“Hiện tại chỉ cần chờ cậu ta tỉnh lại là được.”
Chân mày của Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn cao, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống người đang chìm vào hôn mê, thờ ơ hỏi:
“Lúc nào hắn mới tỉnh lại được?”
Khương Cố Bình nhún vai:
“Không xác định được, có lẽ là mai hoặc cũng có thể là sau vài tiếng nữa.”
Đáp án này quả nhiên khiến hai chân mày của Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu lại thành hình chữ xuyên, cậu xoay người đứng dậy bước qua, quỷ tên Phương Vân Hải cuống quít giơ tay ra muốn bảo vệ người yêu lại bị vô tình đá văng, Khương Cố Bình muốn ngăn cản thì đầu lại bị một bàn tay gạt sang, cũng không biết Mạnh Tĩnh Nguyên dùng sức như thế nào mà Khương Cố Bình cũng lăn đi hai vòng, bác sĩ và quỷ không thể ngăn cản được Mạnh Tĩnh Nguyên giống như quái vật, cậu đã đi đến bên cạnh người bệnh không hề có chút đề phòng.
Độ nhanh nhẹn của Kiều Mịch không bằng hai người kia, chờ cậu đi qua rồi Mạnh Tĩnh Nguyên đã đưa ngón tay ấn huyệt của người đang hôn mêm, môi hơi mấp máy tuôn ra một chuỗi tiếng thì thầm mà người khác không nghe được rõ lắm, Kiều Mịch nhanh trí không ngăn Mạnh Tĩnh Nguyên lại mà ngồi xổm ở bên cạnh hỏi:
“Cậu đang làm gì đây?”
Mạnh Tĩnh Nguyên không hề liếc sang, người bị thương chợt mở to hai mắt, dường như chỉ mờ mịt trong một giây rồi lập tức dần trở nên tỉnh táo, nhận ra người hàng xóm:
“Ô? Anh Kiều?”
Ngữ điệu tràn ngập hoài nghi, dù sao anh Kiều dường như có bệnh nặng trong người chưa bao giờ lộ ra gương mặt tươi cười.
“Xin chào.”
Kiều Mịch lập tức mỉm cười ấm áp chào hỏi hàng xóm cũ, lập tức nói với quỷ và bác sĩ đang rên rỉ cách đó không xa:
“Đừng lo lắng, Mạnh thiếu gia chỉ cứu tỉnh người thôi, không phải giết người.”
Khương Cố Bình xoa xoa cục u to đùng nổi lên vì bị va đầu, thầm ồn ào trong lòng: Tôi suýt chút nữa bị cậu ta giết rồi!
Phương Vân Hải là người đứng dậy, lao về phía người yêu dạt dào vui sướng:
“Hạo Huy, em cảm thấy thế nào rồi?”
“Không thể nâng nổi một ngón tay.”
Chu Hạo Huy cười khổ rồi sau đó nhớ đến chuyện quan trọng liền vội hỏi:
“Sao rồi, anh đã sống lại chưa?”
Vui sướng hòa trộn với buồn bã, Phương Vân Hải sợ rằng lời nói thật sẽ khiến người yêu phải chịu đả kích, lắp bắp hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Phương Vân Hải đối xử với Chu Hạo Huy như thể nâng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không hề chần chừ, hoàn toàn lạnh mặt liếc nhìn đôi tình nhân số khổ lạnh giọng ép hỏi:
“Nói! Mắt trận ở đâu rồi? Cái gương đồng kia anh để ở đâu?”
“Làm sao cậu biết về gương đồng ấy?”
Sắc mặt Chu Hạo Huy tái nhợt lộ ra sắc xanh mét, mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không ổn.
Mạnh Tĩnh Nguyên không nói nhiều đưa tay bóp chặt cổ Phương Vân Hải nhấc lên, nói ngắn gọn:
“Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, mỗi một lần từ chối tôi sẽ xẻo một miếng thịt của nó xuống.”
Chu Hạo Huy mở to mắt há hốc miệng không tin nổi, mắt thấy người yêu giãy dụa như thế nào cũng không thoát được khỏi gông xiềng mà người quẳng xuống câu nói tàn nhẫn kia thì mang theo vẻ mặt lạnh lùng, anh cuối cùng cũng xác định đây không phải là nói đùa:
“Không! Tôi nói.”
