“Các người…”
Những nam nữ chen chúc cùng một chỗ kia hoảng sợ liếc sang giống như sắp bị dọa sợ vỡ mật, Kiều Mịch cố gắng mỉm cười thật ôn hòa, tận lực khiến bản thân thoạt nhìn không hề có chút uy hiếp nào:
“Có thể nói cho tôi biết, sau khi bị bắt về đây thì sẽ bị làm gì không?”
Những lời này có vẻ như đã quăng ra một quả bom không nhỏ, tiếng nam nữ thét chói tai giống như nổ tung muốn bật cả nóc nhà.
“…”
Kiều Mịch lại nhìn về phía vài người mặt đơ ra một cách kì lạ đang nhìn thẳng vào một chỗ, hỏi:
“Các bạn biết không? Chúng ta bị bắt đến đây là để làm gì?”
Vài con mắt đỏ bừng bị sự bất an và sợ hãi chiếm cứ, nghe xong câu hỏi của Kiều Mịch thì giống như thần kinh bị kích động mà bắt đầu kêu khóc, miệng không nói nỗi nửa chữ rõ ràng, chỉ có thể miễng cưỡng phân biệt được mấy chữ: Giết người… Chết… Rất nhiều máu… Rất nhiều xác… Da… vân vân, tuy rằng không thu được đầy đủ thông tin nhưng đã đủ cho Kiều Mịch hiểu được hung hiểm trong chuyện này, nếu như không được cứu vớt hoặc chạy trốn kịp thời, có lẽ tính mạng sẽ nguy ngập.
Nhìn cả phòng nam nữ có đến hơn 90% không phải là người sống, Kiều Mịch không khỏi thở dài:
“Như vậy sao, chết cũng không thể đi ra ngoài à? Vậy sao tôi đi tìm Tĩnh được?”
Đám người nằm bên cạnh giống như bị câu ‘Chết cũng không thể đi ra ngoài’ này tác động, tiếng kêu khóc càng giống như phát điên.
“Có ai cắn dây thừng ra giúp tôi được không?”
“Hu hu…”
“Ừm, hoặc là tôi cắn dây thừng giúp ai đó rồi lại thả tôi ra?”
“Hu hu…”
“Có người nào muốn chạy trốn không?”
“Hu hu…”
“Đừng khóc, không trốn sẽ không còn mạng.”
“Hu hu…”
“…”
Bên ngoài tù giam vang lên tiếng bước chân, tiếng kêu khóc lập tức ngưng bặt, Kiều Mịch nhìn thấy những nam nữ bất kể là người hay quỷ này đều trợn tròn mắt nhìn thẳng ra cửa sắt, ánh mắt không giấu được sợ hãi như thể sắp có quái vật xông đến ăn hết bọn họ. Nhưng ngoài cửa hẳn là con người, ít nhất Kiều Mịch cảm thấy căn phòng mình bị nhốt rất bất thường, ngoài cửa lại không còn loại cảm giác bất thường này nữa.
Quỷ hồn trong phòng đều bị chết cực kì thảm thiết cực kì thống khổ, chúng nó tản ra loại cảm xúc không giống với lệ quỷ, lúc này toàn bộ chúng tụ tập lại hết trên người Kiều Mịch khiến anh choáng váng hoa mắt, chợt sinh ra một loại ảo giác như thời gian đảo ngược, như thể đã quay lại lúc trước khi gặp gỡ Mạnh Tĩnh Nguyên, khi ấy anh thân thể bệnh nặng sắp chết đến nơi, loại khó chịu này đã rất lâu không xuất hiện. Kiều Mịch không khỏi cảm khái, quả nhiên là tiết kiệm quen dễ nhiễm thói xa hoa, xa hoa rồi khó mà tiết kiệm lại được, chỉ mới ở chung với đám quỷ hồn này một lát mà đã khó chịu đến mức gần như thở không nổi.
Tiếng nói chuyện xuyên qua khe cửa, giọng nói cũng không lớn nhưng không gian yên tĩnh lại khiến chúng xuyên thấu qua màng tai không hề khó khăn chút nào, Kiều Mình quay đầu lại cẩn thận lắng nghe, bên ngoài đại khái là có ba người, trong đó một người là mụ béo đã ‘hỏi đường’ anh.
“Con này, hôm nay mẹ tìm được một tên không tệ trên đường, con muốn xem không?”
Mụ béo giống như đang hiến vật quý cho con trai, trong giọng nói tràn đầy sự vui mừng và tranh công:
“Đợi các sứ giả chọn xong, nếu không cần có thể cho con.”
“Vậy ư?”
Giọng nói của gã đàn ông tràn đầy hứng thú:
“Vậy sứ giả mau nhìn xem.”
“Ừ.”
Giọng nữ trong vắt, có vẻ không quá lớn tuổi.
“Đang giam ở bên trong, có lẽ bị bẩn rồi, để tôi rửa trước đã.”
Mụ béo ân cần nói.
Theo tiếng nói chuyện bên ngoài, tiếng bước chân ngoài cửa cũng dần dần gần hơn xen lẫn tiếng vật gì đó bị kéo lê trên mặt đất, Kiều Mịch phát hiện những người bị bắt đến trước đều chen chúc sát lại vào nhau, run rẩy càng lúc càng mạnh, nước mắt tuôn rơi cực kì đáng thương lại không một ai dám thốt ra một tiếng, sau đó không hiểu sao đám quỷ kia cũng chen lúc lại thành đống, cảm giác sợ hãi càng thêm nặng nề.
Kiều Mịch còn chưa hiểu rõ tình hình thì cửa sắt đã ầm ầm mở ra, mụ béo vẻ mặt hiền lành cầm một cái ống nước cực bự đứng ở chỗ đó, ánh mắt đảo qua tình trạng thê thảm trước mắt lại không hề có chút dao động, như thể thứ trước mặt mụ không phải là đồng loại mà chỉ là mấy con gia súc. Mụ quay đầu kêu con trai mở vòi nước, cột nước phụt ra, mụ béo cầm vòi nước nhắm thẳng về phía chỗ Kiều Mịch xịt một hồi. Nước phun rất mạnh, Kiều Mịch chỉ cảm thấy chỗ bị nước đập vào đau đớn không thôi, hơn nữa nước rất lạnh, nhiệt độ trong phòng cũng không cao, lạnh đến mức khiến toàn thân anh run rẩy, hai hàm trên dưới cũng va vào nhau lập cập. Kiều Mịch lắc lắc thân thể cố gắng trốn tránh, mà tình trạng thân thể anh vốn đã không được tốt, dù có giãy dụa cũng không có tác dụng quá lớn, cũng may cột nước không nhằm vào anh quá lâu mà chốc lát sau đã chuyển hướng về phía những người khác, phun qua phun lại khoảng hai ba phút cuối cùng cũng kết thúc màn gột rửa, mấy người ướt sũng nằm cạnh tường đều ỉu xìu ủ rũ.
Lại nghe thấy thêm một loạt tiếng bước chân nữa, Kiều Mịch cố gắng lấy tinh thần nhìn lướt qua, đó là một người đội mũ che, vành mũ bị ấn xuống cực thấp, cho dù ngồi bên dưới nhìn lên vẫn không thể nhìn thấy rõ gương mặt, người này có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, hẳn là con gái, tức là cô gái trẻ tuổi vừa mới nói chuyện trong ba người. Người con gái này xem xét một lượt cực nhanh, chọn ra một nam hai nữ rồi đột nhiên lại nhìn sang Kiều Mịch, đương nhiên cũng xem xét kĩ càng.
Cho dù thân là đàn ông, nhưng đang trần truồng mà lại bị một cô gái xem xét như vậy cũng khiến Kiều Mịch xấu hổ, anh nói khẽ:
“Cô là con gái, làm bậy như vậy không tốt đâu.”
Cô gái khẽ ‘ồ’ một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì mụ béo kia đã tỏ ra kinh sợ tột độ, vẻ mặt hiền lành đổi thành dữ tợn, lập tức xông lên đẩy ngã Kiều Mịch, sau đó mới vô cùng cẩn thận tạ tội với cô gái kia:
“Rất xin lỗi Thánh sử, kẻ này mới được mang về nên chưa biết lí lẽ, lần sau, lần sau ngài đến đây tuyệt đối sẽ không gặp lại nó.”
“Ừ.”
Ánh mắt có chút đăm chiêu của cô gái lướt qua thân thể Kiều Mịch một lượt, cô ta nhắc nhở mụ béo:
“Kẻ này có chút đặc biệt… Nhưng không phải thứ ta muôn. Mau chóng xử lý sạch sẽ.”
Quẳng lại một câu như vậy xong cô ta lập tức rời đi, mụ béo dùng dây thừng trói hai nam một nữ kia lại rồi đưa một đầu dây thừng cho cô gái kia, những người này bị kéo đi như kéo gia súc, tiếng kêu khóc của họ vang vọng từ gần ra xa, dần dần yếu ớt rồi biến mất. Những người còn lại đều đã quên cả hít nở, nín thít nhìn mụ béo chằm chằm, mà mụ béo đợi đến khi cô gái được gọi là Thánh sử đi rồi thì lập tức túm tóc Kiều Mịch kéo ra bên ngoài, miệng lải nhải mắng toàn những lời lẽ xấu xa, túm Kiều Mịch ném xuống mặt đất lạnh lẽo ở bên ngoài phòng giam.
“Mẹ! Mẹ đừng như thế, da bị trầy mất.”
“Ai, là mẹ không đúng, con yêu, lột nó trước đi.”
“Ồ, đúng là mặt hàng không tệ, chờ con lấy xong cái này sẽ ra tay.”
Khi hai kẻ kia đang dùng ngữ điệu bình thản nói chuyện với nhau, Kiều Mịch cũng dần hoàn hồn lại từ trong đau đớn, hơn nữa đã rời khỏi phòng giam kia, không bị đám quỷ hồn chồng chất trong đó ảnh hưởng khiến Kiều Mịch cảm thấy khá hơn nhiều, anh mở to mắt nhìn rõ ràng hai kẻ đang nói chuyện kia. Một trong hai kẻ đó là mụ béo đã mượn việc hỏi đường rồi bắt anh, đồng thời cũng là kẻ vừa rồi đã xô đẩy anh ngã đau đến mức choáng váng, kẻ khác cũng không hề xa lạ mà chính là người bán hàng trong cửa hàng đồ da kia… Hay nên nói là ông chủ? Đó là một người đàn ông trung niên cao gầy, gã mặc quần nhựa màu đen của công nhân, áo sơ mi bị thắt lại đã không nhìn ra hình dạng, phía trên dính đầy vết máu tung tóe, bọn họ đang bàn xem nên xử trí anh thế nào, Kiều Mịch không có hứng thú nghe đám người đang phát rồ bàn kế hoạch lột da anh ra sao, vì vậy đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Đây là một không gian lớn hơn phòng giam kia hơn nhiều, lại bẩn hơn, toàn bộ sàn nhà bị phủ một lớp màu đen dày tản ra mùi máu tươi đậm đặc, mùi hôi cũng bay ra từ đống thịt chồng chất nằm trong góc, nếu như đoán không sai thì đám thịt này hẳn là đến từ sinh vật mang tên con người, mức độ hư thối không giống nhau nhưng lại được đám ruồi bọ đối xử vô cùng công bằng, đám côn trùng đen kịt phủ đầy đống thịt đó, thỉnh thoảng lại rung động vang lên tiếng ong ong. Bốn phía bị dán giấy kín mít tạo thành một không gian nho nhỏ cách biệt vừa vặn ngăn cách ruồi bọ và thịt thối, trên tường được đóng rất nhiều móc sắt, từ cuối hất lên treo mấy bộ da người đầy đủ, vài cái móc sắt còn trống dưới ánh đèn lóe lên tia sáng khiến người ta rùng mình… Nhưng mà nơi này sáng sủa hơn phòng giam kia nhiều lắm.
Kiều Mịch thu ánh mắt lại thì phát hiện mình đang nằm bên cạnh một cái giường sắt, trên giường có một người đang nằm, một lượng máu tươi lớn đang chảy xuống khỏi mép giường, cạnh giường có kê một chiếc bàn bày đủ các loại dụng dụ, tất cả đều dính đầy máu. Nhìn lượng máu chảy ra kia, Kiều Mịch đoán người này không sống nổi. Quả nhiên, không đến một giây sau, một hồn thể dần dần hình thành bên cạnh cơ thể, sau đó nó đưa ánh mắt mờ mịt trống rỗng nhìn về phía ‘chính mình’, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, nó liếc mắt nhìn hai kẻ đang nói chuyện một cái rồi ôm đầu xuyên qua cửa sắt lao vào trong tù giống như phát điên, tiếng thét vẫn còn vang vọng lại không dứt.
Thật ồn… Kiều Mịch nhíu mày, khi anh nhìn thấy thanh chủy thủ trên bàn thì thầm vui sướng trong lòng, tiếp đó sắc mặt anh trở nên cổ quái vì nhận ra được một việc vẫn luôn bị anh bỏ qua từ nãy đến giờ.
Kính mắt đâu? Sao… Đã không còn kính mắt mà vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng như thế?
Kiều Mịch hoang mang không hiểu gì cả, loại nghi hoặc này khi được mụ béo và gã đàn ông thu vào trong mắt thì bị cho là kinh hãi quá độ mà biến thành ngu ngốc. Bọn họ rõ ràng đã gặp được tình huống như thế này nên cũng không nói gì, vốn họ cũng không cho rằng người thoạt nhìn gầy yếu lại nhát gan như Kiều Mịch thế này có thể trở thành mối uy hiếp. Mụ béo nói muốn đi nấu cơm nên rời đi, mà gã đàn ông tiếp tục quay lại với công việc bên giường sắt, vừa ư ử một khúc dân ca vừa tập trung lột da tỏ vẻ vô cùng thích ý.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng dân ca cùng tiếng vang khi làn da bị tách ra khỏi thân thể, động tác của gã đàn ông thành thạo không có chút ngượng ngập nào, một miếng da người đầy đủ dần dần thành hình, gã vô cùng tập trung vào công việc nên không hề chú ý đến Kiều Mịch ở bên cạnh yên lặng đến kì lạ.
Kiều Mịch nhẹ giật giật hai tay bị trói, không biết có phải là vì vừa rồi bị nước dội qua không mà giật giật một hồi đã thấy nút thắt tuột ra, anh lặng lẽ giãy mạnh một hồi liền thoát được một tay ra. Giật giật cổ tay, Kiều Mịch im lặng nhìn lướt qua gã đàn ông đang đưa lưng về phía mình, ánh mắt quét một vòng rồi nhìn trúng một sợi xích sắt nằm ở ngăn thứ hai của chiếc bàn sắt, nếu đã chọn được vũ khí, anh lập tức bố trí rõ ràng quá trình tấn công rồi bắt đầu hành động.
Động tác của Kiều Mịch không tính là nhanh nhẹn nhưng lại thắng ở đánh lén, anh nghiêng người cầm sợi xích sắt lên thì gã đàn ông mới mang theo vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại, thấy sợi xích sắt đập đến thì đã không còn kịp trốn, lập tức bị nện ngã xuống đất, vừa định đứng dậy phản kháng thì một đòn thứ hai đã bổ xuống khiến gã hoa mắt ngã xuống tiếp. Thấy gã đã ngã nhưng Kiều Mịch vẫn cảm thấy chưa đủ, anh tiện tay cầm một con dao từ trên bàn lên đâm vài nhát lên hai tay cùng hai chân gã không hề nương tay chút nào, lại thêm mục đích là cố tình gây tổn thương khiến gã đàn ông cao giọng kêu thảm thiết rồi cuộn người lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm Kiều Mịch cùng con dao trên tay anh.
“Đừng… Xin đừng đâm tôi nữa…”
Gã đàn ông kêu khóc cầu xin tha.
“Đau quá, đừng đâm nữa.”
Sau khi xác định đối phương đã không còn năng lực phản kháng, Kiều Mịch mới gật đầu đồng ý:
“Ừ, không đâm.”
Gã đàn ông hơi sửng sốt, con mắt đang trừng trừng nhìn Kiều Mịch lại càng nhuốm vẻ sợ hãi.
Kiều Mịch xách đao, dưới sự phối hợp của đối phương lột cái quần công nhân xuống mặc vào, bởi vì gã vốn gầy nên cái quần anh mặc vào cũng rất vừa người. Hài lòng kéo quần lên, Kiều Mịch cầm lấy thanh chủy thủ của mình, hỏi gã:
“Ông đã dùng nó?”
Gã đàn ông run lẩy bẩy, đau đến mức sắc mặt trắng bệch toát mồ hôi đầm đìa, nghe xong câu hỏi liền khóc ròng đáp:
“Không có, kéo không ra, vô dụng, không dùng được.”
Kiều Mịch gật đầu rồi dứt khoát rút chủy thủ ra, cái bóng trắng toát của Hạ Ngọc xuất hiện ngay bên cạnh, gương mặt tuấn tú của linh thể tràn đầy vẻ lo lắng:
[Bạch Vu, đối phương là con người, hiện tại thân thể cậu không có khả năng tấn công, bị giết chết rất dễ dàng, mau chạy đi.]
“Ừ, để tôi cứu những người này đã.”
Kiều Mịch cầm chủy thủ đi về phía nhà giam, bên ngoài cửa sắt có một cái khóa móc rất lớn trông khá chắc chắn, lại không thể chịu nổi một nhát của thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn. Kiều Mịch không mất bao nhiêu sức chém nhẹ một cái mà ổ khóa đã hỏng, anh mở cửa ra nói với đám người và quỷ ở bên trong:
“Mau chạy đi.”
Nhưng đám người và quỷ kia vẫn hoảng sợ nhìn anh, không hề động đậy.
Hạ Ngọc lại nói:
[Bọn họ bị tâm ma của mình chi phối, không làm cách nào khắc phục được nỗi sợ hãi nên không thể thoát khỏi ngục giam.]
“Cho nên đám quỷ này mới tụ lại ở đây sao?”
[Đúng thế.]
“Ừ, vậy để tôi về rồi sẽ đi báo cảnh sát giúp các người.”
Kiều Mịch xoay người đi ra ngoài, có lẽ vì dáng vẻ anh bình tĩnh cầm thanh chủy thủ quá mức đáng sợ, gã đàn ông bị đâm bị thương ngã dưới đất hét ầm lên như sợ Kiều Mịch đâm gã để trút giận. Nhưng Kiều Mịch chỉ đi thẳng về phía trước, nhằm thẳng về phía mà mụ béo rời đi lúc trước.
[Nghịch chuyển.]
Hạ Ngọc chợt nói.
“Hử?”
Kiều Mịch xoay mặt nhìn về phía Hạ Ngọc, lại nhìn theo ánh mắt đen láy như mặc ngọc của linh thể về phía sau, chỉ thấy đám quỷ hồn cùng con người lúc trước còn hoảng sợ trong nhà giam lén lút đi ra ngoài, bọn họ đầu tiên là kinh sợ không thôi nhìn gã đàn ông nằm dưới đất, nhưng khi gã đàn ông bởi vì cảm thấy sợ hãi khi bị nhìn chằm chằm chật vật động đậy bò đi trên mặt đất, sự hoảng sợ trong mắt đám người và quỷ kia lại trở nên hung tợn, tràn đầy oán độc căm hận rồi bất ngờ xông lên. Con người thì vớ lấy bất kì dụng cụ nào đó hung hăng đập vào thân thể gã đàn ông, thân thể gã nhanh chóng biến thành máu thịt bầy hầy, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng dần trở nên yếu ớt nhưng đám người không hề ngừng lại, bọn họ điên cuồng đập nát gã đàn ông đã không còn nguyên vẹn này, sự sợ hãi bị đè nén tại giờ phút này đã hoàn toàn bộc phát, cuối cùng một hồn thể dần xuất hiện trên người gã, nhưng không đợi con quỷ mới này hiểu được chuyện gì thì oan hồn đã xông đến từ bốn phía, tiếng kêu gào thê thảm vang lên, quỷ hồn mới hình thành này bị gặm tan tác, có thể thấy là muốn làm quỷ cũng không được.
[Muốn ta kêu chúng dừng lại không?]
“Không cần.”
Nhìn đến đây, Kiều Mịch xoay người tiếp tục chạy ra bên ngoài, Hạ Ngọc theo bên cạnh kết luận:
[Sự sợ hãi của chúng đến từ sự chi phối cực mạnh của gã đàn ông, một khi thứ khiến chúng sợ hãi không đủ mạnh mẽ, sự cân bằng bị phá vỡ, việc cắn trả là đương nhiên.]
Kiều Mịch không quan tâm đến những thứ đó, anh đặt tay lên cái đầu đang choáng váng của mình, đôi mày nhíu chặt:
“Tật cận thị của tôi mất rồi, là vì anh hả?”
[Đúng thế, là vì ta, cậu đang trong quá trình dần dần thức tỉnh nên thân thể cũng được cải tạo.]
“Ồ, vậy anh giúp tôi lấy cái chứng choáng váng này đi được không, chóng mặt quá.”
[… Không thể, ta không có năng lực này, ta chỉ có thể nói cho cậu biết giờ phải chạy đi như thế nào thôi, đi nhanh lên chút, bằng không đợi mụ béo kia về thì cậu cũng không phải đối thủ của mụ, mụ là con người bình thường, ta không thể đối phó với con người bình thường, mà trông mụ cường tráng khỏe mạnh hơn cậu nhiều.]
Kiều Mịch khẽ thở dài, bước chân cùng guồng lên nhanh hơn, nhưng có thể thấy rõ miệng của kiếm linh này là miệng quạ đen, vừa mới nói dứt lời thì mụ béo kia đã cầm theo bình nước đi sang bên này, khi mụ nhìn thấy Kiều Mịch thì đầu tiên là sững sờ, giây lát sau mụ lập tức sải bước lên vung bình nước đánh về phía Kiều Mịch.