Trong cơn buồn ngủ mơ hồ, Bùi Thầm đối diện với cặp mắt ngân ngấn nước đang cười của cô gái. Trong mấy giây, chợt như một giấc mơ, đôi mắt cậu chợt sững ra.
Khác với dáng vẻ kiêu ngạo bất cần ngày thường.
Vào lúc này cô gái nằm bò ra bàn, khuôn mặt mềm mại trắng ngần lộ ra chút ngây thơ, âm thanh nhẹ nhàng như làn gió thoảng, từng chút xua tan sự khô nóng ở xung quanh.
Cậu nhìn cô, trong thoáng chốc khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Lương Chi Ý thấy cậu không nói gì thì biếng nhác ngước cằm lên, đôi mắt nhìn cậu nhuốm nét cười ranh mãnh: “Sao thế, nhìn mình đến ngơ ra rồi à?”
Sau đó, chàng trai nhanh chóng nhìn xuống, ngồi thẳng lên, dần dần tỉnh táo lại.
Cô gái chú ý tới quầng thâm nhạt dưới mắt cậu thì bĩu môi, ngạc nhiên hỏi: “Bùi Thầm, tối qua cậu thức khuya học bài đấy à?”
Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi, nỗ lực như vậy đấy.
Yết hầu của Bùi Thầm lên xuống, không nói gì. Cậu đeo kính vào, rồi phát hiện ra không thấy chỗ bài tập cậu để trên bàn đâu nữa.
Lương Chi Ý nói: “Mình đã nộp bài tập giúp cậu rồi.”
Lúc nãy khi cô vào lớp thì thấy Bùi Thầm nằm bò ra bàn ngủ. Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy cậu như thế, nên không làm phiền cậu. Cô nộp bài tập giúp cậu, rồi lại tìm Phương trượng nói chuyện quạt trần bị hỏng.
Bùi Thầm nghe thế thì nói: “Cảm ơn.”
“Sau này cậu vẫn nên đi ngủ sớm một chút thì hơn, nếu không sang hôm sau mà buồn ngủ như thế thì sẽ ảnh hưởng việc học hành.”
Bùi Thầm cụp mắt, không nói gì. Một lúc lâu sau cậu quay đầu nhìn về phía Lương Chi Ý, chỉ thấy cô gái nằm nhoài ra bàn đọc sách, hàng mi nâng đỡ ánh nắng, làn da trắng sáng long lanh.
Dáng vẻ nói năng dịu dàng mềm mại của cô hồi nãy lại hiện lên trước mắt.
Cảm xúc quay cuồng trong tim Bùi Thầm, một vài cảm xúc bị khơi lên một cách không thể hiểu nổi, rất nhanh thì đã bị cậu đè nén.
…
Một lát sau, trước khi vào tiết đọc bài khóa đầu giờ, Quý Phỉ Nhi tới tìm Lương Chi Ý, “Chi Chi à, đi lấy nước đi.”
Lương Chi Ý đáp ứng, đứng dậy ra khỏi lớp cùng cô ấy.
Hai người lấy nước xong, vừa trò chuyện vừa đi về, vừa tới cửa lớp thì bất chợt nghe thấy tiếng ồn ào của mấy cậu con trai vang lên bên trong:
“Uầy! Đây là gì thế? Bức thư màu hồng nhạt này!”
“Đệt mợ! Đây là thư tình đúng không?!”
“Để mình mở ra xem xem trong đó viết gì, câu đầu tiên là: ‘Chào bạn Nhàn Đắc Hằng lớp 11-3’, cái này là viết cho cái cậu học giỏi nhất lớp ba đấy!”
Trong lớp, mấy đứa con trai nghịch ngợm phá phách nhặt được một bức thư tình vô danh trong lớp, lúc này một anh chàng phe phẩy lá thư tình trong tay, kích động kéo mấy đứa con trai khác cùng xem.
Trong chốc lát, cả lớp thấy cảnh này thì như nổ banh nóc, tiếng ồn ào như sét đánh ầm ầm, rất nhiều cậu chàng tò mò, cũng có mấy cô gái biến sắc mặt.
Có mấy bạn nữ trong ban chỉ huy của lớp không chịu được nữa mà nói: “Ba người các cậu! Đừng xem nữa, đưa thư qua đây!”
“Cậu kích động như thế làm gì?! Không phải là cậu đấy chứ ha ha ha…”
“Mau xem đi! Xem xem phía cuối thư là ký tên cô nàng nào!”
Đám người hớt hải lật sang trang cuối cùng, Bùi Thầm ngồi tại chỗ thấy thế thì đứng dậy đi qua.
Ai ngờ ngay sau đó, bức thư tình trong tay đám con trai bị lấy đi luôn. Mấy người đưa mắt nhìn thì đối diện với đôi mắt hạnh lạnh lẽo như băng của Lương Chi Ý.
“Xem cái gì? Có gì hay mà xem?”
Cô gái chứng kiến toàn bộ quá trình, mắt thấy tên của cô gái sắp bị công bố thì tiến lên.
Lương Chi Ý tóc đen môi đỏ, mang theo khí thế, cả lớp trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, ai ai cũng nhìn về phía cô.
Cô gái nhìn về phía ba chàng trai, khẽ cười một tiếng:
“Chỉ là một bức thư tình mà thôi, có đến mức phải kích động thế không? Liên quan gì tới mấy cậu à?”
Mấy chàng trai nhìn Lương Chi Ý với khí chất xinh đẹp lạnh lùng, vẻ tươi cười trên khuôn mặt cô gái phai nhạt, cô nhìn lướt một vòng quanh lớp, rồi lạnh lùng mở miệng:
“Bây giờ là thời đại nào rồi, không biết nam nữ bình đẳng à? Mấy cậu có thể chạy theo con gái không biết xấu hổ theo đuổi suốt ngày, con gái viết thư tình cho con trai thì thế nào? Vi phạm pháp luật à? Đến mức bị mấy cậu xử phạt công khai sao?”
Trong thoáng chốc, đám con gái trong lớp nghe thấy cô bảo vệ mấy cô ấy thì vỗ tay khen ngợi.
Lương Chi Ý cứng quá thể!!
Bên cạnh cũng có bạn mắng ba cậu chàng, có một cậu trong đó bị tổn thương lòng tự trọng, cười nhạo Lương Chi Ý: “Cậu kích động thế này, có phải cậu là người viết bức thư này không thế?”
Lương Chi Ý đảo tròng mắt, ánh mắt chợt dừng trên người Bùi Thầm đang đứng đó, khóe môi nhếch lên, tươi cười phóng khoáng bộc trực, lên tiếng trước mặt toàn bộ học sinh trong lớp:
“Nếu tôi thích một chàng trai, tôi căn bản sẽ không viết thư tình, tôi sẽ tỏ tình trực tiếp, có vấn đề gì không?”
Cả lớp nghe thấy Lương Chi Ý nói ra lời dũng cảm như thế thì tiếng ầm ĩ bùng nổ hơn nữa: “Lương Chi Ý đúng là quá trâu bò…”
Đúng như tính cách của cô gái, cô tươi sáng bộc trực, trước giờ luôn thẳng thắn chân thành, viết thư tình quả thật không phải là phong cách của cô.
Lương Chi Ý nhìn về phía ba người, gằn từng chữ một: “Hơn nữa cho dù là ai, thì cũng không tới lượt mấy cậu nói này nói nọ.”
Ba người bị cô gây khó dễ ngay trước mặt mọi người thì xấu hổ, nhưng lại không nói nổi một lời phản bác, nín nhịn đến mức đỏ cả mặt.
Lúc này chuông vào tiết đọc đầu giờ vang lên, Bùi Thầm mở miệng, bảo mọi người không nên bàn luận chuyện này nữa, lấy sách ngữ văn ra. Mọi người thu loa, trò hề này cũng đến đây là kết thúc.
Bùi Thầm đi tới trước mặt Lương Chi Ý, thản nhiên nói: “Xé thư tình rồi vứt đi.”
Đây là vì sợ những người khác lại cầm lên xem, Lương Chi Ý gật đầu, không nhìn chữ ký ở mặt sau mà xé bức thư thành từng mảnh nhỏ luôn, cuối cùng vứt vào thùng rác.
Hai người về chỗ ngồi, cô gái thở dài thườn thượt, Tuyên Hạ và Phàn Cao ở dãy trước quay lại, khen cô vừa rồi ngầu quá xá. Tuyên Hạ cười tủm tỉm hỏi: “Hầy, cậu mà thích một người, thì sẽ tỏ tình với cậu ta à?”
Lương Chi Ý nâng má, liếc nhìn chàng trai bên cạnh, mắt cong thành vầng trăng khuyết, nói bóng gió: “Đúng rồi, mình có thích giấu diếm đâu.”
Bùi Thầm nghe thấy tiếng thì quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt chăm chú của cô gái.
Đáy mặt cậu tối sầm u ám, rồi nhanh chóng quay đi.
Lương Chi Ý nhìn thấy hết mọi phản ứng của cậu, hàng mày lặng lẽ cong lên.
Sau khi tiết đọc đầu giờ bắt đầu, một lúc lâu sau, Phương trượng đi vào lớp kiểm tra tình hình học tập của mọi người, cũng may là chuyện thư tình hồi nãy không tới tai anh ta.
Tiết đầu tiên của buổi sáng là tiết toán.
Người dạy môn toán là Phương trượng.
Sau khi vào học, Lương Chi Ý lấy vở ghi ra, ghi chép bài giảng.
Một lát sau, Phương trượng ra bài tập trên lớp, Lương Chi Ý làm vào tờ nháp trắng xong thì quay đầu liếc sang Bùi Thầm ở bên cạnh, rồi phát hiện sách vở trước mặt cậu gần như trống trơn, cũng không đặt bút làm bài tập.
Cô nhếch môi, thấp giọng nói: “Nếu cậu không biết làm thì mình có thể dạy cậu.”
Chàng trai quay đầu nhìn về phía cô, mấy giây sau thì phản ứng lại được là cô đang chỉ cái gì. Cảm thấy cô đang kể chuyện hài, đôi môi mỏng của cậu tuôn ra mấy chữ: “Đã làm rồi.”
“Rõ ràng là cậu không làm mà, cậu làm ở đâu?”
“Trong đầu.”
“…Ồ.”
Quả nhiên là học sinh giỏi, nếu có thể động não thì nhất định sẽ không viết ra.
Lương Chi Ý buồn chán vô cùng, bèn đưa tờ nháp của mình tới trước mặt cậu: “Thế cậu có thể xem một chút xem đáp án của mình và cậu có giống nhau hay không không?”
Cô gái gối đầu lên cánh tay, nằm nhoài ra bàn nhìn cậu, hàng mi dài mảnh như cánh bướm chớp động, đôi mắt nhuốm ánh sáng mặt trời.
Trong giờ học cậu rất ít khi nói chuyện, nhưng ánh mắt của Lương Chi Ý vẫn luôn dính vào cậu.
Mấy giây sau, cậu cúi đầu xuống, lấy tờ nháp của cô sang.
Cậu nhìn mấy lần, rồi nhanh chóng trả lại cho cô: “Giống nhau.”
Lương Chi Ý mỉm cười, vẫn nằm bò ra nhìn cậu: “Đại sư huynh à, cuối học kỳ trước cậu thi toán được bao nhiêu điểm vậy?”
Cô cố ý gọi cậu như thế.
Chàng trai vẫn không để ý, cô không khỏi bật cười, lấy bút khẽ chọc cánh tay cậu, “Bùi Thầm này…”
“150.” Cậu thản nhiên mở miệng.
Điểm tối đa á?!
Quan trọng là, sao mà người này lại có thể nói ra số điểm tối đa với dáng vẻ cực kỳ thoải mái đương nhiên như này vậy?
Cô biết cậu thật sự rất giỏi, là thiên tài học tập trong mắt thầy cô. Hồi mới tới trường cô còn bảo muốn đè bẹp cậu, đúng là khoác lác sớm quá rồi…
“Bùi Thầm à, cậu cũng đỉnh thật đấy,” Ánh mắt cô nhìn vào hàng mi dài khẽ rung lên của cậu, thán phục: “Quào, Bùi Thầm à, lông mi của cậu dài thật đấy!”
Tay cầm bút của chàng trai thoáng khựng lại.
“…”
Trong một chốc cậu chưa hiểu được sao cô lại chuyển từ chuyện học tập sang chuyện lông mi rồi.
Chàng trai nắm chặt bút, mắt nhìn thẳng, bình tĩnh mở miệng: “Lo nghe giảng đi.”
“Ồ…”
Cuối cùng cô không để ý tới cậu nữa, xoay sang hướng khác nằm úp sấp, đuôi ngựa được buộc cao của cô vung vẩy, đuôi tóc thoáng sượt qua cánh tay cậu, cuối cùng xõa ra bên mép sách giáo khoa của cậu, có mấy ngọn tóc còn vương trên trang sách của cậu.
Mấy giây sau, Bùi Thầm cúi đầu nhìn cô.
Cô gái đưa lưng về phía cậu, cái gáy trắng ngần lộ ra một nửa phía sau đuôi ngựa, chiếc áo sơ mi trắng dán vào lưng, phác họa vòng eo thon gọn, như ẩn như hiện, khiến người suy nghĩ miên man.
Cậu nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, rồi thấy sợi tóc của cô vương trên trang sách.
Đáy mắt cậu tối sầm u ám, đôi môi mỏng mím lại, cuối cùng dịch sách giáo khoa sang bên cạnh, ngẩng đầu lên ép bản thân nghiêm túc nhìn bảng đen.
***
Hai tiết học buổi sáng kết thúc, tiếp theo vốn là phải tập thể dục nhịp điệu, nhưng vì thời tiết quá nóng nực nên bị hủy bỏ, vì vậy mọi người có nửa tiếng nghỉ giải lao.
Bùi Thầm mới làm bài tập được một lúc thì có một bạn học sinh tới tìm cậu: “Lớp trưởng ơi, Phương trượng bảo cậu tới văn phòng một chuyến.”
Bùi Thầm đáp lại. Cậu để bút xuống rồi đứng dậy đi tới văn phòng.
Cậu tới trước bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, “Thưa thầy chủ nhiệm, thầy tìm em ạ?”
Đối phương đứng lên, vội vàng cầm sổ và bút, “Đúng vậy, thầy phải đi họp đột xuất, có chuyện này….em tới cái bàn phía trước đếm hai tập giấy biên nhận cho kỳ Quốc khánh, lát nữa thì cầm tới lớp phát cho các bạn nhé.”
“Dạ.”
Các giáo viên trong văn phòng lần lượt đi mất, Bùi Thầm đi qua, kiểm kê một mình.
Một lát sau, Tang Tầm Lăng ôm chồng vở bài tập tiếng Anh đi tới.
Cô gái nhìn thấy cậu, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đi tới cái bàn bên cạnh cậu, để bài tập xuống.
Thấy Bùi Thầm không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cô ta do dự, rồi giả vờ thoải mái mở miệng: “Bùi Thầm à, cậu đang làm gì vậy?”
Bùi Thầm không nhìn cô ta, “Đếm giấy biên nhận.”
Tang Tầm Lăng đi qua, thoáng mỉm cười: “Có cần mình giúp không?”
“Không cần đâu.”
Tang Tầm Lăng cụp mắt, cô ta nghĩ tới điều gì đó, rồi mỉm cười nói chuyện với cậu: “Bùi Thầm à, có chuyện này, mình suy nghĩ mấy hôm nay, vẫn luôn cảm thấy rất áy náy.”
Bùi Thầm đếm xong một tập, rồi ngẩng đầu liếc cô ta một cái, “Cái gì?”
Mặt mày Tang Tầm Lăng toát lên vẻ buồn bã: “Chiều thứ sáu tuần trước ở phòng dụng cụ, chuyện đám Tư Tư hiểu lầm bạn Lương Chi Ý đã đăng bài ấy.”
Cô ta gục đầu xuống, nói khẽ: “Bùi Thầm à, mấy cậu ấy nhìn thấy trong bài đăng có nhiều người đem mình và Lương Chi Ý ra so sánh, sau đó dè bỉu công kích mình, nhất thời sốt ruột nên mới nói ra lời khó nghe như thế, nhưng mình không hề nghĩ như vậy…”
Bùi Thầm nghe vậy, đáy mắt không hề dao động, tiếp tục đếm giấy biên nhận, đôi môi mỏng nhả ra mấy chữ: “Những chuyện này không liên quan gì tới tôi, không cần phải nói với tôi đâu.”
Tang Tầm Lăng ngừng nói, sắc mặt thoáng cứng đờ.
Không ngờ cậu nghe xong lại không có phản ứng gì.
Cô ta chua xót nhếch môi: “Không đâu, chỉ là mình nói vu vơ với cậu thôi, nhưng mình thật sự thấy có lỗi với bạn Lương, hại cậu ấy bị nói xấu một cách vô duyên vô cớ. Chắc bây giờ có lẽ cậu ấy ghét mình lắm nhỉ, cũng không biết liệu cậu ấy có âm thầm trách mình không…”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không âm thầm trách móc cậu đâu…”
Một giọng nữ bất thình lình vang lên ở phía sau.
Tang Tầm Lăng ngạc nhiên quay đầu lại, rồi nhìn thấy Lương Chi Ý đã vào văn phòng từ lúc nào không hay. Cô cầm sách bài tập trong tay, lúc này đang dựa vào cái bàn làm việc bên cạnh nhìn cô ta, trên khuôn mặt là vẻ tươi cười.
Hồi nãy Lương Chi Ý đang ngồi trong lớp làm bài tập, phát hiện quên nộp bài tập ngữ văn, nên nhanh chóng tới nộp bù.
Tang Tầm Lăng lúng túng đứng đó, cô ta không ngờ là sẽ bị người trong cuộc nghe thấy, mấy giây sau thì gượng cười hai tiếng: “Cảm ơn cậu nhé Chi Ý, cậu không giận là tốt rồi…”
Lương Chi Ý mỉm cười, không nói gì.
Tang Tầm Lăng nói xong thì không tìm được lý do để nán lại nữa, đành phải rời đi.
Các giáo viên khác trong văn phòng đều đã đi họp, chỉ còn lại Bùi Thầm và Lương Chi Ý.
Vóc dáng chàng trai cao gầy, lúc này cậu đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài lọt vào, mạ một lớp vàng kim lên chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu, trên cái mũi cao thẳng của cậu là chiếc kính mắt, nốt ruồi lệ nổi bật rõ ràng.
Sao người này lại có thể quyến rũ như thế vậy nhỉ…
Lương Chi Ý liếm môi, cô đi vào nộp bài tập xong thì đi tới bên cạnh cậu với vẻ dào dạt hứng thú, tay gác lên tấm ngăn của bàn làm việc, nâng má lên, không nói lời nào mà nhìn cậu nghiêm túc đếm giấy biên nhận.
Mấy giây sau, ngón tay với khớp xương rõ ràng của Bùi Thầm thoáng dừng lại, đối diện với đôi mắt ngấn nước sáng ngời của cô trong giây lát.
“Có chuyện gì à?”
“Hồi nãy Tang Tầm Lăng tìm cậu để nói chuyện về mình à?”
Bùi Thầm còn chưa mở miệng thì khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của Lương Chi Ý đã phồng lên. Cô nhướng đuôi mày, lẩm bà lẩm bẩm: “Cậu đừng có lừa mình, hồi nãy mình cũng đã nghe thấy tên mình rồi.”
Bùi Thầm im lặng một chốc, nhìn hàng mi linh hoạt chớp nháy của cô, rồi nói với giọng bình thường: “Chưa nói gì cả, chỉ là nhắc tới chuyện xảy ra ở phòng dụng cụ vào thứ sáu tuần trước thôi.”
Cô bĩu môi, “Hôm đó cậu đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa mình và mấy cậu ấy rồi à?”
Cậu không khẳng định, cũng không phủ nhận, “Sao vậy?”
“Cậu phải tin tưởng mình, mình thực sự không đăng bài lên diễn đàn, còn lâu mình mới nhàm chán như thế.” Cô gái cúi đầu thở dài thườn thượt, “Mình xui thật sự ấy, sao mà vừa tới trường mới đã bị người ta mắng chửi vậy chứ.”
Bùi Thầm cụp mắt nhìn vẻ tủi thân của cô thì khó có lúc hờ hững nói: “Không phải mình làm thì không cần phải quan tâm.”
Lương Chi Ý vui mừng đáp lại. Cô nghiêng người sang phía cậu, nói với giọng nhẹ nhàng:
“Nhưng mà, tuy mình không có hứng thú gì với cái danh hiệu ‘hoa khôi trường’ này…”
Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô, chỉ thấy khóe môi cô gái ranh mãnh cong lên, chất giọng quyến rũ gần trong gang tấc, lọt vào tai cậu:
“Nhưng mình có hứng thú với người đẹp trai nhất trường lắm đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: “Tuyển thủ ném bóng thẳng*!!! Tán tỉnh trực tiếp luôn he he.”
(*)
Hết chương 12.