“Áo khoác của bạn trai.”
Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt của Bùi Thầm, giọng điệu lành lạnh và dịu dàng của cậu lọt vào tai cô, một lần nữa khiến nhịp tim của cô tăng nhanh một cách không thể kiểm soát.
Hầy, cô đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.
Do dù lúc trước có kiên quyết, nhưng cứ đối mặt với cậu thì cô căn bản vẫn không thể kiểm soát tình cảm dành cho cậu…
Cuối cùng dòng suy nghĩ bị cảm giác đau đớn kéo về thực tại, Lương Chi Ý cúi đầu xuống, khẽ lẩm bẩm: “Vẫn hơi đau…”
Cậu đưa giấy cho cô: “Đừng khóc, cố chịu một chút.”
Lương Chi Ý vê chóp mũi: “Mình không muốn khóc mà…”
“Thế có đi được nữa không?”
Lương Chi Ý dẫm cái chân phải bị thương xuống đất, di chuyển mấy bước, cảm thấy có thể gắng chịu được cơn đau thì gật đầu: “Được.”
Cô nhón chân, khập khiễng định đi về phía trước, nhưng lại không có điểm tựa, khó có thể giữ thăng bằng.
Cô nhìn ống tay áo sơ mi trắng của chàng trai, đầu ngón tay thoáng chuyển động, ngay sau đó đối phương trực tiếp duỗi tay tới, giọng nói trầm thấp bình tĩnh vang lên:
“Vịn vào tôi đi.”
Trái tim Lương Chi Ý tựa như bị cọng lông chim quét qua, mấy giây sau cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vịn cánh tay cậu.
Khoảng cách giữa hai người có phần gần hơn, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trên người cô gái phả vào mũi, cùng với đầu ngón tay trắng xanh mang tới xúc cảm mềm mại, cổ họng Bùi Thầm có phần khô khốc, cậu cụp mắt chú ý cái chân bị thương của cô, dẫn cô bước từng bước chậm rãi về phía trước.
Họ đi về phía trước dọc theo con đường ở bên ngoài trường. Một lát sau, khi tới một tiệm bánh ngọt, Bùi Thầm thấy cô đau đến mức chóp mũi túa mồ hôi thì nói: “Có muốn đi vào ngồi nghỉ một lát đã không?”
Cô hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu.
Cô cũng đau đến mức thật sự không đi nổi nữa.
Vì thế Bùi Thầm dẫn cô đi vào tiệm bánh ngọt, rồi ngồi xuống cái ghế cạnh cửa sổ trong tiệm. Đôi mắt cô nhìn giá bày bán bánh ngọt, Bùi Thầm nhìn thấy thì nói: “Có muốn ăn chút gì không?”
“À thì…”
Bị hỏi như thế, đúng là cô thấy đói rồi, đang do dự thì giây tiếp theo chợt nghe cậu nói: “Cậu ngồi ở đây một lát, tôi đi mua ít đồ ăn.”
Bùi Thầm để cặp xuống cái ghế ở đối diện, rồi xoay người rời đi. Lương Chi Ý nhìn bóng lưng của cậu, trái tim tê dại.
Cảm xúc của cô dần ổn định lại. Cô nghĩ tới tình cảnh mình bị đau đến bật khóc vừa rồi, lúc này cảm giác xấu hổ mới từ từ trào dâng.
Cô cũng đã lên cấp ba rồi, sao mà vẫn còn vừa đau cái đã muốn khóc như hồi trước vậy chứ…
Bẽ mặt quá, hồi nãy lúc cô khóc sẽ không xấu quá đấy chứ, liệu Bùi Thầm có cảm thấy cô giống như đứa trẻ học mầm non không QAQ?
Cô giơ tay ôm lấy hai má đang nóng lên, lặng lẽ tiêu hóa.
Ở một bên khác, Bùi Thầm tới quầy thu ngân gọi món.
Nhân viên: “Chào cậu, cậu muốn gọi gì ạ?”
Đôi mắt cậu liếc về phía đống bánh ngọt rực rỡ muôn màu trong tủ lạnh, giá cả cũng không rẻ, cuối cùng cậu chọn một miếng bánh ngọt thoạt nhìn rất đẹp nhưng hơi đắt một chút, ngoài ra còn nói: “Thêm một cốc trà xanh sữa kem mặn nữa.”
“Lạnh hay nhiệt độ bình thường ạ?”
Dòng suy nghĩ của cậu thoáng dừng lại, rồi hỏi: “Có nóng không?”
“Có.”
Cậu lại nói lấy cốc nóng.
Sau đó chàng trai đứng bên cạnh chờ đồ uống, đôi mắt cậu nhìn lướt qua người trong tiệm, rồi không khỏi hướng về phía cô gái đang ngồi bên cửa sổ.
Ánh đèn neon ở bên ngoài tiệm ánh vào đôi mắt trong veo sáng rực của cô. Cô ôm mặt cúi đầu, đường nét khuôn mặt sáng lung linh, xinh đẹp tựa mộng ảo.
Muôn vàn cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng.
Bùi Thầm mím môi, cuối cùng cúi mặt xuống.
Mấy phút sau, Lương Chi Ý ngồi tại chỗ, thấy cậu bưng bánh ngọt và đồ uống tới rồi đưa cho cô.
Cô thấy chỉ có một phần ăn thì ngạc nhiên: “Cậu không ăn à?”
“Tôi không ăn, gọi cho cậu đấy, không biết cậu có thích ăn cái này không.”
Cô nhìn miếng bánh ngọt đẹp đẽ, đôi mắt sáng lên, khóe môi thoáng giãn ra, “Ừ, mình thích xoài.”
Cô lấy đồ uống, khi bị hơi nóng ở thành cốc làm bỏng thì nhanh chóng rụt tay về, “Sao mà nóng thế…”
Cậu nhích môi, rồi khẽ ho một tiếng, muốn nói lại thôi. Lương Chi Ý chú ý tới vẻ mặt của cậu, rồi đoán ra điều gì đó…
Không phải là cậu nhớ bà dì cả của cô đang tới thăm đấy chứ?
Cô thấy ấm áp trong lòng, lại không khỏi cảm thấy buồn cười…
Không phải là cái anh chàng đầu gỗ này cảm thấy con gái tới kì kinh thì phải uống đồ uống nóng hầm hập như vậy đấy chứ?
Nhưng cô nhịn cười, không nói gì, chỉ ăn bánh ngọt.
Bùi Thầm thấy cô gái ăn từng miếng, có thể thấy rõ là tâm trạng đang dần tốt lên, trái tim treo lơ lửng của cậu dần dần hạ xuống.
Một hồi lâu sau, Lương Chi Ý ngẩng đầu nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng nói: “Hồi nãy cảm ơn cậu đã quan tâm mình nhé, giúp mình đi mua băng cá nhân vân vân.”
Tuy mấy hôm nay cô thấy hơi ghét cậu, không muốn nói chuyện với cậu, nhưng khi gặp phải chuyện vừa rồi đó, cô vẫn không giận cậu nổi, rất là vô dụng.
Cô nghĩ tới điều gì đó, rồi bổ sung:
“Cả hồi sáng nữa…cảm ơn cậu đã viết bản thảo cổ vũ hộ mình nhé.”
Hôm nay cô vẫn luôn không có cơ hội nói lời cảm ơn cậu, “Chẳng phải hôm nay cậu bảo là cậu đi tìm cán sự học tập, bảo cậu ấy châm chước sao?”
“Cũng có rất nhiều người chưa viết xong, nếu muốn châm chước thì có lẽ sẽ không tiện cho lắm.”
Giọng cậu thoáng dừng, rồi bịa ra: “Đúng lúc tôi vẫn chưa viết xong, tiện tay giúp cậu viết thôi.”
Lương Chi Ý cũng không biết có phải là cậu tiện tay thật không.
Cô “À” một tiếng, không nói gì, rồi nâng má nhìn cậu, khẽ than thở: “Chiều nay mình nghe thấy trạm radio đọc hai trong số bản thảo mà cậu viết giúp mình đấy.”
Cậu hơi ngạc nhiên, “Tôi viết đại mà thôi.”
Lương Chi Ý hút trà sữa, cảm thán: “Đây là lợi ích khi làm bạn cùng bạn với học sinh giỏi hử? Thế nếu sau này mình mà không muốn làm bài tập thì cậu có cho mình chép bài tập được không?”
Cậu nghĩ tới điều gì đó, rồi nói thản nhiên: “Tôi không được, cậu có thể hỏi người bạn trong khối mà trùng tên trùng họ với tôi của cậu.”
“…”
Giận rồi đấy, người này vẫn còn nhớ chuyện chép bài tập bị bắt quả tang vào hôm khai giảng đó!
Lương Chi Ý thở phì phò lườm cậu một cái, ăn nốt miếng bánh ngọt cuối cùng. Sau khi nghỉ ngơi một lát thì cái chân cũng đỡ đau hơn rất nhiều.
Thấy bầu trời bên ngoài dần trở tối, lo rằng ngày mai còn phải đi học, Lương Chi Ý bĩu môi nói: “Chân mình không sao nữa, có thể đi được rồi.”
“Có đi xe buýt được nữa không?”
Cũng phải ha…
Cô thế này thì chắc chắn là không tiện.
“Mình gọi xe vậy.” Thật ra hồi nãy bảo muốn đi xe buýt là do cô có lòng riêng, muốn đi thêm một đoạn với cậu, không ngờ lại xui xẻo bị thương.
Sau khi gọi xe thì phải mất một lúc tài xế mới tới. Lương Chi Ý chậm rãi đứng lên, kéo cánh tay Bùi Thầm từ từ đi ra ngoài, khi sắp đến cửa, cô nói muốn mua một ít đồ ngọt, bèn chọn một hộp bánh đậu xanh và mochi kem tươi.
Cuối cùng cô tính tiền xong rồi ra ngoài, sau đó đưa một cái túi trong đó cho Bùi Thầm: “Này, mình đã từng ăn bánh đậu xanh của tiệm này rồi, ngon lắm, cho cậu đấy, không được từ chối, coi như mình cảm ơn cậu.”
Bùi Thầm nghe thế thì đành phải nhận. Cậu và cô đứng ở ven đường chờ xe, Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô, rồi lạnh nhạt dặn:
“Khoan hãy để vết thương dính nước, về tới nhà thì có thể lấy thuốc nước lau một chút.”
Lương Chi Ý mỉm cười, “Cậu quan tâm mình đến vậy à?”
Yết hầu cậu lên xuống, không nói gì.
Lương Chi Ý ngước mắt lên nhìn về phía cậu, cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy lòng, có phần nghiêm túc gọi cậu: “Bùi Thầm này…”
Cậu cụp mắt.
Dưới ánh đèn đường, mái tóc dài của cô gái bị gió đêm thổi cho bay lên, đôi mắt như nhuốm ánh sáng của những vì sao, cô nhìn thẳng cậu, đôi môi đỏ cong lên, mở miệng nói:
“Mình chưa nói mình muốn từ bỏ đâu.”
Bùi Thầm nghe thế thì đôi mắt thoáng ngẩn ra.
Mấy hôm nay đúng là cô đã từng nghĩ không muốn tiếp tục thích cậu nữa, nhưng qua tối nay cô phát hiện bản thân vẫn không buông bỏ được, tựa như những gì Lương Đồng Châu nói, chỉ cần là chuyện cô đã quyết, dù có khó khăn đến đâu thì cô nhất định cũng sẽ thực hiện.
Cô chỉ muốn dũng cảm thích một chàng trai mà cô muốn thích khi đang độ thanh xuân rực rỡ nhất.
Còn về kết quả, tạm thời cô không muốn nghĩ tới.
Một người thẳng thắn như Lương Chi Ý, nếu vẫn còn thích cậu thì cũng không định giấu diếm, nên cô bèn nói thẳng ra với cậu như vậy luôn.
Cô nhìn về phía cậu: “Cậu đừng cho rằng hôm đó cậu từ chối mình rồi thì mình sẽ bỏ gánh giữa đường.”
Bùi Thầm nghe cô nói thế, đôi mắt cuồn cuộn như mực. Một lúc lâu sau cậu đè nén nỗi lòng mình, thấp giọng nói:
“Ở giai đoạn này của chúng ta học tập là quan trọng nhất, chúng ta nên cố gắng học tập, chuyện không có kết quả thì khoan hãy nghĩ tới.”
Cô khẽ hừ một tiếng: “Cậu yên tâm, mình sẽ không quấy rối việc học của cậu đâu, mình cũng sẽ cố gắng học hành.”
“Vả lại…”
“Chưa tới phút chót thì sao cậu biết được là không có kết quả chứ?”
Cô gái tươi cười rực rỡ bộc trực. Bây giờ cô không hề sợ cậu lại nói lời từ chối nữa.
Lương Chi Ý nói: “Tạm thời thì cậu không đồng ý cũng chẳng sao, dù sao thì mình theo đuổi là việc của mình.”
Bùi Thầm: “…”
Lương Chi Ý chuyển ánh mắt thì thấy xe taxi tới rồi, cô cười với cậu rồi nói: “Vậy mình đi trước nhé.”
Cô gái lên xe, chiếc xe chạy đi. Bùi Thầm đứng tại chỗ, lời cô vừa nói vang vọng trong đầu. Sắc mặt cậu căng chặt, muôn vàn cảm xúc hỗn loạn quấy nhiễu nỗi lòng.
***
Nửa tiếng sau, Bùi Thầm về tới nhà.
Ở nhà, Bùi Vĩnh Hạ đang xem TV trong phòng ngủ, nhìn thấy con trai thì hỏi cậu sao lại về muộn như thế, đồ ăn đã nấu xong, đặt ở trên bàn cơm.
Bùi Thầm đi hâm nóng lại cơm trước. Sau khi ăn tối xong, cậu dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch bát.
Khi đến phòng ngủ của Bùi Vĩnh Hạ, cậu đưa ông đồ ngọt mà Lương Chi Ý cho cậu lúc tối: “Bố à, bố có muốn ăn miếng bánh đậu xanh không?”
Bùi Thầm lấy một cái ra đưa cho Bùi Vĩnh Hạ. Bố cậu ăn mấy miếng, rồi gật đầu khen ngon, tiếc rẻ nói: “Bố chỉ ăn một cái thôi, còn lại con để mà ăn.”
“Không sao đâu ạ, tối nay con đã ăn no rồi.”
Bùi Thầm bảo bố ăn trước, cậu thì đi tới phòng bếp bấm hẹn giờ trên nồi cơm điện để nấu cháo cho bữa sáng ngày mai, cuối cùng tới WC xả một chậu nước ấm, cầm khăn mặt quay lại phòng ngủ.
Bởi vì không thể ngày nào cũng tắm cho bố cậu, nên mỗi ngày Bùi Thầm đều sẽ lau người cho ông.
Sau khi vệ sinh xong, cậu ngồi xuống mép giường, mát xa chân cho bố, để xương cốt linh hoạt hơn, giảm bớt phù nề.
Tuy rất khó để bố có thể đứng lên lần nữa, nhưng còn hơn là hoàn toàn không có cảm giác gì.
Bùi Thầm thấy có một chỗ sưng đỏ trên đùi của bố, cậu hỏi cái này là bị làm sao, Bùi Vĩnh Hạ lắc đầu: “Không sao đâu con, chỉ là hôm nay khi bố nấu cơm thì bất cẩn vấp phải, không phải chuyện to tát gì.”
“Bố à, hay là sau này buổi trưa con vẫn nên về nhà nấu cơm cho bố thì hơn.”
“Không cần phải phiền phức như vậy đâu, con cứ ăn ở trường đi, chạy qua chạy lại mất thời gian lắm…” Ông kiên quyết không đồng ý, Bùi Thầm cũng không thể nói thêm gì nữa.
Một lát sau, Bùi Vĩnh Hạ nhìn Bùi Thầm đang xoa bóp chân, rồi mở miệng nói: “Chiều nay, mẹ con đã gọi điện thoại cho bố.”
Tay Bùi Thầm thoáng khựng lại.
Bùi Vĩnh Hạ: “Có phải gần đây con không hề nghe điện thoại của bà ấy không?”
Đôi mắt Bùi Thầm tăm tối, tay tiếp tục hoạt động, “Con và bà ta không có gì để nói hết.”
“Bà ấy hỏi tình hình gần đây của con, bảo là một khoảng thời gian nữa bận xong thì sẽ về thăm con.” Giọng Bùi Vĩnh Hạ rất thấp, “Dù có thế nào, bà ấy muốn gặp con, bố cũng không thể ngăn cản.”
Bùi Thầm nghe thế thì nhếch khóe môi, ánh sáng nơi đáy mắt cực kì lạnh lẽo: “Bảo bà ta đừng có tới, con sẽ không gặp bà ta đâu.”
Trước đây là do bà nhất quyết lựa chọn tái hôn, bây giờ cuộc sống đã mỹ mãn giàu có rồi thì còn về thăm cậu làm gì?
Bùi Vĩnh Hạ hiểu suy nghĩ của con trai, ông nhìn căn phòng cũ kỹ chỉ có bốn bức tường, lại nghĩ tới cuộc sống túng quẫn của bọn họ bây giờ, nỗi chua xót trào dâng trong tim: “Con trai à, thật ra nếu hồi trước con đi theo mẹ con thì bây giờ cũng không cần phải chịu khổ cùng bố…”
Một người tàn tật như ông, không khiến con ông sống được một ngày nào vui vẻ, trái lại từ nhỏ cậu đã chịu bao khổ cực cùng ông.
Bùi Thầm cụp mắt, sắc mặt tối tăm khó phân biệt.
“Con sẽ không đi theo bà ta đâu.”
Trước đây là bà không cần bọn họ trước.
Sau khi mát xa xong, Bùi Thầm bảo bố lên giường nằm ngay ngắn. Cậu tắt đèn và TV, rồi về phòng mình.
Ngoài cửa sổ là màn đêm nặng trĩu. Cậu đi tới trước bàn học, cảm xúc có phần dịu lại, sau đó cậu lấy di động ra khỏi cặp thì nhìn thấy mấy tin nhắn.
[Chi Chi không ăn đào]: Đại sư huynh à, nói với cậu một tiếng, mình về tới nhà rồi nhé, cậu đã quay về Hoa Quả Sơn của cậu chưa đấy?
[Chi Chi không ăn đào]: Cậu đâu rồi?
[Chi Chi không ăn đào]: Sao lại không để ý tới mình rồi…
Bùi Thầm nhìn tin nhắn, một hồi lâu sau thì trả lời: Đã về rồi, hồi nãy có việc không nhìn thấy tin nhắn.
[Chi Chi không ăn đào]: Được, ngày mai gặp nhé Bùi Thầm~
Giọng điệu hoạt bát của cô gái cùng với vẻ tươi cười trên khuôn mặt dường như có thể tái hiện lại trong đầu, tâm trạng vốn nặng nề của cậu có phần nhẹ nhàng hơn.
Nhớ tới cuộc đối thoại hồi tối nay, cậu cụp mắt, cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng.
Với cậu của hiện tại, thì có tư cách gì để mà yêu đương chứ.
Cũng không có tư cách để thích một cô gái ưu tú như cô.
Có lẽ thêm một thời gian nữa, khi cô hiểu rõ cậu là loại người gì thì có lẽ sẽ từ bỏ. Cậu hy vọng rằng cô chỉ thấy hứng thú nhất thời*, thế thì sẽ không bị tổn thương vì cậu.
(*)
***
Một trận mưa thu một hồi lạnh lẽo, cùng với cơn mưa trút xuống vào tối hôm đó, sáng thứ ba hôm sau, nhiệt độ không khí của thành phố Lâm giảm xuống vài độ.
Buổi sáng Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi gặp nhau trước cổng trường.
Quý Phỉ Nhi thấy Lương Chi Ý bước xuống xe, tối hôm qua cô nàng đã biết là cô bị thương nên nhanh chóng tiến lên dìu, sẵng giọng:
“Cậu chậm chút coi, chân không đau à?”
Lương Chi Ý hoạt bát nhẹ nhàng nhảy lên một cái: “Đỡ hơn nhiều rồi, cũng không bị sái chân, không sao nữa rồi.”
Lương Chi Ý của mấy ngày trước giống như cà ngâm sương, lúc này Quý Phỉ Nhi thấy cô đã khôi phục trạng thái bừng bừng sức sống một lần nữa thì trêu chọc: “Tối qua nói chuyện lại với Bùi Thầm nên vui thế hử? Mấy hôm trước vẫn còn nghĩ một đằng nói một nẻo là không muốn để ý tới cậu ấy nữa đấy, mình vừa nhìn thì đã biết là cậu đang giả vờ.”
Tối qua Lương Chi Ý vừa về tới nhà thì lập tức kể cho Quý Phỉ Nhi chuyện xảy ra giữa cô và Bùi Thầm, cô gái cười hì hì: “Cậu là bạn thân nhất của mình, cậu có thể không hiểu mình được sao?”
“Thế là thật ra cậu không định từ bỏ, mà còn muốn tiếp tục theo đuổi cậu ấy à?” Quý Phỉ Nhi và cô đi vào trường, khó hiểu nói, “Bùi Thầm cũng đã từ chối cậu rồi, nếu mình mà là cậu thì còn lâu mình mới quay đầu.”
Lương Chi Ý nháy mắt: “Nhưng mà mình thích Bùi Thầm lắm, mình nhất định phải cưa được cậu ấy.” So với việc giả tạo nghĩ một đằng nói một nẻo giả vờ từ bỏ thì thà rằng đối mặt với nội tâm, làm chuyện mà mình muốn làm.
Hơn nữa cô cũng muốn cho cậu một chút thời gian, cô cũng không tin cô tốt như thế mà cậu lại không thích.
“Nhìn cậu thì biết ngay là chưa thích ai bao giờ,” Lương Chi Ý níu búi tóc của Quý Phỉ Nhi, “Những chuyện như tình cảm này vốn là không thể khống chế được okay?”
Cuối cùng Quý Phỉ Nhi quàng vai Lương Chi Ý, cảm thán: “Chi Chi à, thật ra cậu rất dũng cảm, mình khâm phục cậu cực kì.”
Đúng là vì từ nhỏ Lương Chi Ý đã được bảo vệ rất tốt, sống trong một gia đình rất hạnh phúc, nên cô mới không sợ bị tổn thương, nên mới có can đảm thể hiện tình cảm ra.
Quý Phỉ Nhi nói: “Được rồi, là người bạn thân nhất, mình ủng hộ cậu hái đóa hoa trên núi cao* này xuống! Thế tiếp theo đây cậu tính làm thế nào?”
(*)
Cô gái thong thả thở dài: “Mình nghĩ một hồi thì thấy, dù sao thì được một cô gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như mình thích, cậu ấy cũng cần thời gian để thích nghi. Mình muốn khiến cậu ấy từ từ chìm đắm, sau đó hoàn toàn bị mình mê hoặc tới thần hồn điên đảo hi hi.”
“…” Không thể chịu nổi cái tính tự kỷ của người này.
Hai cô gái vừa trò chuyện với nhau vừa chậm rãi đi tới tòa nhà dạy học. Trước bảng thông báo của khu dạy học có rất nhiều chàng trai đang vây quanh nhìn một tấm áp-phích, kích động bàn tán.
Lương Chi Ý lơ đãng nhìn thoáng qua, chỉ liếc thấy quả bóng rổ được vẽ trên áp-phích, còn cụ thể là gì thì không rõ lắm, “Bọn họ đang nhìn gì vậy?”
Quý Phỉ Nhi cũng liếc qua, “Không biết nữa, hình như là trận bóng nào đó thì phải?”
Lương Chi Ý “Á” một tiếng, không thấy hứng thú, nên không nhìn nữa.
Cuối cùng hai người tới lớp. Sau khi tách ra Lương Chi Ý đi tới bàn cuối cùng của tổ bốn thì thấy Bùi Thầm đã tới rồi.
Mặt mày cô cong lên, cô đi qua, rồi chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của Tuyên Hạ và Bùi Thầm: “Cơ hội hiếm có đấy, thế cậu có đăng ký không…”
Tuyên Hạ nói, rồi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lương Chi Ý: “Ấy, Chi Ý, cậu tới rồi hả!”
Lương Chi Ý ngồi vào chỗ, để cặp xuống, đôi mắt cong lên: “Chào buổi sáng.”
Ở trước bàn, Bùi Thầm mặc áo sơ mi trắng và quần đồng phục đen, tay cầm bút hơi siết chặt, khi quay đầu thì đối diện với nét mặt tươi cười tươi tắn của cô gái, đáy mắt chỉ phản chiếu cậu: “Chào buổi sáng nhé Bùi Thầm.”
Nhớ tới lời cô nói với cậu tối qua, Bùi Thầm cảm giác được, lúc này ánh mắt cô nhìn cậu và giọng điệu khi nói chuyện với cậu dường như đều mang một hàm ý đặc biệt, như có như không, tựa như đang quyến rũ người ta.
Bùi Thầm nhìn sang chỗ khác, giữ vẻ lạnh nhạt đáp một tiếng.
Ngay sau đó, cậu lại vô thức nhìn cái chân phải bị thương của cô thì thấy chỗ vết thương được dán một chiếc băng cá nhân hình con vịt vàng, có chút đáng yêu.
Tuyên Hạ tạm thời xoay người đi, Lương Chi Ý bỏ cặp vào hộc bàn, rồi chợt nghe thấy giọng của Bùi Thầm truyền tới ở bên cạnh: “Chân cậu, sao rồi?”
Lương Chi Ý cười đến mức nghiêng người sang phía cậu: “Bùi Thầm à, cậu đang quan tâm mình hả?”
“…Hỏi thế thôi.”
Cô “Ồ” một tiếng, đè nén khóe môi đang nhếch lên, đáng thương nói: “Đau, đau lắm ý, Bùi Thầm à, hôm nay mình đi bộ cũng thấy khó khăn vô cùng.”
Bùi Thầm quay đầu thì thấy vẻ mặt khó chịu của cô gái, cũng không biết có phải thật hay không, nhưng nghĩ tới việc cô đã khóc hôm qua, cậu nói: “Thế sáng nay cậu xin thầy chủ nhiệm nghỉ đi, không cần xuống tầng tập thể dục giữa giờ đâu.”
“Ừ ừ.”
Bởi vì bà dì cả của Lương Chi Ý tới, nên cô vẫn hơi mệt, trước khi tiết đọc đầu giờ bắt đầu thì cô nằm bò ra bàn đọc sách.
Một lát sau chuông vào tiết đọc đầu giờ vang lên. Bùi Thầm vẫn đang đi lấy nước chưa về, Tang Tầm Lăng đi tới, nói với Lương Chi Ý: “Chi Ý à, nhờ cậu mở cửa sổ ở bên cạnh cậu ra nhé.”
Lương Chi Ý ngạc nhiên, Tang Tầm Lăng nhìn cô chằm chằm, rồi lạnh nhạt giải thích: “Có rất nhiều người đang ăn sáng trong lớp, mùi quá. Lát nữa giáo viên tiếng Anh vào thì chắc chắn sẽ nhắc, cứ thông gió đi đã.”
Hôm nay tới phiên Tang Tầm Lăng trực ban chỉ huy lớp, cần phụ trách chuyện này.
Đúng là Lương Chi Ý có ngửi thấy mùi, cô mở cửa sổ ra, một luồng gió lạnh lập tức thổi vào bên trong, mang theo cảm giác lạnh thấu xương, khiến cơ thể run lên.
Cô rụt đầu ngón tay, chỉ mở một nửa, Tang Tầm Lăng nói: “Mở rộng hơn chút nữa đi, thế này không hiệu quả.”
Tang Tầm Lăng cứ thúc giục liên hồi, Lương Chi Ý đành phải mở cửa sổ ra rộng hơn một chút, cô cảm giác bản thân đứng ở nơi gió lùa cũng sắp bay lên tới nơi…
Gió thổi vù vù vào trong, Lương Chi Ý nhìn về phía Tang Tầm Lăng, giọng điệu lạnh lùng: “Thế này đã được chưa?”
Tang Tầm Lăng gật đầu, khóe môi thoáng nhếch lên: “Chờ đến khi kết thúc tiết đọc đầu giờ rồi hẵng đóng lại nhé.”
Sau khi cô ta đi thì đúng lúc Bùi Thầm đi lấy nước về. Khi ngồi xuống thì cậu lập tức cảm giác được có gió thổi tới, nhìn sang thì thấy Lương Chi Ý đang lạnh đến mức co rúm thành một nắm. Cậu có chút ngạc nhiên, rồi thản nhiên mở miệng nói: “Đóng cửa sổ vào một chút đi.”
Lương Chi Ý cúi mặt xuống, bĩu môi nói: “Lớp phó bảo trong lớp mùi lắm, phải mở cửa sổ ra.”
Cậu nhíu mày lại, “Không cần phải mở rộng như thế.”
Vì vậy Lương Chi Ý không hề khách sáo mà đóng cửa sổ lại một chút.
Dù sao thì lớp trưởng đã lên tiếng rồi, tất nhiên là cô sẽ nghe theo.
Nhưng dù sao thì cửa sổ cũng bị mở ra, lúc này gió thổi vào, Lương Chi Ý ăn mặc không hẳn là dày, cánh tay lộ ra ngoài, hơn nữa bà dì cả lại tới nữa, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Cô gái ôm hai cánh tay nằm bò ra bàn, đảo tròng mắt nhìn về phía Bùi Thầm, rồi khẽ thở dài: “Bùi Thầm à, mình lạnh quá…”
Bùi Thầm đưa mắt nhìn quần áo cô đang mặc, nói: “Cậu không biết đường mà mặc thêm đồ à?”
“Hôm nay khi mình ra ngoài thì không thấy lạnh, hầy…”
Cậu không để ý tới cô, cô buồn bực quay đi, nằm úp sấp vào trong. Cô lạnh đến mức hắt hơi, đang xoa nhẹ đầu mũi thì chợt thấy một chiếc áo khoác đồng phục được đưa tới trước mặt.
Chất giọng trầm thấp của Bùi Thầm truyền tới: “Mới giặt xong đấy.”
Lương Chi Ý nở nụ cười trong nháy mắt, cô lấy áo khoác qua choàng lên luôn, rồi ngửi thấy mùi bột giặt quần áo sạch sẽ chỉ có ở con trai, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Đúng lúc này Tang Tầm Lăng đi tới kiểm tra tình hình của lớp. Lương Chi Ý lắc cái tay áo rộng thùng thình, Tang Tầm Lăng nhìn thấy đồ cô mặc thì thoáng ngẩn ra.
Cô gái nghiêng sang phía Bùi Thầm, cười hì hì, rồi nói với giọng nhẹ nhàng:
“Cảm ơn chiếc áo khoác của bạn trai từ Bùi Thầm nhé.”
Tai Bùi Thầm lập tức nóng ran…
Áo khoác của bạn trai là cái quái gì vậy…
Hết chương 21.