• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trans: Niên – Edit: Aiko – Beta: Rissa (BIỂN CỦA CÁ)

Công ty tổ chức lễ kỷ niệm, Chu Mạt lôi kéo Diệp Ngưng cùng đi mua sắm để chọn quần áo.

Diệp Ngưng nhìn trúng một bộ váy màu xanh, đề cử cho Chu Mạt. 

Chiếc váy này có thiết kế một bên vai, dài đến đầu gối, xẻ tà hai bên, hoạt bát lại có chút gợi cảm.

Cô cảm thấy màu xanh rất hợp với Chu Mạt, Chu Mạt lại cảm thấy Diệp Ngưng hợp với màu đỏ.

Vì thế cả hai đều chọn quần áo từ đề cử của đối phương.

Vào đêm diễn ra sự kiện, hai người cùng đi đến một khách sạn năm sao, lúc đến trước cửa, họ nhìn thấy Hạ Duệ mặc bộ vest màu lam nhạt đang đi về hướng này.

Cậu vốn dĩ đã cao, chỉ cần chưng diện một chút đã rất nổi bật, có thể tưởng tượng được đêm nay sẽ có không ít cô gái bị mê hoặc.

Diệp Ngưng sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Chu Mạt.

Màu sắc của hai người này cũng quá hợp rồi đi? Ai không biết chắc sẽ nghĩ đó là đồ đôi đã được chọn sẵn.

Từ ánh mắt đầu tiên khi Hạ Duệ nhìn Chu Mạt, trong mắt cậu có vẻ kinh ngạc sâu sắc xẹt qua.

Khóe môi cậu như có như không mà cong lên, Hạ Duệ nói với Chu Mạt: “Chị ơi, chúng ta đêm nay thật xứng đôi quá đi.”

Diệp Ngưng cười, đụng vào cánh tay Chu Mạt.

Hạ Duệ nhân cơ hội hỏi Diệp Ngưng, “Chị Ngưng, có phải chị cũng cảm thấy vậy không?”

Diệp Ngưng rất phối hợp gật đầu, nói: “Chị cảm thấy hai người quả thật là trời sinh một đôi, có thể thử phát triển xem sao.”

Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một giọng nói: “Vậy sao? Sao tôi lại không cảm thấy thế nhỉ?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Ngưng và Chu Mạt đều vô thức quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy Lục Sâm.

“Sao anh lại ở đây?”

Chu Mạt ngoài ý muốn hỏi.

Diệp Ngưng nhỏ giọng nói với cô: “Tớ chưa nói với cậu, đêm nay Tạ Ly cũng tới, công ty của bọn họ cũng nhận được lời mời.”

Nhưng không nghĩ tới Lục Sâm cũng sẽ đi theo đến đây, nhất định là vì Chu Mạt.

Lục Sâm nhìn Chu Mạt và Hạ Duệ mặc quần áo cùng màu, vốn đã khó chịu, nhìn kỹ hơn một chút, phát hiện váy của Chu Mạt quá gợi cảm, không nói đến việc lộ một bên vai, đường xẻ ở hai bên còn dài đến tận đùi.

Đáy mắt cậu bùng lên một ánh lửa mờ ảo.

“Chúng ta đi vào thôi.”

Hạ Duệ đắc ý nhếch môi, giống như đang ra oai với Lục Sâm.

Chu Mạt định theo họ vào, Lục Sâm đã giữ cô lại.

“Anh buông ra.”

Cô vội vàng nói, không muốn đồng nghiệp biết cô quen một ông chủ giàu có như vậy, tránh việc bọn họ ở sau lưng suy diễn lung tung quan hệ của hai người.

Lục Sâm nghe lời, sau khi buông ra anh nhìn cô từ trên xuống dưới, cười như không cười mà nói: “Hôm nay em trang điểm rất đẹp.”

“Cảm ơn, anh cũng không kém.”

Chu Mạt ngửi thấy mùi nước hoa trên người Lục Sâm, có chút chán ghét nhíu mày.

Cô rất không thích đàn ông xịt mùi hương nặng vậy, giống như đang cố tình thu hút sự chú ý của phụ nữ.

Lục Sâm không bỏ sót hành động nhíu mày của Chu Mạt, anh nhìn cô chằm chằm, “Sao anh cảm thấy em có chút chán ghét anh thế?”

“Anh cảm nhận không sai, tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh chỉ muốn nôn ra.”

Lục Sâm hiển nhiên sửng sốt, “Em không thích sao?”

“Ai lại thích đàn ông xịt nước hoa cơ chứ? Hẳn là những cô em gái trước đây của anh thích.”

“Hương này là hương hoa đào, anh nghĩ em sẽ thích, nên mới…………”

Giải thích như thế nào cũng không được, Lục Sâm dứt khoát không nói nữa.

“Tôi vào trước đây.”

Chu Mạt nói xong, xoay người đi vào đại sảnh khách sạn.

Nhìn góc váy cô đung đưa, ánh mắt Lục Sâm lộ ra một tia khát vọng.

Đôi chân trắng nõn thon dài, chân đi giày cao gót, khiến dáng người cô càng thêm hoàn mỹ.

Thật muốn mạng mà.

Đi vào đại sảnh, Chu Mạt theo bản năng tìm Diệp Ngưng, còn chưa tìm được, phía sau đã có người nắm bả vai cô, quay đầu lại, thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Hạ Duệ.

“Cho chị này.”

Cậu cầm một ly champagne đưa cho cô.

“Cảm ơn.”

Chu Mạt nhẹ nhấp một ngụm rượu, tiện đà nghe được Hạ Duệ khó hiểu hỏi: “Nếu chị thích anh ta, anh ta cũng thích chị, vì sao hai người không ở bên nhau?”

“Ai nói đôi bên cùng thích thì phải ở bên nhau?”

“Nếu chị thích em, em chắc chắn muốn ở bên chị! Chẳng lẽ chị không nghĩ vậy sao?”

Chu Mạt uống rượu xong, giả vờ ra vẻ bề trên nói: “Cậu còn quá nhỏ, em trai à.”

“Không phải em nhỏ hơn chị ba tuổi thôi sao? Chị đừng lấy việc này làm lý do.”

Hạ Duệ lẩm bẩm nói, cảm giác rất xấu hổ.

“Thời điểm chị học tiểu học thì cậu mới vào nhà trẻ, lời còn chưa nói lưu loát nữa kìa.”

“Chị——”

Hạ Duệ nói không lại cô, dứt khoát nói thẳng: “Dù sao chính là em thích chị, muốn ở bên chị, chị hãy suy xét một chút về em đi mà.”

Trong mắt thiếu niên là một mảnh chân thành nghiêm túc, Chu Mạt nhìn thấy có chút dao động.

Cô trầm mặc nhìn cậu, một lúc lâu mới thở dài nói: “Nếu chị muốn ở bên em, đã sớm đồng ý từ trước rồi.”

“Em có gì kém so với anh ta đâu.”

Hạ Duệ có chút uể oải, không khỏi ảo não nói: “Nếu em có thể gặp chị sớm một chút thì tốt rồi.”

Đúng vậy.

Nếu cô gặp được Hạ Duệ sớm một chút, có khả năng sẽ thích cậu ta.

Nhưng đời làm gì có nhiều cơ hội “nếu” như vậy?

Lục Sâm từ xa nhìn Chu Mạt và Hạ Duệ nói chuyện, sắp chết chìm trong bình giấm chua rồi.

Tuy rằng bọn họ đang nói về đề tài quan trọng, nhưng trong mắt anh, họ như đang trò chuyện yêu đương vậy.

Lục Sâm bỗng nhiên ý thức được, Chu Mạt và Hạ Duệ ở trong công ty có khả năng cũng hòa hợp như vậy.

Cô không thích anh lăng nhăng, không phải cô cũng cùng tên đàn ông khác mờ ám không rõ ràng sao?

Đờ mờ.

Cảm giác này thật sự rất ngột ngạt và khó chịu.

Lục Sâm kéo cà vạt, cực kỳ khó chịu.

………

Hoạt động vừa kết thúc, Lục Sâm liền tới bên cạnh Chu Mạt, nói với cô ấy: “Anh đưa em về.”

Anh rất sợ Hạ Duệ chiếm thời cơ trước.

Đồng nghiệp nữ đang trò chuyện với Chu Mạt, tuy rằng cô ấy không biết Lục Sâm, nhưng nhìn dáng vẻ khí chất hơn người của anh, liền biết không phải người tầm thường.

“Bạn trai của cậu à?”

Cô nàng hóng hớt hỏi Chu Mạt.

Chu Mạt lập tức phủ nhận nói “Không phải.”

Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn Lục Sâm, để anh theo cô ra ngoài.

Hai người đi ra từ khách sạn, Lục Sâm liền cởi áo vest, khoác lên người cô.

“Mới bước vào mùa hè, đừng để bị lạnh.”

“Cảm ơn.”

Chu Mạt không khách khí với anh, cô quả thật có chút lạnh.

Sau khi hai người lên xe, Lục Sâm giọng điệu lạnh nhạt hỏi cô, “Còn uống rượu sao?”

“Uống vài ly.”

“Tửu lượng không tồi nha.”

“Cũng tạm, còn kém hơn anh.”

“…………”

Ngữ khí của họ như đang nói tướng thanh (*), chỉ có điều tràn ngập mùi thuốc súng.

(*) Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt

Lục Sâm một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, anh chậm rãi cúi xuống, đến gần Chu Mạt, cách mặt cô một cm thì dừng lại, chóp mũi hai người chạm vào nhau.

“Khi nào em mới cho anh lên chính thức đây?”

Anh khàn giọng hỏi, giọng điệu gợi cảm mê người.

Dưới ánh mắt chăm chú mãnh liệt của anh, Chu Mạt cảm giác cả người mình đều nóng lên.

Cô xấu hổ khi nhìn thẳng vào anh, quay người nhìn sang một bên.

“Hiện tại em không có dự định yêu đương, anh không muốn theo đuổi nữa có thể bỏ cuộc.”

“Em đừng mơ.”

Nghe anh nói vậy, Chu Mạt cảm thấy rất buồn cười.

Cô cong môi định nói gì đó, nhưng anh lại nói nhỏ sát bên tai cô: “Đối với em, anh nhất định phải có được.”

Chu Mạt đảo mắt, nắm lấy cà vạt của anh, nhẹ nhàng kéo anh lại.

“Vậy em đây rửa mắt chờ mong.”

Nhìn đôi môi đỏ gần trong gang tấc, yết hầu Lục Sâm chuyển động lên xuống.

“Em thật sự cho rằng anh không dám hôn em?”

Cô dám làm hành động này dụ dỗ anh, quả thực là đùa với lửa mà.

Chu Mạt nghe anh uy hiếp, vòng tay qua cổ anh, giả vờ nhắm mắt lại.

“Anh tới đi.”

“Chết tiệt!”

Lục Sâm cảm thấy lúc này mình đang ở hai thái cực.

Cô là đoán chắc anh không dám làm xằng bậy có đúng không?!

“Anh cảnh cáo em, đợi đến một ngày anh có tư cách hôn em, anh nhất định sẽ hôn em đến khi em không thở nổi thì thôi!”

Anh nghiến răng đe dọa xong, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Nếu không phải lúc nãy anh nỗ lực kiềm chế bản thân, muốn duy trì hình tượng chính nhân quân tử trước mặt cô, anh đã hôn rồi.

Đối với biểu hiện này của anh, Chu Mạt tất nhiên rất hài lòng.

Đàn ông đến cả việc bình tĩnh kiềm chế cũng không được, sao có thể nhịn được mê hoặc của bên ngoài cơ chứ?

Suy nghĩ của cô rất bi quan, không quá tin tưởng một đoạn tình cảm ngắn ngủi có thể giữ gìn được dài lâu, giống như ba mẹ cô, tuy rằng hiện tại mối quan hệ trông có vẻ tốt, nhưng kỳ thật đã tan vỡ, ba cô ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác, mà mẹ cô vì duy trì thể diện, không ly hôn với ông ấy.

Đổi lại là Chu Mạt, cô nhất định không làm được như vậy.

………

Tối thứ sáu, sau khi đón Chu Mạt, Lục Sâm hỏi cô ngày mai có muốn ra ngoài chơi với anh không, cô nghe xong, cũng không trực tiếp từ chối, còn hỏi anh muốn đến chỗ nào.

“Không phải em thích ăn lẩu à? Anh tìm được một tiệm lẩu cực kì ngon ở thành phố kế bên.”

“Lái xe ba tiếng chỉ vì một nồi lẩu?”

“Đương nhiên không phải, trên đường đi chúng ta có thể trò chuyện, thấu hiểu nhau hơn, đợi tới buổi chiều có thể đến cổ trấn dạo một vòng.”

“Được, ngày mai mấy giờ?”

“Buổi sáng 8 giờ, anh đón em.”

“Không được, vẫn là 9 giờ đi.” Cô còn muốn ngủ nướng.

Lục Sâm tôn trọng ý kiến của cô, 9 giờ sáng hôm sau mới đến Ngu Đại.

Sau khi Chu Mạt lên xe, anh lấy ra bữa sáng mà mình tự tay làm.

“Đây là món anh mới học làm, món trứng rán.”

“Em phát hiện ở phương diện nấu ăn anh rất có thiên phú.”

“Đó là đương nhiên.”

Lục Sâm nở nụ cười tự tin, từ từ khởi động động cơ.

Trên đường đi, anh luôn tìm đề tài để nói chuyện với Chu Mạt, trước kia hai người giống như luôn đối chọi gay gắt với nhau, hình như chưa bao giờ bình tĩnh mà nói chuyện, tìm hiểu đối phương.

Lúc anh nói chuyện, Chu Mạt lẳng lặng đánh giá góc nghiêng của anh, phát hiện cả người anh đều tỏa ra hào quang.

Người đàn ông như Lục Sâm, giống với Tạ Ly đều là con cưng của trời, vì vậy cô thỉnh thoảng cảm thấy không chân thật, không có lý nào anh lại thích cô được! Dù sao cô không có gia thế tốt như Diệp Ngưng, khí chất cũng không bằng cô ấy, Tạ Ly coi trọng Diệp Ngưng là chuyện bình thường, nhưng Lục Sâm coi trọng cô, có chút không hợp lý lắm.

Bởi vậy, cô vẫn luôn cảm thấy anh chỉ là do tính hiếu thắng trỗi dậy, chứ không phải thật sự thích cô.

Đến nơi, vừa lúc mười hai giờ, là thời gian ăn cơm trưa.

Chu Mạt có chút ngạc nhiên, Lục Sâm sẽ lại dẫn cô tới quán ăn bình thường như này, quan sát từ bên ngoài, đây tuyệt đối không phải nơi anh thường tới.

“Nhưng em đừng nghĩ rằng anh keo kiệt, thật sự là hương vị rất ngon nên anh mới dẫn em tới.”

Sợ cô nghĩ nhiều, Lục Sâm giải thích.

Chu Mạt hơi mỉm cười, “Em rất thích đến những nơi như này.” 

Hai người đi vào tiệm lẩu, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu gọi món, không ngờ tốc độ lên món ở đây nhanh vậy, mới vừa gọi đã được dọn lên.

Chu Mạt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Sâm, anh đang pha nước chấm cho cô.

“Trước đây anh theo đuổi các cô gái khác cũng dụng tâm vậy sao?”

Cô nhịn không được mà hỏi.

Lục Sâm cười khẽ, hỏi lại: “Em nghĩ sao?”

Trước kia anh quen những cô gái đó, căn bản không cần theo đuổi, các cô ấy ở bên anh, phần lớn đều là vì tiền của anh, anh ngoắc ngón tay, bọn họ liền kích động mà nhào về phía anh.

Lục Sâm biết rõ, đó căn bản không phải là tình yêu, nên anh cũng không nghiêm túc.

“Em cảm thấy anh rất hiểu các cô gái muốn cái gì.”

“Ồ, câu nói này của em là nói những việc anh làm đều khiến em động tâm rồi?”

Chu Mạt không nói nữa.

Lục Sâm pha xong nước chấm đem tới trước mặt cô, sau đó nói: “Tuổi anh cũng không còn nhỏ, người nhà đều giục anh kết hôn, hai ta hẹn hò, có thể đến gặp người lớn trong nhà anh.”

“Anh cảm thấy nói vậy sẽ khiến em an tâm sao?”

Chu Mạt cảm thấy anh nghĩ thật đơn giản, “Kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà.”

“Cách nghĩ này của em quá bi quan.”

Lục Sâm nhúng miếng sách bò rồi bỏ vào chén cô, “Anh không nói mình có thể trở thành người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, nhưng em theo anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Đối với lời này của anh, Chu Mạt chỉ cười.

“Sao vậy? Em không tin?”

“Tin.”

Chu Mạt miễng cưỡng trả lời, nhân cơ hội hỏi: “Nhà em bình thường như vậy, ba mẹ anh sẽ không phản đối à?”

Cô nghĩ đến Hứa Xán Xán và Giang Viễn, lúc trước hai người cũng tốt như thế, chỉ vì mẹ Giang Viễn xem thường, dẫn tới hai người chia tay.

“Bọn họ sẽ không quản anh việc này.”

Lục Sâm nói một cách chắc chắn, lại bổ sung một câu: “Huống hồ, cũng không có ai có thể quản được anh.”

“Khẩu khí của anh sao lại ngông cuồng thế chứ?”

“Sự thật thôi.”

Lục Sâm nói xong, hỏi cô, “Em cảm thấy lẩu của tiệm này thế nào? Không uổng công đến chứ?”

“Ừm, cũng không tệ lắm.”

“Sao anh lại cảm thấy ngon hơn lúc trước ấy nhỉ?”

“Mùi vị của lẩu không phải đều như nhau sao?”

“Cũng đúng, có thể là do hôm nay anh ăn cùng với em đó.”

“…………” Chu Mạt tức khắc giống như bị đông cứng, một lúc sau mới cạn lời mà nói: “Anh có thể đừng trêu ghẹo nữa được không?”

Đàn ông bây giờ đều thích dùng cách này để dỗ dành phụ nữ, không biết đã lỗi thời rồi sao?

………

Từ tiệm lẩu đi ra, hai người đến cổ trấn.

Cổ trấn này đã có lịch sử rất lâu rồi, là một trong bốn cổ trấn lớn trong nước.

Đi trên phiến đá xanh, nhìn dòng nước chảy dưới cây cầu nhỏ, tâm trạng của con người liền trở nên đặc biệt bình yên.

33d3-itzixrt0974341

“Anh chụp cho em một tấm nha?”

Lục Sâm lấy điện thoại ra, Chu Mạt lại nói: “Em chụp giúp anh.”

“Ách…………” Vẻ mặt anh lộ ra sự do dự.

Thẳng thắn mà nói, lúc anh đi chơi ở ngoài, luôn cảm thấy đàn ông làm mấy việc như chụp hình trông thật ngốc.

Nhưng đối mặt với yêu cầu của Chu Mạt, dù xấu hổ cũng không đành lòng từ chối.

Không còn cách nào, Lục Sâm chỉ có thể ngoan ngoãn đi lên cầu đứng.

Nhìn anh một thân áo trắng quần đen đứng ở đó, cây cối sau lưng xanh mướt, tựa như bước ra từ tranh vẽ, trong mắt Chu Mạt hiện ra những ngôi sao lấp lánh.

Đường nét khuôn mặt sắc sảo, sóng mũi cao, cằm thon gầy, đặc biệt ăn ảnh.

Rõ ràng cũng không tạo dáng gì, chỉ để một tay vào túi quần, đã có thể cảm nhận được khí chất cao quý không thể xâm phạm.

Lục Sâm trở lại, hỏi Chu Mạt thế nào.

“Rất đẹp trai.”

Cô đưa điện thoại qua, đưa ra nhận xét.

Hai chữ này lập tức đập vào tim anh, sau khi lấy điện thoại nhìn, Lục Sâm lại lắc đầu, nói: “Có chút tiếc.”

“Đây không phải khá đẹp rồi sao?”

“Bên cạnh anh còn thiếu mỗi em.”

Lục Sâm nói xong, vẫy tay gọi một người đàn ông đến.

“Anh đẹp trai, phiền anh giúp tôi chụp một tấm cho tôi với bạn gái được không?”

Đối phương đương nhiên không từ chối, vui vẻ đồng ý.

Chu Mạt chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo đi.

Chụp hai tấm, Lục Sâm nói “Cảm ơn” với người nọ, lấy điện thoại qua nhìn, Chu Mạt và anh đứng cạnh nhau trông thật xứng đôi, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng.

“Sao trông em lùn thế!”

Chu Mạt một mét sáu mấy, bình thường nhìn rất cao, nhưng ở trước mặt Lục Sâm 1 mét 8 mấy, trông nhỏ bé đến đáng thương.

Lục Sâm sau khi cài tấm ảnh làm hình nền, nói: “Đăng lên vòng bạn bè.”

“Không cần.”

Chu Mạt nhanh chóng ngăn lại, “Em quá khó coi.”

“Ai nói?”

“Dù sao không thể đăng.”

“Con gái các em không phải đều hy vọng bạn trai mình có thể đăng công khai lên vòng bạn bè, như vậy mới có cảm giác an toàn à?”

“Em với anh không phải quan hệ bạn trai bạn gái.”

“Hiện tại không phải, sớm muộn gì cũng phải.”

“Anh có lòng tin như vậy?”

Lục Sâm chỉ cười không nói, không muốn khiến cô xấu hổ, nên ngoan ngoãn cất điện thoại.

“Đi, tiếp tục đi dạo thôi.”

Hai người ở cổ trấn chơi cả một buổi chiều, đến lúc hoàng hôn phong cảnh càng thêm đẹp, mà Chu Mạt đắm chìm trong ánh sáng, cũng có vẻ đẹp động lòng người.

Chu Mạt trở về kí túc xá, tắm rửa xong rồi nằm xuống, sau đó đó nói chuyện phiếm với Diệp Ngưng và Hứa Xán Xán.

Hiện tại Hứa Xán Xán cũng ít khi ở kí túc xá, trên cơ bản hai ngày cuối tuần đều về nhà.

Cô rất hâm mộ hai người họ đều là dân địa phương, không giống cô chỉ có thể ở kí túc xá vào những ngày nghỉ.

Thời điểm này mọi việc đã xong, nên ngay khi cô gọi, cả hai người đều bắt máy.

“Khụ khụ khụ………”

Chu Mạt hắng giọng, chuẩn bị vào thẳng vấn đề.

“Hỡi các chị em, tớ muốn ở bên Lục Sâm, các cậu đồng ý không?”

“Không phải chứ? Cậu đến yêu đương cũng chưa từng trải nghiệm, đã trực tiếp giao cho tên tra nam này, không phải quá thiệt thòi rồi sao?” Hứa Xán Xán lập tức tỏ vẻ không đồng ý.

Diệp Ngưng cũng phụ họa, “Tớ cảm thấy cậu nên kiểm tra anh ta một thời gian nữa, xem anh ta có thể kiên trì được bao lâu.”

“Nhưng mà hiện tại anh ấy mỗi ngày đều đưa đón tớ, tớ cảm thấy làm vậy với anh ấy không tốt lắm.”

“Có gì không tốt? Anh ta đáng bị như vậy.”

Hứa Xán Xán biết Chu Mạt luôn cứng miệng mềm lòng, vì thế bắt đầu tẩy não Chu Mạt.

Trò chuyện hơn nửa tiếng, ý nghĩ vừa mới trỗi dậy của Chu Mạt đã bị dập tắt.

Hứa Xán Xán sợ Chu Mạt thật sự sẽ cảm động, vì thế ngày hôm sau liền kéo cô đi thư viện, nói khoa trương là muốn giúp Chu Mạt gặp người đàn ông tốt có chỉ số thông minh cao.

Bởi vì các chàng trai thường đến thư viện trường vào cuối tuần, đều tương đối đáng tin, ít nhất điều đó chứng minh rằng bọn họ sẽ không dành thời gian để tán gái.

Chu Mạt đối với việc này rất cự tuyệt, trong lòng cô đã có người mà mình thích, vậy đi quen người con trai khác để làm gì?

Kế hoạch của Hứa Xán Xán không thành công, chỉ có thể từ bỏ.

Bất quá cô nàng luôn dặn Chu Mạt, dặn cô nhất định phải kiên định với lập trường của mình, đừng dễ dàng cảm động.

Kỳ tốt nghiệp của các cô gần đến, kỳ thật Chu Mạt cũng đang do dự rằng mình nên ở lại Ngu Thành hay nên về nhà, ba mẹ cô đều hy vọng cô trở về, không muốn cô một mình ở bên ngoài chịu khổ.

Sau khi tốt nghiệp, cô phải thuê nhà, mỗi tháng dùng một nửa tiền lương để đóng tiền nhà, nên trong lòng Chu Mạt cũng có khuynh hướng về nhà.

Nếu trở về, cô và Lục Sâm vẫn chưa xác nhận quan hệ, rất có thể sau này sẽ không liên lạc nữa, nên cô mới nghĩ đến việc đồng ý với Lục Sâm.

Nhưng bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, coi như ở bên nhau thì đã sao chứ? Về sau còn phải yêu xa, lại càng không đáng tin.

Hôm nay là lễ tốt nghiệp, Chu Mạt và Diệp Ngưng đều xin nghỉ để trở về trường, sau hôm nay, các cô phải tạm biệt trường học rồi.

Từ nay về sau, các cô không còn là sinh viên nữa, rời khỏi cuộc sống vườn trường đơn thuần tốt đẹp, sắp chân chính tiến vào xã hội.

Buổi chiều, Chu Mạt đột nhiên nhận được điện thoại của ba cô, nói mình và mẹ cô đến đây, muốn tổ chức tiệc nhỏ ăn mừng lễ tốt nghiệp của cô.

Chu Mạt đang ở trường học, bọn họ vừa ra khỏi nhà ga cao tốc, nói trực tiếp bắt xe qua đó.

Hai người chỉ có một đứa con gái, đương nhiên rất coi trọng.

Chu Mạt vội vàng đến cửa trường đón họ, chỉ là cô còn chưa gặp ba mẹ mình, đã thấy Lục Sâm.

Anh ôm một bó hoa hồng màu hồng nhạt, nhìn thấy cô, trong chốc lát đôi mắt liền sáng lên.

“Có phải hai ta tâm linh tương thông không? Em biết anh muốn tới tìm em?”

Tâm linh tương thông cái đầu anh á!

Trong lòng châm biếm, cô giải thích: “Ba mẹ em đến đây, em đang đợi họ.”

“Vậy vừa hay, anh còn chưa gặp chú với dì nữa, đúng lúc chào hỏi họ một tiếng.”

“Mẹ em bị cao huyết áp, anh định dọa bà ấy à?”

Chu Mạt biết Lục Sâm đang có dự tính gì, liếc mắt cảnh cáo anh.

Mà lúc này, một chiếc taxi vô tình dừng lại bên cạnh họ……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK