Có Hạ Cẩm Niên ở đây, không khí tuyệt đối sẽ không nhạt nhẽo.
"Lão Mạnh từ nhỏ đã là một khối băng, tôi nhớ hồi mẫu giáo, vừa khai giảng xong, các bé gái nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của hắn, đều muốn cùng hắn chơi đùa, kết quả bị lão Mạnh ghét bỏ bọn họ ngây thơ, đợi đến học kỳ sau, những bé gái đó liền không có ai thích hắn, mỗi ngày dính ở bên cạnh tôi, có đồ gì ngon đều chia cho tôi một phần."
Hạ Cẩm Niên một bên uống bia, một bên hào hứng kể.
Mạnh Hoài An tùy hắn nói, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Táo.
Lâm Táo đơn thuần nghe Hạ Cẩm Niên kể chuyện.
Hạ Cẩm Niên chủ động xin làm người giúp, đương nhiên chưa quên bổn phận của mình, tổn hại anh em xong, hắn bắt đầu thay Mạnh Hoài An dát vàng: "Người ta nói lớn lên sẽ khác, nhưng lão Mạnh lại càng ngày càng lạnh lùng, những cô gái trong lớp lại càng thích hắn. Về sau chúng tôi đi du học ở nước ngoài, lão Mạnh ăn sạch cả con gái trong nước lẫn ngoài nước, nhưng đầu óc hắn chính là rất chậm chạp, một lần có một cô gái tóc đỏ giả bộ say rượu ngã vào người hắn ý định có thể chạm vào hắn, các cô đoán xem hắn đã làm gì?"
Nói đến đây, Hạ Cẩm Niên đột nhiên cười to, nước mắt đều muốn rơi ra.
Lâm Táo, Tần Lộ cùng Trương Linh Nhi đều hiếu kì.
Mạnh Hoài An đột nhiên đứng dậy, cầm điện thoại ra ngoài.
Hạ Cẩm Niên quét mắt nhìn bóng lưng của anh em tốt, lúc này mới cười cười giải thích: "Lão Mạnh trực tiếp đưa cô ta ra ngoài phố biểu diễn, còn trùng hợp làm rơi tóc giả của cô ta .. ha ha ha!
Lâm Táo: ....
Vì cái gì cô lại cảm thấy bộ dáng của Hạ Cẩm Niên bây giờ càng buồn cười hơn?
Hạ Cẩm Niên tự cười một lúc, thấy Mạnh Hoài An nói chuyện sắp xong, Hạ Cẩm Niên đột nhiên dừng cười, ngồi thẳng lưng lên, đứng đắn nói: "Tiểu Táo, lão Mạnh tuy có nhiều khuyết điểm, đặc biệt là không quá thích phụ nữ, nhưng tôi cam đoan bây giờ hắn thật sự thích cô, ở bên hắn, cô tuyệt đối không lo việc hắn nɠɵạı ŧìиɦ."
Lâm Táo chỉ cười cười.
Hạ Cẩm Niên là bạn tốt của Mạnh Hoài An, tự nhiên sẽ nói tốt về Mạnh Hoài An, cô mới không ngốc mà tin tưởng hoàn toàn. Lại nói, cô căn bản không tính toán ở bên Mạnh Hoài An cho nên hắn có nɠɵạı ŧìиɦ hay không, đều không có quan hệ gì với cô.
Vừa nghĩ tới, Mạnh Hoài An đã về chỗ.
Lâm Táo theo thói quen định tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn của mình, mới đột nhiên phát hiện ra đĩa thịt ở bên này đã không biết bị ăn hết từ bao giờ.
Lâm Táo khó có thể tin nhìn về phía chị họ.
Tần Lộ nhìn được ánh mắt của em họ, cười hắc hắc. Rất lâu mới được thả lỏng, hơn nữa cô lại không cần phải giữ dáng, Tần Lộ đương nhiên muốn ăn một cách thống khoái. Mấu chốt chính là, Hạ Cẩm Niên cùng Trương Linh Nhi là một đôi, em họ cũng có người bên cạnh, chỉ có cô là cẩu độc thân duy nhất, Tần Lộ có phải người ngốc đâu mà ngồi ăn cơm chó thay vì ăn thịt nướng?
Thịt nướng đều bị chị họ ăn hết, Lâm Táo không còn cách nào, vừa định uống hụm nước, dư quang thấy Mạnh Hoài An đang gắp đồ ăn sang đĩa trước mặt cho cô, trong đó còn thêm chút rau hẹ.
Lâm Táo cắn môi.
Đúng lúc này, Hàn Luật bê tôm hùn đất ra.
Mắt Lâm Táo sáng lên.
"Không được, 3 người cộng lại ăn nhiều lắm, tôi với Linh nhi vào bên trong ăn." Hạ Cẩm Niên bỗng nhiên ôm đĩa tôm hùm đất của bọn họ đứng dậy, sau đó ra hiệu cho Trương Linh Nhi.
Trương Linh Nhi đương nhiên phối hợp.
Lâm Táo trợn mắt há mồm.
Hàn Luật mỉm cười nói với Tần Lộ: "Tần tiểu thư, phần tôm hùm đó là của Mạnh tiên sinh cùng Lâm tiểu thư, phần của cô chắc vẫn ở bên trong, có thể phiền cô tự mình vào lấy không?"
Tần Lộ nhìn về phía em họ.
Lâm Táo nỗ lực dùng ánh mắt giữ lại.
Mạnh Hoài An lạnh lùng nhìn.
Tần Lộ vô cùng ngoan ngoãn đi theo Hàn Luật vào bếp, hơn nữa quyết định sẽ tiêu diệt bữa tối nay của mình ở bên trong đấy luôn.
Trong nháy mắt, bàn ăn chỉ còn lại Lâm Táo cùng Mạnh Hoài An.
Chị họ cũng chạy, Lâm Táo không có cách nào, dứt khoát coi như Mạnh Hoài An không tồn tại, mang bao tay vào, bắt đầu lột vỏ tôm.
Tôm hùm đất mới ra nồi, còn rất nóng, Lâm Táo đụng vào liền rụt tay về.
"Bỏng rồi sao?" Mạnh Hoài An nhìn tay cô hỏi.
Lâm Táo lắc đầu.
Mạnh Hoài An học cô đeo bao tay vào, cũng lột vỏ tôm.
Lâm Táo không nhịn được, nhắc nhở hắn: "Đợi chút..."
Nhưng Mạnh Hoài An đã nhấc lên một con tôm, ngay lập tức phải bỏ xuống.
Lâm Táo đau đầu, cái này cũng không thể trách cô không nhắc được.
Trên bàn có nước khoáng, Mạnh Hoài An tháo bao tay ra, lấy một cốc nước, ngay khi Lâm Táo cho rằng hắn muốn trị bỏng cho mình thì Mạnh Hoài An lại nhìn cô nói: "Cởi bao tay ra đi."
Lâm Táo khách khí cự tuyệt: "Đã không còn nóng, anh cứ làm cho mình là được."
Mạnh Hoài An cũng không cưỡng cầu.
Chưa ăn được, Lâm Táo không khỏi nhìn tôm hùm đất trong đĩa.
Mạnh Hoài An thấy, một lần nữa mang lại bao tay, lấy một con lột vỏ.
Lâm Táo trộm liếc hắn, phát hiện Mạnh Hoài An cau mày nhìn chằm chằm con tôm, giống như không biết xuống tay như thế nào.
Chẳng lẽ vị có tiền này chưa ăn tôm hùm đất bao giờ?
Mạnh Hoài An xác thật chưa ăn qua, đến thịt nướng cũng chưa, ở phương diện ăn uống, hắn cũng không có yêu thích đặc biệt gì.
Nhưng Lâm Táo thích ăn.
Vì có thể khôi phục quan hệ yêu đương mà hắn nhớ thương, Mạnh Hoài An quyết định trước tiên tạm thời ủy khuất bản thân, chờ Lâm Táo đồng ý quay lại, hắn nhất định sẽ rời xa mấy kiểu đồ ăn như này.
Tuy rằng chưa bao giờ ăn qua, nhưng một con tôm sao có thể làm khó Mạnh nhị thiếu gia?
Mạnh Hoài An trước hết bẻ đầu con tôm, sau đó dùng sức lột vỏ tôm ra, động tác vô cùng quyết đoán, thần sắc lạnh lùng, phảng phất như một vị bác sĩ ngoại khoa chuyên tâm làm phẫu thuật.
Lâm Táo nhìn đến ngây người.
Mạnh Hoài An đem con tôm đã lột vỏ sạch sẽ bỏ vào trong chén của Lâm Táo.
Lâm Táo vội nói: "Không cần, mỗi người tự ăn của mình là được." Nói xong, cô lập tức dịch ra chỗ của Tần Lộ vừa nãy.
Mạnh Hoài An nhíu mày, nhìn cô hỏi: "Em không phải muốn tìm một người bạn trai ôn nhu săn sóc sao?"
Lâm Táo: ....
Đạo lý là như thế, nhưng cô vẫn phải khẳng định lập trường của mình: "Tôi hy vọng bạn trai của mình có thể ôn nhu săn sóc, nhưng không đại biểu chỉ cần có người đối xử ôn nhu với tôi thì tôi phải chấp nhận người ấy là bạn trai."
Mạnh Hoài An minh bạch, tạm thời đem con tôm trong tay đặt trên đĩa, hắn trực tiếp hỏi: "Em còn có tiêu chuẩn chọn bạn trai gì nữa không?"
Một bộ dáng chỉ cần Lâm Táo dám nói hắn liền dám làm cho cô xem.
Lâm Táo bội phục, rõ ràng là một bá tổng như thế nào một hai phải ăn vạ cô?
Nghĩ rồi lại nghĩ, Lâm Táo căng da đầu nói: "Dù sao cũng không phải kiểu người như anh."
Mạnh Hoài An không chấp nhận: "Nếu tôi không có bất cứ điều gì có thể hấp dẫn em thì tại sao trước đây lại đồng ý cùng tôi yêu đương?"
Lâm Táo muốn quỳ, khó có thể tin nhìn hắn: "Anh thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu?"
Mạnh Hoài An nhíu mày càng sâu.
Lâm Táo thở dài, quyết định đao sắc chặt đay rối: "Lúc ấy tôi chỉ là một diễn viên quần chúng, lần đầu cùng anh ăn cơm, tôi cho rằng anh thật sự thưởng thức diễn xuất của tôi, sau lại phát hiện không phải như vậy, tôi sợ nếu trực tiếp cự tuyệt anh, anh sẽ tức giận mà phong sát tôi, không có biện pháp khác, tôi đành trước hết đáp ứng yêu đương với anh."
Mạnh Hoài An lạnh giọng nhắc nhở cô: "Tôi nhớ tôi đã nói rõ, kể cả em có cự tuyệt, tôi cũng sẽ không động đến em."
Lâm Táo quay đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sau lần thứ 3 ăn cơm anh còn nói về sau sẽ không tìm tôi đấy, về sau không phải vẫn đổi ý sao?"
Mạnh Hoài An: ...
Nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ, Mạnh Hoài An nắm chặt tay: "Hiện tại em cự tuyệt tôi, không sợ tôi phong sát nữa sao?"
Cả người Lâm Táo cứng lại, nhìn hắn một cái, cô thành thật thừa nhận: "Sợ, cho nên nếu anh tiếp tục uy hiếp thì tôi, tôi sẽ ở bên anh đến khi quay xong "
Mạnh Hoài An nhướn mày: "Quay xong thì em sẽ không sợ nữa?"
Lâm Táo gật đầu: " Chờ tôi lấy được thù lao đóng phim, liền có thể về quê mua nhà, hiện tại nếu anh phong sát, tôi không có tiền mà bồi thường đâu."
Mạnh Hoài An: ...
Hắn như thế nào quên mất cô là người ngốc bạch ngọt không thích ra vẻ đâu?
"Yên tâm, cho dù em làm cái gì, tôi đều sẽ không phong sát em." Mặt Mạnh Hoài An xanh mét.
Lông mi Lâm Táo giật giật.
Kỳ thật "yêu đương" với Mạnh Hoài An lâu như vậy, Lâm Táo ẩn ẩn phát hiện, Mạnh Hoài An tuy rằng lạnh lùng cao ngạo, nhưng xác thật hắn không phải người lấy công trả thù riêng, đặc biệt là sau sự kiện trước đó trên weibo. Nguyên nhân như thế, Lâm Táo mới dám nói lời thật lòng với hắn, rốt cuộc cô cũng không phải người ngu ngốc.
"Vậy anh có thể không theo đuổi tôi nữa được không?" Lâm Táo ôm một tia chờ mong hỏi.
Mạnh Hoài An một giây cũng không do dự trả lời: "Không có khả năng."
Lâm Táo: ...
Mạnh Hoài An không nhìn cô nữa, yên lặng lột vỏ tôm.
Lâm Táo ngồi một lúc, sau đó cũng bắt đầu ăn tôm, trời đất bao la, no bụng mới là lớn nhất.
Một mâm tôm hùm đất nhìn thì nhiều, kỳ thật ăn rất nhanh hết, hơn nữa 2 người ăn lại vô cùng chuyên tâm.
Chỉ còn lại 2 con tôm trong đĩa, hai người mỗi người gắp 1 con.
Sau đó, hai người không sai biệt lắm ăn xong cùng lúc.
Mạnh Hoài An ngồi yên bất động, Lâm Táo đứng lên vào nhà vệ sinh.
Tuy rằng đeo bao tay, nhưng cô có cảm giác trên tay vẫn còn dính mùi.
Nhà vệ sinh của quán rất sạch sẽ, Lâm Táo giải quyết xong vấn đề sinh lý, từ bên trong đi ra, phát hiện Mạnh Hoài An đang rửa tay ở khu vực vệ sinh chung.
Hai bên đều có vòi nước, Lâm Táo đưa lưng về phía hắn rửa tay.
Cô cố ý rửa rất nhanh, sau đó liền hướng ra cửa đi.
Nhưng mà phía sau bỗng nhiên chuyền đến tiếng bước chân, giây tiếp theo, Mạnh Hoài An đột nhiên vượt qua cô, từ bên trong đóng sầm cửa lại.
Lâm Táo đứng hình, quay đầu chạy vào bên trong.
Mạnh Hoài An tiến lên nắm chặt tay cô, dùng lực đem người kéo lại, áp lên ván cửa.
Đèn sáng trên đỉnh đầu, Lâm Táo ngẩng đầu, thấy ánh mắt người đàn ông đen nhánh, giống như về lại lúc ở trên bàn cơm, mà cô chính là con tôm mà hắn muốn ăn.
Tôm?
Lâm Táo cái khó ló cái khôn mà nhắc nhở hắn: "Anh đừng như vậy, tôi vừa mới ăn tôm hùm đất xong, ngoài miệng đều là dầu mỡ."
Ánh mắt của Mạnh Hoài An rời xuống, thanh âm trầm thấp: "Rửa sạch sẽ."
Lâm Táo nhớ lại lần ăn lẩu trước đây, đột nhiên thổi một hơi vào Mạnh Hoài An: "Nhưng trong miệng vẫn có mùi."
Mạnh Hoài An: ....
Vì theo đuổi cô, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ ăn tôm hùm cay bây giờ lại ăn, tình hình bây giờ, hắn còn để ý miệng cô cay hay không cay sao?
"Phải không?"
Mạnh Hoài An châm chọc hỏi, nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu.
Lâm Táo theo bản năng mà nhắm chặt mắt.
Đôi môi của Mạnh Hoài An dừng cách mặt Lâm Táo vài centimet.
Hắn muốn hôn cô, thật sự rất muốn, hắn cũng không thể lý giải vì sao mình lại điên cuồng vì một cô gái như vậy.
Nhưng Mạnh Hoài An biết, cô không muốn.
Không thể cưỡng cầu, lại càng không thể buông tay.
Mạnh Hoài An nhắm mắt lại, đem Lâm Táo ôm vào trong ngực, vùi mặt vào cổ của cô.
Lâm Táo nghe được từng nhịp tim của hắn.
Cô khẩn trương đến nỗi không dám cử động.
"Cùng tôi nói chuyện yêu đương một lần nữa, nếu lần này tôi vẫn không thể làm vừa lòng em, tôi sẽ cùng em ký một hiệp định hứa hẹn, bảo đảm sẽ không dây dưa với em nữa."
Lâm Táo nhíu mày, nhưng không chờ cô mở miệng, Mạnh Hoài An tiếp tục nói: "Cùng lần trước giống nhau, những tiêu chuẩn hay điều kiện của em tôi vẫn sẽ tuân thủ, bao gồm không ép em làm những hành động thân mật."
Nói xong, Mạnh Hoài An buông Lâm Táo ra, lùi lại 2 bước, yên lặng nhìn Lâm Táo.
Lâm Táo cũng không muốn đáp ứng.
Cô cắn môi: "Vậy, nếu tôi không đồng ý..."
Khuôn mặt Mạnh Hoài An tối sầm lại: "Em dám cự tuyệt, lần này tôi nhất định sẽ phong sát em, làm cho em cả đời này cũng không thể mua nhà, kể cả em có tiết kiệm đủ tiền, em nhìn trúng căn nhà nào thì tôi liền mua căn nhà đó."
Lâm Táo: ....
Thái độ này của hắn, cư nhiên còn muốn cô tin tưởng lần yêu đương này hắn có thể thay đổi thái độ hay sao?
"Vậy anh cứ phong sát tôi đi, cùng lắm thì tôi không mua phòng nữa là được!" Lâm Táo bất chấp mọi giá.
Mạnh Hoài An nhìn cô thật sâu, lấy điện thoại ra.
Lâm Táo nheo mắt.
Mạnh Hoài An quay người, đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Nội tâm Lâm Táo giãy giụa, sau đó, di động của cô vang lên.
Khéo như vậy?
Lâm Táo lấy di động ra, trên màn hình hiển thị số điện thoại chưa lưu nhưng có chút quen mắt.
Cô thăm dò bấm nghe.
Tiếng nói trầm thấp có lẽ truyền ra từ di động hoặc cũng có thể là từ người đứng phía sau cánh cửa: "Coi như là thử vai trước đi, mấy lần trước coi như là tôi không chuẩn bị tốt, lần này lại cho tôi một cơ hội làm bạn trai của em, được không?"