• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hạnh Hạnh – Beta: Beo

Bố mẹ Chu mới xuống xe thì thấy một chàng trai tuấn tú đang ôm bó hoa đứng trước mặt Chu Mạt.

Hai vị phụ huynh nhìn nhau, hỏi Chu Mạt: “Mạt Mạt, đây là ai vậy?”

Chu Mạt nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay đầu nhìn, cả kinh.

“Ba, mẹ, sao hai người đi mau thế ạ?”

Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý mà.

Lục Sâm phản ứng nhanh, đưa hoa cho Chu Mạt, tự giới thiệu bản thân: “Cháu chào chú dì, cháu là Lục Sâm, cháu đang theo đuổi Chu Mạt, chẳng bao lâu nữa cháu sẽ trở thành bạn trai của cô ấy ạ.”

Thái độ của anh từ tốn không hề kiêu ngạo, lại còn hào phóng làm cho bố mẹ Chu yêu thích.

Mẹ Chu cực kì thích Lục Sâm, bà vẫn luôn lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của Chu Mạt, bây giờ gặp được chàng trai anh tuấn như thế này theo đuổi con gái mình, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng nhẹ hơn nhiều.

“Chúng ta đi ăn cơm nhé, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Mẹ Chu lên tiếng, Lục Sâm đương nhiên sẽ không từ chối.

“Cháu đỗ xe ở chỗ kia, giờ chúng ta qua đó đi ạ.”

Chu Mạt giật tay áo anh, Lục Sâm bình tĩnh nhìn cô.

Ba mẹ Chu nhìn theo ánh mắt của Lục Sâm, thấy một chiếc xe Mercedes – Benz cách đó không xa.

Nhìn qua thì Lục Sâm rất đẹp trai, trên người còn có khí chất, lại thêm cả chiếc xe này, chắc là con nhà danh giá rồi.

“Tiểu Lục, gia đình cháu làm nghề gì thế?”

Mẹ Chu vừa lên xe đã hỏi.

Chu Mạt ngồi ở ghế trước quay đầu nhìn bà, ánh mắt ý bảo bà đừng hỏi.

“Ba mẹ cháu làm ăn buôn bán bình thường thôi ạ.”

Lục Sâm trả lời, hỏi tiếp: “Chú dì có muốn ăn gì không ạ?”

“Hai chú dì ăn cái gì cũng được.”

“Cháu dẫn mọi người đi ăn đặc sản ở Ngu Thành nhé.”

“Được.”

Đến nhà hàng, Lục Sâm book một phòng riêng.

Anh không đưa bố mẹ Chu Mạt tới nhà hàng 5 sao gì gì đó, đây là lần đầu tiên gặp mặt bố mẹ Chu, không nên dẫn họ đến những nơi xa hoa như vậy làm mọi người không thoải mái.

Chu Mạt thực sự khâm phục Lục Sâm, có vẻ như anh giải quyết mọi việc lúc nào cũng rất dễ dàng.

“Chú dì gọi món trước đi ạ.”

Nói rồi anh đưa menu cho bố mẹ Chu.

Lục Sâm quay sang hỏi Chu Mạt muốn ăn gì, cô đáp: “Em ăn món nào cũng được.”

Mẹ Chu vô cùng hài lòng với anh, nhưng nhìn qua gia đình Lục Sâm rất giàu có, hai nhà chắc chắn sẽ không môn đăng hộ đối.

Bữa cơm này thái độ của Lục Sâm cực kì tốt, làm mẹ Chu cười mãi không thôi.

Chu Mạt cả kinh, mẹ cô chưa bao giờ cười với cô như thế đâu.

Cơm nước xong xuôi, Lục Sâm chủ động muốn dẫn bố mẹ Chu đi shopping, tối muộn mới về tới khách sạn.

Chu Mạt xuống xe cùng bố mẹ, Lục Sâm sắp xếp mọi chuyện vô cùng ổn thỏa, chỉ cần tới quầy lễ tân nhận phòng là được.

“Tiểu Lục, hôm nay dì cảm ơn cháu rất nhiều.”

Mẹ Chu nói.

Giọng Lục Sâm ngon ngọt nhẹ nhàng:”Hôm nay cháu cũng rất vui ạ, đã lâu không có được một ngày nghỉ thoải mái như này.”

Gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma.

Chu Mạt kéo tay mẹ Chu, nói với Lục Sâm: “Anh về sớm đi, trên đường lái xe nhớ chú ý an toàn nha.”

Lục Sâm gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt bố mẹ Chu và Chu Mạt.

Lúc vào phòng, mẹ Chu khen ngợi Lục Sâm không ngớt.

Chu Mạt bĩu môi: “Mẹ mới gặp Lục Sâm một lần mà thấy anh ấy tốt chỗ nào?”

“Gia thế tốt, dáng vẻ cũng rất đẹp trai, tính tình lại khiêm nhường, con trai được như vậy thời buổi này hiếm lắm.”

“Càng như thế càng khiến người khác thấy không an toàn.”

Chu Mạt ngắt lời mẹ Chu, một lúc sau bà mới nói: “Trước đây ở bên cha con, mẹ chẳng đòi hỏi ở ông ấy điều gì cả, vậy mà vẫn…”

Bà thở dài, nói tiếp: “Thế nên đàn ông dù điều kiện tốt hay không vẫn có thể chán cơm thèm phở. Mẹ không muốn con cứ nhìn vào gia cảnh của người ta, chỉ mong cả đời này con không phải sống trong sợ hãi, lo lắng được mất này kia.”

Chu Mạt chỗ hiểu chỗ không.

Có lẽ là vì cô còn quá trẻ, chưa trải đời nhiều nên chưa hiểu hết được.

Chiều hôm sau, bố mẹ Chu về nhà, Lục Sâm không ngờ bố mẹ cô lại về sớm vậy, anh không biết nên không ra tiễn được.

Nghe cô kể thế, anh ủ rũ hỏi cô sao không nói cho anh biết sớm hơn.

Chu Mạt cười mỉm: “Hôm qua gia đình tôi đã làm phiền đến anh nhiều rồi.”

Lục Sâm không thích cô nói như vậy.

Chu Mạt trầm mặc nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Nếu tôi không ở Ngu Thành nữa, về quê làm việc, anh thấy sao?”

“Anh sẽ thường xuyên tới thăm em.”

Lục Sâm trả lời không chút do dự: “Anh đi với em là chuyện không thể, trụ sở công ty ở Ngu Thành không có chi nhánh ở đấy, lúc nào rảnh anh sẽ tới tìm em.”

“Sao anh không ngăn cản, không bảo tôi nên ở lại Ngu Thành à?”

“Yêu một người là tôn trọng người ấy.”

Lục Sâm nhìn cô: “Anh biết ngay em sẽ hỏi câu đó mà, anh không muốn ép buộc em làm những điều mình không muốn.”

Nghe anh nói thế, Chu Mạt thấy rất cảm động, cả lý trí lẫn con tim đều muốn cô ở lại.

Người cô yêu ở đây, vậy nên sẽ chẳng thấy cô đơn nữa.

…….

Trường học yêu cầu sinh viên đã tốt nghiệp chuyển ra khỏi ký túc xá trong 10 ngày tới, Chu Mạt muốn tìm phòng trọ ở gần công ty.

Ba mẹ đưa cho cô 20 vạn tệ (tầm 71 triệu), bảo Chu Mạt tìm chỗ nào có điều kiện tốt, đừng để bản thân chịu khổ, nhưng với khả năng hiện tại, Chu Mạt muốn tìm một căn phòng chỉ cần dùng 1/3 tiền lương hiện giờ.

Lục Sâm biết cô định đi tìm nhà, anh chọn cho cô một căn khoảng 80 mét vuông, thích hợp để con gái ở, nhưng mỗi tháng tốn 8000 tệ tiền thuê nhà.

Tầm giá này Chu Mạt không thuê nổi, cô chỉ định tìm một phòng khoảng 2000 tệ đổ lại.

5 ngày sau, cô cũng tìm được một phòng không to lắm, 50 mét vuông, mỗi tháng 1800 tệ.

Hôm chuyển sang nhà mới, Lục Sâm đưa cô đi mua một số đồ dùng hằng ngày, anh định trả tiền hộ nhưng cô lại từ chối.

“Tuy tiền lương của tôi chẳng đáng bao nhiêu nhưng cũng không muốn tiêu tiền của anh, bất luận mai sau chúng ta có yêu nhau hay không thì tôi cũng không muốn.”

Lục Sâm cau mày.

“Hóa ra em đã tính hết cả rồi.”

“Đương nhiên, không thì sao tôi lại đi mua đồ với anh?”

“Qua vài tháng thử nghiệm, cho dù chưa có kết quả nhưng em cũng nên cho anh đánh giá chút đi.”

“Ngày trước 20 điểm, bây giờ vừa qua tiêu chuẩn, 60 điểm.”

Lục Sâm bật cười, sao trước đây điểm của anh lại thấp vậy chỉ? Chỉ có 20 điểm thôi á?

Cách mạng còn gian nan quá.

Nhưng dù sao Lục Sâm cũng rất vui vẻ, ít ra còn được tăng 40 điểm.

Buổi tối, Chu Mạt mời Diệp Ngưng và Hứa Xán Xán tới nhà ăn lẩu, Lục Sâm cũng không chịu đi về.

Anh biết cô chưa đồng ý là vì chủ ý của mấy cô bạn này, vậy nên bây giờ anh phải chủ động xuất chiêu, thể hiện một chút.

Lúc Diệp Ngưng và Hứa Xán Xán tới nhà, Chu Mạt nói Lục Sâm đang ở đây.

Diệp Ngưng nhìn Lục Sâm: “Anh tham gia vào chuyện của con gái làm gì? Không thấy xấu hổ hả?”

“Xấu hổ gì chứ, đây cũng không phải lần đầu chúng ta ăn cơm với nhau mà.”

Giọng điệu của Lục Sâm rất thản nhiên, ý muốn các cô đừng đối địch với mình nữa.

“Được rồi được rồi, anh lắm mồm quá.”

Chu Mạt kêu hai cô bạn mình ngồi xuống.

Lục Sâm nháy mắt với Chu Mạt: “Anh phải ngồi đối diện với em cơ.”

Nước lẩu bắt đầu sôi, Hứa Xán Xán hắng giọng, nói: “Bọn mình chơi trò nói thật đi?”

“Ô kê.”

Lục Sâm biết chắc chắn mấy cô gái này muốn hỏi mình cái gì đó, vậy nên thoải mái đồng ý.

“Bắt đầu từ tớ trước nhé, theo chiều kim đồng hồ, Diệp Ngưng hỏi trước đi.”

Diệp Ngưng gật đầu, hỏi cô: “Cậu thực sự không thích ăn rau mùi à?”

Lục Sâm, “………”

Ủa alo? Sao mọi người lại hỏi đề tài này vậy?

“Không thích.”

Hứa Xán Xán lắc đầu: “Bây giờ đến lượt Lục Sâm hỏi Diệp Ngưng.”

“Anh sẽ thay mặt người anh em tốt của mình hỏi em một vấn đề.

Lục Sâm cười nói.

“Nếu hồi đi học Tạ Ly theo đuổi em, em có đồng ý không?”

“Có.”

Diệp Ngưng không hề do dự, còn rải cơm chó, “Dù là thời điểm nào Tạ Ly xuất hiện thì em đều sẽ thích anh ấy thôi, đương nhiên là phải đồng ý rồi.”

“Lúc đấy em biết cậu ấy mà? Sao không thích vậy?”

“Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”

“Thôi được.”

Lục Sâm bất đắc dĩ gật đầu, anh nhìn Chu Mạt: “Đến lượt em hỏi anh đó.”

“Để tớ hỏi cho.”

Hứa Xán Xán nói xong, cô nàng nhìn Chu Mạt: “Được khum?”

Chu Mạt không có ý kiến, đúng lúc cô không biết nên hỏi gì.

“Anh hẹn hò với bao nhiêu cô rồi?”

Câu này khó trả lời quá.

Diệp Ngưng bổ sung một câu: “Cả bạn trai nữa, phải tính hết.”

Lục Sâm dở khóc dở cười, anh có thích đàn ông đâu.

“Chắc tầm 8 người, mỗi người khoảng 1 tháng, còn những người khác đều là mập mờ vớ vẩn thôi, không tính đâu.”

Sợ 3 cô nàng không tin, anh còn giơ tay thề: “Anh cam đoan những gì anh nói đều là sự thật.”

Ánh mắt anh chân thành, nhìn chằm chằm Chu Mạt: “Cô ấy chắc chắn là người cuối cùng.”

Chu Mạt, Diệp Ngưng và Hứa Xán Xán đều học khoa Tâm lý, nhìn ra được Lục Sâm nói thật, không phải là đang nói dối.

Xã hội bây giờ, yêu nhau rồi chia tay là chuyện bình thường, huống chi là người có sức hút như Lục Sâm, chỉ cần không phải đang yêu cô này lại nhập nhằng với cô khác là được.

……….

Ăn xuống xong xuôi, Diệp Ngưng và Hứa Xán Xán về nhà, trong phòng chỉ còn Chu Mạt và Lục Sâm.

Chu Mạt uống vài chén rượu, không đến mức say nhưng lại hơi đau đầu, cô dựa người vào sofa.

Lục Sâm rót một cốc nước, lẳng lặng ngồi cạnh cô.

“Em đau đầu à?”

“Ừ.”

“Có muốn anh xoa bóp cho không.”

“Được nha.”

Chu Mạt lẩm bẩm trả lời, người từ từ nhích về phía anh.

Lục Sâm nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho cô.

Bỗng nhiên cô nói:

“Tôi nghĩ rồi, tôi sẽ cho anh một cơ hội, bọn mình thử bên nhau đi.”

Lục Sâm dừng tay, ngẩn người nhìn cô.

Chu Mạt không thấy anh nói gì, cô mở to hai mắt, thấy anh ngây ngốc ngồi nhìn mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí trong phòng càng thêm ám muội.

Lục Sâm cúi đầu sờ tóc cô.

“Ở trong lòng anh em sớm đã là bạn gái của anh rồi.”

Anh xoa má Chu Mạt, kiêu ngạo nói:

“Em chỉ nói là thử thôi.”

“Có phải nếu em không hài lòng thì chúng ta sẽ chia tay đúng không?”, Lục Sâm cau mày, bá đạo trả lời:”Xin lỗi, đã nhận hàng thì không được trả về nơi sản xuất đâu.”

“Nếu như có một ngày anh chê em phiền, anh sẽ chủ động…..”

Lục Sâm không để Chu Mạt nói tiếp, anh đặt ngón trỏ lên môi cô.

“Anh sẽ không nói chia tay đâu, nhất định là không.”

“Anh cũng không cảm thấy anh yêu em thế nào đâu.”

“Yêu không phải dựa vào lời nói, mà là hành động.”

??????

Cô khó hiểu nhìn anh.

Nhìn vẻ mặt của Chu Mạt, Lục Sâm bật cười kéo cô vào lòng mình.

“Không sao, chúng ta vẫn còn trẻ, có những chuyện từ từ trải nghiệm cũng được, không nên vội vàng.”

“Là em còn trẻ.”

“Anh chỉ hơn em 3 tuổi thôi mà?”

Nói xong, Lục Sâm rúc đầu vào cổ cô, Chu Mạt sợ nhột, vội vàng đẩy anh ra.

“Anh dùng nước hoa à?”

“Không.”

Khoảng cách của hai người rất gần, cô ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng.

Kì lạ thật, tự dưng cô không thấy đau đầu nữa.

“Cảm ơn em đã chấp nhận anh.”

Dưới ánh đèn, anh thì thào ôm chặt lấy cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK