• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phòng của Hình Kính Dương không lớn lắm, hai nam sinh cao lớn tồng ngồng chen chúc vào nhau khiến không gian dường như càng trở nên chật hẹp.

Thẩm Quân lùi về phía mép giường, vô tình làm đổ chiếc cốc giấy rỗng trên bàn, hắn cúi xuống nhặt lên định đặt về vị trí cũ, lại cầm nó quay lại, “Đây là cái gì?”
Hình Kính Dương bên này đang kiểm tra ngón tay Thẩm Quân, ngày hôm đó cậu cảm giác cả cánh cửa rung lên như địa chấn, cũng may bị thương không sâu, da non cũng đã mọc lên.

Hình Kính Dương nghe Thẩm Quân nói liền ngẩng đầu, buông tay hắn xuống, vẻ mặt thay đổi, ậm ừ: “Không có gì, trả cho tôi đi.”
Thẩm Quân nhìn cậu chằm chằm, tiếp tục hỏi: “Tôi nhận ra nét chữ của cậu, nhưng tại sao lại viết “first kiss”? Nụ hôn đầu tiên của cậu không phải là tôi sao?”
“Phải, phải chứ.”
“Cái gì mà phải chứ?” Thẩm Quân xuống giường, chuyện này cần phải nói cho rõ ràng, “Trước kia cậu đã từng hôn người khác?”
Hình Kính Dương phủ nhận.
“Từng thích người khác?”
Tiếp tục phủ nhận.
“Vậy tại sao đó mới là “first kiss” mà không phải tôi?”
Hình Kính Dương nửa quỳ trên giường, đoạt lại chiếc cốc ném vào ngăn kéo, “Đừng hỏi nữa.”
Sắc mặt Thẩm Quân trong nháy tối sầm, Hình Kính Dương chỉ có thể đầu hàng, ấp úng, “Cái đó, cái đó là lúc tôi tỏ tình cậu trộm về.


Lúc ấy không phải cậu uống trà sữa sao, cậu không nói gì đã bỏ đi, tôi cũng biết như vậy có nghĩa là bị từ chối rồi.

Buồn một lúc lâu, nên, nên viết cái từ tiếng Anh này tự an ủi mình một chút.

Dù sao, dù sao tính cả hai loại cũng chỉ có một mình cậu, sao cứ phải hỏi tôi bằng được… Cậu còn cười?!!”
Thẩm Quân nén cười đến mức cả cơ mặt đau nhức, cả người cũng rung lên.

Hình Kính Dương thẹn quá hoá giận, mắng hắn, “Cậu sướng lắm nhỉ, thấy tôi như vậy… Khụ, khụ khụ…”
“Được rồi được rồi, không cười nữa.” Thẩm Quân vỗ vỗ lưng cậu, “Uống chút thuốc đi, được không? Tôi phải về rồi.”
Hình Kính Dương cầm lấy cốc nước hắn đưa tới, nuốt mấy viên con nhộng xuống, “Cậu còn chưa nói vì sao lại tới nhà tôi?”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc Thẩm Quân lại bắt đầu cười, cười đến Hình Kính Dương cũng phải hoảng hốt, “Không phải tôi lại làm chuyện ngu đần gì đấy chứ?”
“Không có.” Thẩm Quân dùng ống tay áo lau khóe miệng còn dính nước của cậu.

“Cũng không tính là quá ngốc, chỉ là cậu gọi điện thoại mắng tôi, nói tôi khốn nạn, còn nói ai thích tôi chính là đồ con rùa, ha ha, cậu là đồ con rùa sao?”
Hình Kính Dương sắp bị chính mình làm cho tức chết, cậu đem chăn phủ kín đầu, thực sự không muốn lại mất mặt thêm nữa, “Không tiễn!”
Sau khi Thẩm Quân về đến nhà, hắn nhận được một tin nhắn từ Hình Kính Dương:
“Mặc dù tôi không muốn làm đồ con rùa, nhưng cậu cười lên thật sự rất đẹp.

Còn có, hôm nay là nụ hôn thứ 59.”
Thẩm Quân ấn lưu tin nhắn, trả lời:
“Ngủ đi, cảm lạnh ngày mai sẽ đỡ.”
Những cuộc cãi vã nho nhỏ giống như chất xúc tác, càng khiến hai người trở nên hoà hợp hơn, chỉ hận không thể như keo 502 mà dính chặt vào nhau.

Bất luận ở đâu, chỉ cần là nơi không người liền dán tới nói mấy lời làm mấy chuyện xấu hổ, ngay cả phòng giáo viên hay cổng trường, chỉ thoáng qua nhau cũng hận không thể cọ ra pháo hoa.
“Thẩm Quân mau vào đi, thầy Tống mấy ngày nay xin nghỉ, tiết Vật Lý kì này sẽ do thầy Văn phụ trách, em cứ đưa bài tập cho thầy ấy là được.” Chủ nhiệm Mã giới thiệu.

“Chào thầy Văn.”
Văn Ngôn Châu vừa tốt nghiệp đại học Phúc Đán không lâu, tuổi còn trẻ lại học thức uyên bác, đã sớm nghe nói Nhất Trung có một học sinh nhiều lần đạt điểm tuyệt đối môn Vật Lý, hôm nay cuối cùng cũng gặp được.

Bây giờ lại phải dẫn lớp của hắn, liền rất thoải mái mà hỏi thăm: “Thầy Tống đã nói với em về chuyện thi vật lý quốc gia vào học kỳ tới chưa?”
“Đang chuẩn bị rồi ạ, cảm ơn thầy đã quan tâm.”
Chủ nhiệm Mã xen vào: “Thầy Văn cố gắng chỉ bảo Thẩm Quân lớp chúng ta thật tốt nha, phải giật lấy một cái giải mới được.”
“Nhất định nhất định.”
Thẩm Quân một lần nữa biểu thị cảm ơn rồi mới ra ngoài, ở ngoài cửa lại đụng phải Hình Kính Dương đang chờ hắn.

“Cậu muốn tham gia thi vật lý?”
“Ừm.” Thẩm Quân thừa nhận, “Nhưng cũng không vội, đó là chuyện của học kì sau.”
“Sẽ rời đi một đoạn thời gian sao?”
“Chưa chắc, nếu thứ hạng lọt top toàn quốc thì mới phải thi vòng hai, nếu như vào không được thì cũng không cần.”
“Nhất định có thể.” Hình Kính Dương nói thêm: “Không có chuyện gì cậu không làm được.”
Hai người tựa ở bên cửa sổ, một người hướng ra ngoài, một người hướng vào trong, tuyết trắng phiêu phiêu thổi tới, Thẩm Quân mở miệng: “Không thích học hành tôi cũng không ép cậu, cứ làm những gì mình thích là được.

Nhưng làm người không thể cứ sống một cuộc sống vô định mãi như vậy, cậu nhất định phải có mục tiêu để theo đuổi.”
Hình Kính Dương thở ra một hơi, “Tôi không biết tôi thích gì, hình như chỉ có thứ mình ghét thì mới rõ ràng, Tôi… Không biết phải làm sao nữa.”
“Không vội, hiện tại cậu chỉ cần theo kịp tiến độ văn hóa trong phạm vi có thể.


Ba trăm sáu mươi đường, đường nào mà chẳng có trạng nguyên, tôi sẽ giúp cậu tìm được thứ thích hợp nhất cho mình.”
“Cậu có thất vọng không? Tôi kém cỏi như vậy.”
“Sao lại nghĩ như thế? Người tôi nhìn trúng làm sao mà kém cỏi được?” Thẩm Quân không thích cậu cứ tự phủ định bản thân, “Cậu rất giỏi, dáng vẻ lúc thoải mái bay chạy cũng rất đẹp.”
“Biết nói chuyện ghê nha.” Hình Kính Dương muốn hôn hắn, nhưng ở trong trường học không dám làm liều, đành khẽ phẩy tuyết trên vai Thẩm Quân, nói: “Thật thích cái miệng nhỏ của cậu, ngọt chết người còn không đền mạng.”
“Tôi là thật lòng.”
“Ừ, thật lòng.” Nếu như “tùy ý bay chạy” đổi thành “không sợ trời đất”.

Hầy, cũng chẳng quan trọng.

Hình Kính Dương vươn chân đá nhẹ lên giày Thẩm Quân, “Cùng nhau đón năm mới không? Chính thức hẹn hò một lần?”
“… Tôi sẽ chuẩn bị quà năm mới.” 
Trên đường về lớp học, Thẩm Quân nghĩ mãi vẫn không thông một chuyện, chẳng lẽ trước kia hai người lén lén lút lút gặp mặt không tính là hẹn hò sao?
Chính thức hẹn hò nên là như thế nào?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK