Kiều Mịch hơi gật đầu, bất kể đối phương có nghe được hay không thì anh cũng muốn dùng động tác này để biểu đạt rằng mình đã hiểu biết sơ bộ về Thương, sau đó anh đặt câu hỏi:
“Tĩnh là loại nào?”
“Đúng thế, là loại nào đây?”
Tiết Tư Thương hơi dừng lại rồi hạ giọng:
“Thương là yêu, nhưng xác thịt của chúng được luyện thành từ xác chết, do thân thể của tất cả các vong hồn tụ hợp lại mà thành nên chúng cực kì xấu xí.”
“… Tĩnh là người, hơn nữa không xấu.”
Kiều Mịch bình tĩnh phủ nhận sự xấu xỉ:
“Chẳng lẽ Tĩnh không phải là Thương?”
Tiết Tư Thương lại như không nghe thấy câu hỏi của Kiều Mịch mà nói tiếp:
“Hơn nữa chỉ số thông minh của Thương cực thấp, có lẽ vì chúng vốn đã lặng lẽ cắn nuốt lẫn nhau một cách vĩnh viễn không điều độ, nên khiến cho Thương biến thành một loại quái vật chỉ biết phá hoại.”
“… Tĩnh rất thông minh, không hề tùy tiện hại người.”
“Lực phá hoại của Thương rất lớn, đồng thời có thân thể cùng linh hồn cực mạnh, ngoài ra vì chỉ biết giết chóc cùng phá hoại nên mỗi lần nó xuất thế là đại diện cho một đợt kiếp nạn của nhân gian, thậm chí còn có người cho rằng việc xuất hiện của Thương là lời khiển trách ông trời dành cho con người.”
“… Tĩnh còn cứu tôi.”
Tiết Tư Thương cuối cùng cũng đã nghe được lời phản đối của Kiều Mịch, anh ta hơi dừng lại một chút mới nói tiếp:
“Kiều Mịch, Mạnh Tĩnh Nguyên không giống, tôi quen biết cậu ta sớm hơn cậu nhiều, rõ ràng từ khi còn nhỏ cậu ta đã có được năng lực đặc biệt, cho đến giờ cậu lại nói cho tôi biết cậu ta biến thành Thương. Kiều Mịch, một con người không thể nào biến thành Thương, nhưng tôi xem tư liệu cậu gửi đến cho tôi cùng những ảnh chụp kia thì tôi lại có một vài ý tưởng… Tôi hỏi cậu, cậu đã từng đến bệ đá chưa?”
“Đó không phải bệ đá.”
Kiều Mịch lấy đôi khuyên tai bằng ngọc hình song ngư âm dương ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chất ngọc bóng loáng:
“Là một đôi khuyên tai bằng ngọc, rất nhiều xác ướp bị hút vào đắp quanh tạo thành hình dạng bệ đá, nó… Là kiếm linh nói cho tôi biết.”
Đầu điện thoại bên kia lặng im, thật lâu sau giọng nói lạnh lùng của Tiết Tư Thương lại vang lên:
“Là xác ướp như thế nào?”
Khương Cố Bình vẫn luôn đi theo Kiều Mịch như hình với bóng dỏng hẳn tai lên nghe điện thoại, lúc trước nghe được còn sởn tóc gáy, giờ thấy Kiều Mịch không trả lời được thì vội xen vào:
“Là phụ nữ có thai, rất nhiều phụ nữ có thai vừa mới sinh con xong, hơn nữa còn là sinh mổ, cách phẫu thuật lại rất thô sơ, nếu như phụ nữ có thai còn sống bị phẫu thuật mổ bụng như vậy thì sẽ tử vong lập tức. Nhưng tôi không thể tiến hành kiểm tra thêm nên không khẳng định được đây là hành vi giải phẫu cơ thể sống nhằm hành hạ đến chết hay là mổ xác để lấy thai.”
Kiều Mịch gật đầu tỏ ý cảm ơn với Khương Cố Bình rồi chờ đợi câu trả lời của Tiết Tư Thương, trong tai nghe điện thoại lại truyền đến tiếng lẩm bẩm trầm thấp.
“Hành hạ đến chết mới có thể sinh ra đủ sợ hãi và oán hận.”
“Đạo trưởng Tiết?”
“Kiều Mịch, tôi sẽ nhanh chóng quay về thành phố A, hiện giờ trước tiên cứ để A Hoa mang một ít tư liệu về cho cậu xem, kết hợp với cảnh mộng của cậu trước đó, tôi nghĩ… Mạnh Tĩnh Nguyên thực sự là Thương, nhưng cậu ấy không phải tự nhiên sinh ra mà là do kẻ có mưu đồ tạo thành, lúc cậu cứu đứa trẻ ở trong mơ hẳn chính là Thương mới sinh ra, người chế tạo chỉ e chính là Hắc Vu, mà Mạnh Tĩnh Nguyên dùng thân phận hiện tại sống đến ngày nay có lẽ là do kẻ có mưu gây ra.”
“Có nghĩa là gì?”
“Kiều Mịch, kết cục bình thường của Thương chỉ có bị tiêu diệt.”
“Anh không cần quay lại nữa.”
Không đợi Tiết Tư Thương trả lời, Kiều Mịch cúp điện thoại, ra hiệu cho Khương Cố Bình muốn nói gì đó yên lặng, sau đó anh nhìn về phía nữ quỷ dường như đã chờ đợi rất lâu trong màn hình máy tính:
“Có gì cho tôi?”
A Hoa lấy ra một tài liệu được nén đặt trên màn hình, sau khi giải nén liền thấy một lượng lớn tài liệu được quét ra, Kiều Mịch xem một lần đã biết chúng hẳn là có nguồn gốc từ thời cổ đại, phần lớn chữ viết trên các trang giấy ố vàng đều mờ nhòe, còn có cả dấu vết mối mọt gặm, nội dung đều ghi chép về Thương. Có một quyển còn dùng thể chữ Triện khắc lại truyền thuyết dân gian trên thẻ trúc thu hút được sự chú ý của Kiều Mịch, anh không hiểu vì sao mình lại đọc được loại chữ phức tạp này, tuy rằng anh rất ham mê lịch sử nhưng lại mất đi rất nhiều cơ hội được học tập chính thống, kể cả loại chữ này cũng thế, anh vốn là không hiểu được nhưng anh lại có thể hiểu, anh đại khái có thể đoán được là vì có liên quan đến Bạch Vu, nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là truyền thuyết kia.
Truyền thuyết kể lại một người vì muốn được trường sinh bất lão mà lợi dụng tiền tài của mình cùng thế lực khắp nơi mua bán đánh cắp trẻ con mới sinh để uống máu tươi của chúng, cuối cùng người giàu đó biến thành quái vật tàn sát khắp nơi sau khi ăn hết rất nhiều trẻ con, cuối cùng bị Vu sư gọi thiên hỏa xuống tiêu diệt.
Truyền thuyết trong dân gian có không ít là dùng ví dụ có thật trong đời sống làm bản gốc, có lẽ là sẽ có sai lệch với hiện thực nhưng ít ra cũng khiến trong lòng Kiều Mịch hình thành nên một khái niệm, chính là nhờ khái niệm này mà khơi gợi lên trí nhớ bị ẩn sâu bên trong, Kiều Mịch ngã vào trong dòng xoáy kí ức, các chuỗi hình ảnh liền hiện lên liên tiếp giống như đèn kéo quân.
Anh nhìn thấy Bạch Vu bị giam lỏng trong tường cao, vẻ mặt bi thương lặng lẽ rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống đám cỏ dưới chân, về sau đám cỏ đó dần hình thành ý thức, đây là nguyên hình của Liễu Cẩn Diên. Anh thấy Bạch Vu bị đưa đến tế đàn, mắt thấy Hắc Vu tàn nhẫn hành hạ những người phụ nữ sắp sinh con đến chết, mắt thấy Hắc Vu làm phép dùng xác của những người phụ nữ oán hận vì mất con kia tụ tập quanh tâm là ngọc thạch song ngư âm dương để xếp thành tế đàn, dùng oán linh làm trụ cột luyện hóa những đứa trẻ mới sinh còn sống kia thành Thương. Lúc ấy vốn là giữa trưa, nhưng trong ngày âm u ấy Hắc Vu đã dùng hết máu tươi của xác người tạo thành mây che lấp mặt trời, mặt trăng đỏ máu vốn không phải là mặt trăng mà là mặt trời, Hắc Vu muốn lợi dụng Bạch Vu để giết chết Thương nhưng lại bị anh đột ngột xông vào phá hủy.
Thì ra lần đó không phải Hạ Tân tạo ra giấc mơ cho họ, ba chuyện ấy đều là hành trình của họ xuyên qua thời không để cứu Tạ Duệ Đường, cứu Khương Cố Bình, phá hỏng pháp thuật của Hắc Vu. Bởi vì lần xuyên thời gian đó mới dẫn đến chuyện sau này, mới có sự gặp gỡ của anh và Mạnh Tĩnh Nguyên, mới có biến cố ngày hôm nay, tất cả chỉ là nhân quả tuần hoàn ư?
Nhưng… Vì sao?
Kiều Mịch không hiểu. Vì sao Hắc Vu đã luyện thành Thương mà lại muốn giết chết Thương? Kiều Mịch không nghĩ ra mục đích cuối cùng của Hắc Vu là gì. Anh nhớ đến linh thể người phụ nữ xuất hiện trong thanh chủy thủ: Ngài là vị phu nhân kia à?
Giọng nói mờ ảo của kiếm linh lại vang lên trong đầu lần nữa:
[Không, ta không phải nàng, ta không có giới tính, mà nàng ta là vong hồn Hắc Vu nhờ Bạch Vu bảo vệ.]
Dựa vào đoạn kí ức ngắt quãng, Kiều Mịch đại khái cũng hiểu được quan hệ của Bạch Vu và Hắc Vu. Bọn họ đều cống hiến cho quốc quân, Bạch Vu chủ yếu phụ trách việc cầu phúc và hóa tai giải nạn cho Hoàng thất; Hắc Vu thì ngược lại, kẻ đó phụ trách chủ yếu việc hạ chú, tra tấn hoặc ám sát mục tiêu theo lệnh của nhà vua. Bạch Vu lòng dạ bao dung tính cách đơn thuần, có tình cảm ruột thịt với Hắc Vu, mà Hắc Vu lại tham lam ích kỉ, chỉ luôn lợi dụng Bạch Vu.
Bạch Vu cùng Hắc Vu là hai thái cực chí Thiện và chí Ác, Bạch Vu vì không nỡ tổn thương người vô tội nên tự sát, Hắc Vu lại tàn sát đến mấy ngàn người chỉ để luyện thành Thương.
Kiều Mịch tiếp tục đặt câu hỏi với thanh chủy thủ: Cô ấy là ai? Vì sao Hắc Vu lại kêu Bạch Vu bảo vệ cho cô ấy?
Kiếm Linh giải đáp không chút giấu diếm:
[Nàng ấy là Khương Hậu, sau khi bị Đát Kỷ sát hại thì Hắc Vu thu đủ hồn phách gần như đã bị đánh tan của nàng lại, nhờ Bạch Vu bảo vệ.]
“Khương Hậu? Đát Kỷ?”
Kiều Mịch kinh ngạc thì thào.
“Kiều Mịch! Kiều Mịch!”
[Kiều ngốc! Kiều ngốc!]
Kiều Mịch bị lay mạnh mấy cái, sững sờ nhìn về phía mấy gương mặt tràn đầy lo lắng:
“Sao thế?”
Lúc này Hắc Khuyển đang ở hình người, vẻ mặt hắn cực kì phẫn nộ, bàn tay to vung lên túm lấy thanh chủy thủ trong tay Kiều Mịch ném đi:
[Kiều ngốc, mi bị thứ tà môn này khống chế ngây ra giống như đã biến thành tảng đá ấy, đúng là hết hồn, đừng có đụng vào nó nữa.]
Khương Cố Bình vẫn còn sợ hãi trong lòng:
“Đúng đó, quỷ hút máu gì đó kia không phải đã nói rồi sao? Thân thể của cậu đang thay đổi có thể là vì thứ quỷ quái này, trước đó không phải nó còn dọa cậu, kêu cậu giết chết Mạnh Tĩnh Nguyên à? Nhanh ném thứ ma quỷ này đi.”
Kiều Mịch chớp chớp mắt, mỉm cười với hai người đang căng thẳng trước mắt:
“Không sao đâu, vừa rồi tôi đang hỏi nó một chuyện, nó nói với tôi…”
Kiều Mịch kể lại tin tức nghe được từ chủy thủ, Khương Cố Bình cùng Hắc Khuyển nghe được trợn mắt há hốc miệng, A Hoa thì trực tiếp phát biểu cảm nghĩ:
[F*ck, nhắc đến cả hồ ly tinh?!]
Khương Cố Bình thật vất vả mới khép miệng lại được, thấp giọng lẩm bẩm như không dám tin:
“Đây không phải là chuyện của triều Thương sao? Lần trước là chúng ta đến tận triều Thương? Ô, chúng ta thật sự xuyên về triều Thương… Tôi…”
Khương Cố Bình đột nhiên nhớ đến giấc mơ của mình rồi nhớ đến trận tai nạn đó, tự đáy lòng không khỏi cảm thấy chán nản, im lặng không nói gì.
[Này Kiều ngốc, mi hỏi Bạch Vu một chút xem sao lại phải giúp Khương Hậu, nói không chừng chuyện này có liên quan đến Mạnh thiếu gia đó.]
Kiều Mịch vội vàng cầm thanh chủy thủ lên đưa lại cho Kiều Mịch, câu hỏi này vốn khó giải đáp nhưng dù thế nào cũng sẽ có đáp án, Hắc Khuyển đương nhiên là không chỉ nhắm đến vai trò của u hồn nữ trong câu chuyện này.
Kiều Mịch nghe lời hỏi nhưng đáng tiếc là chủ nhân thế nào đồ vật sẽ như vậy, Bạch Vu đơn thuần, kiếm linh cũng sẽ không quá phức tạp, việc nó biết được cũng chỉ là Hắc Vu vốn là một người trong bè cánh của Khương Hậu, suy đoán là vì có mối quan hệ này nên mới niệm tình cũ mà chăm sóc Khương Hậu.
Hắc Khuyển cười nhạt khi nghe đến đây, nếu Hắc Vu đã là một tên ích kỉ tà ác như vậy thì sao có thể niệm tình cũ? Hơn nữa không chừng Khương Hậu cũng là một trong những linh hồn bị luyện hóa trong vu thuật này, dù sao phương thức Đát Kỷ sát hại Khương Hậu cũng cực kì tàn nhẫn đẫm máu, chỉ e oán hận của Khương Hậu sau này không hề ít.
Suy đoán này của Hắc Khuyển được Khương Cố Bình ủng hộ, nhưng rốt cuộc việc này có sai lệch gì với sự thật không thì không ai có thể xác nhận, vậy nên cũng chỉ là nói suông. Đến lúc này mọi chuyện dường như đã đi đến tận cùng, trước mặt là vách núi, không thể tìm được con đường đi về phía trước nữa.
“Tôi quyết định rồi.”
Kiều Mịch vỗ nhẹ xuống mặt bàn, sống lưng thon gầy thẳng thắp, ngữ giọng quyết tuyệt:
“Ngày mai tôi sẽ đến ‘Sống lâu muôn tuổi’.”
“A?”
Hắc Khuyển và Khương Cố Bình không theo kịp tư duy xoay chuyển của Kiều Mịch, đều sững sờ.
“Tôi muốn chơi trò chơi của Hạ Tân, cho dù Thore không tìm ra ông ta thì chỉ cần tôi chơi xong trò chơi, ông ta cũng sẽ đến gặp tôi.”
Trong mắt Kiều Mịch hiện lên vẻ chờ mong, không đợi Hắc Khuyển và Khương Cố Bình bắt kịp thì đã xoay người rời đi:
“Tôi đi ngủ trước, mọi người cũng đi ngủ sớm đi, Hắc Khuyển, sáng mai mày phải theo tao đến ‘Sống lâu muôn tuổi’, ngủ ngon.”
Nhìn sống lưng kiên định biến mất ngoài cửa, Hắc Khuyển cùng Khương Cố Bình nhìn nhau, có chút chưa kịp thích ứng với phương thức làm việc nóng nảy cương quyết này.
Tính cách của Kiều Mịch vốn hấp tấp như vậy ư?
Một đêm này Hắc Khuyển nhìn trăng sáng dần dần ngả về Tây, suy nghĩ thật lâu; Khương Cố Phòng ở lại trong viện, nằm trên giường dành cho khách mở to mắt cả đêm.
Kiều Mịch quay về phòng bật đèn lên, nhìn lướt qua bài trí quen thuộc trong phòng, thân thể chợt mềm nhũn tựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống, hai tay ôm lấy đầu gối cuộn mình lại.
Nơi này là tổ uyên ương mà anh và Mạnh Tĩnh Nguyên cùng trải qua quãng thời gian ngọt ngào, mà giờ Mạnh Tĩnh Nguyên chẳng biết đi đâu, chỉ có tự bản thân anh biết được nếu không có vòng tay kia thì anh sẽ cảm thấy lạnh đến thế nào. Bàn tay cầm chủy thủ hơi phát run, đốt ngón tay cũng trắng bệch, Kiều Mịch vùi đầu vào giữa hai tay, suy sụp lên tiếng:
“Nếu như hiện giờ tôi đi liều mạng với Hắc Vu thì có thể thắng được không?”
[Không thể, bởi vì năng lực của Bạch Vu là cầu phúc và tinh lọc, mà năng lực của Hắc Vu là tấn công.]
“… Tôi biết.”
Kiều Mịch vịn vách tường đứng đậy, như thể phải dùng hết toàn bộ sức lực trong người mà nhào về phía chiếc giường, vùi mình vào trong chiếc chăn chứa mùi hương quen thuộc, hi vọng có thể mơ thấy Mạnh Tĩnh Nguyên.
Một đêm thật dài.
Khu dân cư cao cấp nào đó của thành phố A vẫn yên tĩnh thoải mái như trước, hai người cùng trong một tổ bảo vệ đang tuần tra ngoài hàng rào thì chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn truyền ra từ trong hàng rào, một nhân viên bảo vệ chuẩn bị ngáp lập tức sợ hãi mà nghẹn lại, ánh mắt chứa đầy lo âu nhìn xung quanh:
“Sao thế?! Nổ khí gas hả?!”
Người bảo vệ còn lại trong tổ cũng tỏ ra lo sợ:
“Không biết, quay lại đó xem xem.”
Hai người vừa xoay người chạy đi thì một bóng đen nhảy ra khỏi hàng rào rơi xuống đúng chỗ mà bọn họ vừa đứng, sau đó loạng choạng rời đi, mỗi bước đi đều để lại vết máu.
Nếu có người tận mắt nhìn thấy một màn này nói không chừng sẽ bị dọa ngất, bởi vì dưới ánh trăng trắng toát chiếu rọi xuống có thể trông thấy bóng dáng cao chừng hai thước này có vẻ ngoài không giống con người, chẳng qua không biết là loại yêu ma quỷ quái nào thôi.
Kiều Mịch chợt bừng tỉnh từ trong mơ, toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi lạnh như mới đi từ trong nước ra. Vừa rồi anh có một cơn ác mộng, anh mơ thấy chính mình dùng chủy thủ đâm xuyên qua ***g ngực Mạnh Tĩnh Nguyên, đôi mắt quen thuộc ngập tràn bi thương cùng thống khổ khiến anh hận không thể khiến thời gian quay ngược lại, khiến thanh chủy thủ đó đâm vào ngực mình trước.
“Chẳng lẽ, mỗi một kiếp trước mình đều tự sát cũng là vì không muốn tổn thương cậu ấy ư?”
Kiều Mịch cảm thấy như mình đã giải được một câu đố nữa.
Ánh sáng huỳnh quang sắc vàng hắt ra từ kim của đồng hồ báo thức chỉ hiện giờ là một giờ sáng, nhưng mà Kiều Mịch không ngủ lại nổi. Anh ngồi ngây người trên giường, đột nhiên mùi máu tanh thoảng qua khiến anh kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ, cánh cửa sổ đó không biết đã được mở ra từ lúc nào, ở dưới giường có một cái bóng đen hắt vào, dựa vào ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy được những đường nét thô ráp.