Mỗi khi con người mong muốn thời gian chầm chậm trôi đi thì nó lại trải qua rất nhanh.
Biết bà nội bị ung thư giai đoạn cuối, Diệp Ngưng sầu não mấy ngày, nhưng cô vẫn rất kiên cường, mỗi ngày đi học về đều tới nhà bà nội chơi.
Diệp Ngưng, bà nội cùng ba Diệp sẽ đi dạo một lúc, cười đùa vui vẻ.
Bà nội đã trải qua một đời người, chứng kiến rất nhiều chuyện, gặp rất nhiều người, tuy hai bố con chẳng lộ ra chút bi thương nào nhưng bà cũng nhận ra có chỗ không ổn.
Bà hiểu rõ cơ thể của mình, gần đây thường xuyên chướng bụng, ăn uống không vào, bà biết có lẽ mình chẳng sống được bao lâu nữa.
Thêm cả thái độ của Diệp Ngưng và ba Diệp, bà lại càng chắc chắn hơn.
Có lẽ không thể chữa trị được nữa nên bà mới không nhập viện, mỗi ngày đều cùng bà đi dạo vòng quanh, nói chuyện phiếm,…
Tạ Ly biết gần đây Diệp Ngưng ở cùng bà nội, cũng không hẹn gặp cô.
Mỗi ngày Lục Sâm đều thấy Tạ Ly làm bạn với chiếc laptop thân yêu, cũng chẳng thấy anh nói chuyện với Diệp Ngưng, còn luống cuống hơn cả anh nữa.
“Người anh em, cậu cũng không thể như thế được, mới theo đuổi con gái nhà người ta mấy ngày đã từ bỏ rồi.”
“Ai bảo?”
Tạ Ly lườm Lục Sâm, cũng chẳng thèm giải thích.
“Vậy sao cậu không tìm Diệp Ngưng, ngày nào cũng ôm khư khư cái laptop thế, chẳng lẽ laptop sinh con cho cậu được à?”
“………”
Tạ Ly không trả lời, nghĩ thầm mình phải thuê nhà gần trường mới được.
Ý nghĩ này mới xuất hiện trong đầu thì hôm sau anh đã thực hiện luôn, vì Tạ Ly không thể chịu đựng được cái mồm suốt ngày lải nhải của Lục Sâm.
Lục Sâm biết Tạ Ly chuyển đi, vừa kinh ngạc vừa thương tâm.
Cậu ta tự hỏi không biết đây có phải là anh bạn thân chí cốt của mình không? Chuyển đi cùng không báo trước một tiếng.
Chưa nói đến chuyện không thèm bàn bạc, Tạ Ly không chuyển lúc nào mà chọn đúng lúc này, có phải cảm thấy ở ký túc xá rất bất tiện không?
Lúc trưa ăn cơm, Lục Sâm gặp Diệp Ngưng, nhìn thấy cô, cậu ta vội hỏi: “Em biết tại sao Tạ Ly chuyển ra ngoài sống không?”
Diệp Ngưng lắc đầu.
Hóa ra cô cũng không biết, Lục Sâm thấy yên tâm hẳn, nghĩ trong lòng Tạ Ly mình vẫn có chỗ đứng.
“Đàn anh Tạ Ly chuyển tới đâu ạ?” Diệp Ngưng hỏi.
Ngày nào cô cũng nhắn tin với anh, nhưng anh lại không nhắc đến chuyện này.
“Chỗ Tử Kinh gần trường mình ấy.” Lục Sâm nói xong, cười đểu, “Em đến đấy đừng đi một mình, cách xa Tạ Ly một chút.”
“Sao anh lại nói thế, anh ấy không phải là người như thế đâu.”
Diệp Ngưng lập tức phản bác, cảm giác người trước mặt này không xứng làm bạn với Tạ Ly.
Thấy cô bảo vệ Tạ Ly như thế, Lục Sâm thầm nghĩ, không phải thích rồi đó chứ?
Buổi chiều, Diệp Ngưng nhắn tin hỏi anh:
【 Đàn anh, em nghe bạn anh nói anh chuyển ra ngoài ở rồi ạ? 】
【 Ừ, cũng chẳng phải là chuyện đặc biệt gì nên anh không nói cho em.】
【 Tối nay anh rảnh không ạ? 】
Diệp Ngưng muốn tặng quà tân gia cho anh, dù sao anh đã mời cô ăn cơm, cô phải làm gì đó cho anh mới được.
Tạ Ly không ngờ Diệp Ngưng chủ động hẹn mình, anh còn đang mắng tên Lục Sâm lắm mồm nhiều chuyện, xem ra phải cảm ơn cậu ta mới được.
……….
Hai người hẹn nhau lúc 6 giờ tối trước cổng trường, Diệp Ngưng vừa tới đã đưa quà cho Tạ Ly.
“Học trưởng, đây là tâm ý của em, anh có thể để ở trong nhà, hy vọng là anh sẽ thích.”
Tạ Ly không ngờ cô sẽ tặng quà cho mình, cảm thấy cực kì hổ thẹn, rõ ràng anh theo đuổi cô mà còn chưa tặng cho cô quà gì hết.
“Sao anh lại không thích được chứ.” Anh vui còn không kịp nữa là.
Tạ Ly cầm món quà trong tay, trân trọng y như bảo bối, anh hỏi: “Em ăn tối chưa?”
“Tí nữa về nhà em sẽ ăn.”
Tạ Ly biết hôm nào cô cũng sẽ về nhà bà nội, anh do dự một lát, hỏi: “Để anh đưa em về được không?”
Vất vả lắm mới gặp được cô, anh không muốn phải tạm biệt cô sớm thế.
Diệp Ngưng khẽ gật đầu, lòng dạ rối bời.
Cô cảm thấy mình rất may mắn, người cô thích vừa hay cũng thích cô.
Đương nhiên Diệp Ngưng muốn anh đưa mình về rồi, nhưng cô là con gái, nếu chủ động nói ra thì sẽ rất xấu hổ, không ngờ anh lại nói trước.
Hai người ngồi trên xe taxi, bởi vì còn có tài xế nên cũng ngại nói chuyện.
Nhưng cả hai đều muốn thời gian sẽ chậm lại một chút.
Những lúc như thế này thì thời gian lại như nước chảy.
Xe taxi đi tới cổng biệt thự, hai người bước xuống, Diệp Ngưng vẫy tay với anh, “Học trưởng, cảm ơn anh nhiều, trời cũng trở lạnh rồi, anh mau về đi.”
“Em về tới nhà rồi anh sẽ đi.”
“À, vâng.”
Diệp Ngưng sờ lỗ tai rồi đi vào nhà, cô đi được mấy bước thì quay đầu nhìn, anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Tạ Ly nhìn cô bước vào nhà mới lên xe, anh mở hộp quà ra.
Diệp Ngưng tặng anh một bộ mô hình anime, là nhân vật mà anh thích, cô tặng thứ mà anh thích, đây là trùng hợp sao?
Anh nhắn tin hỏi Diệp Ngưng, cô trả lời:
【Em thấy anh để dòng giới thiệu trên Wechat là tên của bộ phim này nên đoán là anh thích nó.】
Nếu bạn thích một người, bạn sẽ để ý tất cả những thứ liên quan tới người đó, dẫu chỉ là những điều nhỏ nhoi thôi, cái gì cũng không ngoại lệ.
…………
Thu qua đông tới, sức khỏe của bà nội chuyển biến xấu, qua hai ngày mà bà gầy hẳn đi.
Diệp Minh Lâm đưa bà tới bệnh viện, bác sĩ cũng cố gắng hết sức rồi, bảo chỉ có thể tiêm thuốc giảm đau, không còn cách nào cứu chữa nữa.
Từ lúc kiểm tra thì khối u này đã là u ác tính, cũng đã di căn, cho nên bác sĩ nói bà chỉ có thể sống được thêm nửa năm.
Nhưng tình hình trước mắt, có thể bà không còn nhiều thời gian nữa.
Diệp Ngưng thấy mình như chết lặng, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không thể chấp nhận ngay được, mỗi ngày đều bên cạnh trò chuyện cùng bà.
Mỗi ngày nhìn bà lại càng gầy đi, cô lại không chịu được.
Bà nội nhập viện được 5 ngày thì qua đời, đây là lần thứ 2 Diệp Ngưng đối diện với cảnh chia xa người thân, cô khóc đến nỗi không còn sức lực.
Sao ông trời lại tàn nhẫn như thế, lại cướp hết người mà cô yêu thương?
Ngày nào Tạ Ly cũng nhắn tin an ủi Diệp Ngưng, cô cảm thấy rất cảm kích vì anh đã bên cô trong quãng thời gian khó khăn này.
Tạ Ly hỏi cô hôm nay bà thế nào, Diệp Ngưng che miệng lại, khóc nấc lên, nhắn cho anh:
【 Bà nội em mất rồi.】
Tạ Ly nhìn tin nhắn, trầm mặc hồi lâu.
Sinh ly tử biệt là điều không tránh khỏi, nếu có thể, anh muốn ôm cô vào lòng mà không phải là những lời an ủi qua điện thoại thế này.
【 Nếu được thì anh tới bên em nhé.】
Qua hồi lâu cô mới trả lời.
【 Không cần đâu ạ, cảm ơn anh nhiều.】
Diệp Ngưng chìm trong đau thương, không còn tâm trạng gặp anh.
【 Anh vẫn luôn ở đây.】
Nhìn dòng tin nhắn của Tạ Ly, trong lòng Diệp Ngưng cảm thấy rất ấm áp.
Sao anh lại tốt như vậy, làm cô muốn dành tất cả dịu dàng của mình cho anh.
Ngày đưa tang, trời mưa rất lớn, Diệp Ngưng cùng người thân và bạn bè đưa bà quãng đường cuối cùng.
Lúc sắp nhắm mắt xuôi tay, dáng vẻ của bà rất thanh thản, không hối tiếc điều gì cả.
Diệp Ngưng lên xe, cô nhắn tin với Tạ Ly.
【 Hôm nay trời đổ mưa to, em tiễn bà sang thế giới bên kia rồi.】
Tạ Ly nhanh chóng nhắn lại.
【 Bà em ở nơi đó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.】
【 Em cũng mong vậy.】
【 Bao giờ em về trường?】
【Chắc là mai ạ.】
【Hôm trước anh tới Tấn Thành, nghĩ nhà em có chuyện nên mới không nói cho em, chắc mai anh không về được.】
Lúc đấy anh không nói cho cô vì muốn cô nghĩ anh ở Ngu Thành, sẽ để cô có cảm giác hai người ở gần nhau, trái tim cũng gần đối phương.
【Không sao đâu ạ.】
Diệp Ngưng không hỏi anh tới đó làm gì, hiện tại mối quan hệ của hai người họ chưa tới mức đi đâu cũng phải báo cáo cho nhau biết.
1 tuần tiếp theo, trong lòng Diệp Ngưng trống rỗng, tuy đã về trường nhưng thầy giáo nói gì cô cũng không nghe được chữ nào.
Buổi chiều, Diệp Ngưng tới căn tin ăn cơm, dạo này cô chẳng muốn nói chuyện với ai, làm gì cũng một mình.
Diệp Ngưng lấy đồ ăn, cô xoay người định đi tìm chỗ ngồi, không ngờ đụng phải người khác, cả bát canh đổ hết lên người anh ta, mà lại còn mặc áo trắng nữa.
“Ôi, xin lỗi anh nhé, tôi không cố ý đâu.”
Diệp Ngưng vội vàng nói.
Chàng trai kia cười tỏ vẻ không sao.
“Bát canh của cô bị đổ hết rồi, có cần lấy bát khác không?”
???
Diệp Ngưng vừa định lên tiếng thì có người đi tới đứng bên cạnh cô.
Không hiểu sao Diệp Ngưng đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
Cô quay đầu thì thấy Tạ Ly, dường như hai người có thần giao cách cảm.
Anh xuất hiện vừa đúng lúc, cứu cô khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Một thời gian dài hai người không gặp mặt, sao cô lại thấy không chân thực lắm nhỉ?
“Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường chiếc áo này cho anh.”
Tạ Ly thản nhiên nói chuyện với chàng trai kia.
“Không sao.”
Anh ta lại nói tiếp, “Tôi là Cố Dịch Thần, xem như chúng ta có duyên với nhau, hay là trao đổi thông tin liên lạc đi.”
“Tôi không có thói quen kết bạn với người lạ.”
Tạ Ly thẳng thừng từ chối, làm mặt mũi Cố Dịch Thần biến sắc.
Cố Dịch Thần cười khẩy, thấy anh ta không nói gì nữa, Tạ Ly dắt tay Diệp Ngưng sang bên cạnh.
Anh cầm khăn giấy lau chỗ canh ở mu bàn tay cô.
“Sao anh lại có khăn giấy thế?”
Thường thì chỉ có con gái mới cầm khăn giấy theo người thôi.
“Sợ em khóc nên mới cầm theo, phải lau nước mắt cho em chứ.”
Tạ Ly nói giọng bâng quơ rồi bảo cô ngồi xuống, còn anh đi lấy phần cơm khác.
Diệp Ngưng vội vàng từ chối, anh lại cương quyết bảo cô ngồi chờ mình một lát.
Ánh mắt của bạn học xung quanh đều đổ dồn về phía hai người họ, phần lớn là tò mò không biết mối quan hệ của cô với Tạ Ly là thế nào.
Tạ Ly là nhân vật phong vân trong trường, có rất nhiều người biết anh.
Diệp Ngưng nhìn theo bóng dáng Tạ Ly, cảm thấy rất kì diệu.
Rõ ràng chưa quen biết lâu nhưng hình như cô ngày càng ỷ lại vào anh rồi.
Tạ Ly không chỉ mua cơm mà còn mua cho cô một cốc trà sữa.
Anh cắm ống hút rồi đưa tới trước mặt cô, “Cẩn thận kẻo nóng nhé.”
“Cảm ơn anh nhiều.”
Tạ Ly mím môi, im lặng nhìn cô.
“Anh không ăn sao?”
Diệp Ngưng cầm đũa rồi hỏi anh.
“Anh ăn đồ thừa còn lại là được.”
Anh đang nói bát canh còn thừa một nửa kia, bảo không được lãng phí.
Diệp Ngưng cười trừ, “Xấu hổ quá.”
“Không sao đâu.”
Tạ Ly nói xong, anh cầm đũa, “Mau ăn đi.”
Anh không hỏi Diệp Ngưng dạo này thế nào, chỉ sợ động vào vết thương lòng của cô, sợ cô khóc.
Hai người ăn cơm xong, Tạ Ly mới nói, “Tối qua anh mới từ Tấn Thành về.”
“Anh tới đó làm gì?”
“Có vài hạng mục thôi, phải thương lượng với đối tác.”
“Anh bắt đầu xây dựng sự nghiệp à?”
“Ừ.”
Tạ Ly gật đầu, anh nói tiếp: “Chắc là sắp tới anh sẽ làm việc ở ngoài, không thường xuyên ở trường.”
Diệp Ngưng nghe thế, cô còn chưa kịp thất vọng thì lại nghe anh nói: “Không sao, tối nào anh cũng sẽ về trường ăn cơm với em, có được không?”
“Không phải anh rất bận à?”
“Anh muốn gặp em, bận tới đâu cũng phải dành ra chút thời gian.”
Tạ Ly không phải cố tình nói câu này, chỉ là anh nghĩ thế nào thì nói thế ấy.
Diệp Ngưng nhìn mặt bàn, đương nhiên là ngầm đồng ý.
Tối hôm sau, Tạ Ly rất giữ lời, 6 giờ tối nhắn tin hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Diệp Ngưng đã mong ngóng từ lâu, cô đi ra ngoài cổng trường đã thấy anh đợi mình. Anh mặc áo khoác ngắn, đôi chân thẳng tắp, trông cực kì nổi bật.
Tay anh còn cầm theo túi quà, nhìn như người mẫu.
Nhân lúc Tạ Ly không để ý, cô vội vàng cầm điện thoại chụp ảnh..
Cô đi sau lưng anh, trong lúc lơ đãng, cô kiễng chân vỗ vai Tạ Ly, “Học trưởng.”
Anh quay đầu nhìn cô, trong mắt ngập tràn vui sướng, Tạ Ly đưa túi quà cho cô, “Lúc anh đi Tấn Thành, nhìn thấy cái này thì nghĩ ngay đến em, nên anh mua về tặng em đấy.”
“Sao tự dưng lại tặng em?”
Diệp Ngưng không nhận ngay, hỏi anh.
Tạ Ly cau mày, “Tặng quà thì đâu cần dịp gì chứ? Muốn tặng thì tặng thôi.”
“Cảm ơn anh nha.”
Diệp Ngưng nói cảm ơn Tạ Ly, còn hỏi anh muốn ăn gì.
“Em ăn gì thì anh ăn cái đó.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi tới quán ăn đối diện đường.
Thật ra được ăn cùng người mình thích thì ăn gì cũng được cả, bọn họ chọn bừa một quán, ăn xong thấy thoải mái hẳn.
Diệp Ngưng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cười nói với Tạ Ly, “Em nghĩ bà và mẹ ở trên trời nhất định sẽ phù hộ em.”
Chắc chắn hai người hóa thành ngôi sao chiếu sáng cuộc đời cô, mới để cho cô gặp được Tạ Ly, làm cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Tạ Ly gật đầu, “Vậy nên em càng phải sống thật tốt, trở nên thật ưu tú để bọn họ tự hào về em.”
“Vâng, nhất định là vậy.”
Hai người trò chuyện một hồi thì đi đến cổng trường, Diệp Ngưng vẫy tay với anh, “Học trưởng, em vào đây, hẹn gặp lại.”
“Được, mai gặp lại.”
“Vâng.”
Hóa ra mấy chữ đơn giản thế này cũng tốt đẹp tới vậy.
………….
Lúc về ký túc xá, Diệp Ngưng mở món quà Tạ Ly tặng, là một chiếc tai nghe màu hồng nhạt.
Sao anh chọn khéo thế nhỉ, đúng là thứ cô cần.
Bạn cùng phòng nhìn thấy, cười hỏi cô: “Đây là nam sinh nào đó tặng cậu hả?”
Diệp Ngưng cười, gật đầu thừa nhận.
“Ai tặng đó, khai mau.”
“Tạ Ly.”
Cả phòng nghe được cái tên này đều ngây ngẩn cả người.
“Là đàn anh Tạ Ly nổi tiếng khắp trường hả?”
“Ừ.”
“Anh ấy theo đuổi cậu?”
Gương mặt Diệp Ngưng đỏ bừng, ngầm thừa nhận.
Bạn cùng phòng kích động thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, ulatrui là Tạ Ly đó.
“Anh ấy theo đuổi cậu thế nào?”
Mấy cô nàng quấn lấy Diệp Ngưng, bảo cô kể cho nghe.
Diệp Ngưng nhớ lại, Tạ Ly không giống như đang theo đuổi cô, hai người như bạn bè, đến thời điểm thích hợp thì chính thức yêu đương.
Nếu tình cảm xuất phát từ một phía, chỉ có một người chủ động thì sẽ đi đến đâu?
Diệp Ngưng nghĩ sẽ chẳng lâu dài.
【 Học trưởng, cảm ơn món quà của anh, em rất thích. 】
Cô chụp một bức ảnh rồi gửi cho anh.
Không ngờ anh lại hỏi cô.
【 Em thích tai nghe hơn hay là thích anh hơn? 】