Cởi áo khoác đồng phục tuỳ ý che lại hạ thân, Thẩm Quân đi theo đám người vừa kéo cờ xong cùng trở về lớp.
Tiết đầu tiên là môn Ngữ Văn, giáo viên bộ môn là một người đàn ông rất lịch lãm, khoảng năm mươi tuổi.
Hôm nay vừa lúc luận đến thơ cổ, giảng lan, bình lan, phân tích “quân tử”.
Thẩm Quân nghe đến câu “Quân tử như lan, không cốc u hương*” liền bật cười ra tiếng.
* Xuất phát từ : “Chi lan sinh u cốc, bất dĩ vô nhân nhi bất phương, quân tu đạo lập đức, bất vi cùng khốn nhi cải tiết.”
Dùng hoa lan không người thưởng thức để chỉ phẩm chất cao thượng, ví von người quân tử nên như hoa lan, duy trì phẩm chất cao quý dù đối mặt với khó khăn.
Cảnh báo mọi người dù ở trong môi trường nào cũng phải nghiêm túc tự giác, giữ mình trong sạch, không nên vì lòng tham danh, lợi mà mất liêm sỉ..
Mẹ hắn cho hắn chữ “Quân” này, chính là chờ mong con trai mình có thể trở thành một người như vậy.
Thẩm Quân cúi đầu nhìn đũng quần nhô lên của mình.
Quân tử thời xưa đi học cũng sẽ có lúc tính khí cương cứng hạ không được như vậy ư? Cảm giác đau trướng ở nơi đó như muốn nói cho Thẩm Quân biết:
Hắn đối với thân thể tuyệt mỹ của Hình Kính Dương có dục vọng.
Hắn đối với thân thể Hình Kính Dương có dục vọng.
Hắn đối với Hình Kính Dương có dục vọng.
Từng bước lại từng bước, một kết luận dần dần được đưa ra, nhưng lại càng khiến Thẩm Quân loạn hơn.
Là yêu, hay là dục.
Thẩm Quân không thể phân biệt được, cũng không cần phân biệt.
Bất kể là lý do nào trong hai cái đó, hắn nhất định phải tách khỏi Hình Kính Dương, nếu không hắn sẽ trở thành loại người gì chứ?
Sẽ mãi mến mộ một người mà mình không thể ở bên, hay là không chừa thủ đoạn tiến tới, làm người thứ ba?
Tự tôn của Thẩm Quân không cho phép hắn chấp nhận bất kỳ kết quả nào trong số này.
Không cần thiết phải xoắn xuýt nữa.
Lấy điện thoại di động ra soạn tin nhắn, Thẩm Quân đưa ra quyết định cuối cùng của mình.
Sắp tới giờ tan học, lớp phó thể dục đột nhiên đứng dậy tuyên bố thứ bảy này trường sẽ tổ chức đại hội thể thao.
Thông báo được đưa ra quá đột ngột, hơn nữa mấy ngày tới dự báo thời tiết nói tuyết sẽ rơi, giữa trời đông giá rét như vậy chẳng có mấy ai lại tình nguyện tham gia.
Mắt thấy dưới lớp không ngừng vang lên tiếng than vãn, chủ nhiệm liền phất tay cho lớp phó thể dục về chỗ, quăng ra một quả bom: “Ban thể dục nói, năm nay cũng giống năm ngoái, lớp hạng nhất ngoại trừ đoạt giải thưởng bên ngoài còn có thể đưa ra một yêu cầu cho lớp có thành tích tổng hợp thấp nhất.
Bây giờ các em đều không tham gia, là muốn làm nhân tố bị chỉ điểm sai khiến sao?”
Tất cả mọi người đồng thanh ồ lên, lớp học như bùng nổ.
Lớp phó thể dục nói: “Như vậy không phải là quá thiên vị lớp 16 sao?”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thẳng: “Chính sách của nhà trường là như vậy, các em đừng có ý kiến ý cò.
Năm ngoái nếu không phải Thẩm Quân lấy được hạng nhất chạy 3.000 mét, kết quả chung cuộc của lớp ta còn “cao” hơn nữa kìa, đến lúc đó xem người nhảy dưới cột cờ có phải các em không?” Cô Mã vẫy sổ đăng ký: “Nào đừng lề mề nữa, đăng ký nhanh lên, chuông tan học reo rồi!”
Mọi người vẫn ồn ào tranh cãi ở phía dưới, nhưng tuyệt nhiên không một ai xung phong ra mặt.
Cô Mã tắt máy chiếu đi, bất đắc dĩ mà nói: “Thẩm Quân, hay là em đăng ký trước đi?”
“Giống năm ngoái đi ạ.” Thẩm Quân đột nhiên bị hỏi, liền thuận miệng trả lời.
Vừa hay rất đúng ý của chủ nhiệm, cô cười cười: “Vậy được, mấy ngày nay em tập luyện nhiều một chút, đăng ký xong rồi có thể về trước.”
“Thẩm Quân!” Lưu Âm vội vàng chạy theo hắn: “Đi cùng nhau đi.”
Tại sân vận động, Hình Kính Dương mệt mỏi nằm dài trên sàn, eo không tài nào duỗi thẳng được.
Nghĩ đến Thẩm Quân, miệng Hình Kính Dương đều sắp kéo tới mang tai.
Thẩm Quân cũng thích cậu phải không? Tất nhiên, Thẩm Quân chắc chắn cần một khoảng thời gian để tiếp nhận, không chỉ tiếp nhận sự thật là hắn đã rung động, mà còn phải tiếp nhận rằng đối tượng rung động của hắn là một người đồng giới.
Cả hai điều này đều không dễ dàng, cậu không dám bức Thẩm Quân quá dồn dập, thực sự nên cho hắn một chút thời gian.
Hình Kính Dương lúc này hoàn toàn không nhớ ra, cậu còn có một người “bạn gái”.
“Anh Dương…” Lý Nghị Nhiên ngây ngốc ngồi xổm xuống bên cạnh Hình Kính Dương.
“Không mua canh ma lạt?” Hình Kính Dương xoa bắp chân thêm mấy lần mới bỏ ống quần xuống, mở túi đồ ăn ra, lại gắp một miếng thịt, hài lòng nói:
“Rau xào thịt càng ngon, mua quán Lưu gù phải không, vị chuẩn phết.” Hình Kính Dương định gắp một miếng đút cho Lý Nghị Nhiên, cho cậu ta cảm nhận được thế nào là mỹ vị thiên hạ.
Lại nghĩ đến sáng nay mới cùng Thẩm Quân hôn môi, đũa vươn tới nửa chừng liền quẹo cua đưa về lại miệng mình, đây là gián tiếp ăn nước bọt đó, sao có thể để người khác chiếm tiện nghi của hắn?!
Mặc dù có trời cao làm chứng, Thẩm Quân lúc ấy tuyệt không hề vươn đầu lưỡi qua, nhưng cũng không thể quá khắt khe với hắn được.
Người khác không nói, còn Thẩm Quân ấy à, bờ môi nhỏ ấy chỉ cần khẽ chạm một cái, chín bỏ làm mười chẳng mấy chốc liền tới bước động phòng.
Hình Kính Dương trong lòng tưng bừng nở hoa.
“Anh Dương, anh thật sự quá không có trái tim.
Tôn Bằng đều thất tình rồi, anh còn có tâm tình ngồi đây chọc em?”
Tâm trạng cậu lại càng tốt hơn, cười nói: “Này thì liên quan gì đến mày? À, tao hiểu rồi, nó chia tay liền tìm tới khi dễ mày phải không.” Hình Kính Dương gật gù, lại gắp thêm một miếng thịt, “Nào, lại đây anh mày chỉ cho một cách.”
Lý Nghị Nhiên cũng là một tên ngốc, còn ngoan ngoãn xích tai lại lắng nghe.
“Mày ngủ với nó, nó liền không thất tình nữa.”
Chỉ một câu liền khiến cho Lý Nghị Nhiên tái mét mặt, rùng mình nói: “Anh, anh nói cái gì đó…”
Hình Kính Dương lăn ra cười.
Mười phút sau, Tôn Bằng bưng một thùng bia đi vào, theo sau là cả một đội quân người, trên tay xách lỉnh kỉnh đủ thứ.
Hình Kính Dương nhìn chiến trận trước mắt liền quay đầu muốn chuồn.
“Ô? Anh Dương mặc quần áo làm gì! Bằng tử bị đá, mấy anh em chúng ta ngồi lại uống một chầu.”
Tôn Bằng nhịn không được đạp nam sinh một cái, “Đá cái gì mà đá? Ai dám đá bố mày?! Đừng có lắm mồm nữa, uống bia của mày đi.”
Nam sinh cũng không tức giận, nhấp một ngụm bia liền tiếp tục công khai lịch sử thất tình của Tôn Bằng, “Vâng vâng vâng, đại gia đây là tình đơn phương, chưa hẹn hò chưa tính là bị đá.”
Cuộc sống cấp ba vô cùng nhàm chán, nếu có một ai đột nhiên xảy ra chuyện gì, bất kể là tốt hay xấu, nhất định có rất nhiều người hóng xem náo nhiệt.
Hình Kính Dương gạt chai bia mà mấy tên đàn em đưa sang một bên, xen vào: “Có ảnh không, tao xem với.”
“Hỏi đúng điểm mấu chốt rồi đó.” Một nam sinh khoá trên lên tiếng, không để ý đến sự kháng cự của Tôn Bằng, đưa di động cho Hình Kính Dương: “Lúc nãy bọn tao đi mua cơm, trên đường vô tình gặp được nữ sinh mà hai ngày trước Tôn Bằng nhìn trúng đang cùng người khác tỏ tình.
Tao nhanh tay chụp ảnh lưu lại làm bằng chứng, sau này mỗi ngày đều phải lôi ra cười chết Bằng tử! Có điều không chụp rõ, nhưng mà nữ sinh đó chân rất dài.”
Hình Kính Dương nhận lấy điện thoại nhìn một cái, nhướng mày nói: “Còn không đẹp bằng chân Nghị Nhiên.
Bằng tử có phải lại cận thêm tám độ nữa rồi không?”
Một đám người nghe vậy liền cười phá lên.
Mọi người đều đã từng đi bơi cùng nhau.
Chân của Lý Nghị Nhiên, cơ bụng của Tôn Bằng và “đại điểu” của Hình Kính Dương được tất cả anh em công nhận là ba bảo vật quốc gia, địa vị bất khả xoay chuyển.
“Nam sinh này là ai?” Hình Kính Dương cảm thấy bóng lưng của người con trai trong bức ảnh rất quen thuộc.
Tôn Bằng vốc một nắm lạc, “Còn có thể là ai, cái gai trong mắt của tất cả chúng ta chứ ai.”
“Mày đố kỵ người ta cũng đừng có hắt nước bẩn lên người bọn tao.” Hình Kính Dương oán hắn.
“Em đố kỵ cái gì, người ta bỏ xa em tám trăm con phố.”
“Yo! Ai vậy? Còn có thể khiến mày nói ra lời này?” Hình Kính Dương tò mò phóng đại ảnh chụp.
Học trưởng lớp mười hai tính tình nóng nảy, không nhịn được nói, “Chính là cái đứa ở lớp bồi dưỡng đặc biệt khoá bọn mày, năm nay lên đọc bài phát biểu dưới cờ đấy, gọi là cái gì Quân nhỉ?!”
“Thẩm – Quân!” Tôn Bằng lấp kín miệng bằng một cái đùi gà, “Không phải anh còn biết nhiều hơn bọn em sao.”
Vậy mà cũng có thể đụng phải tình địch… Hình Kính Dương đen mặt: “Cô gái này học lớp nào?”
Tôn Bằng nằm lên đùi Lý Nghị Nhiên: “Em nhớ hôm trước có nói với anh rồi, lớp 1 Lưu Âm.”
Mẹ nó! Cô ta làm sao mà cứ âm hồn bất tán mãi vậy?! Hình Kính Dương cố gắng nhắc nhở bản thân không được tức giận, bây giờ còn chưa có tư cách ghen tuông với Thẩm Quân.
Nhưng Lưu Âm… chờ ngày nào có thời gian, nhất định phải đi gặp cô một lần.
Sau khi hạ quyết tâm, Hình Kính Dương liền quyết định trước tiên bỏ qua Lưu Âm, đứng lên đi đến tủ đựng đồ tìm đồ, sáng nay huấn luyện viên Hứa tịch thu điện thoại di động của cậu, bây giờ mới nhớ tới.
Hình Kính Dương lấy điện thoại ra bật nguồn, quả nhiên có tin nhắn mới.
Cậu không tự chủ được cắn môi, ấn mở màn hình:
“Tôi xin lỗi vì phải kết thúc chuyện bổ túc sớm, nhưng chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”
Mỗi một chữ hiển thị trên điện thoại Hình Kính Dương đều biết, nhưng liên kết lại với nhau cậu lại đọc không hiểu.
Không liên lạc… Ai với ai không liên lạc nữa…
Hơn một phút sau, Hình Kính Dương mở miệng, thanh âm lạnh như băng: “Bằng nhi.”
Tôn Bằng hiểu rõ cậu nhất, nghe vậy liền biết có chuyện không hay, sợ hãi ngồi thẳng lưng dậy: “Anh Dương sao vậy?”
“Bọn họ ở bên nhau rồi à?” Hình Kính Dương vẫn đang nhìn chằm chằm vào tin nhắn.
Vừa rồi Tôn Bằng đang cùng Lý Nghị Nhiên đùa giỡn, nhất thời không phản ứng kịp, “Anh nói ai cơ?”
Hình Kính Dương bước hai bước tiến đến, xách cổ áo Tôn Bằng từ trên mặt đất lên, nghiến răng: “Con mẹ nó tao hỏi mày Thẩm Quân có phải đã đồng ý Lưu Âm rồi hay không??!!”
Lúc ấy bọn hắn vội vàng đi mua cơm nên không ở lại xem tiếp.
Tôn Bằng há miệng, muốn nói không biết, tức thì bị người bóp cổ.
Một đám người ngây ra đấy, không biết Hình Kính Dương vì sao lại đột nhiên nổi điên.
Mấy người tỉnh táo nhanh chóng chạy tới can ngăn, cố gắng kéo tay Hình Kính Dương ra tránh cho cậu đả thương Tôn Bằng.
Nhưng Hình Kính Dương giống như đã bị đóng băng ở đó vậy, mọi người làm thế nào cũng bất động.
………
Tin nhắn được gửi đi lúc 8:35 sáng, hẳn Thẩm Quân đã quyết định ngừng liên lạc với cậu vào thời điểm đó.
Rõ ràng là có dấu hiệu thích cậu, nhưng hắn lại muốn vứt bỏ nó đi.
Là sợ sao? Sợ nếu tiếp tục thích cậu thì hắn sẽ triệt để trở thành đồng tính luyến ái bị bao người lên án.
Vậy liệu rằng… liệu Thẩm Quân có để Lưu Âm nhân cơ hội này trở thành người thay thế chỗ trống đó hay không?
Hình Kính Dương trong lòng dậy sóng, cậu không dám nghe câu trả lời của Tôn Bằng.
“Buông ra!!!” Uông Trạch Hạo hét vào mặt Hình Kính Dương: “Cậu sắp bóp chết cậu ta rồi!!”
Hình Kính Dương lúc này mới giật mình tỉnh lại sau cơn kích động, hai tay run rẩy rũ xuống, cậu nhắm mắt, lại đột nhiên ghé vào tai Tôn Bằng nói cái gì, sau đó mới xoay người rời đi.
Tôn Bằng được thả ra liền một mực ho khan, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt, đầu óc của hắn đã chết máy, chỉ còn lưu lại câu cuối cùng Hình Kính Dương nói bên tai hắn:
“Cái loại lẳng lơ đó cho mày thì được, muốn Thẩm Quân? Không có cửa.”.
Danh Sách Chương: