• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Mina

Edit: Aiko

Beta: Aiko

Sau bữa sáng, Diệp Ngưng muốn đến trường, xe Tạ Ly dừng ở bên ngoài tiểu khu, anh cùng cô đi bộ ra ngoài.

Tuy rằng Ngu Đại cách tiểu khu này không xa, nhưng Tạ Ly lái xe, Diệp Ngưng không cần phải đi bộ qua.

Anh đưa Diệp Ngưng đến cổng trường, sau đó lái xe rời đi, Diệp Ngưng đi vào trường, ai ngờ lại đụng phải Cố Dịch Thần.

Tên này từ sau cánh cổng đi ra như một bóng ma, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Ngưng, chất vấn cô, “Có phải cô vừa từ xe của Tạ Ly xuống không? Cô sáng sớm đã từ xe của anh ta xuống, có phải cùng anh ta đi khách sạn qua đêm không?”

Đêm qua Cố Dịch Thần uống say để bạn bè kéo về nhà cậu ta nghỉ, kết quả, sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy liền nghe được chuyện xảy ra tối qua. Từ việc Diệp Ngưng tát anh ta một cái, đến việc Diệp Ngưng được Tạ Ly ôm rời khỏi quán bar.

Cố Dịch Thần nghe xong, cảm thấy vô cùng tức giận, lập tức chạy tới tìm Diệp Ngưng lý luận, nhưng vừa mới đến cổng trường, đã thấy một chiếc Bentley màu trắng.

Anh ta nhớ rõ, hình như Tạ Ly có một chiếc xe giống vậy, vì thế theo phản xạ mà trốn sang cạnh cổng, thật sự nhìn thấy Diệp Ngưng từ trên xe bước xuống.

“Anh ăn nói đàng hoàng cho tôi.”

Diệp Ngưng lạnh lùng nói, “Cho dù tôi và anh ấy thật sự có quan hệ gì cũng không liên quan đến anh, anh đừng quên, hai chúng ta đã chia tay rồi.”

“Cô có xấu hổ khi nói chia tay với tôi không?” Mặt Cố Dịch Thần hiện sự châm biếm, “Chẳng trách lúc trước cô vừa nghe Tạ Ly nói chuyện tôi và Trì Hân Nhiên ở quán bar, liền lập tức chia tay tôi, thì ra là hai người đã sớm thông đồng, cô hiện tại nói thật cho tôi, rốt cuộc hai người đã cấu kết với nhau từ lúc nào?”

“…………”

Diệp Ngưng bị cơn tức giận của Cố Dịch Thần làm cho đau lòng, sao lại có tên đàn ông không biết xấu hổ như vậy.

“Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, lúc trước tôi chia tay với anh vì anh đã lừa gạt tôi hết lần này đến lần khác, hơn nữa cũng từ miệng Trì Hân Nhiên mà tôi biết được chuyện mập mờ của hai người, không liên quan gì đến Tạ Ly.”

“Vậy tại sao vừa rồi cô lại bước xuống từ xe anh ta?”

“Thứ nhất, đây là việc riêng của tôi, không cần khai báo. Thứ hai, hai chúng ta đã chia tay, tôi muốn kết giao với ai là tự do của tôi.”

Nói xong, Diệp Ngưng vội vàng đi vào trường.

Cố Dịch Thần trừng mắt nhìn bóng lưng cô, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.

………

Giữa trưa, Diệp Ngưng cùng Chu Mạt, còn có Hứa Xán Xán cùng nhau ăn cơm.

Tinh thần của Hứa Xán Xán vẫn rất tệ, ủ rũ không muốn ăn.

Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, Hứa Xán Xán đem mọi việc kể cho Chu Mạt nghe, sau đó Chu Mạt kể lại cho Diệp Ngưng.

Hóa ra lúc Hứa Xán Xán cùng Giang Viễn đi dạo phố thì gặp được mẹ của Giang Viễn. Trước mặt Giang Viễn, mẹ anh ấy đối với cô nàng rất khách khí, nói là chọn quần áo cho cô ấy, hai người liền đi riêng tới một bên, Giang Viễn ngồi đợi ở sô pha.

Ai ngờ, khi chỉ có hai người họ, mẹ Giang Viễn mới lộ ra bộ mặt thật, nói với Hứa Xán Xán: “Tôi không phản đối việc cô và con trai tôi qua lại với nhau, nhưng theo tôi biết, cô cũng không phải thiên kim cao quý gì, cho nên cô vẫn chưa đủ tư cách nếu muốn gả vào nhà họ Giang chúng tôi, hẹn hò yêu đương chơi bời thì còn có thể.”

Từ nhỏ đến lớn Hứa Xán Xán chưa từng chịu qua sự châm biếm như vậy, liền chịu không nổi, xoay người rời đi, Giang Viễn vô cùng kinh ngạc, chạy theo cô, hỏi cô có chuyện gì, cô nàng liền học theo những lời mẹ anh ấy đã nói tường thuật lại cho anh ta nghe, không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của Giang Viễn lại là ——

“Mẹ anh không phải là người như vậy, nhất định là em hiểu lầm gì đó rồi.”

Vừa rồi nghe mẹ anh nói những lời như vậy cũng không đau lòng bằng giây phút này, Hứa Xán Xán không ngờ rằng ngay cả sự tin tưởng cơ bản giữa hai người bọn họ cũng không có, trong tiềm thức anh chọn đứng về phía mẹ mình, hơn nữa thái độ còn rất kiên định.

Hai người vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn, Giang Viễn lúc đầu còn kiên nhẫn dỗ dành Hứa Xán Xán, sau đó thấy cô ấy không chịu bỏ qua, liền nói cô nàng cố tình gây sự.

Hứa Xán Xán tức giận bắt xe về trường, trên xe gửi tin nhắn cho Giang Viễn, nói muốn chia tay.

Giang Viễn lúc đó cũng đang trong cơn giận dữ, nên không trả lời, đợi qua cơn giận liền gọi cho Hứa Xán Xán, nhưng cô không nhận.

Lúc này, Hứa Xán Xán chán nản nhìn các món ăn trên đĩa, nét mặt như gặp phải kẻ địch.

Diệp Ngưng ngập ngừng hỏi cô ấy, “Cậu định chia tay thật đấy à?”

“Không thì sao? Mẹ anh ấy phản đối, anh ấy với mẹ là ruột thịt, còn có chỗ cho tớ sao? Tớ cần gì phải lãng phí thời gian??”

“Hai người không phải mới quen không bao lâu sao?”

“Chính vì thời gian ngắn, chia tay mới không hối tiếc, giống cậu và tên Cố………”

Hứa Xán Xán vô ý nói ra, nhìn thấy mặt Diệp Ngưng hơi biến sắc, lập tức im bặt.

“Xin lỗi cậu.”

Cô nàng xấu hổ đến mức muốn cắn đứt lưỡi.

“Không sao.”

Diệp Ngưng lắc đầu, nói tiếp: “Sáng nay tớ còn gặp phải tên Cố Dịch Thần ở ngoài cổng trường.”

“Tên đó lại tới tìm cậu làm gì? Con người này còn chưa chịu dứt sao!” Chu Mạt bực bội nói.

“Tớ cũng rất đau đầu, anh ta thường đến làm phiền hết lần này đến lần khác, khiến nhiều bạn học bàn tán, xấu hổ muốn chết.”

“Cậu tìm Tạ Ly đối phó với anh ta đi, người như Cố Dịch Thần, tùy tiện hù dọa một phen không phải là được rồi sao?”

“Tớ ngại nói.”

Diệp Ngưng vội vàng lắc đầu.

Đáy mắt Chu Mạt vụt qua một tia sáng, Chu Mạt không nói gì, nhưng trong lòng đã có ý định.

Đợi sau khi về đến kí túc xá, Chu Mạt lập tức mở WeChat, tìm Lục Sâm.

【Bạn trai cũ của Diệp Ngưng luôn đến quấy rầy cô ấy, anh nói xem có cách nào đối phó với anh ta không? 】

Cô cố ý hỏi Lục Sâm, để cậu ấy nói lại với Tạ Ly.

【Chuyện này không phải dễ sao? Tìm người làm tên đó là xong rồi. 】

………

Lục Sâm đem việc Cố Dịch Thần quấy rầy Diệp Ngưng nói cho Tạ Ly, nói xong còn hỏi, “Có cần tớ tìm người xử lý tên đó, làm anh ta lại đến bệnh viện nằm tiếp vài tháng không?”

“Đối phó với loại người này, phải làm cho tên đó khó chịu trong lòng.”

Tạ Ly nói nhỏ, qua một lúc lại nói với Lục Sâm: “Chuyện này không cần cậu xen vào.”

“Cậu nghĩ ra biện pháp gì tốt à?”

“Diệp Ngưng là người của tớ, cậu nói xem?”

Lời này vừa nói ra Lục Sâm liền hiểu ý, cô gái của anh thì để anh lo.

“Không phải lúc trước cậu giấu giếm không muốn lộ mặt sao?”

Lục Sâm bĩu môi, kiêu ngạo nói: “Đúng lúc tớ cũng không muốn quan tâm.”

Từ văn phòng của Tạ Ly đi ra, Lục Sâm gửi tin nhắn cho Chu Mạt:

【Em gái, tối nay ra ngoài ăn không? Anh trai mời em ăn tôm hùm đất nha~】

【Anh có bao nhiêu em gái vậy? 】 Chu Mạt rất nhanh trả lời.

【Trước kia có rất nhiều, nhưng bảo đảm em là người cuối cùng. 】

Chu Mạt không tin lời nói nhảm của cậu, trò chuyện với Lục Sâm một thời gian, cô phát hiện cậu ta chỉ trêu đùa cô, đoán chừng là xem cô như một con cá trong ao cá của cậu ta, hôm nay tính thu lưới.

【Anh tính mời em đi ăn chỗ nào? 】

【Địa điểm tùy em chọn. 】

【Vậy khu ẩm thực đêm ở Tần Hải đi, 7 giờ tối, không gặp không về. 】

Lục Sâm tưởng là thật, buổi tối phấn khởi chạy qua, nhưng đợi mãi, Chu Mạt không có xuất hiện.

Cậu gửi tin nhắn, lại biết được ——

【 Anh trai, xin lỗi nha, em nhất thời có việc không đi được. 】

Nheo mắt lại, khóe miệng Lục Sâm khẽ mỉm cười như có như không.

Rất tốt, cậu gặp đối thủ rồi.

………

Buổi chiều không có tiết học, Diệp Ngưng trở về nhà, ngoại trừ Liễu Như, còn có một người đàn ông lạ mặt, Diệp Ngưng không quen.

Cậu ta rất đẹp trai, chỉ là trên người cậu ta hiện ra vẻ không đàng hoàng, nhìn qua không giống người tốt.

Liễu Như giới thiệu với cô, nói đây là em họ của dì ấy, tên Mộ Khâm Úy, trước đây làm ăn ở nước ngoài, mới về nước gần đây.

Tuy nhìn cậu ta có vẻ không lớn hơn Diệp Ngưng bao nhiêu tuổi, nhưng xét theo vai vế, Diệp Ngưng phải gọi cậu ta một tiếng “Cậu”.

Mộ Khâm Úy quan sát Diệp Ngưng, hỏi cô, “Nghe nói cháu học nghiên cứu sinh năm 2 sao?”

“Dạ.”

“Học kỳ sau phải đi thực tập rồi đúng không?”

“Dạ phải.”

Diệp Ngưng không thân với cậu ta, nên cũng không nói nhiều lời.

Liễu Như nhìn thấy phản ứng lạnh nhạt của cô, cảm thấy cô cố ý bài xích người nhà bà, nét mặt không khỏi có chút không vui, cố ý nói đi gọt trái cây, rồi rời khỏi.

Dì ấy vừa đi, Mộ Khâm Úy mở rộng chủ đề trò chuyện, hỏi đùa Diệp Ngưng, “Có phải cô cảm thấy tôi không giống người tốt không?”

Thế mà cậu ta lại nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô……

Diệp Ngưng đảo mắt, tất nhiên là không thể thừa nhận, “Không có, chỉ là lần đầu gặp mặt, có chút dè dặt.”

Mộ Khâm Úy khẽ mỉm, “Cô năm nay 25 tuổi nhỉ?”

“Phải.”

“Tôi lớn hơn cô 4 tuổi.”

“Vậy sao? Nhìn anh vẫn còn rất trẻ.”

Diệp Ngưng không nghĩ nhiều mà nói ra lời này, nói xong cô mới cảm thấy xấu hổ, đây chẳng phải cô chê người ta hiện tại già sao?

Lúc này Liễu Như bưng mâm đựng trái cây trở lại, bà đặt trước mặt Diệp Ngưng, ngọt ngào nói: “Tiểu Ngưng, con ăn nhiều dâu tây vào, ngọt lắm đó.”

“Cảm ơn dì Liễu.”

“Còn gọi dì sao? Không nên phải nên gọi là mẹ à?”

Lời này của Mộ Khâm Úy như cố ý kiếm chuyện, vừa dứt lời không khí liền lạnh xuống.

Liễu Như xấu hổ cười, vội vàng hoà giải, “Tiểu Ngưng còn có mẹ ruột của mình.”

Diệp Ngưng rũ mắt không nói lời nào, quả nhiên trước khi cô tới đây nên gọi cho ba cô trước, hỏi ông có ở nhà không.

Vốn dĩ đây là nhà cô, nhưng mà hiện tại, cô tới đây giống như một vị khách ghé thăm.

Diệp Ngưng trong phút chốc hiểu ra, vì sao mỗi lần cô tới, Liễu Như đều đối với cô rất khách khí, kêu cô ăn cái này cái kia, cô cho rằng dì ta đối với cô có phần thận trọng, thật ra dì ấy đang khiến cho cô tự có cảm giác bản thân là khách.

Hiểu được điều này, Diệp Ngưng bỗng nhiên cảm thấy dì Liễu này không đơn giản.

………

Buổi tối, Diệp Minh Lâm trở về, ông vốn có buổi xã giao, nhưng Liễu Như nói với ông có em trai họ của bà tới, nên ông đã từ chối, về nhà ăn cơm cùng bà ấy và em trai họ của bà.

Liễu Như dặn dò nhà bếp làm một bàn đầy đồ ăn, lại không nói là chuẩn bị vì em họ của mình, mà nói Diệp Ngưng vất vả lắm mới về nhà, nên ăn nhiều mới tốt.

Diệp Ngưng nghe những lời này, hơi mỉm cười nói: “Cảm ơn dì Liễu quan tâm, mặc dù con sống ở bên ngoài, nhưng ăn uống vẫn tốt, ba con cũng không để con thiệt thòi.”

Diệp Minh Lâm nghe ra ngữ khí của con gái mình, có chút nghẹn, không khỏi nhíu mày.

Ông đưa mắt ra hiệu cho Diệp Ngưng, giống như đang nói: Dì Liễu cũng vì tốt cho con, nói chuyện lịch sự chút.

Diệp Ngưng thầm nghĩ cô đối với dì ta quá khách sáo nên dì ấy tưởng cô dễ bắt nạt.

Liễu Như xấu hổ cười, “Xem ra em nói sai rồi.”

“Em xem em nghĩ nhiều rồi, Ngưng Ngưng là nói anh xót con bé, không có ý gì khác.”

Diệp Minh Lâm gắp chút đồ ăn vào bát của Liễu Như, an ủi dì ấy.

Nhìn ba mình đối tốt với người phụ nữ khác, hình ảnh này thật khó chịu.

Rõ ràng ông ấy từng yêu mẹ cô như vậy, nhưng tình cảm sâu nặng đó cũng có một ngày bị thời gian làm phai nhạt.

Bữa cơm nhanh chóng qua đi, Liễu Như đột nhiên nói: “Khâm Úy mới về nước, tạm thời chưa có nơi nào để đi, chi bằng để cậu ấy làm ở công ty anh một thời gian có được không? Lúc trước cậu ấy ở nước ngoài lâu như vậy, kinh nghiệm rất phong phú.”

Diệp Ngưng nghe những lời này, tay cầm đũa run lên.

Vì sao cô có dự cảm không lành vậy?

“Tất nhiên là được, đúng lúc công ty anh thiếu nhân viên.”

Diệp Minh Lâm không hề do dự, sảng khoái đồng ý.

Xem ra bây giờ ông đối với Liễu Như là cầu được ước thấy rồi.

Diệp Ngưng không có quyền can thiệp vào quyết định của ba cô, dù cho có nghi ngờ, cũng chỉ có thể đè nén xuống.

Cô thấy khó chịu, ăn xong liền muốn về, không ngờ Mộ Khâm Úy lại nói: “Đúng lúc cậu cũng muốn về, nhân tiện đưa cháu cùng đi có được không?”

“Không…………”

Diệp Ngưng vừa định cự tuyệt, ba cô đã đồng ý thay cô rồi.

“Để cậu con tiện đường đưa con đi.”

“Ba biết cậu ta muốn đi đâu sao? Liền nói tiện đường.”

Diệp Ngưng nhỏ giọng nói thầm.

………

Cùng Mộ Khâm Úy ra khỏi biệt thự, Diệp Ngưng trực tiếp nói: “Tôi qua bên đường bắt xe là được, không cần phiền anh.”

“Cô là đang sợ tôi hay là có thành kiến với tôi?”

“Ai sợ anh?” Diệp Ngưng theo phản xạ mà phản bác.

“À, vậy là có thành kiến với tôi.”

“……………”

Diệp Ngưng lười nói nhiều với cậu ta, lập tức đi ra phía ngoài.

Mộ Khâm Úy cất bước theo, nói: “Ba cô giao tôi đưa cô về nhà, tôi cần phải bảo đảm an toàn của cô, cô không ngồi xe của tôi, tôi chỉ có thể cùng cô bắt xe, đưa cô về.”

Diệp Ngưng dừng lại, “Tôi cũng sẽ không nói với ba tôi anh không đưa tôi về.”

“Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Anh bớt nói xui đi.”

“Ha.”

Mộ Khâm Úy thấp giọng cười, “Đây là thái độ của cô khi nói chuyện với trưởng bối sao?”

“Tôi không xem anh là bậc trưởng bối.”

“Chà, như vậy là không lễ phép.”

Mộ Khâm Úy sờ cằm, nheo mắt quan sát cô, “Không phải trưởng bối, chẳng lẽ cô muốn kết giao bạn bè với tôi?”

Lời này nghe kiểu gì cũng có nghĩa khác.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu ta Diệp Ngưng đã cảm thấy không phải là người tốt, quả nhiên dự cảm của cô không sai.

“Được rồi, đại tiểu thư đừng chơi đùa nữa, thành thật lên xe đi, tôi đưa cô về, nhiệm vụ hoàn thành.”

“Ai chơi…………”

Diệp Ngưng muốn phản bác, nhưng cảm thấy không có gì để nói với loại người như cậu ta, liền không nói nữa.

………

Mộ Khâm Úy đưa Diệp Ngưng đến cổng tiểu khu cô sống, rồi nhấn ga rời đi.

Diệp Ngưng để ý thấy cậu ta lái chiếc Mercedes Benz giá hơn một triệu đô la, xem ra là có chút của cải, chỉ là nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh, vì sao còn muốn đến chỗ ba cô làm việc?

Có lẽ xem quá nhiều phim truyền hình, Diệp Ngưng không khỏi nghi ngờ, Liễu Như sắp xếp em họ mình vào, có phải là để lợi dụng công ty của ba cô hay không.

………

Bữa trưa ngày hôm sau, Chu Mạt kể Diệp Ngưng nghe chuyện Lục Sâm mời cô nàng ăn cơm nhưng bị cô ấy cho leo cây, Diệp Ngưng sau khi nghe xong, không ngừng tán thưởng: “Người có tính cách như anh ta, tớ thấy cũng chỉ có cậu mới trị được.”

“Anh ta cũng nhẫn nại thật, vậy mà còn rủ tớ cuối tuần đi leo núi, cậu nói xem tớ có nên đi hay không?” Chu Mạt lưỡng lự, hỏi Diệp Ngưng.

“Đi chứ, ban ngày ban mặt, anh ta cũng không làm được gì với cậu.”

“Nhưng tớ muốn để cậu đi cùng tớ, rồi hẹn thêm Tạ Ly nữa.”

Diệp Ngưng xấu hổ, “Sao cậu không nói thẳng là cậu muốn tác hợp cho tớ và Tạ Ly đi?”

Chu Mạt soái khí búng tay một cái, “Tớ chính là có ý này.”

Diệp Ngưng ăn vài miếng, rối rắm mà nhíu mày nói: “Quan hệ hiện tại của tớ và Tạ Ly, tớ cũng không nói rõ được.”

“Có cái gì không nói rõ được? Chẳng phải là anh ấy đang theo đuổi cậu sao?”

Chu Mạt nói xong, hỏi cô, “Cậu hiện tại có cảm tình với anh ấy không?”

“Cảm tình thì có, dù sao anh ấy lợi hại như vậy, có điều chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ thôi, nếu nói thích thì chắc là chưa.”

“Vậy lúc không gặp anh ấy, cậu có nhớ đến anh ấy không?”

Diệp Ngưng thành thật lắc đầu, cô giống như khiếm khuyết về mặt tình cảm, trước đây lúc quen Cố Dịch Thần, hai người có ba đến năm ngày không gặp, cô cũng không nhớ đến, chứ đừng nói đến hiện giờ còn chưa yêu đương gì với Tạ Ly.

“Có thể cậu thuộc kiểu người chậm nhiệt.”

Chu Mạt suy nghĩ, cũng chỉ có thể đưa ra kết luận này.

“Vậy rốt cuộc cuối tuần cậu có đi leo núi không?” Cô nàng lại tiếp tục truy hỏi.

“Cậu thích Lục Sâm?”

Bị Diệp Ngưng trực tiếp chọc trúng tâm sự, tròng mắt Chu Mạt có chút chột dạ.

“Tớ thích anh ấy, nhưng tớ cảm thấy anh ấy đối với tớ không nghiêm túc.”

“Vậy cậu còn mặc kệ bản thân mình hãm sâu vào?”

“Tớ đang nghĩ ngộ nhỡ thì sao? Có thể anh ấy cũng sẽ thích tớ, sẽ trở nên một lòng một dạ yêu tớ.”

Nghe Chu Mạt nói như vậy, Diệp Ngưng cảm thấy rất cảm động.

“Chờ thứ sáu tớ trả lời cậu, tớ cũng không xác định được hai ngày cuối tuần đó tớ có bận việc gì không.”

“Được.”

………

Buổi chiều Diệp Ngưng tan học, nhận được tin nhắn của ba cô, nói muốn đưa cô đi ăn cơm.

Rõ ràng tối qua cô mới về nhà ăn cơm cùng ông, thế nào mà qua một đêm lại tới cửa tìm cô đi ăn cơm rồi?

Ra khỏi cổng trường, Diệp Ngưng nhìn thấy xe ba cô dừng ở đó, cô nhanh chóng đi qua, mở cửa xe ghế sau.

Có tài xế lái xe, cho nên ba cô cũng ngồi ở ghế sau, Diệp Ngưng vào ngồi, ông hỏi cô, “Con gái cưng của ba muốn ăn gì ngon nè?”

“KFC.”

“…………” Diệp Minh Lâm im lặng, “Con biết rõ ba không thích ăn những thực phẩm vớ vẩn đó.”

“Giỡn với ba chút cũng không được sao?”

Diệp Ngưng cười, cũng không nói gì thêm.

“Theo ý ba đi.”

“Không vui sao? Nếu con thật sự muốn ăn, vậy ba đưa con đi ăn.” Nói xong, Diệp Minh Lâm ra lệnh với tài xế, “Đi ——”

“Con nói rồi con đùa ba thôi.”

Diệp Ngưng vội vàng ngăn ba cô lại, nói: “Khi còn nhỏ thích ăn, có điều sau này lớn lên không thích ăn nữa.”

Diệp Minh Lâm cứ cảm thấy lời nói của Diệp Ngưng có ẩn ý, ông trầm tư một lúc lâu, nói với tài xế một địa điểm.

Đến một tiệm nhỏ, Diệp Ngưng vừa xuống xe, kinh ngạc nhìn về ba cô nói: “Tiệm này vẫn còn mở cửa, con tưởng đã sớm đóng cửa rồi chứ.”

“Lúc trước quả thật là đóng cửa, chỉ là ông chủ không muốn kinh doanh nữa, trở về mở quán ăn.”

Diệp Minh Lâm nói, đi vào trong, “Vào ăn thử xem, vẫn còn hương vị lúc nhỏ hay không.”

Hai cha con ngồi xuống, gọi vài món, Diệp Minh Lâm còn gọi thêm một bình rượu.

Diệp Ngưng trong lòng biết rõ, ba cô tìm cô nhất định là có chuyện muốn nói, nhưng ông không mở miệng trước, cô cũng không chủ động lên tiếng.

Chỉ chốc lát sau đồ ăn dọn lên, hai người im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, đến khi ăn cơm gần xong, Diệp Minh Lâm mới vào chủ đề.

“Ngưng Ngưng, ba muốn hỏi con một chút, có phải hôm đó nói việc có em với con khiến con không vui đúng không?”

“Không phải ạ.”

Diệp Ngưng theo bản năng phản bác.

“Đứa bé đó sinh ra sẽ có ba và dĩ Liễu chăm sóc, tuyệt đối sẽ không phiền đến con, chuyện này con có thể yên tâm.”

“Ba, ba nhấn mạnh việc này với con làm gì? Con có thể hiện điều gì làm ba cảm thấy con không vui sao?”

“Tối qua ba thấy thái độ con đối với dì Liễu như vậy, còn tưởng con không vui.”

Diệp Ngưng nghe xong lời này, trong lòng rất buồn, nhưng cô cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái hỏi “Ba, từ khi nào con ở trong lòng ba trở nên keo kiệt như vậy?”

“Ba lo đến cảm nhận của con, sao có thể nghĩ con keo kiệt chứ?”

Diệp Minh Lâm giả vờ nhíu mày, rồi lại nói: “Ba hi vọng trong lòng con có gì không vui có thể nói thẳng với ba, đừng đối xử với dì Liễu con…………”

“Được rồi, ba.”

Diệp Ngưng không muốn nghe ông từng câu từng chữ nhắc tới người phụ nữ kia.

Quả nhiên quá nghe lời sẽ bị coi là không để tâm, thời điểm ba cô lên tiếng bênh vực dì Liễu, ông không biết nghĩ đến cảm nhận của cô như thế nào sao?

Cô cũng không muốn nói thêm nữa, liền đứng dậy nói: “Con đối với dì ấy đủ khách khí rồi, nói như thế nào thì dì ấy cũng không thể thay thế được vị trí trước đây của mẹ, lúc con cười với dì ấy, trong lòng con cảm thấy thật có lỗi với mẹ.”

Nói xong lời này, Diệp Ngưng đẩy mạnh ghế, “Con đi trước, ba.”

Diệp Minh Lâm kinh ngạc nhìn bóng dáng Diệp Ngưng rời đi, không biết mình làm sai chỗ nào, ông thấy mình cũng nói uyển chuyển lắm mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK