“Không nhịn được mà quan tâm.”
Cuối tuần, Lương Chi Ý vẫn luôn ở nhà. Quý Phỉ Nhi vốn định hẹn cô ra ngoài giải sầu, nhưng cô đã từ chối.
Ngoài ăn cơm ra, về cơ bản thì cô đều ở trong phòng ngủ, giải đề từ sáng đến tối.
Mỗi lần tâm trạng không tốt thì cô lại thích giải đề.
Giải được đề càng khó thì việc giải tỏa càng hiệu quả hơn.
Tối chủ nhật, cô ăn cơm xong rồi về phòng, làm xong hết quyển sách bài tập.
Cảm thấy chán ngán vô cùng, cô nằm bò ra bàn ngẩn người, đôi mắt lơ đãng nhìn chiếc hoa tai hình tinh cầu màu xanh dương đậm trong hộp trang sức.
Cô tiện tay lấy ra ngắm, rồi nhớ tới cảnh tượng gặp Bùi Thầm lần đầu tiên ở dưới khách sạn đó.
Ai ngờ được chỉ một lần vội vã lướt qua như thế, mà nay cậu lại trở thành người tác động đến cảm xúc vui buồn hờn giận của cô.
Cô buồn bực vùi đầu vào trong khuỷu tay, hai má phồng lên. Một lúc lâu sau cô nghĩ tới một chuyện, bèn lấy di dộng ra nhắn tin cho Tri Miên.
[Tiểu Cửu à xin lỗi nhé, tối nay mình có việc bận, không đi siêu thị mua đồ ăn với các cậu đâu.]
Vốn là cô muốn mượn cơ hội này để gặp Bùi Thầm, nhưng bây giờ cô không muốn nhìn thấy cậu, cũng không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.
Một lát sau, di động vang lên, cô thấy là cuộc gọi từ Tri Miện.
Sau khi nghe máy, đầu bên kia mềm mại hỏi: “Chi Ý à, cậu đang ở đâu vậy? Bọn mình đến cả rồi.”
Cô gái ngẩn ra: “Ấy? Chẳng phải mình có bảo là hôm nay không rảnh sao?”
Tri Miên mở Wechat ra thì mới phát hiện là mình nhìn sót tin nhắn, cô ấy ngây ngốc ngại ngùng nói: “Mình không nhìn thấy, còn tưởng rằng cậu chưa tới…”
Lương Chi Ý nghe thấy đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, có bạn đang nói: “Lớp trưởng ơi, bọn mình có cần lấy thêm một chiếc xe đẩy nữa không?”
“Cứ lấy một cái trước đã…”
Giọng nói lạnh lùng của Bùi Thầm vang lên ở đầu bên kia.
Nghĩ tới việc cô vốn đã mong chờ đi mua đồ ăn với cậu vào tối nay từ lâu, cô gái chua xót trong lòng, nhanh chóng nói: “Thế nhóm cậu dạo đi, mình cúp máy trước đây.”
“Được.”
Ở đầu bên kia, Tri Miên cúp máy, người khác hỏi: “Thế nào, Chi Ý đi đến đâu rồi?”
“Cậu ấy bảo tối nay cậu ấy không tới nữa.”
“Sao thế?”
“Cậu ấy bảo cậu ấy bận chút chuyện.”
“À, được rồi…”
Lời nói của Tri Miên lọt vào tai Bùi Thầm, cái tay đẩy xe đẩy của chàng trai thoáng khựng lại một chút.
“Bây giờ bọn mình đi đâu đây?”
Có người hỏi Bùi Thầm.
Cậu cụp mắt, thấp giọng mở miệng: “Đi thôi.”
Ở một bên khác, sau khi Lương Chi Ý cúp máy thì cảm giác hụt hẫng xông lên đầu. Cô đứng dậy gục xuống giường, ôm con búp bê Stella Lou, vùi mặt vào đó.
Rõ ràng mấy hôm nay cô đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, không muốn lại thích Bùi Thầm nữa, nhưng tại sao cô vẫn có cảm giác không vui thế này.
Hu hu hu tên Bùi Thầm khốn nạn…
Nếu như cậu không đẹp trai, thì biết đâu lúc ban đầu cô cũng sẽ không chú ý tới cậu.
Nhưng bây giờ, cô thích cậu không chỉ đơn giản là vì cậu đẹp trai nữa.
Lương Chi Ý tủi thân đến mức sống mũi cay cay.
Cô buồn bực một hồi lâu, đến khi tiếng đập cửa vang lên, cô trả lời, rồi thấy Lương Đồng Châu đẩy cửa đi vào.
Cô dựa vào con búp bê, ngẩng đầu nhìn cậu, lẩm bẩm: “Gì thế?”
“Có ý gì thế, đưa trái cây cho chị mà còn bày ra vẻ không vui nữa chứ.” Lương Đồng Châu đặt đĩa bưởi xuống bàn cô, “Bóc hết vỏ cho chị rồi đấy.”
Cô không có hứng ăn, “Em để đó đi.”
Lương Đồng Châu đút hai tay vào túi, dựa vào vách tường nhìn cô: “Mấy hôm nay chị bị sao thế? Cứ nhốt mình trong phòng suốt.”
“Hả? Em hỏi thế làm gì…”
“Dù sao thì hai đứa mình cũng là chị em sinh đôi mà, chị thế nào mà em còn không biết ư?” Lương Đồng Châu khẽ cười một tiếng, “Sao thế, tâm trạng không tốt à? Thất tình hả?”
Lương Chi Ý ngẩn ra, vội “Xùy” một tiếng vẻ chột dạ: “Em thất tình thì có ấy.”
Lương Đồng Châu hỏi cô rốt cuộc là có chuyện gì, Lương Chi Ý cụp mắt, vẻ mặt buồn bã:
“Không có gì, chỉ là…chỉ là chị rất muốn một món đồ của một tiệm, nhưng mãi mà không mua được.”
Vẻ mặt Lương Đồng Châu mù mờ: “Đồ gì? Quan trọng lắm à?”
Cổ họng cô gái chát chát, khẽ giọng lẩm bẩm: “Ừ, chị muốn có lắm.”
“Thế những tiệm khác không bán à?”
“Cũng chỉ có mỗi một tiệm này thôi…”
Ngay cả thứ để thay thế cũng không có.
Lương Đồng Châu cái hiểu cái không, chỉ nở nụ cười: “Em tưởng là chuyện to tát gì chứ, chẳng phải là mua một món đồ thôi sao? Từ nhỏ tới lớn còn có chuyện mà Lương Chi Ý chị không làm được nữa à?”
Cô gái thoáng giật mình.
Đúng vậy, từ nhỏ tới lớn, cho dù cô muốn đi đâu, chỉ cần cô quyết tâm thì trước giờ đều sẽ chưa từng thất bại, cũng không ai có thể ngăn cô lại được.
Cuối cùng Lương Đồng Châu nói: “Nếu chị thật sự muốn có, thì nghĩ mọi cách để mua bằng được đi, đến mức phải ở đây khó chịu mãi sao?”
Cuối cùng cậu rời khỏi phòng, lời cậu nói lởn vởn trong đầu Lương Chi Ý, mãi mà không thể tiêu tan.
Một khi cô đã lựa chọn muốn làm gì đó, thì cho dù có khổ nữa mệt nữa thì cô cũng có thể cắn răng kiên trì. Chỉ cần là thứ cô muốn thì sẽ không có chuyện không có được.
Vậy nên rốt cuộc là cô nên đối mặt với Bùi Thầm như nào đây.
Lương Chi Ý ngẩn người nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ.
***
Hôm sau, vào thứ hai, ánh mặt trời từ từ ló rạng, chiếu sáng rực rỡ khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Hôm nay cuối cùng trường THPT Số 1 cũng chào đón đại hội thể thao.
Buổi sáng Bùi Thầm tới lớp từ rất sớm, xuống dưới tầng bố trí khu trại của lớp bọn họ cùng với ban cán sự lớp, sau đó về phòng học tiếp tục công tác chuẩn bị cho đại hội thể thao.
Tới gần bảy giờ, cậu tạm thời bận xong rồi quay về chỗ ngồi, định dành thời gian đọc thuộc từ vựng tiếng Anh một lúc.
Đang học thuộc từ vựng thì bên cạnh chợt vang lên một tiếng động, mùi hoa quen thuộc bay tới.
Ánh mắt cậu vô thức thay đổi, rồi nhìn thấy Lương Chi Ý ngồi xuống bên cạnh.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy tennis màu xanh cốm, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, tôn lên làn da trắng đến phát sáng.
Khuôn mặt cô tinh tế xinh đẹp, hàng mi vừa dài vừa cong tựa như cánh bướm mềm mại, ngập tràn cảm giác thanh xuân tươi trẻ.
Lương Chi Ý ngồi xuống, Tuyên Hạ và Phàn Cao ở dãy phía trước quay lại chào hỏi cô, cô cười dịu dàng: “Chào buổi sáng nhé.”
“Sáng nay cậu có xuống dưới xem thi đấu không?”
“Có chứ.”
“Mình nói cậu này, hôm nay có mấy trận đặc sắc cực kì, đó là trường THPT Số 1 tụi mình…”
Cô gái thoáng dịch ghế sang bên phía cửa sổ, cách xa Bùi Thầm một chút, sau đó vui vẻ trò chuyện với hai chàng trai.
Bùi Thầm cụp mí mắt, nhìn sách từ vựng, mặt mày bị che lấp, tối tăm khó phân biệt.
Vào sáng sớm, lớp học ầm ĩ ồn ào, không cần phải học nên tất cả mọi người rất là hưng phấn.
Sau khi cả lớp tới đông đủ, Phương trượng cũng tới.
Anh ta thông báo những việc liên quan tới hoạt động thể thao, cuối cùng nói tới chuyện bản thảo cổ vũ. Phương trượng nói rằng ngoài vận động viên và những nhân viên hậu cần được chỉ định ra thì mỗi người phải nộp sáu bài viết tất cả, hơn nữa nhất định là phải là bản tự viết, một khi bị tra ra là chép trên mạng thì cũng sẽ bị trừ điểm nhóm.
Hơn tám giờ sáng, lễ khai mạc kết thúc, đại hội thể thao cấp trường cũng chính thức bắt đầu.
Đại hội thể thao được tự do hơn, mọi người có thể ở trong lớp, cũng có thể đứng trong khu trại của lớp trên sân thể dục xem thi đấu.
Lần này Lương Đồng Châu cũng tham gia đại hội thể thao. Sáng nay cậu thi chạy 100m nam, Lương Chi Ý nhàn rỗi nhàm chán nên bèn tới khu vực lớp cậu tìm cậu.
Tuy rằng miệng thì nói thì ghét thằng em này nhưng trên thực tế lúc cần quan tâm thì cô vẫn sẽ quan tâm.
Mấy người anh em của Lương Đồng Châu thấy một chị gái xinh đẹp như thế thì nhiệt tình trò chuyện với cô, Lương Chi Ý không có kế hoạch gì khác nên nán lại chỗ Lương Đồng Châu.
Cách đó không xa, trong khu trại của lớp chín, mọi người đang chuyện trò cười nói.
Bùi Thầm đứng ở phía trước khu trại, đang nhìn danh sách thi đấu, Phàn Cao ở bên cạnh bỗng vỗ bả vai cậu, chỉ về một hướng, rồi đùa cợt:
“Bùi Thầm, cậu xem Lương Chi Ý kìa, cậu ấy tạo phản, chạy sang lớp khác rồi!”
Chàng trai ngước mắt lên, nhìn sang hướng mà Phàn Cao chỉ, rồi thấy Lương Chi Ý đứng ở chỗ lớp khác, cô đang ngồi giữa mấy chàng trai, tươi cười xinh đẹp.
Cho dù là ở đâu thì cô cũng là trung tâm của sự chú ý.
Phàn Cao híp mắt: “Cái cậu bên cạnh Lương Chi Ý đó đẹp trai phết, cậu có thấy thoạt nhìn hai người họ có vẻ thân thiết lắm không…”
Lúc này không biết là Lương Chi Ý và Lương Đồng Châu vừa nói cái gì, khóe môi chàng trai nhếch lên thành nụ cười, giơ tay khẽ xoa đầu Lương Chi Ý, cô gái tức giận đến mức làm bộ muốn đánh cậu, hành động cực kì thân mật.
Cô gái rất thích cười.
Với chàng trai nào cũng như thế.
Bùi Thầm không nhìn nữa, Phàn Cao ở bên cạnh thấy sắc mặt lạnh nhạt của cậu thì ngốc nghếch vò đầu, ngờ vực hỏi:
“Bùi Thầm à, có phải giữa cậu và Lương Chi Ý xảy ra chuyện gì đó không? Sao hôm nay không thấy hai người các cậu nói chuyện với nhau thế?”
Chàng trai không nói gì, hàng mi dài cụp xuống, yết hầu thoáng di chuyển.
Chỉ là cậu đã thành công rồi mà thôi.
Thành công khiến cô không bao giờ xoay quanh cậu suốt ngày nữa.
…
Một lúc sau, khi cuộc thi chạy 100m nam bắt đầu, Lương Đồng Châu giành được hạng nhất.
Bùi Thầm có chút việc, cậu đi tới vạch đích của sân thể dục, rồi đúng lúc đối diện với nhóm người Lương Chi Ý và Lương Đồng Châu đang đi tới.
Chỉ thấy cô gái đưa nước khoáng cho chàng trai, cười nói với người khác, đuôi mày cong lên, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.
Khi lại gần, Lương Chi Ý nhìn về phía cậu.
Sau đó cô lập tức quay đi trước.
Đi qua bên cạnh cậu.
Đầu ngón tay cầm danh sách của Bùi Thầm thoáng khựng lại, đôi mắt tối sầm.
Ở bên kia, chờ đến khi đã đi xa, cô gái không nhịn được đảo tròng mắt, nhìn bóng dáng của Bùi Thầm.
Lương Đồng Châu ở bên cạnh nhìn theo ánh mắt cô: “Nhìn gì thế? Hình như cái cậu đó là bạn cùng bàn của chị hả?”
Lương Chi Ý lầm bầm: “Em hỏi nhiều thế làm gì?”
Cuối cùng không có việc gì nữa, Lương Chi Ý bèn quay về khu trại của lớp mình tìm Quý Phỉ Nhi.
Hai người ngồi trên khán đài, Quý Phỉ Nhi trêu chọc cô: “Sao rồi, nghĩ thông rồi hả? Không dính lấy Bùi Thầm nữa à?”
Lương Chi Ý nghe thế thì sắc mặt có phần uể oải, ngạo kiều nói: “Còn lâu mình mới tìm cậu ấy…”
“Coi cái dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo của cậu đi kìa.”
Cô gái khẽ hừ hai tiếng, nhìn về phía sân thể dục, một lát sau thì thấy Bùi Thầm đi từ dưới khán đài lên.
Cậu mặc sơ mi trắng và quần đồng phục đen, môi mỏng mũi thẳng, bộc lộ khí chất lạnh nhạt như núi xa.
Quả thật như hạ cổ cô vậy.
Vẫn là liếc một cái đã hấp dẫn cô.
Cô gái ép bản thân quay đi chỗ khác, buồn bã vê chóp mũi, không nhìn cậu nữa.
Cô và Quý Phỉ Nhi tán gẫu, một lát sau thì thấy Bùi Thầm cầm nước do lớp mua chia cho cho các bạn trong lớp.
Khi tới trước mặt Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi, cậu đưa hai chai nước qua, giọng trầm thấp vang lên: “Có muốn uống nước không?”
Lương Chi Ý nhìn thành chai nước khoáng bốc hơi lạnh, ngón tay thon dài của chàng trai dính vài giọt nước.
Quý Phỉ Nhi nhận rồi nói cảm ơn, Lương Chi Ý không giơ tay lấy mà nói thản nhiên: “Cảm ơn, mình không uống.”
Cô dứt lời, không nhìn thấy mặt của Bùi Thầm, dường như chỉ thấy đôi tay trước mắt đó thoáng khựng lại trong tích tắc.
Bùi Thầm rút tay về, sau đó rời đi.
Cũng không phải là cố ý làm mặt lạnh với cậu, chỉ là cô cảm giác mấy hôm nay bà dì sắp tới rồi, không thể uống đồ lạnh.
Cuối cùng cô ngẩng đầu, tập trung xem thi đấu.
***
Suốt cả một ngày, Lương Chi Ý không chủ động nói chuyện với Bùi Thầm, hai người gần như không xuất hiện cùng nhau.
Ai ngờ tâm trạng buồn bực của cô còn tình cờ gặp phải bà dì cả.
Ngày đầu tiên của đại hội thể thao kết thúc, buổi tối quả nhiên kì kinh nguyệt của cô đã tới.
Mỗi lần tới kì là cả người cô lại như con thỏ con bị kẹp đuôi, không thể nào dồi dào sức sống nổi.
Chứng đau bụng kinh của cô không nghiêm trọng, nhưng cơ thể sẽ trở nên vô cùng mỏi mệt, dễ buồn ngủ.
Một buổi tối trôi qua, sáng hôm sau cô tới lớp, không có tinh thần trò chuyện nên bèn nằm bò ra mặt bàn mà ngủ, không phản ứng ai hết.
Buổi sáng trước khi bắt đầu thi đấu thì cán sự học tập thông báo, sáng nay mọi người phải viết xong sáu tờ bản thảo và phải nộp đủ trong buổi sáng để tiện cho trạm radio làm công tác thống kê điểm số vào chiều nay.
Sau khi tới giờ thi đấu, mọi người lần lượt xuống khu trại ở dưới tầng, nhưng Lương Chi Ý thật sự khó chịu không thể nhúc nhích nổi, bèn bảo Quý Phỉ Nhi đi xem.
Trong lớp không còn mấy ai, yên tĩnh lạ thường. Cô gái co thành một nắm ngồi ở góc phía sau, nằm bò ra bàn viết bản thảo cổ vũ, đầu óc mơ màng.
Một lúc lâu sau, Bùi Thầm đi vào từ cửa sau.
Cậu phát hiện mình để quên một thứ ở trong lớp nên muốn lên lấy.
Khi vào lớp thì cậu thấy ngay Lương Chi Ý đang nằm úp sấp.
Có chút cảm xúc lướt qua đáy mắt cậu, rồi cậu thấy lúc này cô gái đang cầm bút, chậm rãi viết bản thảo cổ vũ, ý thức mệt mỏi, đôi mắt nhập nhèm.
Cậu im lặng mấy giây, rồi không nhịn được mà thấp giọng hỏi:
“Cậu bị sao vậy?”
Lương Chi Ý nghe tiếng, quay đầu thì thấy cậu, cô giật mình ngẩn ra mấy giây.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện trong suốt mấy ngày nay.
Sau đó cô lắc đầu, lại nhìn xuống: “Không có gì, chỉ là mình thấy hơi buồn ngủ thôi…”
Bên tai lại trở nên tĩnh lặng, dường như đối phương không để ý tới nữa.
Cô dụi mắt, đang định viết tiếp thì trước mặt chợt xuất hiện một lon Red Bull.
Bùi Thầm khẽ ho một tiếng:
“Uống một chút đi, có thể nâng cao tinh thần đấy.”
Lương Chi Ý:???
Đưa Red Bull cho cô là sao hả?
Cô vùi mặt vào khuỷu tay, không nói gì mà đẩy lon Red Bull đi, giọng ấp úng như nhũn cả ra: “Mình không uống…”
“Cái gì?” Cậu không nghe rõ.
Lương Chi Ý bị hỏi đến mức má đỏ ửng lên, cô tức giận ngẩng đầu nhìn cậu: “Mình tới cái đó nên mới khó chịu, cũng không phải là vì không có tinh thần được chưa…”
“…”
Bùi Thầm phản ứng lại được là cô đang nói gì, một chút xấu hổ lạ lùng thoáng xuất hiện trên khuôn mặt.
Bùi Thầm cụp mắt, quả thực thấy sắc mặt cô gái tiều tụy hơn trước đây rất nhiều, chóp mũi đổ vài giọt mồ hôi, cánh môi hơi trắng bệch, thoạt nhìn rất yếu ớt.
Đáy mắt cậu thoáng tối xuống, “Thế có cần tới phòng y tế không?”
Lương Chi Ý:?
“Nếu cô gái nào tới kì cũng phải tới bệnh viện thì bệnh viện có còn đủ chỗ mà chứa không?”
Người này là thể loại đầu gỗ gì thế…
Lương Chi Ý tiếp tục viết bản thảo, Bùi Thầm thấy thế thì ngồi vào chỗ, lấy đồ trong ngăn kéo xong, quay đầu thì thấy cô gái đang buồn ngủ nhưng tay vẫn cầm bút.
Yết hầu cậu lên xuống, rồi không nhịn được mà nói: “Nếu khó chịu quá thì ngủ một lát đi.”
Lương Chi Ý tì cằm lên bàn, vê chóp mũi: “Không được, mình còn ba tờ bản thảo cổ vũ chưa viết, sáng nay phải nộp rồi.”
Sau khi im lặng một lúc lâu, chàng trai nói: “Tôi sẽ nói với cán sự học tập một tiếng, cậu có thể nộp lại vào buổi chiều.”
Cô chớp mắt, “Thật à…”
“Ừ, cậu ngủ đi.”
Lương Chi Ý mím môi, rồi khẽ nói một câu cảm ơn.
Lúc này Tang Tầm Lăng đi vào từ cửa phòng học, khi nhìn thấy hai người thì đầu tiên là bất ngờ. Cô ta tới bàn của mình lấy cốc nước, sau đó đi tới, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên:
“Bùi Thầm à, sao cậu vẫn còn ở lớp thế?”
“Lên lấy đồ.”
Tang Tầm Lăng nhìn Lương Chi Ý đang nằm úp sấp, rồi quay đi, mỉm cười nhìn về phía Bùi Thầm: “Thế cậu đã lấy chưa, đi thôi, bọn mình cùng xuống dưới, trận chung kết 800m nữ sắp bắt đầu rồi.”
Lương Chi Ý nghe thấy lời này, mấy giây sau cô thoáng liếc thấy Bùi Thầm đứng lên.
Bình dấm nhỏ trong lòng bị đổ, cô lập tức xoay mặt vào bên trong, không muốn nhìn bọn họ.
Cậu cứ đi xem thi đấu với người khác đi.
Có liên quan gì tới cô đâu chứ…
Bùi Thầm đứng lên, ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía cô gái đang nằm úp sấp, đôi mắt dần thẫm lại, cổ họng khô khốc, cuối cùng không nói gì mà xoay người đi ra ngoài.
Bùi Thầm xuống dưới, Tang Tầm Lăng đi bên cạnh cậu, giả vờ tiện miệng nói: “Sáng nay lớp chúng ta có nhiều lượt thi đấu lắm đấy, chủ nhiệm lớp bảo mọi người cố gắng xuống dưới đầy đủ, sao Lương Chi Ý lại không xuống mà cứ ở trong lớp ngủ vậy chứ!”
Tang Tầm Lăng mỉm cười, dịu dàng cảm thán: “Nhưng dù sao thì cậu ấy mới chuyển tới, không có tình cảm gì với lớp chúng ta, không có tinh thần tập thể cũng rất bình thường…”
“Cậu ấy thấy không khỏe trong người, không phải là không muốn xuống.”
Giọng nói lạnh nhạt của Bùi Thầm bất thình lình ngắt lời cô ta.
Tang Tầm Lăng nghe thế thì sắc mặt cứng đờ, gượng cười hai tiếng: “Là thế à, thế thì mình đã hiểu lầm rồi…”
Mắt Bùi Thầm nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh nhạt, không nói gì nữa.
Tang Tầm Lăng cảm giác được khí chất lạnh lùng như băng của cậu, nắm tay thoáng siết chặt. Cô ta khống chế biểu cảm, chỉ có thể lặng lẽ đi bên cạnh cậu.
Khi xuống tầng tới khu trại, bên trong có rất nhiều người bạn đang vừa viết bản thảo vừa trò chuyện với nhau.
Một lát sau cuộc thi chuẩn bị bắt đầu, có người tới gọi Bùi Thầm: “Đi nào, cùng tới xem thi đấu đi.”
Chàng trai thản nhiên nói: “Mấy cậu đi đi.”
Ánh mặt trời rất gắt, rọi vào khu trại, có rất nhiều người thấy nóng không chịu nổi, chạy tới dưới bóng cây đứng, Bùi Thầm lại kéo ghế ra, ngồi xuống trước cái bàn trong khu trại, phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang.
Mọi người tỏ vẻ ngờ vực:??
Bọn họ thấy có vẻ là cậu có việc quan trọng hơn, nên không làm phiền cậu nữa.
***
Đại hội thể thao đang diễn ra vô cùng sôi động.
Mà vào lúc này, ở trong lớp, Lương Chi Ý đang nằm úp sấp. Cô hồi tưởng lại cảnh vừa nãy, trái tim vẫn còn giống như ăn phải trái nho chua, chua lè chua lét.
Nhìn thấy cậu và cô gái khác gần gũi, cô vẫn ghen tuông vô cùng.
Cậu không thiếu con gái vây quanh.
Cậu thấy cô không thoải mái thì cũng chẳng có phản ứng gì, quay đầu bước đi…
Lương Chi Ý thừa nhận bản thân đang trở nên giả tạo.
Nhưng cô không thể khống chế được thứ tâm trạng chua xót này.
Ghét Bùi Thầm quá.
Không bao giờ…nói chuyện với cậu nữa hu hu hu…
Lương Chi Ý khẽ cắn môi, vùi mặt vào quyển vở, sự mệt mỏi cùng với cơn buồn ngủ dần cuốn lấy cô.
Cuối cùng cô vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Vừa ngủ là ngủ gần một tiếng.
Ánh nắng dần dịu xuống ở bên ngoài cửa sổ rọi vào người cô. Một lát sau, cô khẽ dụi mắt, tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Ngủ được một giấc khiến cô cảm thấy có tinh thần hơn chút. Cô ngồi thẳng lên, lúc này lại thấy cán sự học tập cầm một tập bản thảo cổ vũ đi vào lớp.
Cán sự học tập nhìn cô một cái, rồi đi tới tổ ba và bốn. Lương Chi Ý cho rằng cô ấy tới giục bản thảo thì vội hỏi: “Bây giờ mình viết đã, sẽ nộp cho cậu liền đây.”
“Hửm? Viết bản thảo cổ vũ á?”
Cán sự học tập không rõ nên hỏi: “Hồi nãy chẳng phải lớp trưởng đã viết giúp cậu rồi sao?”
“Gì cơ?”
Cán sự học tập tiện tay đưa bản thảo cầm trong tay cho cô: “Đây này, chính là mấy tờ này. Cậu không biết hôm nay bên ngoài nóng đến mức nào đâu, mình thấy hồi nãy cậu ấy ngồi phơi nắng trong khu trại ở dưới tầng viết đấy. Cậu ấy còn bảo mình nói với cậu một tiếng, cậu cứ nghỉ ngơi là được.”
Lương Chi Ý nhận lấy, rồi nhìn thấy có ba tờ bản thảo cổ vũ đã viết xong, nét chữ rõ ràng nắn nót, phía trên cùng đề tên cô.
Mà nét chữ này, cô rất quen thuộc.
Là của Bùi Thầm.
Lương Chi Ý nhìn tờ bản thảo cổ vũ, sống mũi cay cay.
Đồ ngốc này…
Hết chương 19.