Hứa Xán Xán thấy Diệp Ngưng và Chu Mạt đi một lúc lâu còn chưa về, cảm thấy có chút lo lắng, lên tiếng bảo với Giang Viễn muốn đi xem một chút.
Cô nàng đứng dậy rời đi, Lâm Sâm cười đùa hỏi Giang Viễn: “Cậu thế nào lại theo đuổi được con gái nhà người ta vậy?”
“Đừng nói nữa, theo đuổi cô ấy rất khó.”
Giang Viễn lắc đầu thở dài, uống một ngụm rượu.
“Như thế nào? Ngay từ đầu cô ấy không để ý cậu hả? Bạn học Giang đẹp trai ngời ngời của chúng ta hấp dẫn như thế này mà người ta lại chẳng thèm ngó ngàng.”
“Cô ấy từ chối tôi mấy lần, còn mắng tôi là đồ bám dai như đỉa không biết xấu hổ.”
Giang Viễn nói đến đây, trên mặt nở nụ cười nhạt nhẽo, nhưng dáng vẻ lại rất hạnh phúc.
Lâm Sâm húych tay Tạ Ly, khẽ nói với anh, “Nghe thấy chưa? Học tập người ta một chút đi, theo đuổi người khác thì mặt phải dày lên.”
Tạ Ly khẽ nhướng mi không nói gì.
Lâm Sâm không biết nên nói anh như thế nào nữa, rõ ràng hôm nay vì Diệp Ngưng nên mới tới, mà lại im lặng như bưng, không chủ động nói chuyện với người ta.
Cứ như thế này thì đến bao giờ mới theo đuổi được đây?
“Không ổn rồi, cảnh sát đưa Diệp Ngưng và Mạt Mạt đi rồi…”
Hứa Xán Xán chạy về phòng, vội vàng nói.
Cô nàng còn chưa nói hết câu, Tạ Ly liền đứng dậy.
“Đồn cảnh sát gần đây đúng không?”
Cách quán bar này 1 cây số có một đồn cảnh sát, nhân viên phục vụ vừa gọi điện cảnh sát liền nhanh đi tới, đưa Diệp Ngưng, Chu Mạt và Trì Hân Nhiên vào đồn.
Hứa Xán Xán không nghĩ Tạ Ly là người đầu tiên phản ứng như vậy, cô nàng từng nghe qua, không phải anh là người lạnh lùng chuyện gì cũng không liên quan tới mình sao?
“Vâng, chính là cái chỗ gần đây…”
Cô nàng còn chưa nói xong Tạ Ly đã rời đi.
Hứa Xán Xán kinh ngạc nhìn bóng dáng anh, đầu óc trống rỗng.
Giang Viễn khó hiểu nhíu mày, hỏi Lục Sâm, “Sao tôi cảm thấy Ly ca rất quan tâm chuyện này nhỉ?”
Lục Sâm sờ cằm, cười đầy ẩn ý.
Đồ ngốc này, nếu không cậu nghĩ sao Tạ Ly lại tới đây chứ?
“Được rồi, sinh nhật tiếp đi, tôi tới đấy xem sao.”
Sau đó Lục Sâm cũng đứng dậy.
Hứa Xán Xán làm gì có tâm trạng sinh nhật sinh nhẽo nữa, tỏ ý muốn đi cùng, nếu đã thế, Giang Viễn đành nói: “Tôi mang hai người đi.”
…………..
3 người ngồi ở cục cảnh sát đang lập biên bản.
“Ai ra tay trước?”
Vừa nghe xong, Trì Hân Nhiên tức giận đùng đùng lườm Chu Mạt, “Là cô ta, cô ta động tay trước.”
“Tôi đánh cô vì cô không biết xấu hổ, đi cướp bạn trai của người khác.”
Chú cảnh sát liếc mắt nhìn, nói: “Chúng tôi không can thiệp vấn đề đạo đức, các cô muốn giải quyết mâu thuẫn cũng không cần như thế này, tự xem đánh nhau thành dạng gì rồi.”
“Đây đều là do cháu làm, bạn cháu đứng bên cạnh ngăn cản, cô ấy không can dự vụ này đâu ạ.”
Nghe Chu Mạt ôm hết trách nhiệm về người mình, Diệp Ngưng vội vàng nói: “Cháu cũng động tay ạ, lúc sau là cháu đánh.”
Chân Chu Mạt để dưới gầm bàn đá Diệp Ngưng một cái, Trì Hân Nhiên chỉ có một mình cô ta, mà bọn cô lại có hai người, chịu tội cùng làm gì chứ?
Diệp Ngưng bình tĩnh nói tiếp, “Nếu phải truy cứu trách nhiệm thì truy cứu cháu đi, mọi việc đều từ cháu mà ra, từ đầu đến cuối cháu cũng can dự vào, các chú thả bạn cháu ra đi ạ.”
Chú cảnh sát cười lạnh, “Cả 2 người đều có trách nhiệm, ai cũng đừng mong thoát tội, đây không phải chỗ để các cô khoe tình cảm chị em thắm thiết.”
Nói xong, một vị cảnh sát khác bước vào, không biết nói nhỏ điều gì với chú cảnh sát kia, chỉ thấy sắc mặt thay đổi, nói: “Có người nộp tiền bảo lãnh, hai người có thể đi rồi.”
Trì Hân Nhiên nghe thấy, không khỏi ngạc nhiên.
“Còn tôi thì sao?”
“Cô gọi điện thoại cho người nhà, bảo họ tới đây nộp tiền bảo lãnh là được.
“……”
Trì Hân Nhiên chỉ có thể gọi điện cho Cố Dịch Thần, nhưng anh ta còn đang nằm viện, sao tới đây được?
Diệp Ngưng và Chu Mạt từ phòng thẩm vấn đi ra, thấy một dáng người cao lớn đứng ở cửa sổ hành lang, ánh sáng chiếu vào người anh, trên đầu còn có mấy sợi tóc lộn xộn.
“Là anh ấy bảo lãnh bọn mình à?”
Chu Mạt thấp giọng hỏi Diệp Ngưng, có chút không thể tin nổi.
“Để tớ đi hỏi.”
Diệp Ngưng nói xong thì đi tới, lên tiếng, “Học trưởng”
Tạ Ly quay người lại, thấy trên mặt cô có vài vết cào, lập tức nhướng mày.
Anh hạ tầm mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới, trên cánh tay đều có vết thương.
Tạ Ly không nhiều lời, trực tiếp nói 3 chữ: “Đi bệnh viện.”
Diệp Ngưng sửng sốt vài giây mới tiêu hóa được lời nói của anh, vội vàng từ chối: “Không cần đâu, bọn em ra hiệu thuốc mua thuốc sát trùng là được.”
“Anh không muốn nhắc lại lần hai đâu.”
Tạ Ly nói giọng nhàn nhạt, ánh mắt lướt qua nhìn Chu Mạt đứng sau Diệp Ngưng, trong ánh mắt tràn ngập sự cảnh cáo.
Chu Mạt bị anh nhìn đến sợ hãi, nhanh chóng cầm tay Diệp Ngưng, nói: “Đàn anh có ý tốt, đi cùng anh ấy tới bệnh viện kiểm tra xem.”
Diệp Ngưng ngại ngùng không muốn từ chối nữa, chỉ có thể đồng ý: “Chúng ta bắt taxi đi bệnh viện.”
Đột nhiên không khí có chút lạnh lẽo, Tạ Ly im lặng nhìn cô.
Chu Mạt xấu hổ đến nỗi không muốn đứng đây lâu nữa, vội vàng khuyên cô: “Bọn mình nên nhận ý tốt của đàn anh, để anh ấy lai đi cũng được.”
Diệp Ngưng giật giật khóe môi, “Học trưởng, làm phiền anh rồi.”
Tạ Ly xoay người bước ra ngoài, Chu Mạt lôi kéo Diệp Ngưng đi theo sau.
“Sao cậu ngốc thế chứ? Tạ Ly chủ động đối xử tốt với cậu như thế mà còn từ chối?”
“Cậu thấy anh ấy tốt với mình lúc nào?”
“Nếu không anh ấy là người rảnh rỗi thế à? Nửa đêm không về nhà ngủ còn chạy tới đây làm gì, còn muốn mang cậu đi bệnh viện.”
“Sao cậu không nghĩ anh ấy tốt với cậu?”
Chu Mạt giật khóe miệng, “Chị gái ơi làm ơn đi, chính cậu không biết rõ sao?”
Hai người nói chuyện, dọc theo hành lang đi ra ngoài.
Hứa Xán Xán, Giang Viễn và Lục Sâm đứng ở bên ngoài.
Hứa Xán Xán nhìn Diệp Ngưng và Chu Mạt đi ra, vội vàng đi tới.
“Sao các cậu lại bị thương như này chứ?”
Thấy hai người đầu tóc rối tinh rối mù hết lên, trên mặt với cánh tay đều bị thương, Hứa Xán Xán rất đau lòng.
Lúc cô nàng đi tìm Diệp Ngưng và Chu Mạt chỉ thấy hai người họ bị cảnh sát mang đi, không nhìn kĩ.
“Xán Xán, mình xin lỗi, phá hỏng buổi sinh nhật của cậu rồi…”
Nghe Diệp Ngưng nói thế, Chu Mạt vội ngắt lời, “Đều tại tớ, nếu tớ không đánh cô ta cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
“Đi bệnh viện trước đã.”
Tạ Ly không muốn lãng phí thời gian, Diệp Ngưng bị thương nghiêm trọng như thế, nhỡ đâu vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao bây giờ?”
“Đàn anh Tạ Ly muốn đưa bọn tớ đi bệnh viện.”
Chu Mạt giải thích với Hứa Xán Xán, lén lút nhìn trộm cô ấy.
Hứa Xán Xán gật đầu hiểu ý, không hỏi gì nữa.
………..
Tới nơi, Tạ Ly đỗ xe trước cửa bệnh viện.
Diệp Ngưng tưởng anh đi ngay, không ngờ anh đi vào cùng các cô.
