• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trừ bỏ vài diễn viên quần chúng, Lâm Táo chính là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn phim "Thủy tiên", cũng là người duy nhất không qua đào tạo.

Ngay khi cô bày ra thiên phú diễn suất của mình, vừa chịu khổ lại chịu khó, toàn bộ đoàn phim đều bị cô làm cho ngạc nhiên.

Phùng Siêu là người từng cho rằng Lâm Táo chỉ là cái bình hoa di động, một người mới chỉ từng đóng vai phụ đều có thể diễn tốt như vậy, hắn cũng được coi là diễn viên lâu năm, nếu không giáo huấn Lâm Táo, chẳng phải ngày nào cũng sẽ mất mặt trước mọi người? Phùng Tiêu tuy rằng nhan sắc không bằng những tiểu thịt tươi, nhưng từ nhỏ đã kiêu ngạo, kiêu ngạo đến nỗi không chịu nhận mình đã thua.

Vì thế, khi biết đoàn làm phim nghèo này có lẽ sẽ không thể nổi tiếng, hắn liền tính toán chỉ tùy tiện diễn một chút để kiếm tiền thù lao, bây giờ cũng bắt đầu nghiêm túc nghe đạo diễn chỉ đạo, buổi tối cũng luyện diễn đến hơn 12 giờ.

Nữ phụ số 2 Đường Tú Vân vì hiểu lầm Lâm Táo dựa vào thân thể để được Đặng đạo, Tôn Khánh Văn ưu ái, tự giác mình với người ta không phải cùng một loại người, nhanh chóng làm quen với mấy người nữ phụ khác.

Hiện giờ hiểu lầm được gỡ bỏ, Đường Tú Vân lúc Lâm Táo có cảnh quay đều nhiệt tình cổ vũ, lập tức chuyển đến trận doanh của Lâm Táo cùng Tần Lộ, một bên cùng Lâm Táo làm bằng hữu, một bên cũng bày ra thực lực tốt nhất của bàn thân.

Diễn viên lớn tuổi hơn, Tôn Khánh Văn diễn suất vẫn phát huy phi thường ổn định, những lão diễn viên khác thấy những người trẻ tuổi kia một người so với một người đều cùng nhau tranh đua, bất tri bất giác cũng bị cảm nhiễm, diễn gian xảo giống gian xảo đến nỗi người người muốn mắng, diễn bà lão nhà bên hiền hòa, từ ái ánh mắt cũng tràn ngập yêu thương nhìn Lâm Táo.

Ngay cả người cầm máy quay muốn nghỉ ngơi một lát, nhìn thấy Lâm Táo xách theo một thùng nước ra sức chạy nhanh, hai cánh tay đều dùng sức đến trắng bệch, hắn liền cố gắng kiên trì tiếp tục.

Vì khẩu hiệu "Mọi người trong đoàn phim chính là người một nhà, vì một bộ phim tốt cùng nhau nỗ lực!", ai cũng nghĩ nhất cử nhất động của mình đều bị mọi người xem trong mắt, ai còn không biết xấu hổ mà lười biếng?
Vì mang đến không khí như vậy mà Lâm Táo chẳng những được Đặng đạo cùng Tôn Khánh Văn yêu thích mà mỗi người trong đoàn làm phim cũng vô cùng thân thiết gọi cô là Thủy tiên.

Chỉ có duy nhất nữ phụ số 1 Phương Mân vẫn như cũ chán ghét Lâm Táo, cũng may, cô ta đóng vai nữ phụ ác độc cũng ghen ghét với Thủy tiên, từ đó, Phương Mân cơ hồ là diễn xuất phát ra từ bản thân, đem nữ phụ hâm mộ lẫn chán ghét nữ chính diễn đến vô cùng sinh động.

Đại đa số mọi người đều không biết chân tướng, sôi nổi khen Phương Mân kỹ thuật diễn tốt.

Phương Mân có khổ cũng không nói nên lời, chỉ có thể nghẹn khuất trong lòng.

"Thủy tiên" cảnh quay chủ yếu ở sông nước.


Suy xét đến vấn đề nhiệt độ, Đặng dạo tính toán ngay trước tháng 10 tiết trời Giang Nam còn ấm áp, sẽ quay xong các cảnh diễn trên hồ.

Vì kinh phí hữu hạn, phần lớn đều dành cho mấy cảnh chiến tranh, Đặng đạo yêu cầu các diễn viên phải tự mình diễn không được dùng thế thân.

Hơn nữa, bởi vì nơi quay cảnh trên nước giá thuê rất cao, Đặng đạo liền tìm một địa phương cách khu phim trường 15km, nơi này có môt đầm nước, mấy ngày nay đoàn phim đều quay ở đây.

Hôm nay muốn quay cảnh Thủy tiên chèo thuyền đưa nam chính qua sông, kết quả nam phụ là một hoa hoa công tử cũng lên thuyền.

Đoàn phim mời một người chèo thuyền chuyên nghiệp đến dạy Lâm Táo cách chèo.

Lâm Táo học rất nghiêm túc, rất nhanh liền nắm rõ kĩ xảo, chỉ là việc này tương đối phí sức, khi quay cô còn phải thể hiện ra mình chèo thuyền thật nhẹ nhàng.

Cây trúc dùng để chèo thuyền dài nhưng vô cùng nặng, Lâm Táo luyện tập hơn 1 giờ, lòng bàn tay đều bị cọ sát đến đỏ bừng.

"Cảm giác thế nào?" Đặng đạo ngồi trên thuyền quay hỏi cô.

Lâm Táo đứng trên thuyền nhỏ, một tay cầm cây trúc, một tay hướng ông ra dấu "ok"
Ba diễn viên chuẩn bị vào chỗ, cảnh quay bắt đầu.

Phụ cận đầm nước có mấy ngôi làng nhỏ, nghe nói có đoàn phim tới nơi này quay phim, rất nhiều người rảnh rỗi trong làng cũng đến xem náo nhiệt.

Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi ngừng bên cạnh đầm nước.

"Ông chủ, có xuống xe không?" Hàn Luật thấp giọng hỏi.

"Không cần." Mạnh Hoài An hạ cửa sổ xe bên cạnh xuống.

Xung quanh đập nước non xanh nước biếc, hoàn cảnh không tồi, bên cạnh các thôn dân khe khẽ nói nhỏ, Mạnh Hoài An trực tiếp nhìn về phía giữa đầm nước.

Nơi đó có 3 con thuyền nhỏ, một thuyền là của diễn viên, một cái là của đạo diễn cùng nhân viên công tác, còn một cái là của nhân viên cứu hộ.

Điều kiện quay chụp đơn sơ, rất phù hợp với bối cảnh niên đại của bộ phim.

Mạnh Hoài An mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Lâm Táo trên thuyền.

Cô vẫn mặc trang phục giống trên ảnh chụp, chỉ là thay đổi thành màu mận chín, đuôi tóc tết thật dài rơi ở trước ngực.

Cô chèo thuyền, động tác rất thành thạo, một nam nhân dáng vẻ lưu manh đứng bên cạnh không biết đang nói cái gì, tười cười rất đáng khinh.

Lâm Táo một bên đẩy thuyền, mặt mang mỉm cười.

Quay chụp lúc dừng lúc tiếp tục, hoa hoa công tử duỗi tay muốn sờ cằm thủy tiên, Thủy tiên dáng người linh hoạt ngửa ra phía sau, đồng thời cây trúc trên tay phá nước bay lên, ở giữa không trung đập trúng lưng của hoa công tử, đập hắn đến lảo đảo, lắc lư một phen rồi rơi vào trong nước.

Cốt truyện thực sảng khoái đến cảnh đẹp ý vui, nhưng khi quay lại rất khó khăn.

Kỹ xảo lúc Lâm Táo ngửa người ra sau là cô phải mượn lực tay để đẩy cây trúc lên, tư thế phi thường xinh đẹp.

Đặng đạo lên thuyền diễn viên giảng diễn, ông đứng sau người Lâm Táo, bảo cô trước ngửa người ra sau.

Lâm Táo tim đập thực nhanh, thuyền không ngừng lay động, cô đứng ngay đầu thuyền, vốn dĩ đã rất khó nắm chắc cân bằng.


Hơn nữa, trước đây cô cũng từng học bơi lội, nhưng cũng không quá thuần thục.

Nhìn thấy thuyền của nhân viên cứu hộ, Lâm Táo yên lặng cổ vũ cho chính mình, sau đó, cô chậm rãi ngửa người ra sau.

Tay cô run rẩy đến lợi hại.

Đặng đạo bình tĩnh chỉ đạo: "Lâm Táo, độ mềm dẻo của cơ thể cô rất tốt, hãy tưởng tượng cô đang ở nhà tập yoga, trong tay không cầm đồ vật gì, cô chỉ làm một động tác ngửa người ra sau.

Lâm Táo hít sâu một thời, trên đầu trời xanh mây trắng, cô thử căng cánh tay để giơ gậy trúc lên.

Ở lúc mọi người nhìn chăm chú, cô gái nhỏ trên thuyền phảng phất biến thành một dải lụa mềm mại, nhẹ nhàng ngửa người ra sau thành một độ cong nhất định.

Nhìn từ xa thì rất xinh đẹp nhưng lại gần mới thấy là vô cùng nguy hiểm.

Đặng đạo vừa muốn kêu: "Tốt!", nam phụ đóng vai hoa goa công tử bên cạnh bởi vì lo lắng Lâm Táo sẽ rơi xuống nước, theo bản năng bước lên phía trước một bước.

Hắn đi thuyền cũng lay động theo, trọng tâm Lâm Táo không vững, không kịp phản ứng liền roi vào trong nước.

Bốn nhân viên cứu hộ trên thuyền ngay lập tức nhảy khỏi thuyền, hướng về phía Lâm Táo bơi tói, nhưng còn chưa kịp đến, liền thấy Lâm Táo bình tĩnh ngoi lên khỏi mặt nước, gương mặt trắng nõn hướng mọi người cười tươi: "Không có việc gì, tôi không có việc gì!" Nói xong cô bơi tới thuyền của Đặng đạo.

Phó đạo diễn cùng trợ lý đem người kéo lên, không chờ Lâm Táo đứng lên, Tần Lộ đã mang khăn tắm tới, đem Lâm Táo bọc đến kín mít.

"Lâm Táo đi thay quần áo đi!".

Đặng đạo hướng Tần Lộ nói, sau đó giơ loa tuyên bố: "Nghỉ ngơi nửa giờ."
Thuyền nhỏ cập bờ, Tần Lộ đỡ Lâm Táo hướng chiếc xe bảo mẫu duy nhất mà đoàn làm phim thuê đi qua, quay phim ở bên ngoài, chiếc xe bảo mẫu này chính là phòng thay quần áo của diễn viên.

Lâm Táo bị bọc đến kín mít, cô cũng không quan tâm đến xung quanh, cho nên, cô không có nhìn thấy chiếc ô tô màu đen dừng cách xe bảo mẫu không xa.

Hai người lên xe, Tần Lộ lập tức đem cửa đóng lại, không cho người khác vào được.

"Có bị thương không?" Bỏ khăn tắm ra, Tần Lộ khẩn trương đánh giá Lâm Táo.

Lâm Táo lắc đầu, thậm chí còn cảm thấy hơi vui vẻ.

Tần Lộ lườm cô: "Còn cười được, mau đi thay quần áo đi."
Bởi vì diễn trên nước nhiều, Lâm Táo có mấy bộ trang phục dự phòng, dù sao cũng là mua giá sỉ, Tần Lộ biết chỉ khoảng 50 tệ hai bộ.

Lâm Táo đổi trang phục cùng sấy khô tóc xong, Tần Lộ mới cho nhà tạo mẫu tóc lên xe.

Thực nhanh, "Thủy tiên" lại từ trong xe bước ra.

Quần chúng vây xem có người ngạc nhiên huýt sáo.

Lâm Táo xuất thân từ nông thôn, đối với loại huýt sáo này cũng không tức giận, ánh mắt nhìn qua chiếc ô tô màu đen sau đám đông, cô cũng không để trong lòng, liền thu hồi tầm mắt.

Người dân ở đây, cư nhiên cũng có người lái ô tô đến xem náo nhiệt.

Trong xe, phát hiện Lâm Táo nhìn về phía bên bày, Mạnh Hoài An thần sắc hờ hững.

Nhưng mà, nhìn nụ cười trên mặt cô gái nhỏ, Mạnh Hoài An sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Cô cư nhiên không nhận ra xe của hắn, càng không có nhận ra hắn.


"Đi thôi!" Mạnh Hoài An nâng cửa sổ xe lên.

Hàn Luật cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì ông chủ không phải một người có kiên nhẫn, thậm chí ngay cả khi đối mặt với chủ tịch cũng như thế.

Hàn Luật chỉ là có chút tiếc nuối, hắn rất muốn nhìn một chút Lâm Táo diễn cảnh này đến bao giờ mới có thể thành công.

Lâm Táo tổng cộng diễn 9 chín lần.

Lúc ngửa người quay lại 3 lần, lúc giơ gậy trúc quay 5 lần, một lần cuối cùng rốt cuộc cũng thành công.

Quay xong thì trời cũng đã tối.

Đặng đạo hỏi cô: "Buổi tối hơn 8 giờ có một cảnh đêm của cô, ngay bờ bên cạnh, cảnh quay cũng đơn giản thôi, thể lực của cô còn tiếp tục được không? Không thì ngày mai quay cũng được."
Lâm Táo không cần nghĩ ngợi liền lập tức đồng ý.

Đặng đạo vui mừng vỗ vai cô.

Phó đạo diễn lái xe, đưa Tần Lộ cùng Lâm Táo quay về khách sạn, mấy người Đặng đạo bên này liền ăn cơm hộp, ăn xong lập tức quay luôn.

"Đặng đạo cũng chăm chỉ thật!" Nhìn đạo diễn chạy tới chạy lui trên bờ, Tần Lộ cảm khái nói.

Gặp phải một đoàn phim nghèo, từ đạo diễn đến vai quần chúng đều khó khăn.

Lâm Táo vừa mệt vừa đói, dựa vào lưng ghế muốn ngủ, lại nghĩ về khách sạn ăn cơm xong có thể nghỉ ngơi một lát, không đúng, cô còn phải tắm rửa nữa, tuy nước trong đập sạch sẽ cùng mát mẻ, nhưng trên người dù sao vẫn lưu lại hương vị.

Vì ngăn cản cơn buồn ngủ, Lâm Táo lấy di động từ trong ví ra.

Tần Lộ thấy, đem điện thoại lấy đi: "Ngủ, xuống xe chi gọi em."
Lâm Táo ngáp một cái, vô lực phản bác.

Ô tô ngẫu nhiên xóc nảy một chút, Lâm Táo cũng không tỉnh mà ngủ một mạch đến khách sạn.

Phó đạo diễn còn muốn đi nơi khác, 2 chị em liền xuống xe.

Ngay khi hai 2 người chuẩn bị đi vào khách sạn, một thân ảnh cao lớn từ bên cạnh đi tới: "Lâm tiểu thư, Tần tiểu thư, đã lâu không gặp."
Tần Lộ, Lâm Táo đồng thời quay đầu.

Hàn Luật hướng 2 người cười cười, sau đó khách khí nói với Lâm Táo: "Lâm tiểu thư, Mạnh tiên sinh mời ngài bữa tối nay".

Lâm Táo:....!
Bữa tối bữa tối bữa tối, Mạnh Hoài An đúng là âm hồn bất tán!!!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK