“Áo bông nhỏ tới đây.”
Cứ tới chuyện này là Bùi Thầm lại luôn luôn cực kỳ có tinh lực.
Có lẽ là do tối nay nghe thấy cô gái nói rằng vẫn muốn sinh thêm một bé con, người đàn ông càng hăng hái hơn.
Từ trên giường tới thảm, tất cả mọi nơi mà hai người chạm tới trong căn phòng được mở thiết bị sưởi ấm lập tức lây dính hơi thở mà hai người để lại, ấm áp như mùa xuân.
Tuy cách âm của căn phòng rất tốt, nhưng Lương Chi Ý cứ sợ rằng âm thanh to quá sẽ bị người giúp việc trong nhà nghe thấy. Cô cắn môi, hốc mắt ướt át, người đàn ông lại xấu xa tận xương tủy, thấy cô như thế thì càng muốn bắt nạt cô thêm, khiến cô vừa ngượng vừa tức, trái tim loạn nhịp.
Sau khi được kéo dậy khỏi thảm, Lương Chi Ý ngã vào lồng ngực anh, giống như một con cá thiếu oxy cuối cùng cũng được hít thở không khí, nhõng nhẽo thì thầm một câu, mềm mại tột đỉnh.
Bùi Thầm không nghe rõ, anh nâng cằm cô lên, nụ hồn nghiền nát đôi môi đỏ của cô từng chút một, khàn giọng đặt câu hỏi: “Gì cơ?”
Khuôn mặt cô gái ửng đỏ, khẽ ngập ngừng: “Chồng ơi, em được rồi…”
“Được rồi ư?”
Bùi Thầm khẽ cười một tiếng, giơ tay giữ chặt hai má cô với vẻ hơi hung dữ, đôi mắt đen vẩn đục sâu thẳm: “Mới đó mà đã được rồi sao? Ai cho phép em được vậy, hả?”
“Ưm…”
Cô chớp hàng mi, giọng nức nở. Bùi Thầm lập tức ôm lấy cô, ngồi xuống bệ cửa sổ, hổ khẩu* với cái kén nông giữ chặt cô, nghiêng đầu khẽ cắn một bên cổ cô, giọng điệu nặng nề:
(*)
“Anh vẫn chưa được.”
“Tiếp tục.”
Hu hu hu, sao một Bùi Thầm trước giờ luôn dịu dàng lại trở nên bá đạo tàn nhẫn thế này vậy…
…
Kim đồng hồ tích tắc chuyển tới 0 giờ, cơn mưa to vừa ngừng,
Cuối cùng, Bùi Thầm lại dần trở nên dịu dàng. Sau khi kết thúc, anh ân cần ôm cô tới phòng tắm tắm rửa, thấp giọng dỗ cô, bảo đảm rằng lần sau sẽ khống chế thời gian, sao cô gái có thể tin lời vớ vẩn khi đã ăn no nê của người này được, cô tức giận mắng anh giả vờ đứng đắn.
Lương Chi Ý nói rằng, cô nhớ hồi học đại học, vào một ngày nào đó cô nhìn thấy có cô gái bàn tán về Bùi Thầm trên diễn đại trường, “Mấy cô ấy nói là, nhìn ngoại hình của tổng giám đốc Bùi thì có cảm giác chắc là anh rất thờ ơ ở phương diện nào đó.”
Lúc đó Lương Chi Ý nghe thế thì cũng không nhịn được mà bật cười, cảm thán đúng là ngoại hình của người này rất lừa tình.
Bùi Thầm vốn có một làn da trắng, hốc mắt sâu, đường nét khuôn mặt sắc lạnh như đao khắc, bình thường tính tình rất lạnh nhạt, lúc không cười thì ánh mắt khi nhìn người khác như trộn vụn băng, nếu không phải Lương Chi Ý yêu đương với anh thì cô cũng cảm thấy người này là một đóa hoa trên núi cao không gần gũi gái đẹp.
Ngón tay cô chọc ngực anh, khẽ hừ: “Người nào đó lạnh nhạt cái quái gì, mấy cô ấy căn bản không biết bộ mặt thật của người này là như nào.”
Bùi Thầm cầm tay cô, môi mỏng mím lại, đôi mắt đen sáng rực nhìn cô, thấp giọng nói: “Không sao, chỉ cần em biết là được rồi.”
Sau khi quay về phòng ngủ, hai người lại nằm xuống lần nữa. Lương Chi Ý đã mệt rã rời, bám lấy anh như một con bạch tuộc, Bùi Thầm xoa đầu cô, cười: “Mệt tới nỗi này à?”
Lương Chi Ý lẩm bẩm: “Tổng giám đốc Bùi cừ quá, sau này tổng giám đốc Bùi vui lòng đừng dốc sức như thế nữa nhé.”
Bùi Thầm hôn má cô một cái, Lương Chi Ý nhắm mắt lầm bà lầm bầm: “Bùi Thầm ơi, em buồn ngủ quá…”
“Ngủ đi, chúc Chi Chi ngủ ngon.”
“Chúc anh ngủ ngon.”
Nhìn khuôn mặt đang say giấc của cô trong ngực mình, mặt mày người đàn ông dần trở nên dịu dàng, trái tim bị lấp đầy.
Hồi học 11, buổi sáng khi cô buồn ngủ thì sẽ nằm bò ra bàn mà ngủ, cũng là vẻ dịu dàng đáng yêu như này.
Nhưng lúc ấy, anh chỉ có thể kiềm chế tình cảm của mình, cúi đầu nhìn quyển sách giáo khoa ở trước mặt, thật ra khóe mắt lại tràn ngập bóng dáng cô.
Cũng may là bây giờ, cô đang nằm trong lòng anh.
Thời gian trôi đi, anh đã không vuột mất cô, cô vẫn là bà Bùi của anh suốt đời này.
***
Sau khi Bùi Thầm và Lương Chi Ý quyết định sinh lần hai, vì lo lắng cho sức khỏe của cô gái, lần này hai người chuẩn bị mang thai càng thêm khoa học.
Bố mẹ hai nhà biết quyết định của hai người thì cũng rất ủng hộ, nhiều con nhiều phúc vẫn luôn là niềm hy vọng tốt đẹp trong truyền thống của người Trung Quốc, hơn nữa với khả năng kinh tế của bọn họ, nuôi thêm một đứa trẻ cũng chẳng phải là gánh nặng gì.
Tết Âm Lịch trôi qua, lại là một năm xuân về hoa nở.
Vào một ngày cuối tuần nào đó, Lương Chi Ý và Bùi Thầm nghĩ đã lâu rồi không tới ‘Quán mì Lão Lâm’, nên định tới thăm đôi vợ chồng già, họ bèn mang theo Bùi Tố và Bùi Triệt đi ăn mì.
Buổi sáng, gia đình bốn người đi vào quán mì thì nhìn thấy chú Lâm đang làm mì ở bên trong.
Mười mấy năm trôi qua, chú Lâm đã già đi rất nhiều, tóc đã sớm hoa râm, nhưng vẫn rất tinh thần, thần thái thoạt nhìn quắc thước.
Chú Lâm ngẩng đầu lên, đôi mắt chợt sáng ngời: “Ấy, tiểu Lương và tiểu Bùi tới đấy hả!”
Trong bếp, dì Lâm nghe thấy tiếng thì cũng đi ra, cười tươi đẹp: “Ây dà lâu rồi không gặp! Mang cả hai bé cưng tới nữa đấy à…”
“Chú Lâm, dì Lâm ạ…”
Lương Chi Ý và Bùi Thầm chào hỏi bọn họ, sau đó xoa đầu hai cậu nhóc, “Phải chào hỏi như nào ấy nhỉ?”
Hôm nay Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo nếp mặc một bộ quần áo hình vịt vàng đáng yêu, chúng nó nhìn về phía đôi vợ chồng già, rồi lanh lợi nói:
“Cháu chào ông Lâm, cháu chào bà Lâm ạ.”
“Ừ, ngoan quá…”
Trước kia Lương Chi Ý và Bùi Thầm cũng sẽ thường xuyên dẫn hai đứa con trai tới đây ăn mì, đôi vợ chồng già rất thích chúng nó.
Lương Chi Ý và Bùi Thầm mua một ít đồ bổ và hoa quả cho họ, không cho họ từ chối khéo, đôi vợ chồng già nhận lấy: “Lần nào đến cũng mang đồ theo, khách sáo quá rồi.”
“Không có gì đâu ạ, lần nào cháu và Bùi Thầm tới quán mì cũng giống như về nhà ăn cơm vậy. Trong lòng bọn cháu, chú Lâm và dì Lâm cũng giống như bố mẹ bọn cháu vậy.”
Trên khuôn mặt của đôi vợ chồng già ngập tràn vẻ tươi cười, họ xúc động gật đầu.
Đã nhiều năm như thế rồi, mỗi khi bọn họ nhìn Lương Chi Ý và Bùi Thầm thì lại có cảm giác như là con cái nhà mình vậy, tuy rằng không phải người thân, lại hơn cả người thân.
Dì Lâm mỉm cười hỏi bọn họ: “Xem xem muốn ăn gì? Vẫn như cũ hả?”
Bùi Thầm và Lương Chi Ý nói muốn ăn mì chân giò, rồi lại hỏi hai đứa nhóc: “Các con muốn ăn gì nào?”
“Con cũng muốn ăn mì chân giò ạ.”
“Con cũng muốn ăn mì chân giò…”
Chú Lâm cười: “Đây là cả gia đình đều thích mì chân giò đây mà, được, các cháu ngồi trước đã, mỳ sẽ tới liền đây.”
Gia đình bốn người ngồi xuống. Một lát sau, đôi vợ chồng già bưng mì lên, bọn họ bảo mì cho hai đứa nhóc được nấu nhuyễn và nát hơn một chút, mỗi bát mì còn bỏ thêm mấy miếng chân giò.
Đôi vợ chồng già nói đây là mời cả nhà ăn, dì Lâm cười: “Nếu đã nói là về nhà ăn mì thì sao còn cần trả tiền nữa, đúng không?”
Hai người mỉm cười: “Dạ, cảm ơn chú Lâm dì Lâm.”
Bọn họ ăn mì, đôi vợ chồng già đứng bên cạnh nhìn, khuôn mặt ngập tràn tươi cười, cảm thán thời gian trôi nhanh thật, thấm thoát thoi đưa, “Có cảm giác như mới hôm qua các cháu vẫn còn mặc đồng phục ăn mì, loáng cái các cháu đã có con rồi.”
“Chú Lâm, dì Lâm, cháu và Chi Ý đã bàn bạc với nhau, chú dì mở quán mì nhiều năm như thế, hay là cháu thuê cho chú dì một mặt tiền cửa hàng lớn hơn nữa nhé ạ? Như thế thì việc làm ăn cũng tốt hơn một chút.”
Đã nhiều năm như thế, Bùi Thầm và Lương Chi Ý cũng coi đôi vợ chồng già như người thân, bây giờ hai người đã dần già yếu, cũng là lúc cần được chăm sóc. Bùi Thầm nói rằng anh có thể thuê cho họ một mặt tiền cửa hàng có hoàn cảnh xung quanh tốt hơn, lại thuê thêm vài nhân viên phục vụ, như thế thì họ cũng không cần phải vất vả quá, chất lượng cuộc sống cũng tốt hơn một chút.
Chú Lâm nghe thế thì cảm thấy ấm lòng, nói: “Tiểu Bùi, tiểu Lương, vô cùng cảm ơn tấm lòng của các cháu, chú dì xin nhận tấm lòng, nhưng chú và dì Lâm của các cháu cảm thấy cứ buôn bán như bây giờ là đã đủ rồi.”
Đôi vợ chồng già nói rằng, bọn họ chỉ muốn trông coi quán mì nhỏ này, chờ sau này khi không làm mì nữa, bọn họ sẽ đóng quán, vào viện dưỡng lão ở.
Còn số tiền tích góp trong mấy năm mở quán mì này, bọn họ chỉ định để lại một phần dùng cho sinh hoạt, số còn lại thì quyên góp từ thiện hết, giúp đỡ thêm nhiều người cần giúp đỡ hơn.
Hai người cảm thấy ý nghĩa của đời người không nằm ở giàu sang phú quý, chỉ cần có thể đầu bạc răng long với người mình yêu, ở cạnh nhau, bầu bạn với nhau, ăn no mặc ấm, cho dù sống một cuộc sống vừa đơn giản vừa bình thường thì cũng đã đủ hạnh phúc.
Lương Chi Ý và Bùi Thầm nghe xong thì cực kì xúc động, cũng không gò ép, chỉ nghĩ là sau này sẽ đến thăm đôi vợ chồng già nhiều hơn.
Sau khi ăn mì xong, mọi người lại chuyện trò thêm một hồi lâu. Cuối cùng khi thời gian đã hòm hòm rồi, bọn họ phải rời đi, hai đứa nhóc cũng ngoan ngoãn chào tạm biệt đôi vợ chồng già, chú Lâm dì Lâm mỉm cười nói: “Có rảnh thì tới ăn mì tiếp nhé.”
“Vâng ạ.”
Sau khi ra khỏi quán mì, Lương Chi Ý đi trên con đường quen thuộc, cảm thán với Bùi Thầm: “Lần nào tới quán mì ăn mì thì em cũng có cảm giác như quay về thời cấp ba, em vẫn còn nhớ lúc đó là lần đầu tiên anh dẫn em tới đấy.”
Trước đây là một mình Bùi Thầm tới, sau đó biến thành anh và cô cùng tới, bây giờ là bọn họ dẫn theo hai cậu nhóc tới, tháng đổi năm dời, quán mì này cũng chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Bùi Thầm mỉm cười ôm vai cô gái, Bánh Gạo Nếp quay đầu, chớp đôi mắt đen láy sáng rực, rồi tò mò hỏi: “Lần đầu tiên bố mẹ tới là khi nào vậy ạ?”
Lương Chi Ý nở nụ cười, “Đó là từ rất rất lâu của hồi trước rồi.”
“Thế tại sao không dẫn Bánh Gạo Nếp tới cùng vậy ạ?”
Bùi Thầm nghe lời cậu nhóc nói, khóe môi cong lên, anh nói dịu dàng: “Bởi vì lúc đó Bánh Gạo Nếp và Bánh Đậu Đỏ vẫn chưa được sinh ra, bố mẹ cũng vẫn đang là học sinh, vẫn chưa kết hôn.”
Bánh Gạo Nếp lắc lư cái đầu, ngây thơ hỏi: “Thế tại sao bố mẹ lại không kết hôn sớm một chút vậy á? Thế thì con có thể ăn mì chân giò sớm một chút rồi.”
Bùi Thầm và Lương Chi Ý không khỏi bị chọc cười, “Phải, bố mẹ vốn nên kết hôn sớm một chút, thế thì sẽ có Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp sớm một chút rồi.”
Lương Chi Ý nghe thấy lời nói của Bùi Thầm, ngạo kiều bĩu môi, quay đầu thấp giọng nói với anh: “Chủ yếu là do người nào đó cầu hôn quá muộn, không thể trách em được.”
Bùi Thầm cụp mắt cười: “Ừ, chuyện này đúng là trách anh.”
Cô gái mỉm cười: “Nhưng mà không sao, có kết quả tốt là được.”
Dẫu cho quãng đường gập ghềnh khúc khuỷu, chỉ cần cuối cùng có thể tới nơi mà mình muốn tới thì tất cả mọi thứ đều đáng giá.
***
Từ xuân vào hè, thảm thực vật của thành phố Lâm nhuốm một màu xanh tươi tốt, vào đầu hạ, cành lá đã sớm rậm rạp.
Cùng với những đóa hoa sơn chi nở rộ trên vườn hoa ở sân thượng, bụng của Lương Chi Ý cũng báo tin vui.
Đi bệnh viện thì kiểm tra ra là cô đã mang thai hơn một tháng.
Vào buổi tối sau khi kiểm tra xong, Lương Chi Ý nằm trên giường, sờ cái bụng, vẫn còn có chút chưa phản ứng lại được: “Em tưởng rằng còn phải hơn nửa năm nữa thì mới có được đấy, sao lại nhanh vậy nhỉ, em cũng nghi ngờ bản thân là kiểu dễ mang thai đấy.”
Bùi Thầm kéo cô vào lòng, tay úp lên tay cô, mỉm cười nói với giọng trầm thấp: “Thật ra thì cũng rất bình thường.”
Bùi Thầm nói, qua nghiên cứu đã cho thấy rằng, ‘cái ấy’ của đàn ông tuổi ba mười có chất lượng tốt nhất, bao gồm cả chất lượng gen di truyền cũng tốt nhất, hoạt động tích cực nhất, cô gái thường xuyên được tưới tắm, mang thai chỉ là vấn đề thời gian.
Lương Chi Ý nghe xong thì đỏ bừng mặt trách anh: “Ghét lắm, anh đang khen chính mình đấy à…”
Nhưng mà, e hèm, không thể không thừa nhận rằng, sự cố gắng mà người này bỏ ra khá nhiều.
Sau khi đùa giỡn mấy câu, cô hỏi anh: “Bùi Thầm à, lần này em mang thai, có phải là anh sẽ không vui vẻ mong chờ như lần đầu tiên nữa không?”
“Ai nói với em như thế vậy?”
Bùi Thầm hôn mặt cô, hàng mày đen nhánh, anh nhìn cô chăm chú: “Chỉ cần là con của chúng ta thì sao anh lại không vui được? Chỉ là không căng thẳng bối rối như lần đầu tiên, sợ hãi bản thân không chăm sóc tốt cho em nữa.”
Cô gái cong môi: “Không sao đâu, lần này chúng ta đã có kinh nghiệm cả rồi.”
Đã từng sinh một lần, đúng là không căng thẳng như hồi trước.
Sau khi Lương Chi Ý mang thai, bố mẹ hai bên cũng rất quan tâm, lo rằng Lương Chi Ý mang thai một đứa trong bụng, bình thường còn phải chăm sóc Bùi Tố và Bùi Triệt, cô vất vả, Bùi Thầm cũng vẫn vả, Trọng Tâm Nhu lại thuê chuyên gia dinh dưỡng riêng tới phụ trách chuyện ăn uống của Lương Chi Ý.
Mà Củng Cầm Tâm cũng giống hồi trước, thường xuyên nấu thuốc thang, đồ bổ đưa tới nhà cho cô uống, Lương Chi Ý vốn gầy, một hai tháng ăn như thế, cân nặng tăng lên, rõ ràng nhất là hai má trở nên mềm mại, thoạt nhìn cũng có da có thịt.
“Bùi Thầm à, em thoạt nhìn béo lắm sao?”
Cô véo mặt mình, méo miệng, lo lắng hỏi.
Người đàn ông mỉm cười, hôn má cô một cái, “Sao lại béo chứ? Anh thấy em như bây giờ rất xinh đẹp, đáng yêu vô cùng.”
Lương Chi Ý nhìn bản thân trong gương, mặt mày cong thành trăng khuyết: “Được rồi, đúng là rất đáng yêu.” Béo một chút thì béo một chút vậy, dù sao thì bé cưng trong bụng cũng không thể không có chất dinh dưỡng được.
Bây giờ cô là báu vật của hai nhà, được chăm sóc như quốc bảo, hơn nữa điều khác với lần mang thai đầu tiên là, lần này bên cạnh cô còn có thêm hai đứa nhóc ‘nam tử hán’ bảo vệ cô.
Hai đứa nhóc Bùi Tố và Bùi Triệt biết được mẹ mang thai thì cực kì vui vẻ, chúng nó vuốt bụng Lương Chi Ý, vui mừng nói: “Là em gái ạ.”
Cô gái mỉm cười: “Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp thích em gái đến vậy à?”
“Thích ạ…”
Thật ra tuy cô và Bùi Thầm cũng mong là con gái, nhưng lại cảm thấy chuyện này thuận theo tự nhiên là được, dù sinh ra bé trai thì cũng được yêu thương.
Bởi vì lúc trước mang thai đôi, nên ở lần mang thai này, Lương Chi Ý lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, phản ứng mang thai thời kì đầu cũng không nghiêm trọng như trước đây. Sau khi kiểm tra siêu âm, lần này cô chỉ mang thai một đứa, ít nhất thì trách nhiệm sẽ không nặng nề như lần đầu tiên.
Thoải mái thì đúng là thoải mái hơn chút, nhưng làm gì có người mẹ nào mang thai mà không vất vả đâu, lúc khó chịu tới nỗi muốn bật khóc cũng có, nhưng cũng may là Bùi Thầm vẫn quan tâm chăm sóc cô như hồi trước.
Cũng thật sự là vì có anh yêu cô như thế nên mới khiến cô có can đảm nếm trải ‘sự đau đớn ngọt ngào’ này thêm một lần nữa.
Bé cưng trong bụng dần lớn lên, một năm này trôi qua rất nhanh.
Vào đầu tháng hai của năm thứ hai, ngày sinh dự tính của cô cuối cùng cũng tới.
Bởi vì lần này đã là hơn ba năm kể từ lần đầu tiên Lương Chi Ý sinh mổ, sau khi kiểm tra, vết mổ của cô đã khép lại hoàn toàn, cô và Bùi Thầm bàn bạc với nhau, dự định tiến hành sinh thuận tự nhiên, bởi vì sau khi sinh thuận tự nhiên thì sẽ dễ phục hồi hơn.
Chẳng qua là nếu thế thì Lương Chi Ý sẽ có chút khó chịu, Bùi Thầm đau lòng, nhưng cô lại nói không sao, cô có thể kiên trì được.
Sau mấy giờ đau đẻ, cuối cùng cô gái được đẩy vào phòng sinh, người của hai nhà chờ trước cửa, Bùi Thầm có cảm giác như quay về bốn năm trước, trái tim như bị giày vò trong đống lửa.
Trước kia cô gái bị trầy chân cũng sẽ đau tới nỗi rớt nước mắt, sự đau đớn khi sinh con còn hơn gấp trăm lần, Bùi Thầm nghĩ tới tất cả những chuyện cô phải trải qua trong phòng sinh thì lại đau lòng không thôi.
Cũng may là mấy tiếng sau, Lương Chi Ý sinh thuận tự nhiên thành công.
Hết thảy vẹn toàn tựa như trời cao ban thưởng, thế mà cô lại sinh con gái thật, là một cô nhóc thiên kim tiểu thư nặng 2.5 kg.
Mọi người mừng rỡ vô cùng.
Bùi Thầm đi tới bên cạnh Lương Chi Ý, cầm lấy bàn tay mướt mồ hôi của cô, đôi mắt ửng đỏ ngập tràn tình yêu dịu dàng: “Chi Chi à…anh yêu em.”
Cảm ơn cô đã cho anh một mái nhà ấm áp trai gái song toàn.
Cô và mấy đứa trẻ chính là sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời này của anh.
Lương Chi Ý đã kiệt sức, cô nghe thế thì nhìn anh, đôi mắt trào dâng nét cười hạnh phúc.
Sau khi sinh, cô gái được đẩy về phòng bệnh nghỉ ngơi, Bùi Thầm trông ở bên cạnh.
Sau khi tỉnh lại, Lương Chi Ý ôm con gái, bé cưng còn nhỏ hơn cả Bùi Tố và Bùi Triệt lúc mới sinh ra, Trọng Tâm Nhu nói rằng giống y chang Lương Chi Ý lúc mới sinh, cực kì đáng yêu.
Lương Chi Ý và Bùi Thầm nhìn bé cưng, vui vẻ thỏa mãn trong lòng.
Một lát sau, Lương Chi Ý và Bùi Thầm trò chuyện, cô nói trong khoảng thời gian này tuyệt đối không được lơ là hai đứa con trai, đừng làm hai đứa trẻ cảm thấy bây giờ trong mắt bọn họ chỉ có em gái.
Bùi Thầm đồng ý, tỏ vẻ đã biết.
Vào buổi tối, Lương Chi Ý nghỉ ngơi trong phòng bệnh, vì để không quấy rầy cô nghỉ ngơi, bé cưng nằm ở phòng bên cạnh.
Sau khi Lương Chi Ý ngủ, Bùi Thầm liền nhìn con gái.
Bé cưng mềm mại trắng nõn, nho nhỏ yếu ớt, ôm vào lòng cũng không dám dùng sức. Bùi Thầm nhìn bé, tình phụ tử lan tràn trong nháy mắt.
Tục ngữ nói rằng, con gái là áo bông nhỏ của bố, vả lại sau khi có con trai, anh cực kì chờ mong Lương Chi Ý có thể sinh ra một bé cưng đáng yêu giống cô vậy.
Cuối cùng thì nguyện vọng cũng được thỏa mãn, bây giờ anh cứ ôm con gái là lại không nỡ buông ra.
Bùi Thầm ôm bé cưng đi lại trong phòng, một lát sau, Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp đi tới.
Bánh Đậu Đỏ nhìn thấy bố đang ôm em bé, cậu nhóc kéo góc áo người đàn ông, ngửa đầu nhìn anh, non nớt nói: “Bố ơi, bố đừng ôm em gái nữa được không ạ?”
Bùi Thầm ý thức được rằng anh đã quá chú ý tới con gái, cũng không để ý tới cảm nhận của hai đứa con trai, chắc chắn chúng nó cho rằng anh không yêu chúng nó.
Người đàn ông thấy áy náy trong lòng, vừa định xin lỗi thì thấy Bánh Đậu Đỏ chớp mắt, nói với giọng non nớt: “Con muốn xem em gái, bố ôm như thế con không nhìn thấy được.”
Bánh Gạo Nếp cũng ngẩng đầu lên, nói với đôi mắt mong chờ: “Bố đừng bế nữa được không ạ, để xuống đây đi ạ, con cũng muốn xem em gái.”
Bùi Thầm:…????
Hết ngoại truyện 5.