• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Đừng khóc nữa, vẫn còn đau lắm à?”

Hơn mười một giờ, lượt thi đấu buổi sáng hoàn toàn kết thúc, người trên sân thể dục cũng dần tản đi.

Bởi vì sáng nay không còn chuyện gì khác, rất nhiều bạn học sinh không về lớp, xem thi đấu xong thì đi ăn cơm luôn.

Lương Chi Ý nghỉ ngơi trong lớp. Một lát sau thì có một bạn nữ đi tới, cô ấy thấy Lương Chi Ý thì thoáng ngẩn ra, rồi không nói gì mà về chỗ ngồi.

Cô bạn thu dọn cặp xong, cuối cùng đi tới trước bàn của Lương Chi Ý, khẽ hỏi: “Chi Ý à, sao cậu vẫn còn ở lớp thế? Đã tan học rồi.”

Cô bạn tên là Phong Khả Nhân, là cô gái có vóc dáng thấp nhất lớp, tóc cắt ngắn, trên cổ có một vết sẹo bỏng, tính cách rất hướng nội, bình thường cũng không giao du gì với Lương Chi Ý.

Lương Chi Ý ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, rồi lịch sự nhếch môi cười yếu ớt: “Mình chờ Quý Phỉ Nhi, thi đấu ở dưới tầng kết thúc rồi sao?”

“Ừ,” Phong Khả Nhân nhìn sắc mặt hơi trắng của cô gái, “Cậu bị sao vậy? Không thoải mái ư?”

“Không sao, là bà dì cả tới ấy mà.”

Phong Khả Nhân lo lắng quan tâm mấy câu, cuối cùng nghĩ tới điều gì đó: “Cậu chờ chút.”

Cô ấy chạy tới chỗ ngồi, một lát sau thì cầm một gói trà gừng đường đỏ nhỏ quay lại, có chút ngại ngùng đưa cho cô: “Đúng lúc trong ngăn kéo của mình có một gói, cậu có thể cầm đi pha một ít, uống vào có lẽ sẽ đỡ hơn đấy.”

Bình thường Lương Chi Ý hoàn toàn không giao du với cô ấy, cũng chưa từng trò chuyện. Cô nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, trái tim được sưởi ấm trước sự thiện ý mà mình không ngờ tới, còn có chút ngạc nhiên nữa, nhưng Phong Khả Nhân không nói thêm gì nữa đã rời đi.

Lương Chi Ý cảm động, lớp chín có nhiều người bạn tốt bụng quá đi.

Cô đi pha nước đường đỏ về, uống từ từ. Một lát sau, Quý Phỉ Nhi từ dưới sân thể dục lên đã đi vào lớp.

Sáng nay cô ấy vốn muốn ở lại lớp với Lương Chi Ý, là cô gái cứ nói không cần, bảo cô ấy xuống dưới xem thi đấu.

Khi vào lớp thì Quý Phỉ Nhi thấy Lương Chi Ý đang ngồi tại chỗ ngẩn người ra, hai tay cầm cốc, sườn mặt bị ánh mặt trời chiếu rọi đến trắng ngần lung linh.

“Chi Chi ơi, mình về rồi đây!”

Quý Phỉ Nhi chạy tới ngồi xuống bên cạnh cô, xoa đầu cô rồi quan tâm hỏi: “Cậu sao rồi? Cơ thể có thoải mái hơn chút nào không?”

Lương Chi Ý uể oải tựa lưng vào ghế, bĩu môi: “Vừa ngủ được một giấc, không sao đâu.”

“Thế là tốt rồi, bà dì cả của cậu tới chẳng đúng lúc gì cả, trận thi đấu hôm nay đặc sắc lắm.” Quý Phỉ Nhi kích động miêu tả một tràng với Lương Chi Ý, cuối cùng kéo tay cô, “Cưng à, bọn mình đi ăn cơm đi, mình đói quá.”

Lương Chi Ý đáp ứng, rồi vờ như vô tình hỏi: “Hồi nãy khi lên tầng cậu có thấy Bùi Thầm không?”

Quý Phỉ Nhi khẽ tặc lưỡi, “Uầy, vẫn còn nhớ nhung người ta hả?” “Ờmm…”

“Xem ra cậu vẫn để ý như thế, mình cũng không thấy cậu ấy, có lẽ là đã đi ăn từ lâu rồi.”

Lương Chi Ý thoáng cảm thấy hụt hẫng trong lòng, “Thế sáng nay cậu có thấy cậu ấy ở khu trại không?”

“Hôm nay trời nắng như thế, đứng ở khu trại thì sẽ bị phơi cho chết cháy mất. Mình cũng chẳng hiểu tại sao đã tháng mười rồi mà thành phố Lâm vẫn còn nóng nực như vậy nữa, nhưng mình nghe người khác nói sáng nay hình như cậu ấy ngồi ở trong đó viết bù bản thảo cổ vũ, chủ yếu là vì cũng chỉ có khu trại là có bàn.”

Quý Phỉ Nhi nói một tràng, cô nàng thấy khó hiểu, “Sao thế, cậu hỏi chuyện này làm gì vậy?”

Lương Chi Ý nâng má nhìn chằm chằm mặt bàn, ánh mắt thoáng mất đi tiêu cự, rồi khẽ nói: “Không phải cậu ấy đang viết bù đâu.”

“Hử?”

“Cậu ấy đang viết bản thảo hộ mình đấy.” “Viết giúp cậu á?!”

“Sáng nay lúc tới lớp cậu ấy đúng lúc thấy mình đang không thoải mái, bảo mình nghỉ ngơi. Vốn là cậu ấy nói rằng sẽ phím trước với cán sự học tập một tiếng giúp mình, nhưng mình không ngờ là cậu ấy viết hộ mình luôn.”

Cô vẫn luôn cho rằng với cô cậu chỉ có lạnh nhạt hoặc phớt lờ, nhưng chàng trai lại lặng lẽ giúp cô làm chuyện như thế.

Nhớ lại hồi trước, thật ra cậu cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, bao gồm việc kiểm tra vệ sinh lần trước, cậu cũng bảo vệ cô.

Quý Phỉ Nhi nghe xong thì cũng rất là ngạc nhiên: “Thế thì xem ra Bùi Thầm tốt với cậu lắm đấy, trong lớp cũng có mấy người không viết cũng đâu có thấy cậu ấy giúp đâu, nhưng rõ ràng là cậu ấy đã từ chối cậu rồi, sao mà vẫn còn tốt với cậu thế?”

Sao cô lại không muốn biết được chứ…

Lương Chi Ý cúi đầu, suy nghĩ trong lòng đan xen phức tạp, rồi lại sa vào sự xoắn xuýt.

Quý Phỉ Nhi thấy cô như thế thì cảm thán: “Mình thấy cậu vẫn còn thích cậu ấy, căn bản là chưa từng từ bỏ.”

Lương Chi Ý méo miệng, mấy giây sau thì nói: “Không nghĩ nữa, tụi mình đi ăn đi, mình cũng đói quá.”

“Đi! Ăn cơm là vui nhất!”

Hai cô gái nhanh chóng thu dọn cặp sách rồi ra khỏi lớp: “Trưa nay ăn gì đây, có muốn ăn gà om nấm không…”

Lớp học không người chìm vào vùng tĩnh lặng.

Năm phút sau, Bùi Thầm vừa bận xong thì đi lên tầng, vào trong lớp.

Tựa như là phản ứng bản năng, cậu nhìn về phía cái bàn cuối cùng của tổ bốn trước tiên.

Ánh mắt của cậu thoáng dừng lại, rồi đi qua, thấy mặt bàn trống trơn, chỉ để cốc nước hình bí đỏ mà cô thích nhất.

Ngăn kéo cũng trống trơn. Có lẽ là đi rồi.

Bùi Thầm cụp mắt, ánh sáng trong đôi mắt có phần ảm đạm. Cậu đè nén suy nghĩ lo lắng quanh quẩn hồi lâu trong lòng, ngồi xuống thu dọn cặp sách.

Khi xuống tầng, Tuyên Hạ đang dựa vào vách tường chờ cậu phàn nàn: “Cậu nói xem, tới căng tin ăn bữa cơm là về rồi, cứ phải lên tầng lấy cặp, có rắc rối không cơ chứ?”

Bùi Thầm cụp mắt không trả lời.

Cuối cùng cậu đi tới bên cạnh Tuyên Hạ, liếc cậu ta một cái, “Đi thôi, còn không đi nữa thì cũng chỉ có thể tới căng tin ăn rau xanh thôi đấy.”

“Ấy, anh hai à, còn chẳng phải là do cậu hay sao…”

***

Buổi trưa, Quý Phỉ Nhi đi với Lương Chi Ý tới quán cà phê ở gần trường nghỉ trưa một lát. Lương Chi Ý nghỉ ngơi một lúc lâu sau thì cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, xương cốt không còn mềm nhũn như vậy nữa.

Buổi chiều sau khi đi học, cô bèn đi thẳng tới khu trại trên sân thể dục với Quý Phỉ Nhi.

Dù sao cũng là một nửa ngày nhàn nhã cuối cùng, đương nhiên phải trân trọng, vẫn đừng nên ở trong lớp thì hơn.

Ánh nắng chiều xuyên thấu qua bóng cây rọi xuống mặt đất, ánh sáng lay động.

Trước khi thi đấu bắt đầu, Quý Phỉ Nhi đi WC. Lương Chi Ý ngồi trên ghế trong khu trại, vô cùng chán chường ngẩn người nhìn sân thể dục.

Một lúc sau, một bóng dáng lướt qua đuôi mắt cô.

Có mấy chàng trai đi từ dưới khán đài lên, Bùi Thầm cũng ở trong đó, vóc dáng cao gầy, đường nét khuôn mặt nổi bật, tóc đen mắt lạnh, nuốt ruồi lệ ở đuôi mắt thoáng sáng lên.

Cho dù là cùng một kiểu đồng phục màu trắng xanh thì cậu cũng tỏa sáng nhất trong nhóm người.

Ở xung quanh có rất nhiều cô gái của lớp khác hướng mắt về phía anh chàng đẹp trai nhất trường vừa lạnh lùng vừa khó tiếp cận này, lén nhìn mê mẩn.

Lương Chi Ý đè nén chút tâm tư của mình, cô cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy cậu.

Ở một bên khác.

Mấy chàng trai đi lên khán đài, Bùi Thầm nghe người bên cạnh nói chuyện, đôi mắt đúng lúc nhìn thấy cô gái mắt ngọc mày ngài ngồi trong khu trại, con ngươi sẫm màu bỗng thoáng qua chút ngạc nhiên.

Mấy cậu con trai đi vào trại, có người nói với Bùi Thầm: “Lớp trưởng ơi, thế cậu ghi nhớ danh sách này nhé, mình sợ lát nữa quên mất.”

Lương Chi Ý cúi đầu nhìn di động, mấy giây sau có một cái bóng phủ xuống phía trước, cô ngẩng đầu thì thấy Bùi Thầm đi tới trước cái bàn ở bên cạnh, ánh mắt của chàng trai đang hướng tới chỗ cô.

Đôi mắt của chàng trai dường như chứa đựng rất nhiều cảm xúc, nhưng cũng tựa như không hề gợn sóng.

Bốn mắt nhìn nhau trong tích tắc, đôi môi đỏ của Lương Chi Ý khẽ mím lại, rồi nhìn sang chỗ khác.

Sau đó Bùi Thầm để cặp lên bàn, rồi lấy bút và vở ra khỏi cặp.

Lương Chi Ý thấy cậu muốn viết gì đó, vừa định đứng lên nhường chỗ cho cậu, ai ngờ giọng nam khàn khàn của chàng trai vang lên trên đỉnh đầu:

“Cậu ngồi đi.”

Lương Chi Ý sững ra, đành phải ngồi tiếp.

Thấy cậu đang bận, cô cũng không tiện hỏi chuyện bản thảo cổ vũ, chỉ có thể từ bỏ.

Bùi Thầm lặng lẽ cụp mắt, thấy sắc mặt của cô không còn trắng bệch như hồi sáng nữa thì quay đi, tiếp tục bận việc của mình.

Lúc này, tiếng trêu chọc của mấy cậu chàng trong lớp truyền tới ở bên cạnh:

“Lớp trưởng à, cậu nhìn khán đài phía bên kia đi, có mấy cô nàng đang nhìn cậu đó!”

“Nhìn bên đó thì có vẻ là đàn em nữ lớp mười, sức hút của lớp trưởng quả nhiên mãnh liệt vô cùng ha ha ha ha…”

“Lớp trưởng à, cậu mau nhìn mấy em ấy đi, đám người đó kích động lắm đấy…”

Lương Chi Ý ngồi đó, nghe tiếng thì vô thức nhìn sang, quả nhiên có mấy cô gái đang nhìn về phía bọn họ ở bên này, lén chỉ vào Bùi Thầm cho nhau xem, trên khuôn mặt là vẻ tươi cười mê trai.

Bùi Thầm là miếng bánh thơm ngon à, đẹp trai cái nỗi gì chứ…

Cô thấy ghen tuông trong lòng, nhưng chỉ thấy Bùi Thầm cúi đầu viết chữ, nghe tiếng cũng căn bản không ngẩng đầu lên, cậu nói với giọng lạnh nhạt: “Liên quan gì tới tôi à?”

Mọi người đã sớm không hề lạ lẫm với sự kiêu ngạo lạnh lùng của Bùi Thầm, Lương Chi Ý không nhìn nữa, cô suy nghĩ một hồi, dường như trước nay cậu chưa từng lạnh nhạt với cô như thế bao giờ…

***

Về cơ bản thì Lương Chi Ý luôn ở trong khu trại suốt một buổi chiều.

Cùng với việc cuộc thi chạy tiếp sức của nhóm giáo viên kết thúc thì thi đấu đã hoàn toàn chấm dứt.

Lúc chạng vạng, sắc vàng của ánh chiều tà phủ xuống sân thể dục.

Học sinh cả trường tập trung ở sân thể dục, tham gia lễ bế mạc của đại hội thể thao. Giáo viên công bố các lớp có tổng điểm thi đấu theo nhóm nằm trong top 5 của khối cùng với danh sách các vận động viên xuất sắc vân vân, cũng phát giấy khen cho họ.

Lớp chín giành được hạng hai mục thi đấu theo nhóm, tuy không phải hạng nhất nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ.

Lễ bế mạc kết thúc, mọi người có thể tan học về nhà. Cần có một nhóm người trong lớp ở lại hỗ trợ dọn dẹp khu trại, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi không mắc việc gì nên cũng tham gia hỗ trợ.

Lương Chi Ý đang dọn dẹp, nháy mắt cái đã thấy Bùi Thầm bận tới bận lui. Hôm nay coi như là cô đã biết được, là một lớp trưởng cậu có bao nhiêu việc cần phải làm.

Cô cũng không biết làm thế nào mà cậu có thể dành ra thời gian viết bản thảo giúp cô trong tình huống bận rộn như này.

Giữa chừng thì Quý Phỉ Nhi nhận một cuộc gọi, bố mẹ tới đón cô ấy, cô ấy có việc đột xuất nên đi trước. Các bạn học sinh khác hỗ trợ xong thì cũng đã lần lượt đi rồi, chỉ còn lại vài người đang làm nốt cho xong.

Lương Chi Ý hỗ trợ cất biển lớp vào phòng thiết bị, chờ tới khi cô về thì phát hiện ở khu trại chỉ còn lại hai ba người Bùi Thầm, Tuyên Hạ và cả Tri Miên.

Cô hỏi: “Còn có gì cần giúp nữa không?”

Bùi Thầm nhìn về phía cô, rồi thấp giọng nói: “Xong cả rồi.”

Tri Miên đi tới bên cạnh Lương Chi Ý, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết: “Chi Ý à, bọn mình đi thôi.”

Cô gái thoáng mỉm cười rồi đồng ý, khi quay đầu nhìn Bùi Thầm thì thấy cậu cũng đang nhìn cô, đáy lòng cô có chút là lạ. Lúc này Tuyên Hạ ôm lấy bả vai Bùi Thầm, cười hét to:

“Đi nào đi nào đi nào, tụi mình đi chung.”

Vì thế đám học sinh đi ra bên ngoài trường, hôm nay Bùi Thầm không đạp xe đạp tới nên đi với bọn họ.

Tuyên Hạ là ồn ào nhất, khi thì nói chuyện với các cô gái, khi thì đùa giỡn với đám  con trai, nhưng rồi lại trộn lẫn đề tài mà mọi người đang nói vào với nhau.

Đám người vừa nói vừa cười đi tới cổng trường, mấy bạn học sinh tự về nhà hết, Tri Miên có xe đón nên cũng rời đi trước, cuối cùng chỉ còn lại Lương Chi Ý, Bùi Thầm và Tuyên Hạ.

Tuyên Hạ nhìn hai người họ, rồi cười hì hì vỗ vai Bùi Thầm: “Mình đi trước nhé, mình với các cậu không tiện đường! Hai người đi thong thả! Không vội! Chắc chắn có thể về tới nhà trước khi trời tối!”

Hai người: “…”

Loáng cái Tuyên Hạ đã biến mất tăm, cuối cùng chỉ còn lại hai người.

Hai người đứng trước cửa quầy quà vặt ở cổng trường, trong một chốc bầu khốc khí vi diệu lạ thường.

Một tay Bùi Thầm nắm cặp, mắt cụp xuống nhìn chằm chằm cô gái tóc đen môi đỏ trước mắt, yết hầu di chuyển, một hồi lâu sau thì hỏi:

“Cậu muốn đứng đây chờ xe à?”

“Hôm nay tài xế trong nhà không tới đón mình, mình phải tự về.”

Hôm nay công ty của nhà họ Lương có việc, tất cả các tài xế đều bị cử đi. “Thế cậu về bằng cách nào?”

Câu ‘gọi xe’ đã sắp sửa thốt ra thì Lương Chi Ý lại giật môi, rồi sửa lại một cách tự nhiên: “Mình đi xe buýt, nhưng mình phải tra xem đường tới bến xe buýt như nào.”

Cô vừa định lấy di động ra thì giọng nói có chút mất tự nhiên của Bùi Thầm vang lên: “Để tôi đưa cậu qua, bến xe buýt gần nhất đổi chỗ rồi, có thể tạm thời sẽ không tra ra được bằng di động đâu.”

“Có tiện không?”

“Tôi cũng muốn đi xe buýt.”

Cô “Ồ” một tiếng, lại chậm chạp bổ sung một câu: “Thế cảm, ơn nhé.” Trời ạ, sao cô lại nói năng cố tình thế vậy hu hu hu…

Bùi Thầm thấy thái độ khách sáo khác hẳn với trước đây của cô thì khuôn mặt thoáng hiện chút cảm xúc, cổ họng hơi khô khốc: “Đi thôi.”

Vì thế Lương Chi Ý theo chân Bùi Thầm đi dọc ven đường. Lúc này trường tiểu học thực nghiệm ở gần đó đúng lúc tan đọc, đám học sinh ríu rít kéo nhau cùng đi, tiếng người nhộn nhịp.

Nhưng giữa hai người lại là sự im lặng lúng túng.

Bình thường Lương Chi Ý hoạt bát cởi mở, khi đứng chung với Bùi Thầm thì có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại cô cũng không biết phải mở miệng như nào, chỉ có thể cúi đầu thường xuyên nhìn mũi giày vải của mình.

Bùi Thầm cụp mắt, thấy cô gái im lặng đi về phía trước, hàng mi mảnh dài lại cong vút chớp động, khuôn mặt không có nét tươi cười.

Im lặng một hồi lâu, chàng trai lại lên tiếng: “Tiết tiếng Anh sáng mai phải nghe viết từ vựng của chương 2, sáng nay đại diện môn học đã thông báo ở khu trại, có lẽ là cậu không biết.”

Lương Chi Ý nghe thế thì hiểu rõ gật đầu, “Toàn bộ chương 2 à?”

Bùi Thầm vừa định trả lời thì nhìn thấy ở phía sau cách đó hơn năm mét có hai học sinh tiểu học giẫm ván trượt, âm thanh vọng tới:

“Tới đi, thi xem ai nhanh hơn!”

“Thi thì thi! Ấy, cậu túm mình làm gì thế!”

Hai người vừa trượt ván vừa lôi kéo đùa giỡn, một người trong đó không nhìn phía trước, rất nhanh thì đã trượt tới chỗ Lương Chi Ý.

Mắt thấy sẽ đụng phải, Bùi Thầm nhanh tay nhanh mắt túm lấy bả vai Lương Chi Ý rồi kéo về phía mình.

Nhưng không kịp tránh hoàn toàn, ván trượt vẫn sượt qua bên chân cô, Lương Chi Ý bị kéo đi một cách bất ngờ không kịp phòng bị, ngay sau đó cô lập tức cảm thấy sự đau đớn từ chỗ mắt cá chân truyền tới…

“Xin lỗi chị xin lỗi chị…”

Cậu bé trượt ván nhanh chóng nói một câu, rồi tiếp tục vừa cười nói với bạn bè vừa trượt đi xa.

Lương Chi Ý đau đến mức hít một hơi sâu, Bùi Thầm buông cái tay đang túm cô ra, hàng mày đen cau lại, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Cậu đưa cô tới ven đường, cúi người hỏi cô có sao không.

Từ nhỏ Lương Chi Ý đã có một đặc điểm là rất nhạy với cảm giác đau, hơn nữa tuyến lệ rất dễ bị kích thích bởi sự đau đớn, nói thẳng ra là phản ứng sinh lý, cứ đau là sẽ dễ chảy nước mắt, không khống chế được.

Lúc này chỗ mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát, tựa như kim chích. Bùi Thầm cụp mắt đối diện với khuôn mặt của cô thì nhìn thấy cô gái cúi mặt xuống, mắt đỏ bừng, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Bùi Thầm chợt sững ra, cậu không nhìn thấy chân cô bị thương, mà cho rằng mình đã kéo cô mạnh quá. Cậu nhíu chặt mày, muốn an ủi cô: “Xin lỗi cậu, tôi kéo làm cậu đau à?”

Lương Chi Ý:? Cái người này đang nói gì vậy…

Nhưng cô khóc thút thít, trong một chốc không nói nổi thành lời. Lần đầu tiên Bùi Thầm cảm thấy luống ca luống cuống, cậu không biết phải dỗ dành người ta như nào, chỉ có thể xin lỗi cô liên hồi.

Một lúc lâu sau Lương Chi Ý thoáng bình tĩnh lại, cô nhìn cậu, vừa khóc vừa sẵng giọng: “Bùi Thầm, sao mà cậu lại ngốc thế hả…”

Bùi Thầm:?

Cô chỉ vào cái chân của mình: “Mắt cá chân của mình bị đụng phải nên mới đau, cũng có phải là do cậu đâu…”

Hu hu hu sao trên đời lại có một tên đầu gỗ ‘đầu gỗ’ tới cỡ này vậy….

Bùi Thầm sững sờ, cậu lập tức cúi người nhìn thì thấy chỗ mắt cá chân của cô bị cứa rách cả da, lúc này làn da trắng ngần đang chảy máu, nhìn thấy mà giật mình vô cùng.

Cả trái tim cậu như bất chợt bị người ta bóp chặt, cậu nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện không có cái ghế nào, chỉ có thể đỡ cô tựa vào vách tường. Cậu nhìn thấy tiệm thuốc ở phía đối diện, rồi nói: “Chờ một lát, tôi đi mua băng cá nhân.”

Lương Chi Ý chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Bùi Thầm tới phía đối diện đường. Một lát sau cậu nhanh chóng quay về, cầm băng cá nhân và một gói giấy trong tay.

Bùi Thầm xé một miếng băng cá nhân, động tác thoáng khựng lại, thấy cô vẫn còn đang lau nước mắt thì ngồi nửa người xuống trước mặt cô.

Lương Chi Ý thấy cậu dán miếng băng lên vết thương của cô, động tác rất dịu dàng cẩn thận, sợ lại làm cô đau.

Lương Chi Ý nhìn cậu. Vào lúc này, hành động bất ngờ của Bùi Thầm đã khiến những thứ tình cảm phức tạp mấy hôm nay trào dâng nơi đầu mũi, chua xót đến mức hốc mắt cô lại thoáng ướt át.

Sau khi làm xong, Bùi Thầm đứng thẳng người lên, nhìn hốc mắt ngấn nước trong veo của cô gái, tựa như lại sắp chảy nước mắt tiếp. Cô gái da mỏng thịt mềm, cậu không biết hồi nãy đã đau đến mức nào mà lại khiến cô đau đến bật khóc như vậy.

Bùi Thầm cúi người đối diện với ánh mắt của cô, cổ họng khô khốc, vẻ mặt nhẫn nại kiềm chế, thấp giọng hỏi:

“Đừng khóc nữa, vẫn còn đau lắm à?” 

Hết chương 20.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK