầm ngâm nhìn nữ sinh ở hàng ghế đầu.
Trước đây, Thẩm Quân hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Trịnh Giai Gia, dù cô là bạn cùng lớp hay là bạn gái của Hình Kính Dương, hắn cũng không quá quan tâm.
Thế nhưng tối hôm qua ở bệnh viện, trông thấy cô và Hình Kính Dương ở cùng với nhau hòa hợp như vậy, Thẩm Quân đã thực sự chú ý đến Trịnh Giai Gia.
Mắt to đen láy, mặt vừa tròn vừa nhỏ, lại rất thích cười, khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên.
Trịnh Giai Gia đang nói chuyện phiếm với mấy nữ sinh bàn sau, Thẩm Quân ngồi cuối lớp không nghe được gì, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của cô đóng mở không ngừng …
Hình Kính Dương đã bao giờ hôn đôi môi này chưa?
Hẳn là rồi nhỉ, bọn họ là người yêu, những người yêu nhau sẽ làm những điều thân mật, chỉ là chưa bao giờ để cho hắn nhìn thấy mà thôi.
Cảm giác khó thở và ngột ngạt của ngày hôm qua lại ập đến.
Thẩm Quân bước ra từ cửa sau lớp học, dựa vào lan can hành lang hứng gió lạnh.
Từ những ngày đầu tiên học bổ túc, Hình Kính Dương càng ngày càng điên cuồng dùng lời nói, hành động biểu thị rằng cậu cần hắn.
Mà hắn lại từ bài xích lẫn thờ ơ ban đầu, dần dần chấp nhận sự ỷ lại của người kia.
Mặc dù Thẩm Quân biết, Hình Kính Dương người nọ, vô luận là về mặt thể chất hay tinh thần, cậu cũng có thể tự mình đảm đương tốt.
Hắn cứ như vậy chậm rãi lấn sâu vào đoạn kịch trường này, đối với Hình Kính Dương sinh ra một loại nhận thức sai lầm, đem cậu xem thành vật sở hữu.
Nghe tin người kia tiến bộ hắn sẽ cao hứng, biết người kia đánh nhau hắn sẽ thất vọng, phát hiện người kia bị khi dễ sẽ lo lắng, nhìn thấy người kia cùng người khác thân cận sẽ….
Hắn … sẽ không thoải mái.
Ban đầu Thẩm Quân đồng ý giúp Hình Kính Dương là có ý đồ riêng, hắn dự định dùng thời gian ba tháng, giải quyết triệt để cái phiền toái mang tên Hình Kính Dương này, khiến cậu chết tâm.
Thế nhưng, sau hai tháng, mọi thứ lại đi theo chiều hướng ngược lại.
Hắn không biết chính mình quan tâm đến Hình Kính Dương từ khi nào, nhưng bây giờ, lại bắt đầu để tâm đến cả Trịnh Giai Gia.
Chuông vào lớp đúng giờ vang lên, thanh tỉnh linh hồn đang treo ngược của Thẩm Quân.
Mối quan hệ không kiểm soát này nên quay trở lại đúng hướng của nó.
Còn dư lại một tháng, nhất định phải giữ một khoảng cách.
Thời điểm Hình Kính Dương xuất viện quay trở lại trường học, sách giáo khoa lớp mười một đã giảng quá một phần ba.
Cậu đánh nhau, mặc kệ có phải lỗi của cậu hay không, việc bị phê bình là điều không thể tránh khỏi.
Buổi chào cờ vào thứ hai đầu tuần nói là đề cao tinh thần học tập yêu nước, còn không bằng sửa thành đại hội xử lý vi phạm của cậu.
Hiệu trưởng La đứng trên bục cao, mỗi lần phát biểu nội dung đều giống nhau chẳng thay đổi, đại ý chỉ có một: “Chớ học theo Hình Kính Dương.”
Hình Kính Dương nhàm chán bắt đầu đọc thầm bản kiểm điểm, đợi lát nữa còn phải lên trên đó thừa nhận sai lầm vốn không phải của cậu.
Bản kiểm điểm này là mới nãy Lý Nghị Nhiên chép vội trên mạng, Hình Kính Dương còn chưa kịp xem xong, đã bị điểm chỉ gọi lên.
Lớp Thẩm Quân vừa vặn ở ngay dưới bục chào cờ, người hắn lại cao, Hình Kính Dương liếc một cái liền tìm được thân ảnh hắn.
Ban đầu chỉ định máy móc đọc cho qua một cách có lệ, lúc này lại bắt được Thẩm Quân- người đã trốn tránh cậu suốt một tuần nay, Hình Kính Dương đột nhiên thay đổi chủ ý.
Cậu đem bản thảo nhét vào trong túi áo đồng phục, lại chỉnh ngay ngắn microphone, trịnh trọng nói:
“Thầy cô và các bạn học thân mến, buổi sáng tốt lành! Em là Hình Kính Dương.
Hôm nay em đứng ở chỗ này, không phải là để nghĩ lại quá khứ trước kia, mà là để hứa hẹn tương lai của mình.”
Bỏ qua sự căng thẳng của thầy cô cùng biểu cảm chờ xem kịch hay của mọi người.
Hình Kính Dương hướng về phía lớp mười hai đang ngồi, nhìn chằm chằm vào Thẩm Quân, dừng lại vài giây mới mỉm cười nói:
“Có người bảo tôi ngoan một chút, tôi liền ngoan cho người đó xem, chỉ mong người đó đừng lúc nóng lúc lạnh, có chuyện gì không vừa ý liền mặc kệ tôi.”
La hiệu trưởng tay mắt lanh lẹ, chạy tới đoạt microphone thay cậu nói: “Hình, bạn học Hình nói không sai, cha mẹ … thích nhất là con cái biết nghe lời.
Vì không để cha mẹ mình thất vọng, chúng ta nhất định phải cố gắng học tập, làm vẻ vang đất nước…” Hiệu trưởng La kinh nghiệm đầy mình cũng bị cậu làm cho một phen bối rối, đành phải bắt đầu một bài thuyết giảng khác.
Rất nhanh sau đó, Hình Kính Dương bị đuổi xuống dưới.
Đám anh em tay chân của cậu liền bu lại bát quái: Đây là ở đâu nhận thân rồi? Ngoan cho ai xem vậy??
Không nhắc thì thôi, nhắc tới Hình Kính Dương liền nhớ ra, cậu lấy điện thoại gửi liên tục mấy tin nhắn cho Thẩm Quân.
“Không để ý đến tôi?”
“Ngoan như vậy đã đủ thành tâm chưa?”
“Ba ba?”
Ngày hôm đó sau khi Thẩm Quân rời đi, Hình Kính Dương lúc đầu còn cảm thấy có chút tự mãn, nghĩ rằng Thẩm Quân có thể cũng có tình cảm với mình.
Nhưng đột nhiên liền mấy ngày Thẩm Quân không đến bệnh viện thăm cậu, cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn.
Hình Kính Dương bắt đầu trở nên hoảng sợ, cho rằng là do bản thân cậu không tốt, Thẩm Quân lại không muốn dính dáng tới những chuyện thị phi kia, mới xa lánh cậu.
Vậy nên, dưới quốc kỳ diễn ra một màn như thế.
Hình Kính Dương muốn nói cho Thẩm Quân biết, bất kỳ điều gì hay bất kỳ chỗ nào Thẩm Quân chán ghét, cậu đều nguyện ý thay đổi.
Chỉ là phương pháp này của Hình Kính Dương, Thẩm Quân là người không thích nhất..
Danh Sách Chương: