• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mùng 1 tháng 5, toàn quốc nghỉ ba ngày.
Một ngày trước kỳ nghỉ, Thẩm Quân đặt trước địa điểm, nhờ Tôn Bằng gọi người, dự định tận dụng kỳ nghỉ dài ngày này để tổ chức tiệc mừng cho Hình Kính Dương.
Hình Kính Dương đi theo địa chỉ mà Thẩm Quân đưa, là người thứ hai đến nhà hàng thịt nướng.
Thẩm Quân ngồi trong phòng, nửa người trên mặc một chiếc áo khoác bóng chày thêu hai mặt, còn đội một chiếc mũ cùng kiểu màu đen, Hình Kính Dương suýt chút nữa không nhận ra hắn, “Sao tự nhiên lại mặc như vậy? Suýt nữa tôi đi qua phòng này luôn.”
Thẩm Quân nhìn cậu ngồi xuống, tháo tai nghe, “Cậu nói gì cơ?”
Hình Kính Dương tháo mũ của hắn xuống, tự đội lên cho mình, “Tôi nói sao hôm nay lại mặc như vậy? Tôi chưa bao giờ thấy cậu theo cái kiểu phong cách này.”
“Mẹ tôi mua, chắc thấy cậu mặc đẹp.” Thẩm Quân kéo kéo khóa trên ngực, “Không hợp với tôi sao?”
Thẩm Quân da trắng, vải lụa màu đen ở trên người hắn càng gia tăng cảm giác lạnh lùng cấm dục, hoa văn tiên hạc thêu màu rượu vang kéo dài từ lưng tới ngực phối rất hoàn mỹ.

Chỉ có điều Hình Kính Dương lại không hy vọng Thẩm Quân quá mức thu hút như vậy, chần chừ một lúc.

Thẩm Quân hỏi lại một lần, “Thật sự không hợp sao? Tôi thấy cũng được mà.”
Nghe Thẩm Quân nói như vậy, Hình Kính Dương ngược lại càng hạ quyết tâm, vô cùng chắc chắn mà lắc đầu.
“… Vậy sau này không mặc nữa.”
“Nên thế.” Hình Kính Dương nhanh chóng tán thành, sợ Thẩm Quân đổi ý.

Ra ngoài đông người, mặc đẹp cũng không thể độc chiếm ngắm hắn được, haizz, kỳ thật cậu càng nguyện ý cùng Thẩm Quân ở nhà ăn cơm nhà hơn.

Nghĩ như vậy, Hình Kính Dương mới chú ý tới, mặt bàn còn thừa ra mấy bộ bát đũa, “Còn có những người khác?”
“Đúng là có mấy người…”
Mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.

“Anh Dương!” Tôn Bằng khoác vai Lý Nghị Nhiên, vẫy tay chào hỏi Hình Kính Dương, phía sau còn có Vương Trạch Hạo và bạn gái Trương Mộng Kỳ của cậu ta.

“Sao bọn mày cũng ở đây?” Hình Kính Dương ngữ khí hậm hực, cậu không thích thế giới hai người của mình và Thẩm Quân bị người khác quấy rầy.
“Dĩ nhiên là tới bồi đại ca rồi.” Tôn Bằng nói xong liền muốn kéo ghế ngồi xuống.

Hình Kính Dương kìm lại, “Biến biến biến, chỗ này của tao có người, chúng mày đi chỗ khác chơi.”
“Làm gì vậy? Tôi bảo Tôn Bằng tìm người tới đấy.” Thẩm Quân nắm lấy cánh tay bất lịch sự của Hình Kính Dương, mấy đàn em nhân cơ hội này tản ra ngồi quanh bàn.

Thẩm Quân quay sang nói với cậu, “Đều là bạn bè của cậu, tới chúc mừng cậu đạt quán quân đại hội thể thao tỉnh, cậu lại thái độ cái gì không biết.”
Hình Kính Dương ngu người.
Thẩm Quân với Tôn Bằng thân nhau như thế từ khi nào vậy?
Mấy ngày trước Tôn Bằng bị Thẩm Quân xoay như chong chóng, các loại chuyện đều sắp nôn ra hết, đáng lẽ cậu càng nên đề cao cảnh giác mới phải.

Hình Kính Dương trừng mắt liếc bọn Tôn Bằng mấy cái, vô luận là ai, phân tán đi sự chú ý của Thẩm Quân cậu đều không cho phép, anh em cũng không được.
Nhưng xem xét Thẩm Quân cũng chỉ xuất phát từ ý tốt, Hình Kính Dương không nỡ làm hắn mất mặt, sắc mặt cũng hòa hoãn lại, “Được rồi, cùng nhau ăn.”
Tôn Bằng ngoáy ngoáy lỗ tai, bởi vì Thẩm Quân dám dạy bảo Hình Kính Dương mà chấn động, “Đù má, đến anh Dương nhà tôi cậu cũng dám dạy đời?! Thẩm Quân, cậu trâu bò!” Tôn Bằng dùng vẻ mặt sùng bái mà nhìn Thẩm Quân.
Hình Kính Dương lấy đũa chọc cậu ta, “Câm mồm.”
“Ha ha ha…” Trương Mộng Kỳ cười lớn, thúc nhẹ bả vai Vương Trạch Hạo, “Tôn Bằng sao mà giống chân chó vậy.”
Vương Trạch Hạo là học sinh lớp mười hai, hơn bọn họ một lớp, cũng là thành viên tuyển chạy 3.000 mét, trong đợt thi này cũng hướng dẫn Hình Kính Dương rất nhiều.

Vương Trạch Hạo cười cười, nói với Trương Mộng Kỳ: “Gì mà giống chân chó, cậu ta là chân chó hàng thật giá thật.”
“Xỏ xiên ai đấy hả? Cậu không có tư cách xiên tôi ok? Cậu mẹ nó bám anh Dương so với tôi còn giống chó mặt xệ hơn*.”
*Chó mặt xệ: Thích tâng bốc nịnh bợ người khác.
“Tôi chó mặt xệ? Vậy cậu chính là chó nhà quê, vừa ngu vừa tiện.”
Hai người tôi một câu cậu một câu ồn ào như họp chợ, Lý Nghị Nhiên suốt toàn bộ quá trình không nói một lời, chỉ yên lặng bưng trà rót nước cho Tôn Bằng, Trương Mộng Kỳ càng quá đáng hơn, ngồi một bên cười hi hi ha ha.
Theo như lý thuyết, dưới tình huống này, Hình Kính Dương chỉ cần tặng cho mỗi người một đạp là xong việc, nhưng cậu phát hiện Thẩm Quân xem hai người bọn họ cãi nhau xem tới vô cùng hăng hái, cũng không nỡ đánh gãy hứng thú của hắn.

Gọi phục vụ tới, cầm thực đơn lật qua lật lại, Hình Kính Dương thân là khách quý được mời, còn phải đích thân tự gọi đồ ăn.
Lát sau, người phục vụ tay bê một cái đĩa đi tới, “Xin tránh một chút.”
Lý Nghị Nhiên quay đầu nhìn, “À vâng.” Cậu nhích ghế tới gần Tôn Bằng hơn, kéo giãn khoảng cách với Vương Trạch Hạo, để lại một chỗ trống để phục vụ tiện bày đồ ăn.
Tôn Bằng cũng ngừng cãi lộn, nhìn chằm chằm vào miếng thịt mới cắt xong, hỏi: “Anh Dương, anh gọi thịt xiên à? Em muốn ăn thịt cừu xiên, rau cải nướng giấy bạc, với cả cá nướng nữa.”
Hình Kính Dương giận điên người, duỗi tay gõ lên đầu Tôn Bằng một cái, “Cho nên nói bọn mày đến để làm cái gì hả? Mẹ nó đến mời tao ăn cơm hay đến làm ông nội tao?”
“Vốn dĩ cũng không phải bọn em mời khách mà.” Tôn Bằng trưng ra vẻ mặt đắc ý, “Thẩm Quân mời, bọn em chỉ tới ăn ké anh thôi.”
Thẩm Quân đón lấy ánh mắt khát khao của Tôn Bằng, cười nói: “Cho hỏi mấy món cậu ấy nói ở đây có không?”
Phục vụ đáp: “Có, thịt cừu các cậu muốn bao nhiêu xiên?”
Tôn Bằng giành nói: “Ba mươi xiên, với cả bia cũng lấy một thùng nha.”
“Tôi, tôi muốn cánh cà om coca.” Trương Mộng Kỳ cũng chen miệng.
“Vâng… Vị khách này,” Phục vụ chỉ chỉ Hình Kính Dương, “Đã gọi rất nhiều, tôi thấy cũng khá đủ rồi, nếu còn thiếu, một lát nữa các vị hẵng gọi thêm.”
Thẩm Quân nghĩ nghĩ, “Có nước ép kiwi không?”
Phục vụ nhìn bảng gọi món, “Đã gọi rồi ạ.”
Thẩm Quân liếc mắt nhìn Hình Kính Dương, quay sang nói với phục vụ: “Vậy được rồi, trước tiên cứ thế đi.”
Từ lúc bọn họ cậu một câu tôi một câu gọi món, Hình Kính Dương đã kéo vành mũ tới thấp nhất, người khác nhìn vào không thấy rõ biểu tình.
Thẩm Quân vừa dứt lời, đã bị Hình Kính Dương đứng dậy kéo tay đi về hướng toilet.

Hắn không muốn khiến cho mấy người kia hiểu lầm, định đẩy tay Hình Kính Dương ra, nhưng suốt đường đi muốn động cũng không động nổi, bị Hình Kính Dương đưa tới gian phòng vệ sinh độc lập ở vách cuối cùng.
“Cậu trừng cái gì… Ưm…”
Hình Kính Dương đột nhiên cắn lên môi hắn, giải tỏa toàn bộ bức xúc giận dỗi trong lòng.

Môi Thẩm Quân bị cậu cắn đau, há miệng rên nhẹ một tiếng, Hình Kính Dương lại mượn cơ hội này đem đầu lưỡi duỗi vào, điên cuồng đoạt lấy hô hấp cùng nước bọt của hắn, không cho Thẩm Quân bất kỳ cơ hội đánh trả nào, cường thế lại khẩn trương.

Không biết từ khi nào, đầu lưỡi của chính mình bị Hình Kính Dương móc lấy, động tác Hình Kính Dương nuốt lấy đầu lưỡi hắn tựa như đang ăn dương v*t, một ngụm lại một ngụm mút vào, liếm láp, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ mấy cái.

Lưỡi Thẩm Quân đã tê rần, trong miệng càng tiết ra nhiều chất lỏng.

Hình Kính Dương giống như một con sói đói, ăn tất cả những gì mà cậu chạm vào, chỉ hận không thể đem cả thân xác Thẩm Quân huỷ đi nuốt vào bụng.
Mũ rơi trên mặt đất, Hình Kính Dương dùng đầu lưỡi liếm lên lông mi Thẩm Quân, vành tai, sống mũi, xương quai xanh.
Một lần lại một lần nói với Thẩm Quân, “Cậu là của tôi.”
“Của tôi.” Cậu cụng đầu vào trán Thẩm Quân, hơi thở dồn dập, tuyên bố chủ quyền, “Chỗ nào cũng là của tôi.”
Thẩm Quân đã bị Hình Kính Dương hôn đến thần trí mơ hồ, chân cũng sắp đứng không vững, hắn càng lúc càng mơ màng, thì thào nói: “Lưỡi, lưỡi của cậu…” Môi Thẩm Quân đã sớm sưng lên, viền môi cũng đỏ thành một mảng.
“Lưỡi làm sao? Hôn cậu cứng luôn rồi?” Hình Kính Dương muốn sờ xuống phía dưới của hắn.
“Đừng.” Thẩm Quân bây giờ chỉ gọi là “có chút cương”, nhưng nếu Hình Kính Dương sờ thêm nữa, chuyện gì xảy ra hắn cũng không nói trước được.

Thẩm Quân miễn cưỡng duy trì lý trí, “Bọn họ còn đang chờ.”
Hình Kính Dương lại bốc hoả, cắn Thẩm Quân một miếng.

“Cậu còn dám nhắc bọn nó? Không nhìn ra tôi đang ghen sao?”
“Ghen?” Thẩm Quân ôm cổ Hình Kính Dương, “Bọn họ không phải anh em của cậu sao? Cậu ghen cái gì.”
“Tôi không muốn cậu lãng phí tinh lực ở trên người khác.” Hình Kính Dương uỷ khuất nói: “Chỉ dành cho một mình tôi có được không? Tôi chịu không nổi cậu cười với người khác, cũng không muốn thấy cậu nổi giận với bất kỳ ai, cảm xúc của cậu, chỉ thuộc về duy nhất một mình tôi.”
Thẩm Quân rốt cục hiểu được cậu đang dỗi cái gì, cố ý chế nhạo Hình Kính Dương, “Lòng dạ không nhỏ.”
“Lòng dạ tôi vốn dĩ chưa bao giờ nhỏ, còn muốn, tối hôm nay cậu làm tôi.” Hình Kính Dương nói mấy lời xấu hổ mặt không đỏ tim không loạn, còn mang theo chút oán giận nho nhỏ, “Đã lâu rồi, cậu chưa làm tôi.”
“Tôi thấy, có vẻ không cần tôi phải bận tâm đến chuyện làm sao để hòa nhập vào cuộc sống của cậu nữa.” Thẩm Quân nhéo mông Hình Kính Dương, thì thầm, “Không bằng dành thời gian này học thêm vài tư thế mới.”
Hình Kính Dương lập tức không làm loạn nữa.
Hai người trở lại phòng ăn đã là một lúc sau.
“Các cậu dùng chung một cái bồn cầu đấy à! Đồ ăn nguội hết cả rồi.”
Hình Kính Dương vẫn còn nhìn Tôn Bằng không thuận mắt, “Bố cũng không thấy mày đợi bọn tao.”
Tôn Bằng mỗi tay cầm một xiên thịt dê, ăn tới quên trời quên đất, “Bọn mình ai với ai nào! Nghị Nhiên mau rót rượu cho anh Dương, Thẩm Quân uống gì?”
“Cậu ấy uống nước trái cây.” Hình Kính Dương thay Thẩm Quân nói.

Cái tên Thẩm Quân nổi danh toàn trường, ai mà không biết, hơn nữa bọn họ cũng chỉ quanh quẩn mấy anh em đã chơi thân từ lâu, bữa tiệc vẫn thuận lợi tiến hành, càng uống càng hăng, một chút tẻ nhạt cũng không có.
Lý Nghị Nhiên dùng tay che lại cái chén của Tôn Bằng, “Anh Dương, đừng rót cho cậu ấy nữa.”
“Đúng đó, Trạch Hạo nhà tôi cũng say cả rồi.” Trương Mộng Kỳ dĩ nhiên càng đau lòng cho người yêu mình.
Thẩm Quân biết Hình Kính Dương đang cố ý trả thù cậu ta, muốn cười lại không thể cười, hắn khuyên nhủ Hình Kính Dương, “Vậy là đủ rồi.”
Hình Kính Dương mới thu tay.
Tôn Bằng bắt đầu líu lưỡi, “Thẩm Quân này, cậu thật sự đuổi kịp được “Tiểu tâm can” của anh Dương rồi đó.

Từ trước đến nay anh Dương chỉ nghe lời hai người thôi, một là chị dâu tôi chưa từng thấy qua, một chính là cậu, nào nào, tôi lại kính cậu một ly.”
Thẩm Quân nghe được ba chữ “Tiểu tâm can” kia, mặt bắt đầu đỏ lên.

Hình Kính Dương vui vẻ rót đầy nước trái cây cho hắn, “Uống đi, người ta chờ kìa.”
Thẩm Quân vô cùng khắc chế mà nhịn xuống, cạn ly với Tôn Bằng.
Hình Kính Dương ôm lấy bả vai Tôn Bằng, “Hôm nay mày chỉ nói được mỗi câu này là đỉnh.”
“Em làm việc cũng đỉnh à nha, ờ… Trạch Hạo mau lấy đồ ra đi.”
Vương Trạch Hạo nằm dài trên bàn, sớm đã cử động không nổi, “Ở… Ở trong túi của tao, trong túi.”
Tôn Bằng nhướn mày với Mộng Kỳ, “Lấy giúp tôi chút.”
Trương Mộng Kỳ móc túi quần cậu ta, lúc lôi đồ vật ra, vừa liếc thấy đã vội vàng quăng ra ngoài, “Mấy cậu! Lưu manh!”
Hình Kính Dương duỗi tay nhận đồ, săm soi thật kỹ, thật sự là mẹ nó lưu manh.
“Tặng cho anh và chị dâu.” Tôn Bằng chỉ chỉ vào mình, “Anh Dương, em đủ thành ý chưa?”
Hình Kính Dương cười xấu xa, liếc mắt nhìn trộm Thẩm Quân một cái, nói với Tôn Bằng: “Đủ thành ý.”
“Cái gì mà thần thần bí bí như vậy?” Thẩm Quân muốn nhìn, Hình Kính Dương càng không cho nhìn, cất đồ vào túi, “Bảo đưa cho chị dâu, có liên quan gì đến cậu à?”
Thẩm Quân ngoài sáng trong tối bị người ta đùa giỡn, mặt càng hồng.
“Được rồi, ăn cũng no rồi, tao cũng nên đi tìm chị dâu của bọn mày thôi.” Hình Kính Dương nói xong, ở dưới gầm bàn nhéo bàn tay Thẩm Quân một cái.
“… Vậy, tôi đi thanh toán.”
“Ơ, không phải đã nói còn đi karaoke sao?” Tôn Bằng ở sau lưng bọn họ hô lớn.
Hai người dĩ nhiên không hề nghe thấy, cùng nhau biến mất khỏi tầm mắt của mọi người..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK