Kiều Mịch cũng không hỏi thăm lai lịch của đối phương vào lúc này, đây không phải là thời cơ tốt để làm quen, anh chỉ đưa ra câu hỏi thực tế:
“Ý anh là tôi cứ tiến lên thế này là có thể giết chết con nhện kia?”
Mạnh Tĩnh Nguyên có thân thủ rất cao đang đánh nhau cực nhanh với con yêu quái tám chân khổng lồ, chỉ thấy bóng nắm tay nắm chân vung lên chớp nhoáng nhưng không hề yếu kém hơn, gần như không thể nhìn rõ mấy động tác lờ mờ. Trong tình huống này thì bất cứ người có đầu óc bình thường nào đều hiểu rõ phải giữ được khoảng cách an toàn, dù sao anh cũng không phải yêu quái hay cao thủ tuyệt thế gì, chắc chắn sẽ chết.
Nữ… Nam quỷ hơi nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ôn nhuận như được khắc từ bạch ngọc ra không hiển hiện chút cảm xúc nào, nhưng đôi mắt giống như hắc ngọc lại toát ra vẻ hoang mang rõ ràng, y lẳng lặng nhìn Kiều Mịch thật lâu. Một lúc sau, nam quỷ dường như đã tạm thời từ bỏ nghi hoặc cùng cố chấp trong lòng, giống như khi dẫn đường lúc trước mà nâng cánh tay giấu dưới ống tay áo dài rộng lên chỉ về phía một người một quái đang đấu nhau, đưa ra chỉ thị đơn giản rõ ràng:
[Cầm nó, đi qua, đâm vào đầu nhện.]
Kiều Mịch nhìn về phía trận chiến đang đến hồi gay cấn, con nhện quơ tám cái chân giống như tám lưỡi dao sắc nhọn lóe lên tia sáng bức người, bóng người thon dài lại ra tay nhanh gọn, gió mạnh lướt qua cắt ra mấy vệt máu văng tung tóe. Anh thu hồi tầm nhìn, nghiêm túc nhìn nam quỷ rồi đặt câu hỏi:
“Anh xác định không làm hại tôi?”
Nam quỷ lạnh nhạt khẳng định:
[Không.]
Kiều Mịch cúi đầu nhìn chủy thủ trong tay, dựa vào trực giác của mình, anh cho rằng nam quỷ này không lừa anh, lại nhìn trên người Mạnh Tĩnh Nguyên đã bị cắt mấy chỗ chảy máu, tuy vậy con nhện cũng không khá hơn mấy, hai cẳng chân của nó cũng đã bị cắt xuống, nhưng anh không muốn đứng im một chỗ giương mắt nhìn nữa. Những ngón tay nắm lấy chuôi kiếm nháy mắt siết chặt, Kiều Mịch đã hạ quyết định liền vững vàng rảo bước về phía trước, lội qua đám dịch sền sệt đi về phía một người một nhện đang chiến đấu kịch liệt. Tiếng động anh tạo ra cũng không lớn, khí thế cũng không mạnh mẽ, thân thể nhỏ bé càng không tạo thành uy hiếp, nhưng một người một nhện lại ăn ý dừng chiến đấu cùng lùi về phía sau, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn về phía thanh niên gầy gò đang đi sang bên này.
“Kiều Mịch!”
Mạnh Tĩnh Nguyên dừng chân không lùi lại nữa nhưng cũng không hề bước lên ngăn cản, hay nên nói là cậu không thể tiến lên ngăn lại. Chân mày nhíu chặt, toàn thân cậu tràn ngập lệ khí lại như thể bị một sức mạnh vô hình ngăn cản, không thể đến gần nửa bước.
Mà con nhện thì ngược lại, nó muốn lùi về phía sau, hay nên nói là nó đang khát vọng được chạy trối chết nhưng lại bị trói buộc vô hình kiềm chế, chỉ có thể giãy dụa chờ đợi nguy cơ đến gần. Con mắt có màu sắc xinh đẹp quyến rũ của nó bị nỗi sợ chi phối, mấy cẳng chân không kìm được mà run lên bần bật đẩy về phía sau nhưng không thể di chuyển dù chỉ một chút, chật vật phát ra tiếng vang bén nhọn.
Kiều Mịch không hề để ý đến hiện tượng di thường đó, anh vẫn tin tưởng nam quỷ hơn, tuy không biết vì sao nhưng anh vẫn không hề do dự giơ chủy thủ lên đâm thẳng xuống đầu con nhện cao hơn anh rất nhiều.
Mũi kiếm sắc nhọn xé rách lớp da cứng rắn như thép của con nhện một cách đơn giản giống như cắt đậu hũ, không hề va phải chút lực cản. Chỉ nghe thấy một tiếng ‘phụp’ nhỏ, chủy thủ chui vào ngập gần lút cán, con nhện lập tức cứng ngắc lại như bị hóa đá, yêu lực nhanh chóng bị rút cạn, thoáng chốc đã mất hết màu sắc. Mà Kiều Mịch phát hiện ra một chuyện đáng sợ hơn – tay anh không thể buông chuôi kiếm ra, có một loại lực hút khiến ngón tay anh dính chặt vào chuôi kiếm, cơn đau dữ dội xuyên qua dây thần kinh ở đầu ngón tay truyền đến khắp các bộ phận, anh dường như lại quay về thời điểm bị bệnh nguy kịch trước đó không lâu, toàn thân lộ ra tử khí, mồ hôi đầm đìa đẫm người, sắc hồng hào cũng hoàn toàn biến mất.
Anh cho rằng anh sắp chết rồi.
Không đến một giây mà con nhện dường như đã bị hút sạch linh hồn, cái xác rỗng không nặng nề ngã xuống khiến bọt máu văng lên, mà tay Kiều Mịch cuối cùng cũng được tự do rời khỏi chuôi kiếm, thân hình gầy yếu giống một mảnh giấy trắng từ từ ngã xuống.
Mạnh Tĩnh Nguyên cảm thấy trái tim mình nháy mắt bị bóp chặt, mà sức mạnh ngăn cản cậu lúc này đã biến mất, cậu bước nhanh về phía trước vừa kịp đỡ lấy bóng người ngã xuống rồi ôm vào trong ngực, tiếp đó cuối cùng cậu cũng hiểu chuyện gì xảy ra với Kiều Mịch – cái người vốn dễ bị vật âm tà quấn lấy hiện giờ quả thực đã bị những thứ đó chiếm trọn, so với lúc mới gặp thì chỉ hơn chứ không kém.
Cậu đoán chừng thanh chủy thủ kia có chỗ cổ quái, thứ vũ khí có thể giết chết con nhện đã rót toàn bộ những thứ không tốt lên người Kiều Mịch.
Hiện tại Kiều Mịch vẫn còn ý thức, tuy rất mơ hồ nhưng anh biết rõ mình đang nằm trong ***g ngực của Mạnh Tĩnh Nguyên nên an tâm mỉm cười, cố gắng bật ra mấy câu nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“Tôi sẽ sống tốt hơn sao?”
Cảm giác sắp chết lại đến với anh, anh đã từng khát vọng được dùng điều này để giải thoát, nhưng giờ anh lại sợ hãi. Kiều Mịch nghĩ mình đã trở nên tham lam, thứ không thể từ bỏ còn rất nhiều, là khoảng sân tồi tàn kia, là những yêu ma quỷ quái sống trong sân, còn có cậu nhóc duy nhất thật lòng đợi anh.
Anh ôm theo thứ cảm xúc tên là lo lắng, vì thế mới sợ hãi cái chết, ghét bỏ cái chết.
Nhìn con ngươi đen láy dần bị hư không chiếm hết, Mạnh Tĩnh Nguyên cảm thấy vừa sợ hãi vừa nóng nảy, vòng tay siết lại thật chặt, cậu khàn giọng đáp:
“Sẽ tốt.”
Dứt lời, không đợi Kiều Mịch phản ứng cậu liền cúi đầu gặm cắn đôi môi tái nhợt không còn chút máu, da thịt kề sát một bên lạnh buốt còn một bên nóng bỏng. Nụ hôn này không chỉ mang theo dục vọng hay thèm khát, mà còn pha lẫn chờ đợi không thể kìm nén được.
Mạnh Tĩnh Nguyên chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì thể chất có thể nuốt được tà vật cùng linh hồn của mình như hiện giờ, cậu vội vàng nuốt sạch sẽ uế khí đang chiếm lấy thân thể này, đôi môi bị miệt mài hôn lấy cuối cùng cũng nhiễm lên sắc hồng, nhiệt độ cũng trở nên nóng bỏng như sắp bị tổn thương, lại nhiệt tình đến mức quên hết ước nguyện ban đầu.
[Các người có gan thì đừng rời đi mà ở đây tiếp tục phát tình nữa nhé!]
Giọng nói hổn hển của Hắc Khuyển vang lên khiến người đang hôn nồng nhiệt quên hết tất thảy mà cứng đờ người, bàn tay đỡ lấy gáy Kiều Mịch của Mạnh Tĩnh Nguyên buông ra rồi nhìn vào đôi mắt mờ mịt ngập nước của người đang hở dốc từng hồi, khóe môi cậu nhẹ nhếch lên, nhưng lại lạnh lùng nhìn Hắc Khuyển bị đám nhện quái cuốn lấy hừ lạnh:
“Đồ vô dụng, về rồi sẽ tính sổ với mày.”
Mẹ nó đồ chủ nhân lòng dạ hiểm độc, tố cáo mi ngược đã súc vật bây giờ… Hắc Khuyển thầm phỉ nhổ trong lòng, hai hàng nước mắt tuôn trào nhưng giận mà không dám nói gì.
Mạnh Tĩnh Nguyên đỡ lấy eo Kiều Mịch, nhẹ giọng hỏi người vừa mới lấy lại hơi:
“Đứng được không?”
Tuy rằng cơ thể vẫn mềm nhũn vô lực như vừa trải qua một trận bệnh nặng, nhưng nếu chỉ đứng thôi thì vẫn được, vì thế Kiều Mịch nhẹ gật đầu:
“Tôi không sao, đi giúp Hắc Khuyển đi, nếu nó chết thì không thể giúp xách đồ khi tôi đi mua thức ăn hay đi đổ rác được nữa.”
Kiều ngốc, mi có gan thì cứ vô lương tâm thêm chút nữa đi… Nước mắt của Hắc Khuyển giàn giụa, giờ ngay cả tâm muốn chết nó cũng có.
Mạnh Tĩnh Nguyên vuốt cằm nhẹ một cái, không phủ nhận ‘tác dụng’ của Hắc Khuyển nhưng cũng không yên tâm để Kiều Mịch đứng quá lâu, cậu nhẹ nhàng đặt người lên lưng con nhện đã chết thấp giọng dặn dò:
“Ngồi ở đây chờ tôi, đừng có lộn xộn.”
“Ừ, cậu đi đi.”
Kiều Mịch ngồi trên lưng con nhện, đẩy kính mắt lên nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên tiến tới cùng giải quyết nhện quái với Hắc Khuyển, ánh mắt anh lại rơi trên một mảnh tuyết trắng.
Nam quỷ kia đang đứng trước con nhện, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng vào chủy thủ kia, có lẽ là nhận ra ánh mắt của Kiều Mịch, người đó ngẩng đầu lên, hai tròng mắt tối đen như mực nhìn thẳng vào đôi mắt đằng sau thấu kính. Người đó ngẩng đầu chỉ vào thanh chủy thủ, giọng nói vẫn bình thản như cũ:
[Mang nó theo.]
“Vì sao?”
Kiều Mịch nghĩ lại tình huống vừa rồi thì cảm thấy vật này rất có tác dụng, nhưng sẽ mang thêm phiền phức đến.
Nam quỷ thản nhiên đáp:
[Bởi vì cậu là chủ nhân của nó, cậu cần nó.]
“Không cần có được không?”
Kiều Mịch không muốn cầm chủy thủ nữa, anh vẫn chưa quên kí ức lúc mình chạm vào chủy thủ, Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không thể đến gần.
[Có thể.]
Nam quỷ cũng rất dứt khoát, tiếp tục nói bằng ngữ điệu như nước chảy mây trôi:
[Cầm lấy nó, sau đó cắm thẳng vào ngực.]
“Tôi không muốn chết.”
[Cũng được, mang nó theo.]
“Không mang thì sao?”
[Sẽ chết.]
Cuối cùng xác định được đây là một đề bài hai chọn một, chết hoặc mang theo chủy thủ, Kiều Mịch đương nhiên là không muốn chết:
“Vì sao không mang theo nó thì sẽ chết? Trước giờ tôi cũng không hề mang theo nó.”
[Bởi vì không mang theo nó sẽ khiến cậu mất đi ý nghĩa sống còn.]
Nam quỷ lại dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc:
[Cậu không thể nhớ nổi sao? Bạch Vu, đây là mệnh của cậu, sống vì điều này, chết cũng vì điều này.]
Kiều Mịch giật mình, sao đó vỗ nhẹ cằm:
“Có thể không sống vì điều đó, không chết vì điều đó không?”
Nam quỷ hơi vươn tay ra, vô cùng hoang mang:
[Ta không hiểu, cậu đã sống vì điều đó, về phần chết, chắc hẳn không lâu nữa sẽ biết.]
Nói đoạn, đôi mắt giống như hắc ngọc kia chợt long lanh khác thường giống như có ánh sáng chuyển động:
[Bạch Vu xuất thế, Hắc Vu rơi xuống, đây là mệnh.]
Kiều Mịch hiểu rõ, cách con quỷ này nói chuyện có chút thần côn, cứ lằng nhằng nữa cũng không có kết quả, vì thế anh quyết định lát nữa sẽ tìm Mạnh Tĩnh Nguyên vốn hiểu biết rất nhiều để bàn bạc. Nhìn tình hình cuộc chiến thì một người một chó có vẻ đang đánh rất vui sướng, hoàn toàn đổ hết những uất ức tức giận vừa rồi lên đầu mấy con quái, anh không hề lo lắng mà quyết định chậm rãi tiến hành làm quen hữu nghị với nam quỷ:
“Anh thì sao? Anh là ai? Người ở đâu? Vì sao lúc trước lại giả quỷ dọa người?”
[Ta là Hạ Ngọc.]
Nam quỷ chỉ vào chủy thủ:
[Vì ta là linh hồn của nó, để bảo vệ những sinh linh yếu ớt kia không biết thành lương thực của yêu quái thù địch nên ta mới lợi dụng hình tượng quỷ quái để xua đuổi chúng.]
“…”
[Ta bảo vệ nó, chờ đợi Bạch Vu chuyển sinh…]
Ánh mắt rơi xuống cái xác khô rồi lại quay về nhìn gương mặt Kiều Mịch:
[Chờ được rồi.]
Kiều Mịch đón nhận ánh nhìn nóng bỏng từ trên xuống dưới, anh cảm thấy mình cần phải tìm hiểu rõ ràng vài chuyện:
“Bạch Vu là cái gì? Hắc Vu là cái gì?”
Nam quỷ không hề có ý định giấu diếm, lập tức trả lời:
[Bạch Vu là kì tích, Hắc Vu là tai ương.]
“A, tôi là Bạch Vu mà anh nói?”
Người hai lần suýt bệnh chết? Kiều Mịch đẩy kính nghiêm túc hỏi:
“Anh xác định không nhận nhầm người?”
[Không hề.]
Nam quỷ… Hạ Ngọc dứt khoát khẳng định:
[Cậu chính là Bạch Vu.]
“Ừm, nếu anh đã khăng khăng thì tôi chính là Bạch Vu.”
Kiều Mịch hoàn toàn không cho rằng thái độ của mình có vấn đề, cho dù nam quỷ có gương mặt hư ảo cùng hệ thống thần kinh không rõ ràng đã nhíu mày, khóe miệng cũng hơi trĩu xuống tỏ ra bất mãn nhưng anh hoàn toàn không để ý, sau khi nhớ lại hình ảnh tự sát lặp đi lặp lại sau khi rút chủy thủ ra, anh hỏi thẳng:
“Nếu vậy, bao nhiêu Bạch Vu trước đây đều tự sát ư? Vì sao lại như thế?”
Con ngươi như hắc ngọc của Hạ Ngọc trở nên trống rỗng sâu thẳm, ý nghĩa trong lời nói rất mờ mịt:
“Vì trốn tránh trách nhiệm, không thể chiến thắng được nên lựa chọn trốn tránh, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát.”
Kiều Mịch thật sự không cho rằng bản thân có đầy đủ trí tuệ để hiểu thấu đáo được một câu thiên cơ tràn đầy ‘chiều sâu’ lại ‘mập mờ’ như thế, anh mở to hai mắt, khiêm tốn thỉnh giáo:
[Có thể giải thích thẳng thắn rõ ràng hơn một chút được không?]
Chân mày của Hạ Ngọc nhíu chặt:
[Ta đã giải thích cực kì thẳng thắn kĩ càng.]
Kiều Mịch hiểu rõ:
“À, thực ra anh vốn không hiểu rõ lắm nguyên nhân ẩn giấu bên trong nên mới tùy tiện nói qua quít để lừa tôi.”
Nếu không phải ngữ điệu này quá bình thản thì không khỏi khiến người ta nghi ngờ anh muốn khích tướng, nhưng với sự thấu hiểu của Hạ Ngọc về Bạch Vu, đây chính là điểm đặc sắc nhất của vị Bạch Vu đại nhân này suốt bao năm qua, y đã sớm tập thành thói quen, hơn nữa bản thân y cũng không khá hơn Bạch Vu bao nhiêu nên chỉ y hắn trả lời:
[Cậu biết là tốt rồi, ta chỉ có thể cảm nhận được cảm giác lúc chết của Bạch Vu mỗi đời nhưng không quá rõ nguyên nhân. Ta gần như bị cấm chế mọi lúc mọi nơi, chỉ sau khi được giải phóng thì nó là vũ khí, mà ta là linh hồn của vũ khí, chỉ rời vỏ khi cần giết chóc.]
Kiều Mịch không cần hỏi tại sao, chỉ mới một vụ vừa rồi mà anh đã suýt mất mạng, như vậy không phải lúc nào cũng có thể dùng được thanh chủy thủ này, dùng nhiều chẳng phải là đẩy Bạch Vu vào chỗ chết sao? Cho nên:
“Được rồi, tôi không biết cách cấm chế anh, tôi cũng sẽ không mang anh theo.”
Anh không muốn làm Bạch Vu gì hết, không cần chủy thủ này, cũng không muốn thứ năng lực kì lạ khó hiểu đó, bởi vì việc này sẽ khiến cuộc sống của anh và Mạnh Tĩnh Nguyên không được an ổn. Anh không quên quá trình giết con nhện quái, cho dù là Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không thể đến gần, nếu như không thể khống chế thì chẳng cần biết là sức mạnh của địch hay ta, anh không cần.
Hạ Ngọc ngược lại rất bình tĩnh, không hề tỏ ra đau buồn vì bị vứt bỏ, có lẽ y cho rằng ràng buộc giữa mình với Bạch Vu vốn không thể cắt đứt, y không hề im lặng mà lại giơ tay lên chỉ về phía cái xác khô:
[Cấm chế trên tay kẻ đó.]
Nghe vậy Kiều Mịch nhảy xuống khỏi lưng nhện, nhổ chủy thủ xuống bước đến bên cạnh xác khô, khom người sờ soạng một lúc quả nhiên chạm được vào thứ gì đó nằm trên tay cái xác, cầm lên nhìn mới biết đó là vỏ một thanh chủy thủ.
Kiều Mịch giơ cái vỏ dính đầy máu me nhầy nhụa đến độ không nhìn rõ hình dáng lắm lên, hỏi:
“Đây là cấm chế?”
Hạ Ngọc mở miệng:
[Đúng.]
‘Xoạch’, Kiều Mịch cất chủy thủ vào vỏ, bóng trắng bên cạnh nháy mắt biến mất, lại rút ra, bóng trắng xuất hiện, lại cho vào vỏ, lại biến mất, lại rút ra, lại xuất hiện, lặp đi lặp lại liên tục…
Trước khi Hạ Ngọc biến mất một lần nữa cuối cùng phải đỡ trán mà nghiến răng nghiến lợi quát:
[Đủ rồi Bạch Vu, không cần kiểm tra nữa, đây tuyệt đối là cấm chế không thể sai được.]
‘Xoạch –‘
Lúc này Kiều Mịch không rút chủy thủ ra nữa bởi có một cánh tay vươn ra từ đằng sau kéo anh đứng dậy, một câu hỏi nghiến răng nghiến lợi truyền đến:
“Anh đang làm trò gì ở đây?!”
Kiều Mịch quay đầu lại liền thấy Hắc Khuyển đang cụp tai, còn có một gương mặt đẹp trai che kín mồ hôi đang thở hổn hển, anh khẽ ‘ồ’ lên một tiếng:
“Mọi người làm sao thế?”
Thái dương Mạnh Tĩnh Nguyên giật nhẹ, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường thẳng tắp, cậu trừng mắt nhìn chằm chằm chủy thủ trong tay anh.
Hắc Khuyển thở phào nhẹ nhõm:
[Kiều ngốc, vừa rồi mi định làm gì thế, chúng ta đi đến thì đột nhiên bị đông cứng, vừa đi được vài bước thì lại bị đóng chặt, lặp đi lặp lại mấy lần, thật vất vả mới có thể đi đến sau lưng mi đấy.]
“A!”
Kiều Mịch nghĩ ra ngay rằng là họa gây ra do mình vừa nghịch kiếm, vì vậy anh mỉm cười xin lỗi:
“Xin lỗi, hai người đã chuẩn bị xong chưa? Lát ra ngoài sẽ nói nốt với hai người.”
Cái mũi của Hắc Khuyển hếch cao hất về phía ngoài, chỗ đó có một đống quái hình người nằm thành đống, chó lớn khịt mũi hầm hừ:
[Giết sạch rồi.]
Mạnh Tĩnh Nguyên đưa mắt nhìn chủy thủ rồi quăng một ánh mắt cho xác khô, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực khó có thể đè nén, cậu cực kì chán ghét loại cảm giác này lên lập tức xoay người ôm Kiều Mịch vào lòng, dùng ngữ khí không cho phép cãi lời ra lệnh:
“Giờ thì đi thôi.”
Cậu nghĩ cậu chẳng những muốn lập tức đưa Kiều Mịch rời khỏi nơi này mà thậm khí còn không bao giờ cho Kiều Mịch quay lại đây, so với mấy con nhện quái kia thì cậu vẫn để ý cái xác khô bí ẩn này hơn, chỉ liếc mắt nhìn mà nó đã có thể khiến cậu cảm nhận được cái chết rõ ràng như thế. Nó giống như một sự khởi đầu tỏ rõ rằng sắp xảy ra vài chuyện mà cậu không thể khống chế, có lẽ còn có thể mang đi người lần đầu cậu để trong lòng.
Vừa nghĩ vậy thì lực tay của cậuchợt tăng thêm một chút.
“Tĩnh?”
Kiều Mịch hoang mang nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu trai trẻ tuổi, cảm nhận được sự khác thường của cậu, ngón tay anh không khỏi xoa xoa lên chỗ chân mày:
“Sao thế?”
Đôi mắt đỏ thẫm sa sầm, giọng nói cũng nghẹn ngào:
“Tôi không muốn… Lại… Mất đi anh.”