Edit: Dưa hấu
Beta: Thị T7
Diệp Ngưng ở lại bệnh viện cùng Chương Ngọc Tuệ suốt một đêm, chờ đến sáng hôm sau, đợi cậu của Cố Dịch Thần đến cô liền chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Ngưng, con không ở lại gặp Dịch Thần sao?”
Chương Ngọc Tuệ dùng ánh mắt đáng thương nhìn Diệp Ngưng, muốn lấy được sự thương cảm từ cô.
“Dì, con đến đây chăm sóc dì bởi vì dì luôn đối xử với con như con gái, nhưng Cố Dịch Thần có đối tốt với con sao?”
Trước đây tiếp xúc với Diệp Ngưng, Chương Ngọc Tuệ cho rằng cô là cô gái hiền lành ôn nhu, nhưng hiện tại, thái độ cứng rắn của cô đã thay đổi cách nhìn của bà về cô.
Diệp Ngưng trở lại kí túc xá, mệt tới nỗi ngáp dài, đêm qua cô không dám ngủ vì sợ chẳng may Chương Ngọc Tuệ xảy ra chuyện gì.
Tối qua cô không về ký túc xá, Chu Mạt và Hứa Xán Xán thắc mắc không biết cô đi đâu, giờ Diệp Ngưng về tới, Chu Mạt nhịn không được chửi mấy câu:
“Cố Dịch Thần có biết xấu hổ không thế, làm chuyện có lỗi với cậu như vậy, mà còn dám kêu cậu đi chăm mẹ của anh ta, sao không đi mà kêu cái con tiểu tam kia tới chăm sóc?”
“Dù sao tớ cũng không phải vì nể mặt của anh ta, ai bảo dì Chương đối xử tốt với tớ như thế.”
“Cũng đúng.”
Chu Mạt gật đầu: “Chân gà do mẹ anh ta làm ngon thật!”
“Cậu chỉ biết nghĩ đến ăn.”
Hứa Xán Xán từ trên giường ló đầu ra, nắm tóc đuôi ngựa của Chu Mạt: “Tối mai sinh nhật tớ, chúng ta cùng đi quán bar Phoebe đi.”
“Cậu giàu rồi à? Chỗ đó đắt lắm đấy.”
Hứa Xán Xán cười ngượng ngùng: “Thật ra có chuyện này tớ vẫn luôn giấu các cậu…”
“Cái gì? Cái đồ nha đầu thối nhà cậu, dám giấu bí mật?”
“Đâu, tớ chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói mà.”
Hứa Xán Xán xoa đầu, nói tiếp: “Tớ đã hẹn hò với Giang Viễn rồi.”
Ngày đó Hứa Xán Xán vốn dĩ định về ký túc xá sẽ nói cho hai người bọn cô biết, nhưng lại nghe được tin Diệp Ngưng bị bạn trai phản bội, sao có thể nói ra trong tình huống đó chứ, làm thế không phải sỉ nhục người ta sao?
“Vậy Giang Viễn có đáng tin không? Tớ nghe đồn là nhà anh ta rất có tiền.”
Chu Mạt cau mày nghi ngờ, biết gia cảnh Giang Viễn không tầm thường.
Hơn nữa, anh ấy còn là đại thần trong khoa máy tính, trong trường có không ít người theo đuổi, anh ấy đẹp trai, tính tình lạc quan, rất thu hút các cô gái yêu thích.
Lần trước Chu Mạt cùng Hứa Xán Xán đến nhà ăn ăn cơm, Hứa Xán Xán không cẩn thận đụng phải Giang Viễn, làm khay cơm của anh ta đổ xuống đất, ai mà ngờ được sau sự cố đó Giang Viễn lại nhất kiến chung tình với Hứa Xán Xán, về sau liền bắt đầu theo đuổi cô ấy.
Hứa Xán Xán vẫn luôn từ chối Giang Viễn, bày tỏ hai người họ không có khả năng, thế nhưng trước sau anh ấy cũng không từ bỏ, cũng coi như rất có nghị lực.
“Đáng tin hay không, hai cậu giúp tớ kiểm tra không phải sẽ biết sao? Cùng lắm thì tớ chia tay.”
Nghe giọng điệu Hứa Xán Xán tự nhiên như vậy, Diệp Ngưng không khỏi nói thầm: “Sao các cậu có thể dễ dàng như vậy?”
Cô khẩy khẩy móng tay, ánh mắt có chút ảm đạm.
Chu Mạt và Hứa Xán Xán liếc nhìn nhau, sau đó nói: “Vừa hay ngày mai có cơ hội, cậu đến đấy gặp thêm vài anh đẹp trai, tìm một người đàn ông có hai chân có khó gì đâu?”
“Chu Mạt nói không sai, tớ bảo Giang Viễn gọi thêm vài người bạn đến.”
………………..
Ban đêm, phố lên đèn.
Diệp Ngưng và Chu Mạt đi theo Hứa Xán Xán đến quán bar Phoebe, đây là quán bar cao cấp, nên không quá hỗn loạn.
Hứa Xán Xán đi trước dẫn đường, rất nhanh đã thấy Giang Viễn đang đi về phía cô.
“Anh em tốt của anh đều đã tới rồi.”
Giang Viễn tự nhiên ôm bả vai Hứa Xán Xán, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Hứa Xán Xán xoay người nhìn Diệp Ngưng và Chu Mạt, nói với Giang Viễn: “Hai cậu ấy là bạn tốt của em, anh đều biết, không cần giới thiệu nữa nhé.”
Giang Viễn gật đầu: “Chào hai em, để anh dẫn các em vào.”
Đi theo anh ta tới khu ghế ngồi, Diệp Ngưng không ngờ gặp được một gương mặt quen thuộc.
“Lục…”
Diệp Ngưng vô thức gọi, nhưng lại phát hiện mình không nhớ rõ tên, không khỏi ngượng ngùng mỉm cười: “Đàn anh Lục.”
“Em cứ gọi anh Sâm là được.”
Lục Sâm nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Diệp Ngưng, nghiêng đầu cười.
“Trời ơi, anh ấy đẹp trai quá!!!”
Chu Mạt luôn yêu thích những anh chàng đẹp trai, đặc biệt là kiểu vừa đẹp trai vừa lưu manh như thế này, vô thức không khống chế được mà nhỏ giọng gào thét với Diệp Ngưng.
Ánh mắt ra hiệu của Diệp Ngưng làm cô nàng bình tĩnh lại, kéo cô ngồi xuống, Chu Mạt lúc này mới phản ứng lại: “Ơ, sao cậu biết anh ta thế?”
“Trước đây anh ấy cũng học ở Ngu Đại.”
“Sao tớ chưa gặp bao giờ? Đáng tiếc, tớ đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội thưởng thức nhan sắc này.”
Diệp Ngưng: “……”
Ngồi bên kia, Lục Sâm lén chụp ảnh của Diệp Ngưng rồi gửi cho Tạ Ly.
Cậu tin rằng, không cần biết là đêm nay Tạ Ly có việc gì, nhất định anh cũng sẽ bỏ hết mà chạy tới đây.
Thông thường, cậu nhắn tin cho Tạ Ly, chưa bao giờ được trả lời ngay, thế mà lần này, anh nhanh chóng gửi lại hai chữ —
“Địa điểm.”
Đưa tay vuốt cằm, trên mặt Lục Sâm lộ ra ý cười xấu xa.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
“Đợi chút nữa anh Ly của chúng ta cũng tới.” – Qua mấy phút, Lục Sâm đột nhiên lên tiếng, để mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý.
Khi cậu nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ngưng, cô đang mặc một chiếc váy màu đỏ, rất an tĩnh ngồi ở đó.
“Trời má. Mặt mũi anh Giang đây cũng thật lớn mà, còn mời được cả Tạ Ly, mặt trời hôm nay mọc từ phía Tây sao?”
Có người nói đùa, Giang Viễn cũng ngẩn người, mặc dù anh ta và Tạ Ly có quen biết, nhưng mà không có thân đến vậy.
Có lẽ là nể mặt Lục Sâm nên mới tới, hai người họ là anh em thân thiết mà.
Mặc kệ như thế nào, sự xuất hiện của Tạ Ly cũng khiến cậu ta thấy hãnh diện.
Tốc độ của Tạ Ly nhanh thật, không bao lâu đã đến, Lục Sâm ước chừng lúc nãy anh hẳn là đang ở công ty tăng ca, chẳng lẽ anh vượt đèn đỏ nên mới tới nhanh như vậy?
Tạ Ly vừa xuất hiện, bọn họ đều sôi nổi đến gần mà nịnh bợ chào đón anh.
Mọi người đều mặc đồ bình thường thoải mái, chỉ có anh là mặc áo sơ mi công sở và quần tây.
“Anh Ly, uống một ly làm mẫu cho mọi người đi anh.”
Đáy mắt Lục Sâm hiện lên một tia trêu đùa, rót cho Tạ Ly một ly.
Tạ Ly nâng ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, yết hầu theo động tác của anh mà di chuyển, quả thực hết sức gợi cảm.
Chu Mạt nhìn thấy, kích động kéo cánh tay Diệp Ngưng, nhỏ giọng thì thầm: “Người đàn ông như này mới xứng với cậu, nếu cậu có thể theo đuổi được anh ấy, chắc chắn tên Cố Dịch Thần kia sẽ tức điên lên.”
Theo đuổi Tạ Ly?
Diệp Ngưng thật sự không có tự tin đó.
Anh không phải là người mà cô có thể khống chế được.
Theo bản năng nhìn Tạ Ly, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của anh, cô chột dạ lập tức cúi đầu.
Mới nhìn Tạ Ly thôi mà cô đã sợ như vậy, nói gì đến việc cùng anh hẹn hò yêu đương?
“Hôm nay là sinh nhật của bảo bối nhà tôi, cảm ơn các cậu đã đến mừng sinh nhật cô ấy…”
Giang Viễn vừa dứt lời, nhân viên phục vụ vừa hát bài chúc mừng sinh nhật vừa đẩy chiếc bánh kem ba tầng tiến vào.
Tạ Ly và Diệp Ngưng ngồi lệch nhau, khuôn mặt cô được phản chiếu vào mắt anh qua ngọn nến lung linh, vô cùng xinh đẹp.
Anh vốn cho rằng mình là kẻ lạnh lùng vô tâm cho đến khi gặp cô ––
Hóa ra trái tim anh cũng có thể trở nên mềm yếu.
Mọi người cùng nhau hát mừng sinh nhật, Hứa Xán Xán nhắm mắt, chắp tay trước ngực ước nguyện.
Sau đó, cô nàng một hơi thổi tắt nến.
Giang Viễn cưng chiều nhìn Hứa Xán Xán, nắm tay cô ấy cùng cắt bánh kem.
“Ặc, hai người sến quá đi mất.”
Tuy Chu Mạt ngoài miệng nói vậy, nhưng trong mắt lại không che giấu được vẻ hâm mộ.
Diệp Ngưng căn bản không nghe thấy Chu Mạt nói gì, cô ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt, hốc mắt càng thêm chua xót, bất giác nước mắt dâng lên.
Sinh nhật đầu tiên khi cô cùng Cố Dịch Thần bên nhau, anh ta cũng nắm tay cô cùng nhau cắt bánh giống vậy.
Tình yêu lúc mới bắt đầu luôn tốt đẹp như thế.
Chu Mạt nhìn thấy Diệp Ngưng muốn khóc, nhất định là nhìn hai người kia ngọt ngào mà chịu đả kích rồi.
“Tớ muốn đi nhà vệ sinh, cậu đi cùng tớ đi.”
Chu Mạt kéo cánh tay Diệp Ngưng, sau đó đứng lên, Hứa Xán Xán cắt bánh kem định đưa sang cho hai người, Chu Mạt nói: “Cậu để đó trước đã nhé.”
Chu Mạt kéo Diệp Ngưng rời khỏi chỗ ngồi, cô rời nơi đó, tâm trạng liền tỉnh táo hơn không ít.
Dư âm của việc thất tình lớn thật, vốn nghĩ rằng ba ngày đầu là quãng thời gian khó khăn nhất, ai biết được những ngày sau, mỗi khi nhớ lại quá khứ, lòng lại đau như bị kim châm vậy.
“Diệp Ngưng, cậu không thể tiếp tục phiền muộn như vậy nữa.”
Chu Mạt nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói.
“Cách tốt nhất để quên đi tình cũ là tìm tình mới, cậu lãng phí ba năm thanh xuân tươi đẹp bên thứ cặn bã đó rồi, phải nhanh chóng bắt đầu mối quan hệ mới, tống cổ tên kia ra khỏi thế giới của cậu.”
Diệp Ngưng cong môi lên, lộ ra nụ cười mang theo vài phần quyến rũ.
Cô khoác vai Chu Mạt, tinh nghịch chớp mắt: “Trên đời chỉ có tình yêu thôi sao?”
Cô đã phí mấy năm tuổi xuân vì tình yêu, sao lại phải bước chân vào con đường đó nữa.
Chu Mạt cứng họng khi nghe cô hỏi ngược, nhưng cũng cảm thấy đúng.
“Không phải định đi vệ sinh à?” – Diệp Ngưng tránh né đề tài này, không muốn nhắc đến nó nữa.
Hai người đi về hướng nhà vệ sinh, ai ngờ nửa đường, Diệp Ngưng gặp phải Trì Hân Nhiên.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong khoảnh khắc, dường như có tia lửa bắn ra ngoài không khí.
Trì Hân Nhiên mặc một váy hai dây màu bạc, mái tóc xoăn gợn sóng buông xõa hờ hững trên vai, phong cách tiêu biểu của các cô gái hộp đêm.
Nhìn thấy Diệp Ngưng, đầu tiên cô ta ngẩn người, sau đó nhếch mép vén mái tóc mình lên.
“Cô ta có phải là ả tiểu tam đó không?”
Chu Mạt dường như đoán được, thấp giọng hỏi Diệp Ngưng.
Diệp Ngưng vừa gật đầu một cái, không nghĩ tới Chu Mạt liền bước đến tát một cái “Chát” vào mặt Trì Hân Nhiên.
Chu Mạt được ba dẫn đi tập Taekwondo từ nhỏ, sức lực của cô mạnh đến kinh người, uy lực một cái tát này tất nhiên có thể tưởng tượng được, đầu Trì Hân Nhiên choáng váng, khóe miệng rướm máu.
Nhưng cô ả nào chịu yếu thế, quay ra đánh ngược lại, muốn túm lấy tóc Chu Mạt, Diệp Ngưng đâu thể đứng yên nhìn Chu Mạt bị bắt nạt, lúc cô ta giơ tay ra, cô liền nhanh tay nhanh mắt tóm chặt tóc Trì Hân Nhiên, kéo mạnh về phía sau.
“Aaaaaa––”
Trì Hân Nhiên đau đớn la lên như con lừa.
Đợi đến khi Diệp Ngưng buông tay ra, cô ta trừng mắt chửi rủa hai người các cô, trong mắt tràn ngập sự không chịu thua kém.
“Đừng để ý cô ta.”
Diệp Ngưng thấy ổn liền ngừng lại, kéo Chu Mạt rời đi, nhưng Trì Hân Nhiên không chịu bỏ qua, từ phía sau đánh lén hai người, muốn phản kích lại.
Ba cô gái đánh thành một mớ hỗn độn, Trì Hân Nhiên một đấu hai, hiển nhiên không có cơ hội đánh trả, chưa kể Chu Mạt còn có đai đen Taekwondo.
“Đời này tôi ghét nhất là cái loại tiểu tam trơ trẽn không biết xấu hổ, bố mẹ cô không dạy cách làm người, để tôi dạy!”
Ba của Chu Mạt chính vì bị nhân viên nữ cấp dưới trong công ty quyến rũ, nên mới ngoại tình, gia đình hạnh phúc một nhà ba người tan vỡ, vì thế Chu Mạt hận nhất là loại người này.
Trì Hân Nhiên có cảm giác da đầu mình sắp bị kéo rách luôn rồi, đau đến mức kêu la thảm thiết, cầu xin cô nàng buông tay.
Nhân viên phục vụ chạy tới, đứng bên cạnh khuyên nửa ngày, thấy bọn họ vẫn đánh nhau dữ dội, cũng không dám xông vào can, chỉ đành gọi điện báo cảnh sát.