“Chàng trai đúc từ một khuôn ra với Bùi Thầm.”
Bánh Trôi vừa sinh ra đã là báu vật của cả nhà, không chỉ được người lớn hai nhà hết mực yêu thương, ngay cả Bùi Tố và Bùi Triệt cũng biến thành những cậu nhóc nam tử hán, bảo vệ cô em út sau lưng mình.
Sau một tuổi, Bánh Trôi đến tuổi bi bô học chữ, chập chững tập bước, Bùi Tố và Bùi Triệt thường xuyên dẫn cô bé theo như hai ‘nhóc’ phụ huynh.
Vào một ngày thứ bảy nào đấy, một ngày trước đó là sinh nhật theo lịch âm của Quý Phỉ Nhi, mấy cô bạn thân ra ngoài chơi rất vui vẻ, Lương Chi Ý uống rượu, về tới nhà thì say khướt, biến thành một con mèo con bám người, ôm Bùi Thầm không buông.
Sao người đàn ông có thể chống đỡ được dáng vẻ này của cô, tất nhiên là ném cô lên giường mạnh mẽ trừng trị, cô gái cũng rất hưởng thụ, hai người mây mưa tới đêm khuya, thêm cả việc hôm nay không đi làm, nên tham ngủ dậy muộn.
Nhưng ba đứa nhóc trong nhà đã tỉnh từ lâu, người giúp việc chăm chúng nó rửa mặt ăn sáng.
Sáng sớm tinh mơ, chỉ thấy Bánh Trôi mặc một bộ đồ hình chim cánh cụt bằng vải bông, chậm rãi bước đi, lắc lư trái phải giống như một bé chim cánh cụt, hai người anh đứa bên trái đứa bên phải đứng bên cạnh bảo vệ cô bé, bọn họ chỉ vào áp-phích động vật dán trên tường, dạy cô bé đọc chữ:
“Hổ con…”
Bánh Trôi nhìn áp-phích, đôi mắt hạnh đen láy, chờ các anh lặp lại mấy tiếng rồi mới mở miệng, giọng nói non nớt đáng yêu, đọc vẫn hơi ngọng:
“Ổ con…”
“Lạc đà…”
“Nhạc đà…”
“Rùa con…”
Cô bé đọc rất chậm: “Lùa nhon…”
Đọc xong toàn bộ, Bùi Tố xoa cái đầu nhỏ của cô bé, mỉm cười: “Bánh Trôi giỏi quá, cho Bánh Trôi ăn kẹo này.”
Cậu đặt một viên kẹo vào miệng Bánh Trôi, Bánh Trôi ăn, rồi nhìn chỗ kẹo còn lại trong tay cậu, vươn cái móng vuốt chim cánh cụt ra: “Kẹo kẹo…”
Bùi Triệt ở bên cạnh cản lại, nói nghiêm khắc như người lớn: “Không được, chỉ được ăn một cái thôi, lát nữa rồi lại cho Bánh Trôi, được không?”
“Dạ…”
Hai người tiếp tục dẫn em gái đi. Trước cửa phòng vui chơi, Bùi Thầm và Lương Chi Ý thức dậy rửa mặt xong nhanh chóng đi ra, vốn còn tưởng rằng Bánh Trôi sẽ khóc quấy, ai ngờ lại thấy được cảnh này.
“Anh đừng nói chứ, hai thằng nhóc này đúng là ra dáng thật đấy, thế mà Bánh Trôi lại rất nghe lời chúng nó.” Lương Chi Ý và Bùi Thầm không quấy rầy chúng nó, họ đi về phía phòng ăn, cô nói với vẻ ngạc nhiên tán thán.
Bùi Thầm nở nụ cười, ôm lấy cô, “Chẳng phải tốt lắm sao? Đôi lúc chúng ta cũng có thể thoải mái hơn một chút.”
Ba đứa trẻ trong nhà, rộn ràng thì rộn ràng, nhưng chăm sóc thì cần rất nhiều tinh thần và sức lực, cũng may là hai đứa nhóc mà bọn họ sinh ra sẽ chăm bé giúp.
“Bình thường bản thân Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp cũng thích ăn kẹo như thế mà vẫn biết không thể để em gái ăn nhiều,” Cô gái liếc Bùi Thầm một cái với vẻ ngạo kiều, “Nghiêm khắc hơn người nào đấy nhiều đó nha.”
Bùi Thầm cụp mắt cười: “Anh thế à?”
“Ai mà chẳng biết anh chiều con gái nhất?”
Kể từ khi Bùi Nhu ra đời, Bùi Thầm được chứng thực danh hiệu ‘nô lệ của con gái’. Có đôi khi anh vẫn rất nghiêm khắc với hai đứa con trai, nhưng với Bánh Trôi thì lại cưng chiều vô điều kiện, có lúc tới công ty còn có thể mang Bánh Trôi theo nữa, ai cũng biết Bùi Thầm có một cục cưng đáng yêu như thế.
Người đàn ông nghe thế, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, ngón tay khẽ cào lòng bàn tay cô: “Cho nói lại, người anh chiều nhất là ai?”
Lương Chi Ý nghe ra ý trong lời anh nói, mỉm cười ngọt ngào, “Hừ…”
***
Dưới sự che chở và cưng chiều của người thân, Bùi Nhu ngày một lớn lên.
Người cũng như tên, cô gái nhỏ giống như bánh trôi vậy, trắng trắng mềm mềm, làn da căng mịn, bên trong là nhân đậu phộng ngọt ngào, là một cô nhóc ‘sweetheart’.
Lương Chi Ý thường xuyên dẫn cô bé đi gặp bạn bè thân thiết, có người nhìn thấy cô bé thì nói rằng: “Ấy, dáng vẻ em trai này đáng yêu quá, em trai à em tên gì vậy?”
Lương Chi Ý không kìm được nụ cười, cúi đầu hỏi Bánh Trôi: “Bánh Trôi à, con nói với dì coi con là em trai hay em gái nào?”
Bánh Trôi ngơ ngác chớp mắt, rồi nói khẽ: “Cháu là em gái ạ…”
“Đúng vậy, Bánh Trôi nhà chúng ta là con gái đó.”
Tuy rằng khi Bánh Trôi ‘trọc đầu’ thì giống một cậu bé, nhưng mặc váy vào, đội thêm một cái mũ nồi nhỏ màu hồng nhạt thì lập tức trở nên hoạt bát đáng yêu, đúng nghĩa một cô công chúa nhỏ.
Dần dần, Bánh Trôi lại lớn thêm một chút, tới ba tuổi, tóc cô bé dần dài ra, bèn bện thành bím tóc.
Đôi mắt cô bé càng to hơn, trong veo đen nhánh như hòn bi, hàng mi như hai cái bàn chải nhỏ, lúc cười thì có hai cái lúm đồng tiền, hoàn toàn thừa hưởng nhan sắc đỉnh cao của Lương Chi Ý, cũng rất tinh quái.
Có một lần, Lương Chi Ý được chú út mời tham gia một hoạt động liên hoan phim trong giới.
Tối hôm đó, cô dẫn theo Bánh Trôi tham gia một buổi tiệc tư nhân trong giới. Lương Chi Ý mặc một bộ lễ phục dạ hội bằng nhung đỏ, cao gầy rực rỡ, làn da trắng mềm, càng ngắm càng đẹp*, thu hút rất nhiều ánh mắt.
(*)
Vào hôm nay, một khuôn mặt không đụng chạm dao kéo như này khiến người ta ngưỡng mộ, nếu ở giới giải trí thì thể nào cũng sẽ được nâng đỡ thành sao hạng A.
Vốn là sẽ có rất nhiều người tiếp cận cô, nhưng mọi người nhìn thấy cô dẫn con gái theo thì mới biết được là cô đã kết hôn rồi.
Nhưng tối hôm đó có một người đàn ông vẫn luôn chủ động bước đến bắt chuyện nịnh bợ cô, từ lời nói đến cử chỉ cực kì sến sẩm, cực kì háo sắc.
Sau khi tiệc tối kết thúc, Lương Chi Ý ôm Bánh Trôi đứng chờ trước cửa khách sạn, người đàn ông sến sẩm tiến lên nói muốn tiễn các cô: “Đã muộn thế này rồi, hai người các cô cũng không an toàn. Cô Lương này, để tôi tiễn cô một đoạn nhé.”
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Người đàn ông sến sẩm chưa từ bỏ ý đồ, mỉm cười nhìn về phía Bánh Trôi: “Người bạn nhỏ à, chú tiễn cháu và mẹ về nhà nhé, có đi cùng chú không?”
Bánh Trôi lắc đầu, người đàn ông sến sẩm hỏi tại sao, Bánh Trôi nói: “Chú không đẹp trai bằng bố cháu, cháu chỉ đi với bố cháu thôi.”
Người đàn ông sến sẩm: “…”
Khóe môi Lương Chi Ý thoáng hiện nụ cười, lúc này quay đầu thì thấy một chiếc Aston Martin dừng trước cửa, Bùi Thầm ngồi ở ghế sau xuống xe, bộ âu phục màu xám than được may đo tỉ mỉ, quai hàm căng chặt, anh chỉ đứng ở nơi đó cũng đã mang khí chất lạnh lùng.
Hai mắt Bánh Trôi sáng rực lên: “Bố ơi…”
Bùi Thầm đi tới trước mặt các cô, mỉm cười ôm Bánh Trôi qua. Lương Chi Ý khoác cánh tay Bùi Thầm, lịch sự từ chối người đàn ông sến sẩm: “Ngại quá, anh nhà tôi tới rồi, chúng tôi đi trước đây.”
Người đàn ông sến sẩm đối diện với ánh mắt cực kì áp lực của Bùi Thầm, rồi nhận ra anh là tổng giám đốc công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri tiếng tăm lừng lẫy. Thấy mưu đồ không thành, anh ta cũng không còn mặt mũi mà nói gì nữa, chán nản rời đi.
Cuối cùng ba người lên xe, Lương Chi Ý kể chuyện vừa rồi cho Bùi Thầm, người đàn ông nghe xong thì hỏi con gái: “Bánh Trôi à, nếu có người đẹp trai hơn bố thì có phải con sẽ đồng ý đi cùng hắn ta không?”
Bánh Trôi lắc đầu, ngọt ngào nói: “Bố là người đẹp trai nhất thế giới.”
Bùi Thầm ôm lấy Lương Chi Ý, mỉm cười với giọng trầm thấp: “Có phải bình thường em dạy nó mấy câu này không thế?”
Cô gái mỉm cười tựa vào đầu vai anh: “Đây vốn là sự thật mà.”
…
Tuy Bánh Trôi có mặt tinh ranh, nhưng cũng có mặt ngây thơ đáng yêu, không tránh khỏi bị người khác trêu chọc.
Ví dụ như vào một ngày cuối tuần nào đó, Bánh Trôi ngồi trên chiếc thảm trong phòng xếp gỗ, đôi mắt chợt bị che lại, một giọng nam non nớt vang lên sau lưng:
“Đoán xem ta là ai nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Trôi lộ lúm đồng tiền, cô bé non nớt kêu một câu:
“Anh…”
Bùi Triệt ở phía sau thả tay ra, rồi ngồi xuống cạnh cô bé, cười hỏi: “Bánh Trôi à, anh mua cho em viên kẹo này, có ăn không?”
Bánh Trôi tò mò hỏi: “Kẹo gì vậy ạ?”
“Một viên kẹo sữa cực kì ngon luôn, có ăn không?”
Bánh Trôi gật đầu với vẻ chờ mong, chép miệng một cái.
Bùi Triệt âm thầm nở một nụ cười nghịch ngợm, cậu xé giấy gói kẹo trong tay, “A, há mồm nào.”
Bánh Trôi lanh lợi hé miệng, Bùi Triệt đút kẹo vào. Trong nháy mắt khi đầu lưỡi cô bé chạm tới viên kẹo thì đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó.
Bánh Trôi sợ nhất là ăn đồ chua, thật ra thứ Bùi Triệt cho cô không phải kẹo đường, mà là kẹo chanh.
Thấy cô bé bị chua tới nỗi như biến thành một viên bánh trôi nóng thì nở lạnh thì co, Bùi Triệt ngồi bên cạnh cười ầm ầm, cuối cùng Bánh Trôi nhả kẹo vào thùng rác, khóc thút thít, tố cáo với giọng điệu non nớt:
“Em phải mách bố là anh bắt nạt em…”
Bùi Triệt cứ cười mãi, Bánh Trôi thì chạy lạch bạch ra khỏi phòng. Tại phòng sách ở bên cạnh, đúng lúc Bùi Thầm đang làm việc, rồi anh thấy con gái chạy tới.
“Bố ơi…”
Cô bé chớp đôi mắt hạnh đỏ lên vì chua, dáng vẻ tủi thân ấm ức, Bùi Thầm sững ra, nói tạm dừng với đầu bên kia điện thoại rồi bế con gái lên, “Sao vậy con? Sao lại khóc thế?”
Bánh Trôi ôm lấy cổ Bùi Thầm, bẩm sinh đã biết làm nũng giống Lương Chi Ý, khóc hu hu nói: “Bố ơi, anh cho con ăn kẹo chanh, anh ấy lừa con bảo là kẹo sữa, chua quá chua quá…”
Bùi Thầm nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Anh quá đáng vậy à? Không sao, bố đi nói nó giúp con,” Bùi Thầm mỉm cười xoa đầu cô bé, “Làm Bánh Trôi của chúng ta khóc đúng không?”
Cô bé lè lưỡi: “Vừa ăn viên kẹo đó là con đã bật khóc vì chua rồi…”
“Thế à, chúng ta đi tìm anh tính sổ.”
Bùi Thầm gọi Bùi Tố và Bùi Triệt tới, hai người đứng trước mặt, Bùi Thầm hỏi cô bé: “Ai cho con ăn kẹo chanh vậy?”
“Anh Bánh Gạo ạ…”
Ánh mắt sâu xa của Bùi Thầm nhìn vào Bùi Triệt, Bùi Triệt nhận lỗi đàng hoàng: “Bố, con sai rồi, con cũng không dám nữa.”
“Sau này không được bắt nạt em gái nữa, biết chưa?”
Bùi Triệt gật đầu: “Dạ.”
He he, lần sau vẫn dám.
Bùi Thầm xoa đầu con gái, “Đi đi, đi chơi tiếp đi.”
Bùi Tố ở bên cạnh tiến lên, dắt tay Bánh Trôi, dịu dàng nói: “Bánh Trôi, đi với anh nào.”
Bánh Trôi đi theo anh cả Bùi Tố về phòng, Bùi Tố lấy đồ ăn vặt cho cô ăn, cô bé cười tít mắt: “Cảm ơn anh Bánh Đậu.”
Ở phía sau, Bùi Triệt đi tới bên cạnh Bánh Trôi: “Bánh Trôi à, đừng giận anh nữa mà, hồi nãy trêu em thôi.”
“Hừ…”
Bánh Trôi chỉ vào Bùi Tố: “Anh trai tốt.”
Rồi lại chỉ vào Bùi Triệt, mắng với chất giọng non nớt: “Anh trai hư.”
Bùi Triệt nở nụ cười, đưa kẹo cho cô: “Ăn viên kẹo được không? Lần này là kẹo sữa thật đấy.”
“Không ăn, anh lừa em…”
Bùi Tố ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của em trai thì cười: “Ai bảo em lừa con bé.”
“Chủ yếu là do con bé cả tin quá…”
Cuối cùng Bùi Tố không đành lòng, mỉm cười dỗ Bánh Trôi: “Bánh Trôi à, anh Bánh Gạo không lừa em đâu, anh ấy muốn cho em kẹo sữa ăn thật đấy, chẳng phải em thích kẹo sữa nhất sao?”
Bánh Trôi do dự một lát, cuối cùng lấy viên kẹo mà Bùi Triệt đưa qua, xé giấy gói cho vào miệng, mũi sữa nồng nặc ngập tràn khoang miệng.
“Thế nào, ngon chứ hả?” Bùi Triệt hỏi.
“Dạ.”
Cô bé gật đầu, nhai kẹo sữa, chơi con búp bê trong tay, tâm trạng tốt lên, chỉ đơn giản là được dỗ dành bởi một viên kẹo.
Bùi Tố và Bùi Triệt ngồi ở bên cạnh, nở nụ cười nhìn cô bé.
***
Từ chuyện ăn kẹo này là có thể nhìn ra được, rằng ba anh em mà ở cùng nhau thì tất nhiên sẽ ầm ĩ.
Tính của anh trai Bùi Tố rất giống bố, chín chắn dịu dàng. Kể từ sau khi Bùi Nhu được sinh ra thì cậu đã muốn cho cô bé tất cả những gì tốt đẹp.
Mà em trai Bùi Triệt hoạt bát tươi tắn, là một đứa trẻ thông minh, từ nhỏ đã bày đủ trò xấu xa trêu cô bé.
Nên trước mặt Bùi Tố, Bùi Nhu là một cô bé ngọt ngào, rất bám người, nhưng cứ đối mặt với Bùi Triệt là lại như một con nhím nhỏ xù gai, hai người thường xuyên không hợp phách.
Chẳng qua tuy Bùi Triệt nghịch ngợm, nhưng sự yêu thương dành cho em gái lại không hề ít ỏi. Có đôi lúc cô bé bị thương ở trường, Bùi Triệt thấy cô bé khóc thì vô cùng lo lắng, khó chịu tới nỗi mắt cũng đỏ lên, Bùi Nhu thấy cậu như thế thì cũng không kìm được mà thấy cảm động.
Nhưng chờ đến lúc cô bé không sao nữa thì Bùi Triệt lại bắt đầu bắt nạt cô bé.
Thế nên khi Bùi Nhu đối mặt với cậu thì tâm trạng luôn chấp chới giữa “Không cần ông anh này cũng được” và “Coi như người này có chút lương tâm”.
Đương nhiên là, cái trước chiếm phần đa.
Thời gian trôi qua cực kì nhanh, ba anh em cũng lớn khôn.
Trong một năm này, Bùi Nhu học lớp 8, Bùi Tố và Bùi Triệt học lớp 12, ba người đều học cùng một trường.
Đầu tháng mười, hoa quế nở rộ.
Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học, Bùi Nhu ngồi cạnh cửa sổ, nhìn cây hoa quế với những nhụy hoa màu cam điểm xuyết, lại ngửi được từng làn hương của hoa quế bay trong gió, mắt hạnh vô thức cong lên.
Bạn cùng bàn quay đầu thì thấy cô bé nâng má ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai bím tóc xinh xắn thả nơi đầu vai, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo được ánh nắng chiếu sáng, làn da trắng mịn mềm mại như sữa, chóp mũi thanh tú xinh xắn.
Từ lúc bạn cùng bàn quen biết Bùi Nhu thì đã ngạc nhiên cảm thán rằng tại sao lại có thể có một cô gái xinh đẹp như vậy chứ. Cho tới khi có một lần, Bùi Nhu đưa cô ấy xem ảnh thời cấp ba của Lương Chi Ý thì cô ấy mới hiểu được gen của gia tộc quan trọng nhường nào.
Bảo sao mà Bùi Nhu lại được rất nhiều anh chàng thích, một cô gái nhỏ trong veo như nước thế này, nếu là con gái thì cũng thích thôi!
Bạn cùng bàn tỉnh táo lại, gọi cô bé:
“Nhu Nhu à, nhìn gì vậy?”
Bùi Nhu nghe tiếng, quay đầu nhìn cô ấy, mắt hạnh trong veo như ngọc lưu ly cong lên, cô bé cười khanh khách:
“An An à, tan học tụi mình đi nhặt hoa quế với nhau đi? Mình thấy dưới đất rớt nhiều lắm.”
“Cậu không làm bài tập mà nghĩ tới cái này à?”
“Mình làm xong rồi,” Bùi Nhu cười, âm thanh trong trẻo, “Hoa quế thơm lắm, nhặt một ít làm thành túi hoa đặt trong hộp bút thì hộp bút sẽ thơm lắm đấy.”
Con gái ở tuổi này như cô bé thích những thứ này nhất.
“Được thôi, tụi mình cùng đi nhặt.”
Hai người vốn định hẹn là đi nhặt hoa với nhau, nhưng lúc gần tan học, Bùi Nhu nhận được tin nhắn từ mẹ là Lương Chi Ý, bảo tối nay cô và Bùi Thầm phải đi tham gia tiệc tối của bạn, bảo cô bé và hai người anh ăn cơm bên ngoài.
Ngay sau đó, trong nhóm chat của ba anh em, anh cả Bùi Tố nói cô tan học thì tới lớp 12-6 tìm cậu, bọn họ cùng về nhà, cô bé ngoan ngoãn đồng ý.
Một lát sau, khi tan học, Bùi Nhu tạm biệt bạn cùng bàn, đi một mình tới tòa nhà trung học phổ thông.
Dọc đường đi, có ánh mắt của mấy chàng trai học cấp ba quan sát cô bé, đôi mắt mang nét cười với vẻ hứng thú, cô bé vờ như không thấy, lập tức đi tới lớp 12-6.
Khi tới cửa lớp, cô bé lén nhìn vào trong, rồi phát hiện ở bên trong, những học sinh khác đã đi cả rồi, chỉ còn lại chàng trai ngồi ở bàn cuối của tổ ba.
Bùi Tố đang ngồi đọc sách trước bàn, một nửa cơ thể hứng lấy rặng mây đỏ của trời chiều, áo đồng phục ngắn tay màu trắng nhuốm ánh sáng vàng, quai hàm sắc nét, đôi mắt đen như hồ sâu nhuốm ánh dạ quang, trầm lặng lại rực rỡ, khí chất như ngọc, ôn hòa sạch sẽ.
Dáng vẻ của Bùi Tố, Bùi Triệt gần như là được đúc ra từ một khuôn với Bùi Thầm, nhất là Bùi Tố, hơn nữa khí chất tuấn tú dịu dàng này tựa như bản sao của Bùi Thầm thời trẻ vậy.
Cô bé đi vào lớp, đôi mắt sáng cong lên gọi cậu:
“Anh cả…”
Bùi Tố nghe tiếng thì ngước mắt lên nhìn cô bé, mỉm cười mở miệng, mang theo sự dịu dàng chỉ có ở cậu: “Sao mà lề mề thế?”
“Hồi nãy tan học làm thêm một đề nên bị muộn ạ,” Bùi Nhu ngồi xuống cạnh cậu, mỉm cười ghé lại gần, “Anh cả à, anh chờ em lâu lắm rồi sao?”
Bùi Tố giơ tay lên xoa đầu cô bé, “Vẫn ổn.”
Cô bé nhìn thấy người cậu đổ mồ hôi, “Anh đây là đi chơi bóng rổ hả?”
Bùi Tố và Bùi Triệt di truyền từ Bùi Thầm, đều thích chơi bóng rổ.
“Ừ, mới đi chơi bóng về,” Cậu giật cánh tay, nhìn về phía cô bé, “Hơi đau mỏi.”
Bùi Nhu cười, “Anh à, em mát xa giúp anh.”
Cô bóp cánh tay giúp cậu, Bùi Tố dựa vào ghế ngồi, đuôi mày giãn ra: “Cảm ơn Nhu Nhu nhé.”
“Phải rồi,” Cô bé lẩm bẩm với vẻ hơi khó chịu: “Anh hai đâu rồi ạ? Anh ấy không về cùng chúng ta sao?” Bùi Triệt học lớp 12-5 bên cạnh, hồi nãy cô bé thấy lớp bên cạnh đã đi hết rồi.
“Nó có chút việc nên bảo đi trước rồi. Sao vậy, muốn gặp nó à?”
Cô bé lầm bà lầm bầm, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Còn lâu, em ghét gặp anh ấy.”
“Sao vậy?”
“Sáng nay khi chạy bộ trong giờ, hai lớp bọn em gặp nhau, anh ấy vỗ đầu em mấy lần, em tức quá đi mất.”
Bùi Tố cười, “Thế em vẫn còn giận nó à?”
“Đương nhiên rồi, chủ yếu là do cái người này cứ bắt nạt em suốt.”
“Thật ra nó đùa em thôi, trưa hôm nay em không tới tìm bọn anh ăn cơm, nó tưởng em giận, sợ em không muốn thấy nó, nên tối nay đã đi trước rồi.”
Bùi Nhu ngẩn ra, rồi khẽ ngập ngừng: “Hồi trưa em chưa làm xong bài tập, không phải là không muốn thấy anh ấy…”
“Anh nghe nói là nó mua cho em sô cô la mà em thích nhất đấy.”
“Thật thế sao ạ?!”
“Ừ.” Bùi Tố khẽ cười, “Thế nên em mau nhắn cho nó, làm nũng với nó, bảo nó đưa sô cô la cho em đi.”
“Thôi được.”
Vì sô cô la, cô bé bằng lòng khuất phục.
Cô bé lấy di động ra, mở khung trò chuyện, gửi cho Bùi Triệt một tin nhắn thoại dí dỏm: “Anh hai ơi, bây giờ anh đang ở đâu vậy? Em cực kì cực kì muốn gặp anh! Anh hai tốt nhất!”
Cô vui vẻ gửi tin nhắn xong thì chợt nghe thấy chiếc di động trên bàn vang lên một tiếng, màn hình sáng lên, biểu hiện một tin nhắn được gửi tới.
Bùi Nhu:??
Ngay sau đó, một chàng trai đi vào cửa lớp.
Dáng vẻ của chàng trai và người ở bên cạnh cô bé giống y chang nhau, cậu mặc quần áo đồng phục, đôi chân thon dài thẳng tắp, hai mắt như làn suối trong vắt, trong thấp thoáng, sự hòa nhã trên khuôn mặt càng rõ nét hơn.
Chàng trai mới về từ văn phòng nhìn Bùi Nhu, rồi đoán ra điều gì đó, nét cười bất đắc dĩ thoáng lướt qua khuôn mặt, cậu dịu dàng mở miệng:
“Nhu Nhu à, em lại bị nó lừa nữa rồi.”
Bùi Nhu quay đầu với vẻ khiếp sợ, rồi thấy ở bên cạnh, Bùi Triệt giả dạng Bùi Tố uể oải dựa vào lưng ghế, ngước đôi mắt hai mí lên, mặt mày để lộ khí chất biếng nhác bèo dạt mây trôi. Cậu nhìn cô bé, khóe môi lộ nét cười rõ rệt:
“Anh hai em ở đây này.”
Bùi Nhu:????!
Hết ngoại truyện cuộc sống thường ngày của thế hệ hai (1)