“Anh nói trước với bác sĩ ở đây rồi, giờ dẫn hai người qua đó.”
Vốn dĩ chỉ là vết thương ngoài da, nhưng khoa trương như vậy làm Diệp Ngưng cảm thấy rất xấu hổ.
Đi vào bệnh viện, Tạ Ly dẫn hai cô lên phòng khám ở tầng 2.
“Anh đợi ở bên ngoài, các em vào đi.”
Diệp Ngưng và Chu Mạt đi vào, ở đây có một vị bác sĩ và một y tá.
“Lại đây, tôi giúp cô xử lý vết thương.”
Y tá mỉm cười nói, thái độ rất dịu dàng.
Bôi thuốc xong xuôi Diệp Ngưng và Chu Mạt bước ra, Tạ Ly đang chờ ở trước cửa sổ.
Chu Mạt khéo tay Diệp Ngưng, hỏi cô có cảm động hay không, Diệp Ngưng nhanh chóng ra hiệu bảo cô nàng im lặng.
Nếu để cho Tạ Ly nghe thấy, khẳng định sẽ xấu hổ muốn chết.
Tạ Ly mang hai người về đến cổng Đại học Ngu, Chu Mạt trước lúc xuống xe còn nói: “Học trưởng, hôm nay cảm ơn anh nhiều, bao giờ có thời gian Diệp Ngưng mời anh ăn cơm nhé.”
Diệp Ngưng:???
Sao Chu Mạt lại quyết định thay cô chứ?
Khóe môi Tạ Ly giật giật: “Đừng khách sáo.”
“Là chuyện nên làm ạ.”
Chu Mạt cùng Diệp Ngưng đi xuống, qua cửa xe còn nói thêm một câu: “Vậy lúc nào anh rảnh thì nói với Diệp Ngưng một tiếng nhé, nếu không thì tối mai cũng được.”
Diệp Ngưng, “………”
Chu Mạt có thể đừng lộ liễu thế được không?
“Được.”
Câu này của Tạ Ly làm cho Diệp Ngưng không hiểu ý anh như thế nào, chẳng lẽ đây là đồng ý rồi?
Hai người bước vào trường, Diệp Ngưng tức giận đẩy Chu Mạt một cái, “Sao cậu lại mời anh ấy ăn cơm? Lại còn nói chỉ có mình tớ nữa?”
Tạ Ly thông minh như thế, khẳng định hiểu rõ ý tứ của Chu Mạt.
Diệp Ngưng nghĩ lại cảm thấy hôm nay cực kì xấu hổ.
“Người ta không thích tớ, tớ có ngốc mới đi theo nhé.”
Diệp Ngưng không nói chuyện với cô nàng nữa, dù sao cô cũng chẳng hiểu chuyện này là thế nào.
……………
Sau một đêm, tinh thần Diệp Ngưng lại khôi phục như trước, sợ bạn học nhìn thấy vết thương trên mặt, cô tới phòng thí nghiệm còn đeo khẩu trang.
Giữa trưa, cô ăn cơm với Chu Mạt, ở trên bàn ăn, Chu Mạt hỏi Diệp Ngưng có liên lạc với Tạ Ly không, Diệp Ngưng lắc đầu.
“Anh ấy giúp chúng ta nhiều như vậy, cậu cũng chẳng bày tỏ lòng thành một chút?”
“Hôm qua cậu nói thế, tớ ăn cơm cùng Tạ Ly, phải đối mặt với anh ấy như thế nào đây? Tớ cũng xấu hổ lắm chứ.”
“Nhưng hôm qua tới đã nói như thế rồi, tối nay mời anh ấy ăn cơm, nhỡ đâu anh ấy đang chờ đợi thì sao?”
Diệp Ngưng nghe Chu Mạt nói thế, cảm thấy rất nhức đầu.
Cô vò đầu bứt tai, “Tạ Ly sẽ không thích tớ đâu nhỉ?”
Tối qua nghe Chu Mạt nói, cô có chút nghi ngờ, bởi vì Tạ Ly không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, lại tới đồn cảnh sát bảo lãnh giúp cô, còn mang cô đi bệnh viện tìm bác sĩ… Dựa vào mối quan hệ của hai người, Tạ Ly không cần làm như vậy.
“Cậu gọi điện thoại cho anh ấy là biết, nếu anh ấy sẵn sàng đồng ý đi ăn với cậu, khẳng định 100% là thích cậu rồi, nếu không thì thôi, cậu cũng sẽ thoải mái hơn.”
“Nếu anh ấy đồng ý thì tới phải đối mặt với anh ấy như nào? Bây giờ tớ không muốn yêu đương, vậy không phải là đùa giỡn người ta sao?”
Chu Mạt thấy thế, thực sự rất muốn bổ đầu Diệp Ngưng ra xem bên trong có gì.
“Người đó là Tạ Ly đấy, bao nhiêu người đều ước mơ tha thiết muốn có được, anh ấy chủ động với cậu là được rồi, cậu còn do dự gì chứ? Đương nhiên là cùng Tạ Ly trở thành chị em tốt rồi.”
Diệp Ngưng, “…….”