Kiều Mịch ngồi xổm bên cạnh mang theo gương mặt tươi cười hiền lành bổ sung:
“Đừng lo lắng, cậu trả lời cậu ấy trước đi rồi lát nữa tôi sẽ nói cho cậu biết đã có chuyện gì xảy ra.”
Trên gương mặt cuồng ngạo kiêu căng của Mạnh Tĩnh Nguyên xuất hiện một vết rạn nứt, khóe môi cứng ngắc giật nhẹ vài cái rồi im lặng.
Chu Hạo Huy nhìn hai người một mặt đen một mặt trắng này chỉ cảm thấy đáy lòng phải chịu đả kích trước nay chưa từng có, chán nản vô cùng:
“Tôi nói, tôi đặt cái gương đồng ấy ở khoa Phụ sản trên tầng ba.”
Trong ngữ điệu có pha chút run rẩy, hai mắt dâng tràn sợ hãi cùng u ám:
“Đó là một nơi đáng sợ, các người muốn làm gì?”
Kiều Mịch kinh ngạc:
“Hử, khoa Phụ sản không phải chỉ toàn trẻ con thôi à? Chỗ đó không phải là an toàn nhất sao? Trẻ nhỏ ngây thơ vô hại, chắc không có mặt đen tối đâu.”
Mạnh Tĩnh Nguyên nhếch môi như đang cười nhạo Kiều Mịch không biết gì:
“Mặt trái của vô tri vô giác là gì chứ?”
Kiều Mịch tưởng tưởng ra đủ loại quái vật nhỏ khủng bổ trong đầu, có chút cảm thông chăm chú nhìn Chu Hạo Huy:
“Cậu bị chúng nó làm bị thương à?”
Toàn thân Chu Hạo Huy co rúm lại, hàm răng va lập cập không ngừng, nghẹn một lúc lâu mới nói được nên lời, đáp án rất rõ ràng, nhưng bất kể con đường phía trước có hung hiểm như thế nào thì cửa ải này vẫn phải xông qua.
Kiều Mịch kéo nhẹ ống quần của Mạnh Tĩnh Nguyên thấp giọng nói:
“Cẩn thận chút.”
Lông mày Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu lại thật chặt nhìn xuống gương mặt đang ngẩng lên kia, mắt kính phản quang che đi đôi mắt ấy làm cậu nhìn không rõ, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ hôm nay tên này thật sự là đang quan tâm cậu, lo lắng cho cậu, những thứ này hoàn toàn cho cậu cảm giác lạ lẫm, thật sự là… dư thừa. Không có gì đáng phải lo lắng và quan tâm, cậu biết cách phá trận, đây cũng là thứ cậu phải làm được.
Mạnh Tĩnh Nguyên quay mặt đi lạnh giọng ra lệnh:
“Đi.”
Mắt thấy Mạnh Tĩnh Nguyên đã rời đi, Khương Cố Bình là người khỏe mạnh duy nhất ở hiện trường lập tức cõng người bị thương lên lưng, Phương Vân Hải và Kiều Mịch theo sát phía sau lần lượt xuất phát đi về phía tầng ba.
Tiếng bước chân của mọi người quanh quẩn trong không gian yên tĩnh, đám quái vật bị giải quyết lúc trước nằm la liệt trên hành lang, dù sao cũng là chỗ giao thoa với nhau, bọn họ đi đến chỗ cầu thang thoát hiểm cũng không gặp phải quái vật mới. Đẩy cửa phòng chữa cháy ra, hai chữ thập màu đỏ tươi chỗ cầu thang đập thẳng vào mắt, bọn họ không hề dừng lại dù chỉ một giây rồi lập tức xuất phát về phía tầng ba, tiếng bước chân xuyên thấu tầng tầng cầu thang, vọng vào màng tai.
Kiều Mịch bất chợt tựa vào lan can nhìn xuống thăm dò thì thào:
“Hình như có gì đó.”
Hai người một quỷ ngạc nhiên nghi ngờ, chỉ có Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu mày đột nhiên xẹt qua bên cạnh mấy người kia lại không hề đụng vào góc áo của bất kỳ ai. Cậu đứng bên cạnh Kiều Mịch đang ngây người, một chân đạp xuống bóng đen trên mặt đấy, vật thể hình quả trứng cực lớn màu rám nắng kia lập tức tóe ra dịch trắng, xúc tu thật dài buông mắt cá chân Kiều Mịch, mấy cọng lông tơ phát ra mấy động tác đá đạp vài cái biểu hiện sức sống cuối cùng, lan can bằng sắt vang lên tiếng động vì bị cắt đứt, mấy cái vòi này giống như bảo kiếm chém sắt như chém bùn.
“Cái gì đấy?!”
Khương Cố Bình hô lên kinh sợ.
Sắc mặt Phương Vân Hải tái nhợt đến mức gần như trong suốt, mười ngón tay ***g vào tay người yêu càng nắm chặt hơn:
“Gián à?”
Quả thực vật thể có thể tích khổng lồ giống một con chó sói cực lớn, nhưng tạo hình bên ngoài này lại chỉ có thể khiến người ta liên tưởng đến con gián. Nhưng mà trên Trái đất này có loại gián khổng lồ có thể sử dụng râu và xúc tu, hơn nữa còn có lực sát thương kinh khủng như vậy?
Kiều Mịch cảm khái:
“Kết quả là vẫn bị đạp chết.”
Yên lặng…
Mạnh Tĩnh Nguyên vươn tay xách cổ áo Kiều Mịch lên, gân xanh trên trán giật mạnh:
“Đi! Ở đây chắc chắn không chỉ có một con đó.”
Ngẫm lại cũng biết chỗ cầu thang này muốn có bao nhiêu gián thì sẽ có bấy nhiêu, so sánh với quái vật hình người thì những con côn trùng thuộc loại quái dị này có phạm vi tấn công rộng hơn, lực tấn công lại toàn diện, nếu một ổ kéo đến thì hôm nay bọn họ đừng mong sống. Điều này kích thích lên lòng ham sống của mọi người, trong khoảnh khắc tiếng bước chân dồn dập mất trật tự vang lên trên cầu thang, nhưng chuyện bọn họ lo lắng nhất cũng đã xảy ra, tiếng ong ong vang lên đâm vào trong tai, những con gián khổng lồ kia vỗ cánh bay thẳng về phía con mồi, dưới ánh đèn trắng bệch chúng hiện lên với cái miệng có một vòng răng mỏng nhọn dữ tợn nhe nhởn mang theo một ít chất lỏng kỳ dị bắn ra.
“Chúng nó đói bụng lắm.”
Kiều Mịch nói rồi lập tức ôm đầu ngồi xuống, hoàn toàn tránh thoát được một cái chân đầy lông nhào về phía anh, con gián khổng lồ tấn công lần thứ nhất không những không thành công còn bị kéo đến, lại bị Mạnh Tĩnh Nguyên vung tay qua chém thành hai khúc rơi rụng xuống đất, dịch trắng và nội tạng rơi xuống đất dưới ánh đèn hiện lên màu mỡ nhầy ảm đạm khiến Kiều Mịch nhớ đến bình tương salad hết hạn trong nhà.
“A!!!”
Khương Cố Bình phải vác Chu Hạo Huy nên không thể né tránh linh hoạt, chỉ có thể kinh hoảng chạy đi, nhưng hai chân khó địch nổi bốn cánh, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Phương Vân Hải liều lĩnh xoay lại vung hai tay cản gián khổng lồ giúp hai người thoát được một kiếp, nhưng Phương Vân Hải lại không được may mắn cho lắm, cái chân sắc nhọn của con gián không lồ đâm thủng ***g ngực anh ta, nhưng vì anh ta là quỷ nên cho dù ở trong trận được thực thể hóa thì cũng không chết, chỉ có thể nhịn cơn đau nhức xuống tiếp tục yểm hộ cho bác sĩ vác người yêu của mình trên lưng tiếp tục đi về phía trước.
Mạnh Tĩnh Nguyên kéo Kiều Mịch nhanh chóng đuổi theo, lại lấy tay làm đao chém rụng mấy con rán khổng lồ, nhưng đầu óc của lũ này không phát triển nên không biết e ngại là gì, vẫn liều mạng bao vây tấn công như cũ, cố gắng chiếm được chút lợi thế. Mấy người vừa đánh vừa chạy, tấm biển có ba chữ màu đỏ chói ở gần ngay trước mắt, bọn họ vội vàng kéo cửa phòng chữa cháy ra chui vào rồi đóng cửa lại. Gián không biết mở cửa nhưng chúng chưa hề từ bỏ ý định, mấy cẳng chân sắc bén không ngừng đập đánh lên cửa phòng chữa cháy, cánh cửa làm bằng thép tinh chế cũng không chịu nổi đòn tấn công, từng nhánh chân đầy lông lập tức đâm thủng cánh cửa, không ngừng rút ra rồi lại đâm vào, chỉ e cánh cửa này cũng không trụ được bao lâu.
Mạnh Tĩnh Nguyên nhìn về phía sâu trong hành lang, dứt khoát hô lên:
“Đi.”
Mọi người nhanh chóng chạy theo, Khương Cố Bình bình tĩnh kiên cường nhắc:
“Khoa Phụ sản ở ngay cuối hành lang rẽ phải, không xa.”
Cho dù đang ở thời khắc sống chết nhưng giữa những đôi tình nhân luôn có những chuyện chuyên chú hơn nguy nan, Chu Hạo Huy đang lo lắng cho vết thương của Phương Vân Hải, Phương Vân Hải chỉ nắm chặt tay anh ta không ngừng nhỏ giọng an ủi, dù có đau đớn hơn cũng không dám lên tiếng.
Tiếng gián khổng lồ đâm vào cảnh cửa không ngừng vang lên, mấy người nhanh chóng chạy đến cuối hành lang, cuối cùng cũng nhìn thấy được tấm gương đồng kia qua cửa kính màu đen của khoa Phụ sản… đang lẳng lặng nằm giữa một đám quái vật trẻ con, nhưng đứa trẻ giống như thiên sứ nhỏ kia lúc này lại không thể dùng bất cứ từ ngữ bình thường nào để hình dung, cho dù là trong mắt bọn họ thì đây cũng là một bầy quái vật đáng sợ, không có tạo hình nào tà ác hơn chúng, mức độ đáng ghét còn hơn cả đám gián khổng lồ kia.
“Đây là trận pháp vô nhân tính nào thế, cho dù là trẻ sơ sinh cũng không buông tha, quả thực không bằng cầm thú, người làm việc này tốt nhất là phải xuống Địa ngục.”
Trong lòng Khương Cố Bình tràn đầy căm phẫn, chẳng hề bận tâm đến chuyện sợ hãi cũng muốn moi móc tất cả những ngôn từ độc địa tàn nhẫn nhất để trách cứ, đáng tiếc anh xưa nay được giáo dục đầy đủ không am hiểu những lời nguyền rủa và chửi mắng.
Chu Hạo Huy co rúm lại, áy náy rũ mắt xuống, Phương Vân Hải kiên cường khuyên nhủ:
“Không phải lỗi của em, chúng ta đều bị lừa.”
Kiều Mịch giống như không nghe thấy lời bọn họ mà quay thẳng về phía Mạnh Tĩnh Nguyên:
“Phải cẩn thận.”
Mạnh Tĩnh Nguyên không hề đáp lại mà chỉ dặn dò mấy người ở bên ngoài rồi đẩy cửa đi vào khoa Phụ sản. Phía sau cửa truyền đến tiếng hét chói tai của trẻ con, còn có tiếng trầm đục vang lên khi thân thể đập vào cửa kính, mấy người vội tụm lại trước cửa kính, chỉ lấy động tác của mấy đứa trẻ kia linh hoạt như khỉ, hung mãnh không khác gì lang sói đang đua nhau đánh về phía Mạnh Tĩnh Nguyên. So với những loại quái vật lúc trước thì loại quái vật nhỏ này càng khó chơi hơn, cách Mạnh Tĩnh Nguyên giải quyết chúng vẫn hung tàn như trước, một người một quỷ vừa mới gia nhập tái mặt, Kiều Mịch và Khương Cố Bình đã thích ứng lại không khỏi lo lắng cho Mạnh Tĩnh Nguyên.
Một con quái vật con đột nhiên cắn mạnh cánh tay của Mạnh Tĩnh Nguyên, Kiều Mịch nóng nảy thở hắt một cái, thấy Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức kéo thứ kia xuống mới thả lỏng một chút, nhưng lập tức lại bởi vì một dấu răng chằng chịt in lên đó mà cau chặt mày.
Mạnh Tĩnh Nguyên nhanh chóng lấy được tấm gương đồng, cậu cũng không ham đánh mà nhanh chóng lùi về cạnh cửa, cửa mở ra rồi đóng lại thật nhanh, đám quái con chỉ biết đánh mạnh lên cửa nhưng không thể ra ngay được.
“Đi thôi.”
Mạnh Tĩnh Nguyên mang theo mấy người tiếp tục chạy về phía trước, phía xa xa vang lên tiếng ong ong rồi sau đó là tiếng kính bị nghiền nát, trực tiếp khiến đáy lòng mấy người kia rét run.
Khương Cố Bình chỉ về phía một gian phòng phẫu thuật ở gần đó ồn ào:
“Trốn vào trong đó, đèn không sáng tức là nó trống.”
Rẽ qua vào khúc ngoặt nữa rồi mọi người lần lượt đi vào, quả nhiên không gặp phải quái vật, bọn họ ba chân bốn cẳng chắn chặt cửa rồi túm tụm lại trong một góc. Mọi người mở to mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, Mạnh Tĩnh Nguyên cầm gương đồng trong tay xem xét cẩn thận, mặt kính mà đồng thau có một loạt văn tự cổ đại chằng chịt màu đỏ tràn ngập khắp mặt kính.
Mi tâm Mạnh Tĩnh Nguyên cau chặt lại, sắc mặt âm trầm nghiến răng.
“Sao rồi, trận vẫn chưa phá được? Không phải đã tìm được mắt trận rồi?”
Khương Cố Bình thả Chu Hạo Huy xuống ghé sát vào hỏi.
Mạnh Tĩnh Nguyên không tranh cãi với anh ta mà trực tiếp trả lời:
“Đáng lẽ lúc tôi gỡ nó xuống thì trận đã phải phá rồi.”
“Nhưng, chúng ta còn đang bị quái vật đuổi theo.”
Khương Cố Bình giơ tay chỉ về phía lề cửa bị va đập rung lên đang cót két kịch liệt.
“Cho nên nó mới chưa phá được, câm miệng.”
Mạnh Tĩnh Nguyên chống cằm suy nghĩa, đưa tay sờ lên chín cái khuyên đinh bấm trên tai trái, tay kia nâng gương đồng lẩm bẩm.
Mọi người tập trung lại chăm chú nhìn cậu, đè nén cảm giác bất an gần như sắp nổ tung trong lòng, hai mặt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau Mạnh Tĩnh Nguyên cầm gương đồng trong tay đập mạnh xuống đất, miếng kim loại kêu ‘keng’ một tiếng rồi bắt ra thật xa, sau khi rung động điên cuồng một hồi thì không xảy ra bất cứ chuyện gì cả:
“Đáng chết! Con mẹ nó! Trận này không thể loại bỏ được từ bên trong.”
“Vậy phải làm gì bây giờ?!”
Đối diện với mấy cặp mắt kinh hoàng, vẻ mặt Mạnh Tĩnh Nguyên mang theo giận dữ nhưng không hề mất đi lòng tin:
“Hắc Khuyển vẫn đang ở ngoài trận, nó biết rõ nên làm cái gì, sẽ có người giải quyết.”
“Phải chờ đến lúc nào đây?”
Không biết Hắc Khuyển là ai, Khương Cố Bình hiện tại chỉ quan tâm bọn họ còn đủ thời gian để sống đến lúc đó hay không.
Mạnh Tĩnh Nguyên không trả lời, mấy người kia đều cảm thấy sự tuyệt vọng cùng bất an đã bùng nổ, cửa vẫn bị đâm mạnh rung lên bần bật nhưng sức tấn công ngày càng lúc càng mạnh hơn, có vẻ như không trụ được bao lâu nữa, bọn họ bị giam trong phòng phẫu thuật này, bốn bề gặp địch. Khương Cố Bình hô một tiếng nhảy dựng lên tìm kiếm vũ khí khắp các nơi, Phương Vân Hải cầm tay người yêu thật chặt, bọn họ nhìn nhau như thể đã quyết định làm một đôi uyên uyên cùng chết, mà toàn thân Mạnh Tĩnh Nguyên cũng căng cứng chuẩn bị đối phó với nguy cơ sắp phá cửa xông vào.