Mạnh Tĩnh Nguyên và Kiều Mịch ngồi trên lưng Hắc Khuyển, gió mạnh thổi qua khiến quần áo và tóc tai bọn họ tung bay không ngừng.
Kiều Mịch chợt mỉm cười, lưng tựa vào ***g ngực rắn chắc kia, anh nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt mang theo ý hỏi của cậu, tâm tình rất tốt:
“Cậu anh chấp nhận chúng ta.”
“Không chấp nhận cũng chả sao.”
Mạnh Tĩnh Nguyên lạnh nhạt nói, khóe môi lại hơi nhếch lên, bàn tay đặt trên lưng Kiều Mịch siết chặt lại, thì thầm:
“Dù sao chúng ta đã nấu gạo sống thành cơm chín hết rồi.”
Kiều Mịch nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi cười toe toét:
“Ừ đúng, chính là như thế, vừa rồi giống như cậu đã gả anh cho em vậy, thật thú vị đúng không?”
“Gả ư?”
Mạnh Tĩnh Nguyên nghiền ngẫm, nhớ đến hộ khẩu của Kiều Mịch vẫn còn nằm ở nhà họ Kiều đáng ghét kia thì trong lòng lập tức nảy ra một ý:
“Được rồi, hôm nào đó đi chuyển hộ khẩu đi thôi, chuyển vào dưới tên em.”
“Ô, người thân của em không phản đối à?”
“Không cần hỏi ý ai cả, hộ khẩu chỉ có em… Một người sống.”
Nghe vậy Kiều Mịch cũng không quanh co nữa mà mạnh gật đầu:
“Vậy thì tốt, tìm lúc nào nhỉ, ừm, để anh gọi điện thoại cho cảnh sát Tạ đi, hỏi anh ta chút em có thể hỗ trợ lấy được cái này không.”
“Ừ.”
Mạnh Tĩnh Nguyên cũng biết Kiều Mịch muốn giải quyết vấn đề cho sớm, nhưng việc chuyển hộ khẩu này tuy rằng không khó nhưng lại rắc rối, Tạ Duệ Đường có thể giúp được chuyện này là tốt nhất.
“Không biết ông chủ Liễu đã xử lý xong vấn đề của miếng thịt kia chưa.”
Kiều Mịch nhớ đến cửa hàng cổ kính kia lại có chút động lòng:
“Chi bằng chúng ta thuận đường qua đó hỏi thăm một chút?”
Mạnh Tĩnh Nguyên chớp mắt nhìn Kiều Mịch, thấy đôi mắt tràn ngập chờ mong đằng sau kính mắt của người yêu ngốc nghếch thì không khỏi mỉm cười:
“Không đúng lúc.”
“Hử?”
Kiều Mịch không hiểu lắm:
“Cửa hàng đó đóng cửa sớm thế cơ à?”
Mạnh Tĩnh Nguyên mỉm cười không nói gì, thấy Kiều Mịch lấy tay đẩy kính mắt, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì cả.
Hắc Khuyển quay đầu chó sang cười trông cực kì hèn mọn bỉ ổi:
[Liễu ngốc đêm xuống phải cho trung khuyển ăn, đương nhiên không rảnh để trông coi cửa hàng.]
“Cho chó ăn? Ông chủ Liễu cũng nuôi chó?”
[Có chứ, giống như mi cho Mạnh thiếu gia ăn ấy.]
“A!”
Kiều Mịch sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu được cho ăn này là như thế nào, gương mặt lộ vẻ thẹn thùng, lắp bắp:
“Cái đó… Ông chủ Liễu sao lại cùng… Chó?”
[Mẹ nó, Kiều ngốc mi có thể ngốc hơn nữa được không?! Giống như ngươi cho con sói vô ơn Mạnh thiếu gia kia ăn đó, cỏ Liễu ngốc chính là đút cho tên giúp việc trung khuyển nhà hắn đó, tên Kiếm ma ấy chính là một con chó dữ đại bự, ai chọc vào kẻ đó sẽ gặp nạn.]
Hắc Khuyển vừa xả ra một tràng lập tức kêu ‘âu’ một tiếng, mắt chó ngập nước nhìn về phía một dúm lông mao bị con sói vô ơn nào đó giật ra, nó thấp giọng nức nở nghẹn ngào cúi đầu xuống tiếp tục chạy đi, không dám hó hé gì nữa.
“À.”
Giờ Kiều Mịch mới nhớ ra ngày đó quả thực có trông thấy một người làm ở trong tiệm quan tài, dáng người cao lớn cường tráng, ngũ quan rõ ràng, màu da khá sậm trông không giống người bản địa, trên người còn có rất nhiều vết sẹo sâu hoắm, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra hơi thở bá đạo ác ôn, dáng vẻ rất nguy hiểm:
“Vậy ông chủ Liễu là cùng với người đó? Thật đặc biệt.”
Hắc Khuyển lẩm bẩm:
[Chó chê mèo lắm lông ít thôi.]
Thằng nhóc hư hỏng Mạnh thiếu gia có mệnh sát cô tinh này mà mi cũng dám muốn, sao còn không biết xấu hổ đi chê cười cỏ ngốc Liễu?
Phương hướng xoắn xuýt của Hắc Khuyển và Kiều Mịch hoàn toàn khác nhau, chỉ thấy anh tỏ vẻ kinh ngạc, ngữ điệu cũng toát lên sự ngạc nhiên:
“Người đó nhìn có vẻ rất cường tráng, mà ông chủ Liễu gầy yếu như vậy còn bị quấn lấy từ lúc còn sớm thế này, cậu ấy chịu được sao?”
Dù thế nào cũng từng được ‘Sống lâu muôn tuổi’ giúp đỡ, Kiều Mịch thầm quyết định sáng mai sẽ hầm một bát canh đại bổ giúp thân thể khỏe mạnh cho ông chủ Liễu, còn nấu thêm cả một bát canh thanh nhiệt hạ hỏa cho người giúp việc nhà cậu ta nữa.
Hổ Tà đang ở trên tầng hai của cửa hàng quan tài nào đó trong thành phố A hắt xì một cái thật mạnh, mày kiếm nhíu chặt lại thành chữ xuyên, Liễu Cẩn Diên bị rung động do người ở phía trên hắt xì gây ra truyền đến nên bất giác co người, tận lực cuộn người lại thở dốc liên tục không ngừng. Hổ Tà thấy thế thì đôi mày lập tức giãn ra, mắt hổ nhuộm đầy ý cười, không thèm quan tâm đến cái hắt xì khó hiểu đáng nguyền rủa kia nữa mà lại cúi người xuống tiếp tục cày cấy.
Hắc Khuyển thiếu chút nữa thì hộc máu, may mắn lắm mới ổn định lại được thân mình, nó ngước lên trời gào rú:
[Mẹ nó, cái đồ hết thuốc chữa nhà mi, gia xin bái phục.]
Mạnh Tĩnh Nguyên không ngừng xoa hai gò má co rút, than thở:
“Còn dư sức đi quan tâm người khác, em thấy anh đúng là quá rảnh rỗi.”
Nghe ra được ý trong những lời này, Kiều Mịch thầm nghĩ: Xem ra cũng phải nấu một phần canh thanh nhiệt giải độc cho đứa nhỏ này nữa.
Tốc độ của Hắc Khuyển cực cao, bọn họ thoáng cái đã quay về viện nhỏ, Mạnh Tĩnh Nguyên ôm Kiều Mịch nhảy khỏi lưng Hắc Khuyển, không nói nhiều lập tức kéo anh vào trong phòng, Kiều Mịch không có cả cơ hội để cất lời phản đối đã bị ăn sạch sẽ, mệt mỏi nằm rũ trên giường. Trước khi chìm vào bóng tối, Kiều Mịch thầm nghĩ mình nhất định phải chuẩn bị món canh hạ hỏa kia, hơn nữa còn phải nấu cực kì đặc.
Trận làm tình mãnh liệt này qua đi, hết thảy đều trở lại yên lặng, bức màn nhẹ nhàng lay đọng, gió đêm ùa vào dần xua bớt mùi vi *** đặc trưng trong phòng, nhiệt độ chợt hạ xuống khiến thân mình gầy gò kia hơi co lại, gần như cuộn mình vào trong ổ chăn. Đôi mắt đỏ rực chợt mở ra, ánh mắt dần chuyển từ trên tấm mành lay động xuống người đang vùi vào trong hõm vai cậu, cậu nằm im một lúc rồi mới nhẹ nhàng rút tay về, xoay người xuống giường.
Bàn tay đã đặt lên tay nắm cửa lại đột nhiên thu về tựa như đang suy tư vài giây, Mạnh Tĩnh Nguyên quay người lại đi đóng cửa sổ, lại nhìn người trên giường đã cuộn lại như cái kén, sau khi xác nhận người kia đã thật sự mệt mỏi đến không dậy nổi thì mới đẩy cửa ra. Vừa bước ra sân cậu đã khiến đám quỷ quái lập tức chú ý nhìn lại, Mạnh Tĩnh Nguyên trước sau không rảnh để ý, xoay tay đóng cửa lại rồi bước về phòng chính. Không hề bật điện, Mạnh Tĩnh Nguyên bật laptop lên, gõ bàn phím, kéo A Hoa hãy còn đang buồn ngủ dậy.
[Oáp ~ Mạnh thiếu gia, sao hôm nay cậu không chơi trò lăn lên giường với Tiểu Kiều nữa mà đến vọc máy tính vậy?]
A Hoa ngáp một cái rồi buông rời trêu ghẹo.
Mạnh Tĩnh Nguyên hơi nhướn mày. Từ sau khi Kiều Mịch ngốc kia đến đây, đám quỷ quái vốn sợ cậu muốn chết này cũng bị ảnh hưởng, thỉnh thoảng còn dùng loại thái độ ngang hàng này trêu đùa cậu một chút, đủ trò vớn vẩn, nhưng vì cảm giác cũng không tệ lắm nên cậu không quá để ý.
“Lên diễn đàn Chân Triển Phong tham gia cho ta, ta muốn xem bài post ngày hôm nay.”
A Hoa nghe vậy lập tức mở bài post mà Mạnh thiếu gia kêu cô ghi nhớ lại ra, đó là một bài post của người thích đi du lịch kể lại, phần lớn là chút kinh nghiệm khi du hành cùng vài tin đồn thú vị, ngoài ra còn có không ít cảnh chụp phong cảnh đẹp mắt, tỉ lệ điểm khuyến khích cũng rất khá. Thấy Mạnh thiếu gia nghiêm túc bấm xem ảnh chụp, A Hoa bèn phỏng đoán:
[Muốn đi hưởng tuần trăng mật à? Kiều ngốc hình như chưa từng được đi nước ngoài, chi bằng hai người đi vòng quanh Thế giới đi, sắp tới có một chiếc du thuyền sẽ cập bến ở đây, chất lượng cũng không tệ đâu.]
Mạnh Tĩnh Nguyên không thèm liếc mắt lấy một cái mà tiếp tục cẩn thận lật xem những bức ảnh kia, miệng lại hoạt động:
“Hưởng tuần trăng mật? Được đấy, cẩn thận thu nhặt đủ tư liệu, sau này sẽ có ích.”
[Hử? Vâng.]
Nghe vậy thì chắc cũng không phải là vì đi hưởng tuần trăng mật. A Hoa ngẩn người, cô thật sự không hiểu nổi nguyên nhân vì sao Mạnh thiếu gia lại đi xem bài post giữa đêm khuya, dù sao gần đây tình cảm giữa hai người ngày càng nóng bỏng, nói là gắn bó như keo như sơn cũng không ngoa. Ngay lúc tình đương nồng thắm, là thứ gì có thể kéo Mạnh thiếu gia ra khỏi giường?
Trong giây lát A Hoa thất thần thì Mạnh Tĩnh Nguyên đã tìm được tấm ảnh mình muốn, sau khi lưu lại mới cẩn thận xem những văn tự kèm theo trên đó. Nhưng người gửi chỉ nói mơ hồ khái quát về một vài tuyến đường chụp ảnh, phạm vi quá rộng lớn, nếu muốn điều tra từng nơi một thì chỉ e sẽ mất đến năm ba năm, sợ rằng dù có dùng đến đám quỷ quái thì cũng phải mất đến một năm rưỡi. Hơn nữa để tránh bị Hạ Tân phát hiện, cậu không thể làm việc quá khoa trương mà phải cẩn thận khắp chốn.
A Hoa lén nhìn mấy ảnh chụp thì thấy được một khoảnh rừng cổ thụ nguyên sơ cùng vài kiến trúc đổ nát, kĩ thuật của người chụp ảnh không tệ, chụp lại nơi núi hoang rừng sâu này rất có phong vị huyền bí, cực kì thu hút người khác, nhưng A Hoa cũng không biết thứ này có gì đáng để Mạnh thiếu gia mặt mày nghiêm nghị nhìn mãi không thôi như thế.
[Trong này có cái gì vậy?]
A Hoa tò mò.
Mạnh Tĩnh Nguyên không nói gì. Dựa vào những kiến thức mà ban ngày ‘cha nuôi’ nhồi vào đầu cậu, cậu vốn tưởng rằng muốn tìm vật dẫn của Hạ Tân giữa trời đất mênh mông này chỉ e là không dễ, nào ngờ rằng chỉ xử lí một chuyện nhỏ lại tìm được manh mối. Cậu nhìn kĩ một góc bệ đá bị cành lá dây leo che khuất trong tấm ảnh, ảnh chụp được đưa lên diễn đàn rõ ràng là không đủ, chỉ biết bệ đá này có rất nhiều phù điêu nhưng không thể nhận rõ hoa văn trên đó, nhưng lần đầu tiên cậu liếc mắt thấy ảnh chụp này đã biết là vật đó, cảm giác run sợ tràn ngập trong lòng. Thứ này rất giống thanh chủy thủ của Kiều Mịch, cảm giác sợ hãi khi đối diện với một loại sức mạnh không thể nào đánh thắng được khiến hình xăm trên người cậu như phải bỏng.
“Đi tìm người đăng bài post đi, ta muốn gặp hắn.”
[Vâng.]
A Hoa lại liếc nhìn ảnh chụp một cái nữa rồi mới xoay người đi làm việc.
Trong lúc chờ đợi, ngón tay Mạnh Tĩnh Nguyên nhẹ nhàng lướt trên bàn phím, đồng thời cũng nghĩ xem nên giải thích vấn đề này với Kiều Mịch như thế nào. Cậu muốn tìm được vật dẫn của Hạ Tân và hoàn toàn loại bỏ nhân tố không ổn định, cậu cũng không thể chấp nhận nổi chuyện ba ngày năm lượt bị uy hiếp, bị đùa giỡn, thậm chí tính mạng còn bị đe dọa. Chỉ là muốn giết chết được Hạ Tân thì phải nhờ vào vật dẫn của Kiều Mịch, bởi vì chỉ có thần hoặc bán thần thể mới có đủ năng lực để giết bán thần thể. Những điều này là ‘cha nuôi’ nói cho cậu biết nhưng Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không hoàn toàn tin tưởng ‘cha nuôi’, dù sao Hạ Tân có thể sẽ bị Kiều Mịch cũng là bán thần thể giải quyết, nhưng cậu lại lo lắng việc này có thể tạo thành nguy hại cho Kiều Mịch. Mặc dù không biết vì sao ‘cha nuôi’ lại cố gắng tránh né chuyện này, nhưng với sự hiểu biết của cậu về ‘cha nuôi’ thì một khi ông ta đã cố tình giấu diếm, cậu cũng không thể nào tìm được đáp án thật sự từ trong miệng ông ta. Vì Kiều Mịch, cậu phải lo nghĩ đến 100% toàn diện, không thể để xảy ra chút sai lầm nào.
Sống hơn hai mươi năm mới ôm lo lắng trong lòng lần đầu, Mạnh Tĩnh Nguyên thu lại sự ngông cuồng ban sơ, thật sự ngồi cân nhắc.
Khi Kiều Mịch tỉnh lại giữa đêm thì phát hiện người yêu biến mất, lúc đi ra tìm lại bắt gặp người đang ngồi một mình ngay ngắn giữa phòng chính, ánh sáng mờ nhạt phát ra từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt đang trầm tư kia như khắc họa ra từng đường nét thâm thúy, khiến người trẻ tuổi này tản ra vẻ trưởng thành và ổn trọng vượt quá tuổi thực. Mạnh Tĩnh Nguyên thực ra là một người rất xuất sắc, bất kể là nội tâm hay bề ngoài. Chẳng qua con người luôn bị những nhận thức chủ quan che mắt, chỉ đơn giản là thấy trang phục người ta khác người mà đã phủ nhận toàn bộ người đó. Thực ra nếu Mạnh Tĩnh Nguyên nhuộm đen lại tóc, che kín hình xăm rồi đeo kính sát tròng đen lên, có lẽ cũng sẽ được rất nhiều người yêu thích. Chỉ là Mạnh Tĩnh Nguyên trước giờ không phải hạng người gió chiều nào theo chiều ấy, cá tính thậm chí còn thẳng thắn cao ngạo, thà rằng bị hiểu lầm tẩy chay cũng không chịu khom mình uốn theo bất kì kẻ nào.
Kiều Mịch chậm rãi đi đến, hỏi:
“Muốn ăn khuya không?”
Mạnh Tĩnh Nguyên ngay từ lúc Kiều Mịch đi ra cửa phòng đã phát hiện, chẳng qua cậu vẫn không quay đầu lại mà quyết định nắm chắc chút thời gian cuối cùng để làm rõ đầu mối, nào ngờ chỉ một câu của người này nháy mắt đã quét sạch toàn bộ cảm giác căng thẳng, cậu thiếu chút nữa đã đập thẳng đầu xuống bàn phím, nghiêng mặt nhìn về phía Kiều Mịch đang mỉm cười tươi tắn, than nhẹ:
“Không vội, anh ngồi xuống đây đi… Có một số việc em muốn nói với anh.”
“Ừ.”
Kiều Mịch ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mạnh Tĩnh Nguyên ngẫm nghĩ một chút, quyết định không dài dòng loanh quanh nữa mà nói thẳng từ đầu đến cuối mọi chuyện ra một lần, sau đó chờ đợi phản ứng của Kiều Mịch.
Kiều Mịch nghe xong thì đại khái đã hiểu được việc Mạnh Tĩnh Nguyên muốn giết Hạ Tân để bài trừ hậu hoạn vĩnh viễn, nhưng chuyện này rõ ràng là không dễ làm.
“Chúng ta thật sự có thể làm được sao?”
“Để em thử xem.”
Mạnh Tĩnh Nguyên đã nắm lấy hai bàn tay gầy gò của Kiều Mịch vuốt ve, phát hiện ra đôi tay kia lạnh buốt liền dứt khoát nắm chặt vào trong tay mình để ủ ấm:
“Hạ Tân đúng là phiền toái, mấy lần đều xuống tay với anh không hề nương tay, không thể để mặc gã như thế.”
Hạ Tân đúng là phiền toái, đây là sự thật, dù sao tất cả tai họa lớn nhỏ diễn ra từ khi Kiều Mịch quen biết với Mạnh Tĩnh Nguyên đến giờ rõ ràng là đều có Hạ Tân tham gia. Nay kẻ này ép buộc bọn họ phải tham gia ‘Trò chơi’, mục đích không rõ ràng nên cũng không biết được kết quả sẽ như thế nào.
Kiều Mịch rũ mắt trầm tư, lại nhìn sắc mặt Mạnh Tĩnh Nguyên lần nữa mới gật đầu:
“Được, vậy cứ thử xem thế nào đi, dù sao chúng ta cũng cùng nhau làm, cùng nhau gánh chịu hậu quả.”
Mạnh Tĩnh Nguyên im lặng cầm tay Kiều Mịch vuốt ve những đầu ngón tay lộ rõ cả khớp xương kia, mà Kiều Mịch cũng để cậu yên tĩnh.
Tiếng gõ nhè nhẹ truyền đến từ trong máy tính, hai người quay đầu lại nhìn liền thấy A Hoa sắc mặt cổ quái giơ tay lên gõ nhẹ lên màn hình, thấy hai người quay đầu lại, cô liếc sang chỗ khác chần chừ một lúc mới ấp a ấp úng nói:
[Ặc, Mạnh thiếu gia này… Người kia nói muốn gặp mặt câu.]
“Ai?”
[Là tên đăng bài.]
“…”
[Đã xuất phát rồi, đây không phải người mà là yêu.]
A Hoa vừa dứt lời thì ngoài sân đã truyền đến tiếng đập cửa vang dội, sau đó tiếng gầm gừ tràn ngập tính công kính phát ra từ cổ họng Hắc Khuyển cũng truyền đến, còn có cả tiếng người xa lạ.
“Hử? Chó ma? Thỏ con, xem ra chủ nhân nơi này cũng có chút bản lĩnh đó.”
“Thỏ con mẹ ông! Cả nhà ông đều là thỏ con!”
Mạnh Tĩnh Nguyên đi ra ngoài liền thấy hai bóng người đang đứng ở trong sân, một người có đôi tai chó trắng như tuyết cùng một cái đuôi dài bồng bềnh, đôi mắt màu đỏ rực, màu sắc này cũng không phải như màu máu giống của Mạnh Tĩnh Nguyên, đôi mắt của người này đặc biệt sáng rực linh hoạt. Người còn lại có dáng người thon dài xinh đẹp, mái tóc dài thẳng đen thẫm như màn đêm, ngũ quan rõ ràng, làn da trắng nõn, đôi mắt nhạt màu, nếu nhìn kĩ còn thấy đồng tử dựng thẳng.
Hắc Khuyển lùi lại đến trước mặt hai người đề phòng người mới đến, thấp giọng nói:
[Yêu lai và quỷ hút máu.]