Đi được một đoạn thì Kiều Mịch phát hiện có một cái kén trắng bị phá đang chảy ra máu đặc tanh hôi, từ những dấu vết kia thì hình như là do vuốt sắc của động vật tạo thành.
“Hắc Khuyển?”
Kiều Mịch dùng ngữ điệu gần như là khẳng định lẩm bẩm một mình.
Nữ quỷ đi đằng trước chợt dừng lại, hình như hơi chần chừ một chút rồi dẫn Kiều Mịch đi về một hướng khác.
Tiếng xé kén truyền đến từ đằng sau, Kiều Mịch trốn phía sau một chiếc kén khác nhìn sang thì thấy té ra hướng ban đầu bọn họ định đi sang có một cái kén trắng bị xé toạc từ bên trong, sau đó một con nhện quái cực kì giống con nhện mà ông già kia biến thành bò ra, một gương mặt nữ tính bình thường trẻ tuổi tràn ngập vẻ kinh hoàng khó hiểu lo lắng nhìn quanh bốn phía, sau đó khua tám chiếc chân cứng ngắc tập tễnh rời đi.
“…”
Kiều Mịch nhìn thấy cảnh này thì không kìm được hỏi nữ quỷ bên cạnh:
“Chui từ trong mấy thứ này ra là sẽ biến thành như vậy à?”
Cái cổ cứng ngắc của nữ quỷ gật nhẹ một cái, sau đó tiếp tục lướt về phía trước.
Lúc trước là nuôi nhện con, chỗ này nuôi nhện lớn hơn, vậy xuống phía dưới nữa thì sao? Kiều Mịch tưởng tượng nếu đến chỗ treo toàn nhện khổng lồ thì sau khi một người một chó đi vào sẽ ra sao đây? Càng suy nghĩ càng nhập tâm, bước chân cũng không khỏi nhanh hơn mau chóng rời khỏi căn phòng treo kín những cái kén to đùng này, đi xuống thêm một đoạn hành lang uốn lượn nữa cho đến khi bàn chân đạp lên một thứ có cảm giác khác thường, Kiều Mịch cúi đầu nhìn thấy bàn chân mình đạp xuống một thứ dạng lỏng, mùi tanh tưởi đậm đặc xông vào mũi khiến người ta không muốn nghĩ xem thứ dính dính đặc quánh màu đỏ này là gì nữa.
Kiều Mịch xoa xoa cái mũi bị xông ngứa, nữ quỷ đang bập bềnh trong không khí ở đằng xa quay đầu lại nhìn anh giống như đang thúc giục, anh lại nhấc chân vượt qua chỗ mềm mềm này, ngay cả khi bàn chân giẫm phải nước bùn thì cũng không thể khiến bước chân dừng lại nữa. Vật thể đặc dính mềm ướt dần sâu thêm theo từng bước chân, khi nó sắp ngập qua đầu gối thì Kiều Mịch cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc mạng nhện khổng lồ, mấy chiếc kén khổng lồ bị quấn phía trên nổi bật trong không gian tối om, không thấy tăm hơi chủ nhân chiếc võng lớn này đâu.
Nữ quỷ vẫn không hề dừng lại mà đi xuyên qua khe hở giữa mạng nhện, đi sâu vào bên trong lại đột nhiên đưa tay chỉ xuống mặt đất… Có lẽ nên nói là đám sền sệt màu đỏ tanh tưởi kia thì đúng hơn.
Bên dưới có thứ gì?
Kiều Mịch đảo mắt nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy có chút động tĩnh nào, đang chuẩn bị đi qua lại nghe thấy trên mạng nhện có chút tiếng động, ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc kén lớn đang rung động, anh lo rằng lại có thêm một con nhện quái phá kén nên vội vàng lùi về phía sau tránh chướng ngại vật thì thấy bề mặt kén bị phá ra một cái lỗ nhỏ, một cánh tay của con người thoát ra. Kiều Mịch nhìn thấy hình vẽ quen thuộc phía trên thì ngẩn người, lúc chạm vào mạng nhện mới nhớ ra đụng chạm của mình có thể khiến cho mạng nhện tan chảy, anh kéo ống tay áo dài làm bao tay rồi mới bám vào tơ nhện từ từ bò lên mạng nhện.
Kiều Mịch không giỏi mấy môn vận động lắm chứ đừng nói đến leo trèo nên động tác cực kì chậm chạp, nhưng bởi vì anh không chịu khuất phục nên cuối cùng vẫn đến gần được mục tiêu, đến khoảng cách có thể chạm đến cái kén, Kiều Mịch vội vàng vươn bàn tay trần ra lay lay cái kén dính trên mạng nhện. Tơ nhện vững chắc ở dưới bàn tay tái nhợt xương xẩu của anh lại trở nên yếu ớt hơn cả tro tàn, kéo hai ba cái đã bóc được hơn nửa, vì thế tuy vỏ kén rất dày lại không thể cản trở anh quá lâu.
Lúc này Mạnh Tĩnh Nguyên nằm trong kén đã cảm nhận được Kiều Mịch đang đến gần, trong lòng vừa tức vừa vội lại dâng lên một phần cảm động khó hiểu. Cậu không thể ngờ nổi đồ ngốc này lại chui vào miệng hổ vì cậu, cậu sao lại không biết thân thể kia nặng được bao nhiêu chứ? Có thể sống được đến giờ đã là may mắn biết bao nhiêu? Trong lòng thầm nghĩ sau khi quay về rồi nhất định phải ‘dạy dỗ’ đồ ngốc không biết tự lượng sức mình mà chui vào chỗ nguy hiểm này một trận, ít nhất trong vòng hai ba ngày đừng mong bước xuống khỏi giường mới được.
Tuy trong lòng tức giận nhưng Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn cố nén tài năng độc miệng của mình chưa phát tác, cậu không muốn thu hút con yêu nhện khổng lồ kia đến mà chỉ tập trung phối hợp xé rách từ bên trong.
Kiều Mịch đang mải miết bóc xé thì cảm nhận được gì đó mà ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thẳng vào bốn viên đá quý khổng lồ to bằng quả bóng rổ lấp lánh hữu thần, ánh sáng tôn quý mê người kia dường như có khả năng thu hút hồn người, chỉ tiếc nếu không phải bốn viên đá quý kia không đi ra từ bóng tối, không mang theo một cái đầu to đùng đầy lông, không có thêm hai cái chân sắc bén cùng hai chiếc nanh nhọn hoắt thì sẽ càng quyến rũ hơn nhiều. Kiều Mịch mở to hai mắt rồi cúi đầu tiếp tục liều mạng lay vỏ kén, thuận tiện báo cáo cho người bên trong kén:
“Tĩnh, con nhện đến kìa.”
Giọng nói bình tĩnh giống như một làn gió xuân quét qua mặt nhưng nội dung lại khiến người ta nghe mà sợ vỡ mật. Mạnh Tĩnh Nguyên biết rõ đồ ngốc này lại giả bộ to gan ngớ ngẩn, có lẽ dù bị giết cũng không chịu chạy trốn nên kinh hãi cố sức đưa hai tay dùng hết sức phối hợp, đầu ngón tay cào mạnh lên vỏ kén màu trắng để lại từng vệt máu nhìn thấy ghê người, cho dù là lúc đấu xáp lá cà với quái vật cũng không thảm hại như thế.
“Kiều Mịch! Anh mau trốn đi ngay lập tức!”
“Chạy không được, động tác của nó rất nhanh.”
Kiều Mịch ăn ngay nói thật, cho dù anh nhảy thẳng từ trên cái võng cao cao này xuống thì có lẽ cũng không trốn thoát được, vì vậy dứt khoát tập trung bóc kén, hoàn toàn không bận tâm đến việc mình có thể sắp phải gánh chịu tổn thương.
Trong ngoài cùng phối hợp, cái lỗ nhỏ bị Mạnh Tĩnh Nguyên đục ra mở rộng thêm vừa đủ để nhìn thấy tình cảnh một chiếc càng đâm về phía sau lưng của Kiều Mịch, cậu vươn tay ra kéo mạnh Kiều Mịch một cái nên thoát được đòn tấn công trong gang tấc, có thể là người kia đã gấp đến phát điên rồi nên không hề có ý định dừng lại, thậm chí còn dựa vào lực quán tính trên tay mà dứt khoát vươn cả hai tay ra cào xé.
Mạnh Tĩnh Nguyên tức đến mức nghiến răng:
“Kiều Mịch, anh dám bị thương cho tôi xem, tôi sẽ trói anh lên giường rồi giết chết.”
Mặt Kiều Mịch nóng bừng nhưng vẫn cố chống đỡ, cũng không hề nhượng bộ chút nào:
“Thì cậu cứ trói đi.”
“…”
Bọn họ ở đây đang liếc mắt đưa tình, con nhện kia vung hai càng không bắt được con mồi thì bất chợt vung cả tám cái chân lên khom người phun dịch tơ về phía Kiều Mịch, thế nhưng thứ dịch thể vốn bám dính cực tốt này chỉ cần bám vào thứ gì sẽ lập tức đông cứng thành sợi tơ dẻo dai lại không có bất cứ tác động nào đến Kiều Mịch, sau khi bắn hai ba lần thì con nhện mới hiểu ra được, Kiều Mịch đã nhân cơ hội này xé vỏ kén thành một cái lỗ hổng đủ để cho Mạnh Tĩnh Nguyên chui ra rồi.
Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức nhảy ra khỏi kén, khiêng Kiều Mịch lên vai rồi nhảy hai ba cái rời khỏi mạng nhện xuống đất, lúc buông anh ra thì hai mắt vẫn chưa từng rời khỏi con nhện khổng lồ đu trên mạng nhện.
“Tìm một chỗ nấp đi, đợi tôi làm thịt thứ này xong sẽ tính sổ với anh sau.”
Lần này Kiều Mịch không hề phản đối nữa mà nhẹ gật đầu đi đến phía sau một chướng ngại vật có thể ẩn núp được, dư quang khóe mắt nhìn thấy nữ quỷ vẫn cố chấp chỉ vào chỗ kia như cũ, con mắt nhìn chằm chằm vào đó như đang khẩn cầu anh giúp đỡ. Bước chân liền thoáng chần chừ một chút, một cái kén lớn bỗng rơi từ trên trời xuống ‘bịch’ một tiếng khiến chất nhầy đỏ tanh tưởi văng khắp nơi, Kiều Mịch cũng bị văng tung tóe khắp người, anh khẽ thở dài thầm nghĩ: Thứ này có giặt sạch được không đây?
Mạnh Tĩnh Nguyên đang chiến đấu với kẻ địch khổng lồ nên không phát hiện ra người nào đó vào giờ phút này vẫn còn nhớ đến một bộ quần áo, bằng không chắc chắn sẽ nôn ra mấy ngụm máu. Mạnh Tĩnh Nguyên vừa nghĩ xem nên bẻ hết tám cái chân này như thế nào rồi ngược đãi một trận, vừa hô xuống bên dưới:
“Thả nó ra.”
Nó?
Kiều Mịch nhớ ra Hắc Khuyển đến giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu thì phản ứng lại ngay lập tức, vươn tay xé cái kén ra. Lần này không có thứ gì quấy nhiễu nên Kiều Mịch nhanh chóng xé ra được một cái lỗ nhỏ, không đợi anh tiếp tục thì một luồng khí đen đã thoát ra từ bên trong rồi nhanh chóng tụ lại thành hình thể bên cạnh anh, đó là một con thú khổng lồ hiên ngang khí phách.
Hắc Khuyển ngẩng đầu hung dữ trừng mắt nhìn con nhện cùng chủ nhân ở trên lưới, lại nhìn sang Kiều Mịch một cái rồi nhếch miệng lộ ra một hàng răng trắng nhởn, vui vẻ nói:
[Kiều ngốc, mi không sao chứ?! Thật may quá, bằng không Mạnh thiếu gia chắc chắn sẽ lột da ta mất.]
“Tao không sao.”
Kiều Mịch sờ sờ cái mũi của chó khổng lồ:
“Được rồi, đi giúp đỡ đi, nhanh chóng giải quyết nó cho xong rồi về nhà.”
Chóp mũi cọ nhẹ một cái vào lòng bàn tay ấm áp, Hắc Khuyển ngóc đầu nhảy lên võng cùng đánh về phía con nhện to. Nhân lúc người bên trên đánh nhau, Kiều Mịch quay về phía nữ quỷ rồi cúi đầu nhìn chất nhầy kì lạ màu đỏ thẫm kia, tò mò hỏi:
“Chỗ đó có cái gì?”
Nữ quỷ không trả lời mà chỉ khăng khăng chỉ vào chỗ đó. Kiều Mịch ngẫm nghĩ rồi xắn tay áo lên thò tay xuống mò mẫm, cuối cùng sờ được đến một thứ khác lạ nằm trong đống nhầy nhụa dinh dính kia, kéo một cái thì thấy rất nặng. Anh khom người nhìn về phía nữ quỷ, nữ quỷ vẫn nhìn anh chằm chằm không chuyển mắt. Kiều Mịch thở dài, dùng hết sức bình sinh vớt thứ nặng trịch kia khỏi đống chất lỏng, cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo thật của nó… Một cái xác khô? Anh lại nhìn nữ quỷ, nữ quỷ lại vẫn nhìn anh đăm đăm.
“Là thứ này?”
Nữ quỷ gật đầu.
Đây là người yêu của nữ quỷ? Là kẻ thù? Hay là người thân?
Kiều Mịch vừa suy đoán thân phận của nữ quỷ vừa tiếp tục kéo thứ vừa vớt được đi đặt dựa vào tượng, mà nữ quỷ quả nhiên cũng nhẹ nhàng lướt sát theo. Kiều Mịch giơ tay áo lên lau mồ hôi, hai cánh tay bị chất nhầy màu đỏ nhuộm kín cũng không biết nên đặt vào đâu, anh không khỏi thở dài lần nữa, chỉ có thể cố gắng lau lau vào quần áo trên người mà đau lòng cực kì… Bộ quần áo này hết cứu nổi rồi.
Tiếng sột soạt quen thuộc vang lên từ khắp bốn phía, Kiều Mịch nhớ rõ mình từng nghe thấy loại tiếng động này trước đó không lâu, không cần đợi đến lúc nhìn rõ một mảnh đông nghịt trên tường trong không gian hỗn loạn này là cái gì thì chợt nghe thấy tiếng hô to nóng nảy của Mạnh Tĩnh Nguyên và Hắc Khuyển.
“Kiều Mịch!”
[Kiều ngốc!]
Hắc Khuyển cùng Mạnh Tĩnh Nguyên đều nhảy xuống, yêu thú khổng lồ nhào về phía đám nhện quái hình người tuôn trào dũng mãnh từ ngoài cửa vào, mà Mạnh Tĩnh Nguyên vươn tay chộp được Kiều Mịch đưa ra ngoài, hoàn toàn tránh thoát được một đám nhện nhỏ hơn nhảy từ trên tường xuống.
“Anh làm gì thế?! Không phải đã kêu anh trốn đi rồi sao?!”
Ngữ điệu của Mạnh Tĩnh Nguyên cực kì hung ác, Kiều Mịch lại nhìn kĩ nữ quỷ, nhìn thấy bàn tay cô ta chỉ vào một cái chuôi cắm trên ***g ngực của cái xác khô, hình như là của loại hung khí đã cướp mất tính mệnh của người này, vì thế anh vỗ vỗ lên bắp tay căng cứng, ngẩng đầu nhìn thanh niên đang thở dốc:
“Tĩnh, đưa tôi qua nhổ thứ kia ra được không?”
Nhìn chằm chằm vào con ngươi đen chân thành kiên định kia, Mạnh Tĩnh Nguyên chỉ hận không thể đặt người này lên đầu gối đánh mông mấy cái cho hả dạ, cậu cho rằng việc nên lo lắng hàng đầu hiện nay là làm cách nào thoát được khỏi ổ nhện này mà không phải là đi bận tâm đến một thứ hung khí. Nhưng đối diện với ánh nhìn ôn hòa lại kiên định kia, cậu phát hiện mình không đành lòng từ chối, gương mặt căng cứng lạnh lùng ôm theo Kiều Mịch nhảy về phía xác khô, lúc lướt qua đám nhện nhỏ lố nhố thì miệng cũng liên tục niệm chú.
Khóe môi Kiều Mịch cong lên, thật lòng cảm khái:
“Tĩnh, cậu thật tốt.”
“Hừ.”
Lúc này kẻ địch khổng lồ cũng nhảy từ trên tấm mạng lớn xuống ngay sau lưng Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên rồi đuổi theo hai người, dường như rất nóng vội muốn cản hai người họ lại. Mạnh Tĩnh Nguyên chú ý đến liền lập tức ý thức được cái xác khô cùng thứ hung khí kia có chỗ cổ quái, rút kinh nghiệm hai lần trước, cậu có dự cảm lần này Kiều Mịch có thể làm ra chuyện gì đó thay đổi tình thế nên càng để ý hơn, cậu không thể không dừng lại ngăn cản kẻ địch, nhưng lại lo lắng khi để một mình Kiều Mịch đến gần chỗ đang không ngừng tuôn nhện ra kia.
Cậu dứt khoát cởi chiếc áo đã ướt đẫm mồ hôi rồi kéo ra thành một chiếc dây vải, một đầu nắm trong tay tạm thời vung lên gạt một mảng nhện lớn ra rồi ôm Kiều Mịch nhảy về phía cái xác khô, sau khi thả người xuống lại lập tức vội vàng chạy ngược lại ngăn kẻ địch.
Mắt thấy Hắc Khuyển đang cuốn lấy vài con quái hình người, Mạnh Tĩnh Nguyên phải đấu với kẻ địch khổng lồ, Kiều Mịch cũng không lề mề nữa mà vươn tay nắm lấy cái chuôi cắm trên ***g ngực của xác khô, không tốn mấy sức lực đã rút ra một thanh chủy chủ sắc bén.
Đây là một thanh chủy thủ có tạo hình cổ xưa, Kiều Mịch cũng chưa gặp được nhiều lắm, so sánh với thanh chủy thủ trong trí nhớ thì lập tức tìm được hình ảnh ăn khớp.
Là nó!
Là thanh chủy thủ trong giấc mơ.
Trong nháy mắt, lòng bàn tay cảm nhận được một luồng nhiệt cùng hàng loạt hình ảnh ồ ạt nhồi nhét vào trong đầu Kiều Mịch, kết cục của từng người trong mỗi cảnh tượng tàn khốc… Đều là quay ngược tay cầm chủy thủ đâm thẳng vào ***g ngực, đâm vào, đâm vào, đâm vào… Lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, dáng vẻ khác nhau, quần áo khác nhau, nhưng gương mặt trùng lặp giống hệt anh mang theo tiếc nuối cùng giải thoát đều cắm thẳng lưỡi kiếm sắc bén vào ***g ngực.
Kiều Mịch hiểu rõ, nhị thiếu gia trong miệng ông già kia cũng không hề rời đi mà là đã chết, chết do tự sát ở trong hầm ngầm này.
Nhưng vì sao lại phải chết?
Không chờ anh nghĩ thấu đáo thì bên cạnh đã truyền đến tiếng nhắc nhở ôn hòa.
[Dùng nó giết chết con nhện.]
Kiều Mịch nghiêng đầu nhìn về phía nữ quỷ kia, không… Hẳn là một thanh niên có gương mặt cực kì thanh tú cùng đường nét nhu hòa, là nam sinh nữ tướng, phần ngực tuyệt đối bằng phẳng, y mặc một chiếc áo choàng trắng muốt tay rộng thùng thình, là một con quỷ khá cổ xưa.